Chương 24
hìn theo chiếc áo choàng dài Grainna khoác trên người, Tatiana lắng nghe mụ phù thủy lớn tiếng ra lệnh cho đám binh lính. Có chuyện gì đó đã xảy ra. Cô tin chắc như vậy. Bàn cân quyền lực đang xuôi theo chiều hướng có lợi cho Grainna, và mụ nhẫn tâm khai thác triệt để điều này.
Hai thị tộc đã cố rời khỏi khu cắm trại của nhà Brisbane, kết cục là quân số của họ nhanh chóng bị hao hụt, phụ nữ và trẻ em lục tục quay về tìm sự an toàn trong pháo đài của Brisbane.
Đám sương mù từ ngoài biển dường như chưa bao giờ tan đi. Nó chứa đựng chất độc mà Grainna dùng để khống chế tâm trí đám lính của mụ. Tuy nhiên, Tatiana không cảm thấy mình bị ảnh hưởng và cô cũng chẳng biết tại sao.
Cô cúi mặt xấu hổ. Cứ tiếp tục gần gũi với cậu út nhà MacCoinnichs thì sớm muộn gì một trong hai người họ cũng sẽ gặp nguy hiểm. Cách Grainna quan sát rồi đi vào tâm trí cô sau những lần hai người gặp nhau khiến Tatiana thấy bị xâm phạm hơn cả thời ở với chú và bị ông ta làm nhục.
Cô thật khờ dại khi đã nghĩ rằng đứng về phía Grainna sẽ bù lại phần nào hoàn cảnh khốn đốn của mình trước kia.
Cian thật tốt bụng và trong sáng. Khi ở với cậu ấy, Tatiana quên mất mình là ai và cả mụ phù thủy mà cô đang phục vụ.
“Ta muốn mỗi người các ngươi hãy mang về đây bàn tay bị cắt rời của một trong những kỵ sĩ canh gác ở phe đối địch trước khi mặt trời mọc”, Grainna ra lệnh. Những kỵ sĩ cúi đầu và nhấc thanh gươm hướng về phía mụ.
Môi Tatiana run run. “Bắt sống và giữ toàn vẹn cho họ không tốt hơn hay sao ạ?”
Bằng một cử động vô cùng chậm chạp, Grainna nghển cổ về phía cô. Mụ chớp mắt hai lần, một lần để lộ đôi mắt trông như mù, và lần thứ hai, đôi mắt ấy ẩn chứa sự đen tối. “Ngươi chất vấn ta?”
Tatiana cụp mắt xuống và co rúm người lại. “Xin thứ lỗi.” Cô nghe thấy mụ đến gần, nhưng không di chuyển.
Tại sao cô lên tiếng?
Grainna đưa tay chạm vào má cô. Tatiana run đến nỗi răng va vào nhau lập cập. Cô không dám nhắm mắt lại vì sợ mình sẽ không bao giờ mở ra được nữa.
“Lòng trung thành của ngươi đâu rồi?”
“Dành cho bà”, cô lí nhí.
Một trong những ngón tay nhợt nhạt, lạnh toát của Grainna cào lên cánh tay trái của Tatiana, làm rách toạc lớp vải của chiếc đầm cô đang mặc.
Đầu gối Tatiana muốn khuỵu xuống khi cơn hoảng sợ choán lấy cô.
“Ta không tin ngươi.” “Xin bà thứ lỗi”, cô khóc.
Grainna khom người xuống và buộc cô nhìn vào mắt mụ. Khi Tatiana nhìn vào mắt mụ, mùi hôi thối của thịt rữa xộc vào mũi khiến cô chảy nước mắt. Nét mặt Grainna đanh lại. Mụ túm lấy bàn tay trái của cô rồi bóp mạnh.
Cảm giác đau đớn đến tê dại chạy từ bàn tay đến tận xương tủy. Cô cố giật ra nhưng không thể.
Khói bốc lên từ da thịt cô. Tatiana không nhận thấy tiếng thét khủng khiếp thoát ra từ miệng mình cho đến khi Grainna buông cô ra. Cô đổ sụp dưới chân mụ, ôm lấy bàn tay bị bỏng và gãy xương.
“Có lẽ từ giờ trở đi ngươi đã học được vài điều, đừng bao giờ chấn vấn ta.”
Khi Grainna đi khỏi, mùi hôi thối vẫn còn vương lại. Trước khi Tatiana có thể lấy lại cân bằng và tìm thảo dược để đắp vết thương, mụ phù thủy lại cất tiếng, “Nếu bất kỳ kỵ sĩ nào trở về mà không mang theo một bàn tay, ta sẽ lấy tay ngươi thế chỗ”. “Xin đừng.”
Grainna xoay người, vừa đi vừa cười ha hả.
* * *
Liz chưa từng hình dung ra việc mình sẽ lâm vào cảnh phải trốn chạy, sống chui sống lủi như thế này. Khi mặt trời vừa ló dạng, cô và Fin đã thu dọn đồ đạc, chuyển từ nhà người bà con này tới người bà con khác của Selma.
Họ nhảy lên hết chiếc xe thuê này đến chiếc xe thuê khác nhiều lần đến mức Liz không buồn đếm, mà có đếm cũng chẳng xuể. Những chiếc xe đi theo sau và phóng lên phía trước, tất cả đều ngó nghiêng xem có bóng dáng cảnh sát hay bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sẽ có rắc rối hay không. Thỉnh thoảng họ nói chuyện với nhau trên điện thoại, có lúc thì trên bộ đàm. Liz cất một bộ đàm thứ hai trong ba lô để phòng khi họ quay về thế kỷ XVI. Sóng radio trong thời đại của Fin đã có, nhưng sóng điện thoại thì không. Có khả năng giao tiếp với sóng radio ngắn sẽ rất tiện.
Kế hoạch là tiếp tục di chuyển cho đến khi trời tối rồi gặp nhau ở Đài Thiên Văn, nơi có hàng trăm người tụ tập để ngắm sao trong sự kiện thiên văn học sắp tới. Selma định giấu Fin và Selma trong đám đông và cài người nhà mình trong cái đám nhốn nháo đó với hy vọng tập hợp họ lại để cùng nhau chào đón nguyệt thực. Trước khi có bất kỳ nhà chức trách nào bắt kịp thì Liz và Fin đã biến mất rồi. Nếu định liệu trước kèm theo một chút may mắn thì việc có thể thành công.
Bị kẹp chính giữa Fin và Selma, Liz lắng nghe một người chị họ thông báo cho Selma về những thành viên gia đình không có mặt trong cuộc phiêu lưu nhỏ của họ.
“Nếu chị không báo phải ra khỏi chợ ngay thì giờ chúng tôi đã vướng vào rắc rối rồi”, Linda Mayfair, giờ là Linda McBride lên tiếng trong lúc đang lái xe.
“Em vui vì chị chịu nghe. Em không nghĩ Stan tin vào quyền năng của em.”
“Trước đây thì không, nhưng giờ anh ấy tin. Chị có mặt ở đây đủ nói lên điều đó rồi.” Cánh phụ nữ cười phá lên.
“Chị sống ở đâu?”, Liz hỏi.
“Vegas. Stan điều hành ba trong số những trung tâm hội nghị lớn nhất ở đấy.”
“Chúng tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của chị”, Fin nói. “Thôi nào, một chuyến đi miễn phí đến LA và một cuộc đoàn tụ gia đình.”
“Miễn phí?”, Liz tự hỏi không biết Selma đào đâu ra tiền để chi trả tiền vé máy bay cho cả gia đình để đến được LA trong vòng mười hai giờ đồng hồ.
“Chị đã kể với em về những viên ngọc trong cái rương rồi mà. Chúng đáng giá khối tiền đấy.”
“Đủ để chi trả cho tất cả ư?”
Selma nhướng một bên mày nhưng không cam đoan là chị có đủ tiền.
“Selma, có phải chị đang vay một số tiền lớn có thể dẫn tới mất khả năng chi trả để lo cho bọn em không?”
“Đừng có lo cho chị. Chị sẽ ổn.”
Trời đất, chị ấy sẽ nợ ngập đầu mất thôi. Liz ước mình có thể chạm tay vào số tiền có được từ việc bán mấy cái chân nến đã được gửi vào ngân hàng. Myra thì đã lấy được tiền đúng lúc. Cô không có cách nào để tự do vào ra ngân hàng được. Khỉ thật, mà cũng chẳng có gì đảm bảo tiền còn ở đó cả. Tiền đó sẽ đi đâu. Không có Simon hay Tara thừa kế, các nhà chức trách sẽ trao cho ai? Chỉ có một đáp án duy nhất cho câu hỏi đó.
“Tìm chỗ nào dừng lại chút đi.” “Chắc không?”
“Chắc, tôi cần gọi điện thoại.” Cuộc gọi này sẽ không dễ dàng, nhưng Liz chẳng biết cách nào khác ổn hơn.
Khi tìm được một công viên vắng vẻ, họ ra khỏi xe và co duỗi chân tay.
“Em đang nghĩ gì thế?”, Fin hỏi khi Selma và Linda đi khuất tầm mắt.
Liz hất đầu về phía Selma. “Chị ấy đang bỏ tiền túi ra để lo vụ này. Em đoán vậy. Sẽ khá tệ vì chị ấy có thể sẽ phải giải thích khi chúng ta rời khỏi đây thành công. Nhưng khiến chị ấy gặp rắc rối về mặt tài chính là không nên.” “Chị ấy muốn vậy mà.”
“Thật sao? Có vẻ như chúng ta buộc chị ấy lâm vào tình trạng này thì đúng hơn.”
Fin tựa vào xe hơi và khoanh hai tay ngang ngực. Sáng sớm nay anh đã cạo sạch râu để tránh bị phát hiện. Hình của họ đã xuất hiện trở lại trên các bản tin. Liz sụp chiếc mũ lưỡi trai xuống che mặt, tóc cuộn hết lên để giấu màu.
“Có thể em sẽ đền đáp lại cho Selma gì đấy.” “Bằng cách nào?”
“Cha mẹ em.” Hàng tháng nay cô không nghĩ gì đến cha mẹ. Kể từ khi đặt chân đến Scotland, cô không mảy may tính đến chuyện cha mẹ cô nghĩ gì khi họ phát hiện ra cả hai đứa con gái đều mất tích.
Gọi cho họ và bảo họ đưa tiền cho Selma có thể dẫn đến việc họ lấy tiền của cô trong ngân hàng đưa cho Selma là điều cuối cùng Liz có thể làm. Không có gì đảm bảo rằng họ sẽ làm thế, nhưng cô phải thử. Mà biết đâu họ sẽ kết nối Selma với việc biến mất của cô, và chuyện đó có thể đẩy chị ấy vào rắc rối hơn nữa.
Fin cất tiếng như thể hiểu được những gì cô đang lo lắng. “Nếu em bảo cha mẹ em đưa tiền cho Selma, cảnh sát sẽ tra hỏi và có thể bắt giữ chị ấy.”
“Liệu Jake có để chuyện này xảy ra không nhỉ?”
“Có thể anh ta không còn lựa chọn nào khác.”
Liz bắt đầu đi tới đi lui. “Chắc chắn phải có cách.” “Ở đây có ai khác em tin tưởng không?”
“Không.”
Fin gãi đầu. “Thế bạn của Tara thì sao? Người đã đưa cô ấy đến Hội chợ ấy?”
Mắt Liz sáng lên. Cô hôn lên môi anh và lùi lại. “Cassy! Đương nhiên rồi.” Liz mở điện thoại và gọi.
Cassy thì dễ rồi. Phần của cô ấy trong kế hoạch của Lizzy không đòi hỏi bất kỳ điều gì bất hợp pháp. Vì lo điện thoại bị nghe lén và bất kỳ điều gì để lại manh mối cho cảnh sát vào cuộc, Liz nói ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề. Cassy và Selma sẽ không bao giờ gặp nhau, thậm chí không bao giờ biết tên nhau.
Gọi cho cha mẹ khó khăn hơn cô tưởng. Một phần cô cầu mong là máy trả lời tự động, phần còn lại biết chắc rằng nếu như thế thì kế hoạch đi tong.
Khi nghe giọng cha đã yếu đi vì tuổi tác cất lên, Liz cảm thấy bao nhiêu ước mơ tan vỡ cô từng mơ ồ ạt tràn về.
“Chào cha.”
Thoạt đầu ông không nói gì, nhưng Lizzy biết ông vẫn còn đó vì cô nghe thấy có tiếng truyền hình đang mở.
“Elizabeth?”
“Vâng, con đây ạ.”
Âm thanh TV tắt ngúm. Cha cô đã chú ý. “Con đang ở đâu?”
Cứ như là quan tâm đến người ta lắm đấy. “Con đang ở đâu không quan trọng.”
“Con thì lúc nào cũng ăn nói thế. Con có biết mẹ con như thế nào trong suốt thời gian qua không hả?” Sự bất bình trong giọng nói của ông làm tan biến đi sự quan tâm.
“Không, cha cho con biết đi. Cho con biết hai người có thể lo lắng chuyện gì đã xảy ra với Tara, Simon, và con như thế nào đi.”
“Elizabeth? Chúa ơi, Elizabeth, con ở đâu?” Tiếng mẹ cô cất lên từ máy điện thoại thứ hai với giọng đầy nước mắt khiến Lizzy thấy nghèn nghẹn. Khi Tara biến mất, không ai trong hai người buồn đến quận Cam để tham gia tìm kiếm. Cô chưa từng nghĩ dù chỉ trong thoáng chốc rằng hai người bận tâm đến sự biến mất của cô và Simon.
“Chào mẹ.”
Mẹ cô sụt sùi trên điện thoại.
“Thôi ngay đi, Louise. Nó không đáng để bà như thế.” “Câm đi! Tôi chán ngấy và mệt mỏi vì suốt ngày phải sống theo ý của ông. Tại ông mà tôi mất cả hai đứa con lẫn đứa cháu ngoại, quỷ tha ma bắt tôi đi nếu giờ vẫn còn nghe lời ông.”
Liz nghếch cằm lên, ước gì có thể trông thấy nét mặt cha mình. Mẹ, tiếp đi!
Có tiếng lịch kịch và bà Louise McAlister vội vã lên tiếng, “Con khoẻ không? Tara đâu?”.
“Bọn con ổn, mẹ. Cả ba.”
“Mẹ thật xin lỗi, Lizzy. Xin lỗi vì đã không ở bên cạnh con. Mẹ tưởng cả ba chết rồi, mất tích luôn rồi.”
“Cha ngắt máy chưa mẹ?”
“Rồi, ông ấy lao ra khỏi nhà rồi. Mẹ phải nhìn thấy con mới được. Con ở đâu?”
Một giọt nước mắt chảy xuống má cô. Không còn thời gian. “Mẹ nghe này, con không có nhiều thời gian.”
“Ý con là gì? Trời ơi, có phải có ai đó bắt giữ con không?” “Không ạ. Mẹ, con cần mẹ làm giúp con chuyện này.
Ba tụi con.”
“Bất kỳ điều gì mẹ cũng sẵn sàng làm”, Louise thở dài trong điện thoại.
“Mẹ và cha đã lấy tài khoản ngân hàng của con rồi phải không?”
“Ừ, đúng vậy. Sao con có được khoản tiền đó, Lizzy?”
“Không quan trọng. Mẹ vẫn còn giữ đấy chứ?”
“Ừ.”
Tốt rồi. “Con muốn mẹ mang tiền đến cho Cassandra Ross. Cô ấy và Tara từng là bạn cùng phòng. Mẹ ghi lại nhé?” “Mẹ đang ghi đây, nhưng mẹ không hiểu. Con không cần tiền hay sao?”
“Con không cần mẹ ạ.” Chỗ con sẽ đến không cần. Cô đọc số điện thoại và địa chỉ của Cassy cho mẹ mình.
“Con có gặp rắc rối gì liên quan đến pháp luật không vậy?”
“Không đâu mẹ. Bọn con không làm điều gì sai trái hết. Con không thể giải thích việc đang xảy ra và nếu có làm thế thì chắc mẹ cũng chẳng tin.”
Bên kia không nói gì khiến Liz tự hỏi liệu có phải điện thoại đã hết pin không.
“Mẹ sẽ không bao giờ gặp lại con, phải không?” Những giọt nước mắt không biết từ đâu tuôn ra giàn giụa. Fin tiến đến từ đằng sau và đặt một bàn tay lên vai cô.
“Chắc vậy đó mẹ”, cô nức nở. Thật bất công biết bao, khi cô biết rằng mẹ đã quan tâm lo lắng cho mình như thế nào thì cũng là lúc hai mẹ con nói lời tạm biệt.
“Mẹ nghĩ đây là điều tốt đẹp nhất mình từng làm. Khi có con, mẹ đã không biết trân trọng điều đó, và giờ thậm chí nhìn thấy con cũng không được nữa.”
“Con xin lỗi vì đã không phải là đứa con ngoan.”
Giọng Louise trở nên nghiêm nghị. “Con đừng nói như thế, con gái. Mẹ mới là người phải xin lỗi. Con có tha thứ cho mẹ không?”
“Có ạ.”
“Con và Tara là tất cả những gì mẹ xứng đáng có được. Mẹ cầu chúc cho hai con sống hạnh phúc. Chăm sóc cho cháu ngoại của mẹ nhé.”
Lizzy bật tiếng nghẹn ngào. “Con yêu mẹ.”
“Lizzy, mẹ cũng yêu con. Cả ba đứa. Nhớ chuyển lời của mẹ cho em con nhé.”
“Vâng ạ.”
“Mẹ sẽ biết ơn vì đời này đã có cơ hội được chuộc lỗi.” Liz đưa mắt nhìn Selma lúc này đang đi tới chỗ họ, chị đang xoay xoay bàn tay.
“Mẹ, con phải đi rồi.” “Bảo trọng nhé con.” “Vâng ạ.”
Đường dây bị ngắt.
“Ta đi thôi. Jake gọi bảo điện thoại em đang dùng đã bị lần ra dấu vết rồi.”
Không cần suy nghĩ, Liz ném điện thoại vào bụi rậm cách xa chỗ xe đậu. Selma nhảy lên ghế trước trong khi Fin mở cửa sau.
“Đợi đã”, Liz hét lên trước khi chạy tới một cây sồi to.
“Em định làm gì?”
Liz đưa một ngón tay lên vỏ cây bên trên đầu và cào cào cho đến khi khắc được hình một trái tim. Hài lòng, cô theo Fin ra xe.
“Sao phải làm thế?” Selma hỏi trong khi Linda khởi động xe và lùi ra khỏi khu dừng đỗ xe.
“Cho chị đấy. Một tháng sau hãy đến đây và đào lên. Nếu chị bị theo dõi thì hãy đợi cho đến khi an toàn nhé.”
“Chị đào làm gì?”
Liz xiết chặt tay Fin và mỉm cười.
“Để lấy khoảng ba trăm năm mươi ngàn đô.”
Giữ Trọn Lời Thề Giữ Trọn Lời Thề - Catherine Bybee Giữ Trọn Lời Thề