Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đại Minh Vương Hầu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 25: Đệ Nhất Dũng Kim.
N
ước mắt Tiêu Phàm rơi lộp độp. Đang bị đuổi chạy bán sống bán chết, bỗng dưng bị người khác tàn bạo kéo lại, cái loại cảm giác chỉ cách Thiên đường có nửa bước thì sa chân vào địa ngục, ai may mắn đã thử qua? Không cần quay đầu lại nhìn Tiêu Phàm cũng nghe được thanh âm.
Thái Hư, cái lão già chết tiệt tự xưng là một trăm ba mươi tuổi, hơn nữa còn là sư đệ của Trương Tam Phong, cái lão lừa đảo này. Tiêu Phàm thực hối hận a, ngày đó quen biết lão lừa đảo này, vì cái gì mà không một đao đâm chết lão cho xong? Phía sau hai gã điếm tửu nhị Túy Tiên Lâu càng đuổi càng gần,Tiêu Phàm đã có thể nghe được tiếng bước chân rầm rập của bọn họ. Lão già bất lương còn cố ý, cứ níu lấy cánh tay của hắn mà không buông ra, tay kia thì vuốt vuốt chòm râu tiên phong đạo cốt của lão khoan thai nói:
- Chàng thanh niên ngươi chạy trốn thật nhanh, bất quá….Ngươi thực sự là có điềm xấu!
Tiêu Phàm quay đầu, khuôn mặt tuấn tú không ngừng co giật đối diện với Thái Hư
- Phải, đúng là ta có điềm xấu, ngươi còn không buông tay, ta lập tức còn có tai họa đổ máu đó.
Thái Hư híp híp con mắt, sau đó chấn kinh:
-Tiêu lão đệ, sao lại là ngươi?
Dĩ nhiên bây giờ không phải là lúc để hàn huyên.
Truy binh càng ngày càng gần, Tiêu Phàm có chút nóng nảy:
- Ngươi đang kiếm sinh ý, hay là thấy việc nghĩa thì hăng hái làm?
- Kiếm sinh ý
Thái Hư không chút do dự đáp, hắn chỉ có hứng thú đối với việc sinh lợi ích.
- Vậy mau mau buông tay, chuyện này xong rồi ta mời ngươi ăn cơm, ta trả.
Thái Hư lập tức buông tay ra, Tiêu Phàm không nói hai lời, giống như tên đã lên dây phóng thẳng ra ngoài.
Hai tên tiểu nhị đuổi theo phía sau, thở hổn hển vừa chạy vừa mắng:
- Đứng lại! Vương bát đản...
- Đồ mất dạy! Trả lại bạc cho chúng ta
Hai tên tiểu nhị lướt nhanh qua người lão Thái Hư, trên mặt đất bốc lên một trận bụi mù mịt. Thái Hư ngây ra một lúc, nghĩ nghĩ, lập tức đưa tay với lấy cái phướn gọi hồn trên có viết 4 chữ”Thiết Khẩu trực đoạn” kẹp dưới nách, sau đó cũng đuổi theo. Kì quái là, lão già này chạy còn nhanh hơn so với ba tên tuổi trẻ kìa, chẳng mấy chốc, hắn giống như là xe đua công thức I vượt qua 2 tên tiểu nhị kia. Hai thằng này thấy một lão đầu tử sáu bảy mười tuổi, so với bọn hắn còn chạy nhanh hơn không khỏi chết lặng người, hai người nhìn vào bóng dáng nhanh như chớp của lão già Thái Hư, thầm tặc lưỡi.
- Lão đầu tử này có phải là đang đuổi theo tên vương bát đản kia?
- Hình như là thế…
- Chậc, Lão chạy còn nhanh hơn cả chúng ta, chả biết thằng kia rốt cuộc đã cướp của lão bao tiền a?
- Chắc là không ít đâu!
Trên đường cái của huyện, bốn người chia thành ba tốp Giang Phổ, nhất thời trở thành một “kì quan”.
Không thể không nói, lão già Thái Hư chạy vô cùng nhanh, nhanh đến quỷ dị. Không bao lâu sau lão đã đuổi kịp Tiêu Phàm, sau đó cước bộ chậm lại cùng hắn sóng vai. Tiêu Phàm đang chạy trối chết làm gì có thời gian chú ý, vừa nghiêng đầu thấy được lão già này đang chạy bên cạnh, khuôn mặt giống như là nuốt phải ruồi vô cùng khó coi.
- Ngươi lại đuổi theo ta làm chi?
Thái Hư này điềm nhiên như không, đang chạy trốn mà giống như là đi dạo sân sau nhà mình vậy.
- Bần đạo có chuyện không hiểu, đặc biệt đến đây xin thỉnh giáo.
- Đừng có ồn ào! Ta không rãnh.
- Bần đạo nghĩ không thông, vì sao ngươi lại phải chạy trốn?
- Có thằng đuổi theo thì đương nhiên là phải chạy rồi….Ngươi cảm thấy thời khắc này thích hợp để chém gió sao?
Chỉ hai câu mà hai tên tiểu nhị đằng sau đã đuổi gần thêm một chút. Tiêu Phàm nóng nảy, hắn cảm thấy nếu không phắn nhanh khỏi lão lừa đảo này, rất nhanh mình sẽ gặp phải điềm xấu. Chớ nhìn thằng cha này già, lão so với đám choai choai còn tò mò hơn
- Vì sao bọn họ lại truy đuổi ngươi?
Tiêu Phàm vừa chạy vừa thở hổn hển nói:
- Ta….. thua, thua rất nhiều bạc.
- Vậy lại càng không đúng rồi, ngươi thua bạc, bọn họ đuổi ngươi để làm chi?
-…Ta thua nên cướp lại….
Thái Hư giật mình, tuy nhiên đáp án này cũng thỏa mãn sự tò mò của lão.
Bốn người thành hai tốp một trước một sau chằng biết chạy được bao lâu, Tiêu Phàm rốt cục cũng thấy được mây tan trăng lại sáng__ hai thằng kia dừng lại. Đương nhiên Tiêu Phàm cũng dừng lại, song phương cách nhau bốn năm mươi trượng, gập người thở gấp, chỉ có lão già Thái Hư là giống như không có việc gì, mặt không đổi khí sắc, vẫn như cũ vuốt vuốt cái chòm râu tiên phong đạo cốt của lão, vẻ mặt cao thâm mặt trắc, hư vô phiêu miểu……
Hai tên tiểu nhị đuổi không kịp, vì thế sau khi thở hổn hển một lúc, đành dậm chân giơ tay chỉ vào Tiêu Phàm đứng ở xa xa chửi bới, chỉ là do quá xa nên chả nghe thấy cái gì.
Tiêu Phàm lại nở nụ cười, thở hổn hển cười đắc ý ………..
Thái Hư nhìn lại, thình lình hỏi:
- Hai người kia là ai?
Tiêu Phàm chiếm đại tiện nghi, tâm tình sung sướng nói:
- Bọn họ là tiểu nhị của Túy Tiên Lâu.
- Sao ngươi lại chạy đến túy Tiên Lâu bài bạc?
- Bởi vì ta là chưởng quỹ của Túy Tiên Lâu…
Tiêu Phàm buột miệng, sau đó nụ cười trên mặt dần cứng lại.
Hắn hiện giờ phát hiện ra sự tình không đơn giản như thế. Hắn nhận ra rằng, mình vẫn phải trở về, bởi vì bản thân mình là chưởng quỹ của Túy Tiên Lâu. Chưởng quỹ cướp tiền của Tiểu Nhị, chuyện này…..
Tiêu Phàm ngửa mặt lên trời mếu máo:
- Quả nhiên là hòa thượng chạy được, nhưng miếu thì còn đó a….
Thái Hư không vui, vuốt râu oán giận trừng mắt nhìn hắn.
Tiêu Phàm đành phải sửa miệng:
- Đạo sĩ chạy được nhưng đạo quán vẫn còn đó a….
Thái Hư liền chuyển giận thành vui, gật đầu khen ngợi không thôi.
************************************************** ******************
Trong Túy Tiên lâu, Thái Hử miễn cưỡng dựa vào một cái bàn trong đại sảnh, chán ngán móc ráy tai. Tiêu Phàm nghiêm túc nhìn vào bốn người đứng trước mặt. Bốn người này phân biệt là hai thằng cha tiểu nhị vừa thắng tiền rồi bị cướp, một tên tiền nhiệm chưởng quỹ, người mà lúc Tiêu Phàm mới bước vào cửa còn đang lười biếng gẩy hạt châu của bàn tính kia, còn có một người đầu bếp. Đây chính là thành viên cơ bản trước mắt của Túy Tiên Lâu. Không thể tưởng tượng là một tòa tửu lâu cao ba tẩng lại chỉ có bốn người cai quản mọi chuyện.
- Chỉ có bốn người các ngươi? Không còn ai khác?
Tiêu Phàm nhịn không được hỏi.
Chưởng quỹ tiền nhiệm họ Thái, bởi vì Tiêu cô gia lên nhậm chức, hiện tại đã bị giáng xuống thành quản sự tửu lâu, lão Thái nghe vậy liền thành thật tiến lên nói:
- Cũng không phải chỉ có bốn người chúng ta, nhưng do sinh ý của Túy Tiên Lâu không tốt, hầu như không có một khách nhân nào cả, cho nên lão chủ nhân cho nghỉ rất nhiều người.
Tiêu Phàm a một tiếng, tỏ vẻ đã biết. Sau đó hắn quay đầu, nhìn vào hai tên tiểu nhị xui xẻo cùng hắn đánh bạc sau đó lại chạy Maratông với hắn. Ánh mắt hai tên tiểu nhị rất u oán, trong đáy mắt Tiêu Phàm hiện lên một chút khó xử. Hắn hiện giờ trên người có mười mấy lượng bạc, ngoại trừ mười lượng tiền vốn, còn có mấy lượng bạc vụn của hai tên tiểu nhị này. Đoạt bạc của người ta, lại còn không thể không trở về đối mặt với khổ chủ, chuyện này quả là bất ngờ, da mặt Tiêu Phàm rất “mỏng”, cảm thấy tương đối khó xử.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cho rằng có lẽ hành vi đoạt tiền này đúng là không sai, dù sao đánh bạc rõ là sai trái.
Vì vậy việc Tiêu Phàm làm là hợp tình hợp lí.
Liếc xéo hai tiểu nhị, Tiêu Phàm trầm giọng nói:
- Các ngươi biết sai rồi chứ?
Hai tiểu nhị sầu mi khổ kiểm nói:
- Tiêu cô gia...
- Kêu chưởng quỹ!
- Dạ, Tiêu chưởng quỹ, chúng ta biết sai rồi, chúng ta không nên bài bạc...
- Không, bài bạc thì không sao, nhưng các ngươi không nên tại Túy Tiên lâu bài bạc, đây là nơi làm việc, thái độ quyết định hết thảy!
-... Dạ!
Hai tiểu nhị nhu thuận đích đáp. Dù sao ngươi là chưởng quỹ, ngươi nói như thế thì đúng là như thế.
Tiêu Phàm cao hứng, xuyên việt tới nay, đây là lần đầu tiên hắn có tư cách giáo huấn người khác, quả là vô cùng hãnh diện và khoái trá.
- Không quy củ sao thành quy tắc, bản chưởng quỹ hôm nay lập quy củ đầu tiên chính là: Không được phép bài bạc tại Túy Tiên Lâu,vi phạm……phạt tiền!
- Phạt bao nhiêu?
Tiền nhiệm Thái chưởng quỹ lấy lòng phụ họa, đồng thời còn quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn hai tên tiểu nhị.
- Phạt..
Tiêu Phàm vò đầu, lấy ra tiền túi, móc mười lượng tiền vốn, số còn lại phỏng chừng cũng không nhẹ, đại khái khoảng ba lượng năm tiền, đây là tiền cờ bạc của hai tên tiểu nhị xui xẻo bị cướp.
- Phạt ba lượng năm tiền!
Tiêu Phàm dứt khoát, sau đó thản nhiên đem số bạc cướp được vơ vào túi mình, bạc bẩn bỗng thuận lí thành chương biến thành thu nhập hợp pháp.
Hai tiểu nhị sắc mặt suy sụp, than thở. Chấp nhận thôi, phạt tiền là quy định của chưởng quỹ, rút cuộc cũng không thể làm loạn.
Tiêu Phàm vui vẻ đích nở nụ cười, ba lượng năm tiền, đây là món lợi đầu tiên hắn kiếm được từ khi xuyên việt, mặc dù là do cướp được. Hiện tại tích lũy của Tiêu Phàm có sự tăng vọt về chất, biến thành mười ba lượng năm tiền.
Quay đầu, thấy Thái Hư vẫn đang lười biếng móc ráy tai, Tiêu Phàm ngạc nhiên nói:
- Ngươi còn đây làm chi?
Thái Hư dù bận vẫn ung dung nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng cửa bị sứt, nhìn Tiêu Phàm nói:
- Tiểu đệ là chưởng quỹ của Túy Tiên Lâu?
Tiêu Phàm gật đầu:
-Đúng, vừa mới nhậm chức.
Thái Hư thương xót nói:
- Cuối cùng ngươi vẫn sa đọa! Làm gì cũng bất hảo, không nên làm thương nhân a!
Tiêu Phàm không nhịn được vuốt mũi, hắn nghĩ không thông, chẳng lẽ địa vị thương nhân trong triều Minh lại thấp kém đến mức này? Bị một lão đạo sĩ giống như là hành khất vậy chỉ thẳng vào mạt mắng sa đọa, cái tư vị này….
- Ngươi đứng ở đây, ngay chổ này chỉ để nói ta sa đọa?
- Ngoại trừ điều này, còn có...
- Ngươi còn muốn làm gì?
- Lúc người giật tiền chạy trốn đã mời bần đạo ăn cơm, chả lẽ ngươi đã quên?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đại Minh Vương Hầu
Tặc Mi Thử Nhãn
Đại Minh Vương Hầu - Tặc Mi Thử Nhãn
https://isach.info/story.php?story=dai_minh_vuong_hau__tac_mi_thu_nhan