Em Là Của Anh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 25
hông bao lâu khi thân thể của họ dịu xuống thì bọn họ lập tức lại cảm nhận được cái lạnh ở trong phòng. Vasili là người đầu tiên kéo tấm chăn lúc nãy đã bị đá qua một bên. Alexandra im lặng không nói gì khi anh đắp chăn cho cô.
Cô vẫn còn đang bị sốc vì những gì cô vừa làm, và càng tệ hại hơn khi cô nhận thức được là tối nay cô đã không một lần nhớ đến Christopher. Không một lần nghĩ đến chuyện là cô đang phản bội anh. Những cảm xúc chết tiệt đó đã trấn áp đầu óc cô, làm cho cô không màng đến chuyện gì khác ngoài chuyện phải thỏa mãn chúng.
Cô chưa bao giờ biết được là những cảm xúc mạnh mẽ đó có thể dữ dội và thiêu rụi mọi thứ. Cô ước gì cô không bao giờ biết được chuyện này. Cô cũng ước gì là cô có thể đổ lỗi cho Vasili vì một lý do nào đó, nhưng cô không thể. Quyến rũ đàn bà là chuyện anh hay làm. Cô có thể nói chuyện đó chính là nghề của anh. Cô biết rõ điều đó. Và còn chuyện anh hấp dẫn đến không cưỡng lại được là quà tặng của Chúa, không phải là do chính anh tự làm được.
Lỗi là do cô, và chỉ có cô. Cô đã biết chính xác chuyện anh đang làm, cố gắng cưỡng lại, rồi chịu thua và hưởng thụ nó. Và cảm giác sung sướng đó... cô sẽ không nghĩ đến chuyện đó. Những cảm giác vui thích đó không có chỗ bên cạnh cô vì hiện thời cô thấy kinh tởm bản thân mình. Nhưng, ôi Chúa ơi, chúng tuyệt làm sao, còn hơn cả tuyệt, quá tuyệt.
Lần đầu tiên làm chuyện này, Alexandra đã công nhận là cô đã có được điều tốt nhất, chắc chắn là hơn những gì cô đã từng tưởng tượng. Nhưng cô cũng ước gì là nó khác đi. Ít ra thì cô cũng sẽ có cảm giác khá hơn bây giờ nếu như chúng không quá tuyệt vời đến vậy.
Vasili không thể ngưng không nghĩ về chuyện đó, và lấy làm kinh ngạc, vì trước kia anh chưa bao giờ trải qua chuyện giống như thế này. Nếu như anh đã không phá kỷ lục về tốc độ đạt đến sự cực khoái ở lần đầu tiên, thì không có sự so sánh ở lần thứ hai. Nhưng lần đầu tiên, nó đến chỉ sau một cái thúc, trước kia đã từng có bao giờ xảy ra chuyện này chứ?Còn nữa, trước kia có bao giờ nó quá mãnh liệt đến như vậy?
Nhưng anh vẫn không thể tin là nó đã không dừng lại ở đó. Trong khi anh còn đang nằm trên mình cô, đang cố gắng lấy lại sức, đang cố gắng hình dung ra chuyện gì đã xảy ra, thì nó lại xảy ra một lần nữa, không có sự cố gắng nào ở phía anh, không cảnh báo trước, chỉ là bởi vì anh vẫn còn đang nằm sâu trong cái chỗ chật chội và nóng bỏng đó. Không, không phải là đơn thuần. Chuyện đó thì quá bình thường không có gì khác cả. Chắc là màng trinh của cô đã kích thích anh, một chuyện mà trong suốt nhiều năm kinh nghiệm trên tình trường mà anh luôn cố không tin.
Và còn một chuyện khác nữa. Làm sao mà anh có thể biết được chứ? Những cô gái còn trong trắng thì rất dễ dàng nhìn ra. Họ có những đặc điểm rất đặc biệt. Alexandra thì quá táo bạo, quá thẳng thắn, cảm xúc quá mạnh mẽ, và không có gì là trinh khiết cả trong cách hôn của cô. Những dấu hiệu không có ở đó và anh cảm thấy như... bị lừa gạt, bị chơi khăm, và ngớ ngẩn như một cậu con trai mười sáu tuổi.
Nhưng cùng lúc này, có một cảm nghĩ khác rất nguyên thủy đến nỗi không cần phải xem xét thêm, và chắc chắn là không có lý chút nào cả. Giống như là chuyện đó sẽ quan trọng với anh khi không có người đàn ông nào đã từng đến trước anh. Chuyện đó chưa bao giờ quan trọng đối với anh, chỉ có sự khoái lạc mới là quan trọng thôi.
Với những cảm nghĩ hỗn loạn với cả hai ở trên giường, căn phòng càng lúc càng trở nên ngột ngạt. Vasili cảm thấy cần phải phàn nàn về món quà anh mới có được, một món quà mà anh sẽ từ chối nếu như anh có cơ hội để... ít ra là anh muốn nghĩ là anh sẽ từ chối không nhận. Và Alexandra biết cô sẽ không bao giờ ngủ được cho đến khi cô trấn an Vasili là chuyện họ đã làm tình với nhau thì không thay đổi được chuyện gì giữa họ... ít ra là cô muốn nghĩ nó đã không thay đổi được chuyện gì.
Đối với cô thì chuyện dễ nói nhất với anh là."Chuyện tôi đã nói với anh về chuyện quyết định số mệnh của anh... hãy quên tôi đã nói vậy đi."
Anh lập tức chống khủy tay ngồi dậy, rõ ràng là anh cũng định nói những lời khiêu khích của riêng anh. Cô thấy an tâm khi biết được là cô đi trước anh một bước. Nhưng anh thì không.
"Bộ anh phải quên đi chuyện em còn trong trắng hả?" anh hỏi.
"Vâng."
Một chuyện không thể nào mà anh chưa từng nghe."Tại sao em lại không nói với anh, Alex? Em nghĩ gì về anh chứ, anh không có thói quen lên giường với những cô gái còn trong trắng. Thật ra thì anh chưa bao giờ làm, và anh không thích khi em là người đầu tiên."
Một câu nói nghe rất phách lối, cô định cười. So với khả năng anh đã từng thể hiện thì lần này cô nghĩ là anh đã sử dụng sai, nhưng ước gì anh đã không có khả năng đó. Anh không nên coi trọng chuyện đó, mẹ kiếp.
"Tại sao tôi đã không nói với anh à? Tại sao tôi phải nói chứ? " cô thách thức."Chuyện gì đã làm cho anh nghĩ khác đi khi mà tôi chưa từng kết hôn chứ?"
"Em là người Nga " anh nói không suy nghĩ, nhưng nhận thức được sai lầm của mình ngay tức thì. Nếu đó không phải là một lời phỉ báng để muốn mình bị bắn bỏ thì anh không biết là vì chuyện gì, và anh nhanh chóng chỉnh lại lời mình nói."Ý anh à anh đã từng ở trong cung điện người Nga của em. Chính anh cũng đã từng biết được bản chất lang chạ của các quí bà như thế nào, bao gồm cả những cô chưa kết hôn. Nếu ở đó còn có người còn trong trắng thì chắc là cô ta đã được che dấu dưới những tấm khăn choàng."
"Hay là đã được che dấu để cho anh không nhìn thấy, còn lý do thì quá rõ ràng," cô khô khan trả lời.
Alexandra ước gì cô có thể cảm thấy bị sỉ nhục hơn như bây giờ, nhưng sự thật là cô cũng đã từng đến cung điện và biết được bản tánh phóng đãng và dâm loạn của một số đám quí tộc ở đó ra sao. Cùng hạng người giống như anh. Anh chắc là đã cảm thấy giống như là mình đang ở nhà vậy.
"Nhưng dĩ nhiên rồi," cô tiếp tục cũng bằng giọng điệu khô khan như lúc nãy." Tôi đã gợi cho anh nhớ lại những quí bà ở trong triều mà anh đã từng gặp, còn chuyện gì làm cho anh có suy nghĩ khác không?"
Ngay cả trong bóng tối lờ mờ, cô có thể nhìn thấy được hai má anh đỏ bừng, bởi vì anh đã nhận ra sai lầm của mình, và rõ ràng là một kẻ ngốc cũng nhìn thấy được. Cô có lẽ là có một tước hiệu, nhưng cô chưa bao giờ hành động như là một cô công nương, hoặc cô có nhìn giống như một quí bà không?
Tuy nhiên anh đã không xin lỗi. Cô sẽ lấy làm ngạc nhiên nếu anh làm chuyện đó.
"Theo anh nhớ thì," anh nói,"em đã có cơ hội chỉnh sửa cảm tưởng sai lầm của anh."
Cô nhớ lại cái lần mà anh đang nói đến, khi anh hỏi cô có thêm một người tình nữa thì có khác biệt gì đối với cô, vì cô đã có quá nhiều rồi. Cô cũng nhớ lại lý do tại sao cô đã không chỉnh anh. Những cảm tưởng. Cô muốn những cảm tưởng của anh đối với cô hoàn toàn xấu, và chuyện đó thì chỉ cộng thêm một chuyện nữa vào danh sách của anh thôi. Nhưng sao bây giờ lại nói ra? Cô chắc chắn là không muốn anh nghĩ là nếu anh đã nghĩ sai về chuyện này thì những chuyện khác anh đều nghĩ sai cả.
Vì thế cô nói không gì khác, "Tại sao tôi lại phải chỉnh anh chứ? Tôi đâu quan tâm đến chuyện anh nghĩ thế nào về tôi đâu." Và để cho chắc ăn, cô cố tình cộng thêm câu sau để dồn anh vào tường. "Bên cạnh đó, tôi không nghĩ là anh thật sự tin tưởng những chuyện điên rồ như là chuyện tôi có nhiều nhân tình vậy."
Cô có lẽ là nói thẳng ra là không ai ngu ngốc đến như vậy. Điều mà đúng như bây giờ anh đang có cảm giác vậy. Anh đã gán danh hiệu đó cho cô ngay cả trước khi anh gặp cô, rồi quên thay đổi ý nghĩ sau khi anh đã gặp cô. Dĩ nhiên là bây giờ thì danh hiệu đó quá đúng, phải không? Phải cám ơn anh. Và anh vẫn không thích sự thật đó.
Nhưng cô đã không cho anh cơ hội để tỏ rõ lòng mình, và cô tiếp tục công kích anh."À này, tôi cứ định hỏi anh, Petroff. Ngoài chuyện quyến rũ đàn bà, anh còn làm chuyện gì khác không?"
Chuyện mà anh có thể làm cho cô có ý nghĩ thấp kém về anh phải làm cho anh vui lên. Vì thế tại sao anh lại có cảm giác như muốn biện hộ cho mình thế này? Anh sẽ không đâu. Anh sẽ sử dụng lôgic của cô, và anh nói với chính mình là không phải là vì anh không quan tâm đến chuyện cô nghĩ anh ra sao.
Vì thế anh trả đũa."Tôi được mời ngủ chung giường với họ mà không cần phải hỏi. Có muốn giải thích tại sao em đã mời tôi không?"
"Không phải vì lý do như anh đang nghĩ đâu, anh đúng là một con vẹt tự cao tự đại," cô độp lại.
Anh xem đó là dấu hiệu tốt vì cô bắt đầu chửi rủa.. mặc dù là anh ghét cái từ "con vẹt" nhiều như anh đã từng ghét từ "con công" mà Tanya gọi anh. Nhưng nếu cô không có câu trả lời... thì anh có câu trả lời cho riêng anh, và anh sẽ không để cho cô trốn tránh.
"Sao?" Anh nhắc lại.
"Anh biết chính xác là tại sao. Vì thế đừng tìm kiếm những lý do không nói ra. Không có lý do nào cả."
"Không có à?"
Bây giờ cô nhìn anh, nhưng lập tức nhún vai và thở dài."Tôi đang giúp anh đấy, nhưng nếu anh muốn tôi nói thẳng ra thì anh sẽ được nghe thôi. Cái lạnh này không thể nào không để ý đến. Đã từng có người chết vì khí hậu lạnh lẽo như thế này, và tôi xin lỗi nhé, nhưng anh làm cho tôi có suy nghĩ là anh không được khỏe mạnh cho lắm. Thân thể của anh tuy là rất cứng cáp đấy, nhưng những công tử bột như anh thì thường được nuông chiều bởi những người hầu và sự giàu sang. Và cái chết không phải là cách mà tôi muốn thoát khỏi anh."
Đó là chuyện anh không mong đợi để nghe, và nó làm cho anh giận điên lên vì cô đã có lý do chính đáng nói ra, nghe như rất thật. Công tử bột được nuông chiều à? Cô đã nói rất nhiều lần như vậy.
"Tôi phải nên để cho bọn họ giải quyết em," anh gầm gừ rồi đứng dậy và đi lại gần lò sưởi, nơi mà quần áo của anh đang được phơi. "Tôi không hiểu là tại sao tôi đã không làm vậy."
Alexandra ngồi dậy và nhìn anh đang kéo quần lên. Hình ảnh của cặp chân dài và cặp mông săn chắc trước khi chúng được che lại làm cho cô bị hụt hơi. Và đối với cô bị như thế này một lần nữa, sau những gì đã xảy ra thì thật là quá trơ tráo.
Vì thế sự kinh tởm đối với bản thân mình được thể hiện trong giọng nói của cô nghe rất thật khi cô nói."Đừng quá lo lắng, Petroff. Phải làm hơn chuyện nhào vào một đám thổ phỉ và bị bắt chung với tôi để cho tôi thấy được anh là một người hùng. Đối với tôi anh vẫn còn là một kẻ dâm đãng đáng ghét. "
Anh xoay người lại chân mày nhướng lên ngạo mạn."Em nói vậy thì tốt quá."
Cô ngồi ở đó giận sôi sùng sục, không thể nghĩ được chuyện gì để có thể phỉ báng anh. Nhưng khi anh khoác áo xong và đang mang giày vào thì cô cảm thấy có chút lo lắng mà cô không muốn có. Nếu như anh ta đang nghĩ đến chuyện ngủ ở trên sàn nhà...
"Anh nghĩ anh đang làm gì vậy, Petroff? Áo quần của anh không thể nào khô mau như vậy."
"Chuyện đó không quan trọng," anh trả lời, nhảy lò cò để mang chiếc giày vào,"vì tôi sẽ rời khỏi đây."
Chân mày cô nhương lên."Ồ? Anh biết cách đi xuyên qua vách tường hả?"
"Cứ nói cho đã đi."
Bây giờ anh đã mặc xong đồ, anh đi lại gần cửa và không cần phải lấy thế, anh đâm sầm vai mình vào đó. Dĩ nhiên là không lay chuyển được gì. Chắc là anh đã bị hết sức rồi. Alexandra cười một cách tự mãn.
Cô định nói một vài lời nhận xét trêu chọc khi vai anh lại đâm sầm vào cánh cửa. Thanh gỗ đã được đóng chặt lúc nãy bị bung ra và cánh cửa bật tung ra. Rõ ràng là gỗ mục.
"Anh không thể làm chuyện này sớm hơn sao?" cô nói một cách gay gắt.
"Xin lỗi, lúc nãy tôi chưa đủ giận để làm được chuyện này."
Anh nghiến chặt hàm răng vì hơi lạnh bên ngoài ập vào người và bước ra ngoài để quan sát tình hình. Nhà của Latzko còn sáng đèn, nhưng không có nhà nào khác cả. Rõ ràng là bọn họ còn đang ăn mừng.
Vasili quay trở lại và đứng ngay ngưỡng cữa."Em có đi chung không?"
"Tôi chắc chắn là sẽ không ở lại đây với cánh cửa bị phá vỡ như vậy," cô nói và bắt đầu hất tung tấm chăn trước khi nhìn thấy anh đang nhìn cô."Anh có thể quay đi chỗ khác không?"
"Không." Và anh khoanh tay trước ngực, tựa người vào khung của và cười toe toét."Hãy gọi đó là sự đền bù cho tôi mang cô thoát khỏi nơi này... một cách không anh dũng."
Vậy là anh ta thắng à? Được thôi, anh ta nhìn thì có ăn nhằm gì chứ? Anh đã làm chuyện còn tệ hơn nữa mà.
"Vậy cứ tự nhiên đi," cô nói với vẻ không quan tâm và đi thẳng tới chỗ để quần áo của cô, không mang theo tấm mền che đậy cho lịch sự.
Trước khi cô kéo chiếc quần lót lên, Vasili xoay người ngó sang hướng khác. Anh sẽ cộng thêm "đồ không biết mắc cỡ" vào danh sách liệt kê những điểm xấu của cô. Cô bị buộc phải cố tình cộng thêm một điểm xấu nữa, nhưng hy vọng đó không phải là chuyện sau cùng.
Một lát sau bọn họ lại đi băng băng trên tuyết. Chuồng ngựa rất dễ dàng tìm thấy nhưng nó là một toà nhà cũ kỷ, với những vách tường đổ nát không làm gì để chống được cái lạnh. Ngựa của Vasili thì ở đó. Cả con ngựa mà Alexandra đã mượn để cưỡi đến đây cũng vậy và hầu hết những con ngựa nhỏ của đám thổ phỉ nhưng không có con ngựa trắng nào của cô cả.
"Họ mang chúng nói đi đâu rồi?" cô hỏi.
Vasili vẫn con đang cố kiềm chế thân thể căng cứng của mình khi nhìn thấy thân thể trần truồng của cô lúc nãy, cho nên anh trả lời ngắn gọn."Tôi không quan tâm đến chuyện đó."
"Tôi sẽ không rời khỏi đây mà không mang theo những con ngựa của tôi, Peroff," cô cảnh báo anh.
"Cứ tự nhiên đi."
"Đừng nghĩ là tôi không dám nhé," cô thét lên và dắt con ngựa của cô ra khỏi chuồng.
Vasili nghiến chặt hàm răng trước khi đi theo cô."Mẹ kiếp, chuyện ăn mừng của bọn họ sẽ kết thúc ngay. Chúng ta không có thời gian để tìm kiếm."
"Không ai nhờ anh giúp cả."
Anh cảm thấy như muốn lắc mạnh người cô, nhưng biết rõ là có làm chuyện đó thì cũng không giúp được gì. Và sẽ mất ít thời gian tìm kiếm ngựa của cô còn hơn là cãi cọ với cô, cô ta đúng là cứng đầu khiếp.
"Được rồi," anh chịu thua,"Chắc là có một chuồng ngựa mới ở đâu đó quanh đây. Tôi nghĩ là họ không sử dụng lại cái chuồng cũ, ngoại trừ trong tình thế khẩn cấp như thế này. Nhìn bên ngoài làng..."
Cô đã nhận ra và nói."Ở đằng kia, ở cuối làng ngay chỗ chúng ta vừa vào đây đấy."
"Chắc vậy," anh lẩm bẩm, nhìn về hướng đó."Vậy thì hãy nhanh lên."
Anh không cần phải đề nghị chuyện đó. Cô đã phóng ngựa về hướng đó, để cho anh đuổi theo cô một lần nữa.
Cái chuồng ngựa bị đóng kín cửa, một cái đẩy mạnh chứng tỏ là nó được khóa trái từ bên trong, cũng có nghĩa là có người đang canh đám ngựa này. Vậy mà họ muốn rời khỏi đây và không bị phát giác. Nhưng lần này Vasili đã không màng chỉ ra điều đó với người đàn bà cứng đầu cứng cổ đang đứng ở cạnh anh, chuyện anh sẽ phải gây thương tích cho người khác để có thể cứu đám ngựa của cô. Bây giờ anh biết là cô sẽ kêu anh làm mau.
Vì thế anh đập lên cánh cửa và gọi bằng giọng điệu sẽ không nghe được từ xa. "Mở cửa ra."
Phải mất một lúc lâu một giọng nói bên kia cánh cửa vang lên."Ai vậy?"
Vasili đoán đại một cái tên thường được gọi ở đây và xưng tên. Rõ ràng là anh thành công nhưng nó đã không gây ra kết quả như họ mong muốn.
"Anh không nghe à?" tên canh gác hét lại."Pavel kêu tôi không được mở cửa cho bất cứ ai ngoài anh ta, và anh không phải là anh ta. Anh sẽ phải đợi đến sáng mai mới có thể nhìn những con ngựa tuyệt đẹp này, giống như những người khác vậy."
"Hắn nghĩ anh là người trong làng này đấy,"Alexandra thì thầm."Tiếp tục giả vờ đi."
Vasili nghĩ là bọn họ đang hoang phí thời gian, nhưng cố thử thêm lần nữa."Anh đã mất cơ hội để ăn mừng," anh hét lên. "Tôi đến thay ca cho anh."
Có tiếng tặc lười."Khá lắm, nhưng tôi có một hũ rượu và thức ăn ở đây."
Những lời sau cùng rất khó nghe vì tên canh gác đã thụt lùi sâu vào chuồng ngựa."Làm gì đi chứ," Alexandra ra lệnh.
"Cô nghĩ nên làm gì?"
"Anh đã xuyên được qua cánh cửa lúc nãy mà."
Vasili khịt mũi."Hãy quên đi. Cánh cửa này là gỗ mới đấy, không phải gỗ mục đâu, và tôi không muốn vai mình bị thương vì những con ngựa chết tiệt của em. Chúng ta đã cố gắng rồi, bây giờ chúng ta sẽ rời khỏi đây. Và em có thể là sẽ bị khiêng ra khỏi nơi này nếu em cứ cố chấp đấy."
"Nhưng mà..."
"Đám ngựa của em sẽ không đi đâu cả, và để tôi nói thêm, chúng ở đây còn được ấm áp hơn ở chỗ của chúng ta. Chúng sẽ vẫn còn ở đây vào sáng mai, Alex. Bây giờ, thì một là chúng ta quay trở lại túp lều mà bọn họ đã nhốt chúng ta và tiếp tục bị thất thế, hai là ngày mai đến đây với một đám người trang bị vũ khí và mang ngựa của em về... cách nào cũng được. Em chọn đi."
Cô suy nghĩ kỹ trước khi quyết định và cuối cùng nói."Tôi không thích để những đứa trẻ của mình với người lạ cho dù chỉ là một đêm thôi, nhưng tôi nghĩ là sẽ khá hơn nếu chúng ta có nhiều lợi thế hơn cho cuộc trả giá vào ngày mai. Vậy được, hãy đi tìm người của chúng ta."
Vasili thở phào. Cái lạnh một lần nữa đang thấm vào da thịt của anh, anh hầu như đã hy vọng là cô sẽ chọn lựa cách quay về túp lều đó.
Em Là Của Anh Em Là Của Anh - Johanna Lindsey Em Là Của Anh