Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cuốn Sách Tiên Tri
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 25 - Ngày 23 Tháng 7
C
hẳng có gì nhiều để nói về những cơn bão ở Napawset ngoài việc chúng chưa bao giờ là những cơn bão nhỏ, luôn nguy hiểm và kèm theo sấm sét, lũ lụt hay cây đổ.
Vừa nguyền rủa vừa càu nhàu, chúng tôi leo lên các bậc thang khi mưa rơi lộp bộp xuống. Nước chảy qua dốc đứng, làm rạp đám cỏ biển khi nó tràn lên bờ. Enola kéo cánh tay tôi trong khi Doyle chạy bộ đằng sau.
- Thật tuyệt vời, ông anh. Thật tuyệt vời! - Cậu ấy kêu lên.
Một cơn bão mạnh như vậy có nghĩa đường Hull Road đã bị ngập, đoạn đường cong gần trường học nằm trên đường này không thể đi qua, và bất cứ ai không rời cảng đều bị kẹt lại; nếu họ đủ dũng cảm để cố gắng rời đi, biển xe trôi nổi trên đường Main Street sẽ ngăn họ lại. Chúng tôi trú nhanh vào trong nhà.
- Chúng ta có thể chờ bão tan ở đây. - Tôi nói.
Enola biến mất vào trong bếp. - Anh cất những cây nến ở đâu vậy?
- Hộp thuốc trên nóc tủ lạnh. - Nửa cuối của câu trả lời bị mất dưới một tiếng động lớn. Doyle và tôi ngước nhìn lên. Enola nhìn quanh cửa bếp. Một tấm oval tối trên trần phòng khách thõng xuống như một cái bụng bầu, nước nhỏ giọt đọng thành vũng ở chính giữa chỗ phồng.
- Chết tiệt. - Enola cằn nhằn.
Vài giây sau, một luồng nước mưa tràn vào sàn với một lực rất mạnh khiến cả ba chúng tôi phải nhảy lên.
Những gì tiếp theo là một điệu nhảy của chậu, chảo, bát đũa lẫn lộn, xô lau nhà, những thứ lâu không được dùng đến thậm chí tôi quên sự tồn tại của chúng. Chúng tôi cứ như vậy trong vòng một tiếng hay đại loại như vậy, liên tục đổ nước và di chuyển, cho tới khi tay chúng tôi nhăn nheo và tóc ướt sũng. Enola nhìn tôi. - Chúng ta không thể ở đây được. Trần nhà sẽ sập. Anh Simon, đã đến lúc đi rồi.
Hồi còn nhỏ, có lẽ tôi đã tới nhà của McAvoy và vượt qua con bão trên chiếc ghế đi văng nhà họ. Tôi sẽ đến thư viện nhưng tôi không còn giữ chìa khóa. Đến một phòng ở bến cảng là điều không thể.
- Chúng ta sẽ quay lại gánh xiếc Rose. - Doyle nói khi chạm vào cánh tay Enola. Con bé rụt tay lại như thể bị giật.
Con bé lắc đầu. - Không thể đến đó nếu đường Hull bị ngập.
Mái nhà kêu cọt kẹt sốt sắng. - Hãy lấy đồ và vào trong xe, - Tôi nói - Anh nghĩ anh biết chúng ta có thể đi đâu. - Tôi hy vọng.
Doyle và Enola bò ra ngoài. Tôi ôm chặt cuốn sổ của mình và những cuốn sách lấy trộm từ thư viện sau đó thọc sâu vào tủ quần áo lấy ra một chiếc túi để đựng tất cả chúng. Chiếc áo khoác của mẹ vẫn ở đây. Tôi đã nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác len màu nâu sẫm đó trong khi bà kéo khóa bộ đồ ngủ màu đỏ cứng nhắc, kéo khóa và đóng tách. Tôi đã khóc. Nó quá nóng, quá chật, không đúng màu không phải màu xanh da trời. Bà lôi ra một chiếc khăn giấy nhăn nhúm từ túi quần của bà và lau mạnh mũi tôi. Giật mạnh một chiếc mũ ngứa ngáy qua tai tôi. Bố mẹ không thể để con lạnh cóng. Nếu con vẫn khóc, con sẽ làm cho mắt mình không mở ra được. Tôi gần như có thể nhớ khuôn mặt bà lúc đó, gần như vậy. Chiếc áo khoác của bố cùng với chiếc áo khoác của mẹ, ngực chạm ngực.
Tôi đóng cửa và nghe thấy một tiếng “thịch” từ trong nhà. Điều gì đó không ổn đã xảy ra. Lúc này chúng tôi cần phải rời đi.
Enola và Doyle chờ trong xe. Con bé mặc một chiếc áo màu xanh đậm và hai tay thọc sâu trong túi. Doyle ngồi phía sau, một chiếc túi vải len thô trên ghê ngồi bên cạnh cậu ấy. Tôi hỏi có gì bên trong. Cậu ấy nói:
- Đồ đạc. Bóng đèn. Phải giữ sự linh hoạt.
- Chúng ta sẽ đi đâu? - Enola hỏi.
- Căn hộ của Alice.
Cả hai huýt sáo.
- Anh nghĩ Frank đã nói chuyện với chị ấy?
- Anh không biết. Anh hy vọng là không.
Đó là một quãng đường đến Woodland Heights. Các con đường rải rác cành cây gãy và không thể nhìn thấy bất cứ gì ngoài con đường qua kính chắn gió. Không ai nói một lời nào cho tới khi chúng tôi tạt vào lô đất bên cạnh căn hộ của Alice.
- Chúng ta có thể đâm xe. - Enola nói. Con bé đang ngước nhìn những ánh đèn trong các căn hộ, những ban công nhỏ gọn, những cửa kính và những đèn hành lang. Tôi không thể hình dung con bé nhìn thấy gì.
- Nếu hai đứa đi cùng anh, đó là một cơ hội tốt hơn để cô ấy sẽ cho anh vào. - Alice có thể từ chối nếu cô ấy nghĩ tôi đang thử làm gì đó tôi đang... thử điều gì đó ư? Nhưng cô ấy sẽ không để ba người ở ngoài trong con bão.
Cô ấy không trả lời khi tôi bấm chuông. Chúng tôi chờ vài phút, quần áo chúng tôi ướt sũng. Doyle đi đi lại lại lộp cộp trên gót giày của cậu ấy, làn da cậu ấy ngoằn ngoèo.
- Chị ấy không ở đây. - Enola nói.
- Cô ấy có lẽ không trả lời bởi vì, anh biết đấy, - Doyle nhún vai - anh chàng kỳ cục với những con ngựa nhỏ đang rung chuông cửa vào giữa đêm. Tôi thấy dễ chịu khi ở trong xe. - Cậu ấy nói.
- Chị ấy không như vậy. - Enola nói.
- Chờ đã, chờ chút. - Tôi gõ cửa, lần này dùng cả cẳng tay. Chốt cửa trượt nhẹ, khóa cửa xoay mở.
Alice mở hé cửa. Đôi mắt sưng húp, cái mũi đỏ, khuôn mặt tím tái vì đang khóc.
Frank đã nói với cô ấy mọi thứ. Tôi rất tiếc và ước chúng tôi sẽ không bao giờ đến. Điều tồi tệ nhất đó là cô ấy khóc nhiều hơn và hiểu điều đó thật kinh khủng.
- Ồ, Simon. Anh đang làm gì ở đây vậy?
Tôi nói với cô ấy về ngôi nhà đang bị dột và không thể đến bất cứ đâu khác. Cô ấy mở cửa rộng hơn một chút, để lộ một chiếc áo choàng tắm màu xanh dương bị rách, bộ đồ ngủ và một đôi tất màu xám xấu xí với một ngón chân thò ra ngoài. Cô ấy nhìn Enola, rồi nhìn Doyle. Doyle vẫy những ngón tay. Enola lẩm bẩm chào.
- Tôi sẽ pha cà phê. - Alice nói.
- Em không cần phải làm thế.
- Em phải làm gì đó. Em sẽ pha cà phê. Đó là những gì em làm.
Chúng tôi bước vào ương. Alice yêu cầu chúng tôi cởi giày. Chúng tôi quẳng chúng thành một đống bên cạnh cửa, đế với đế, cát lẫn với bẩn ở lễ hội. Đây có phải là lần cuối cùng tôi làm việc này? Mặc dù đã ở đây nhiều lần, nhưng tôi nhớ rất ít về căn hộ này; tôi chỉ nhớ cô ấy tựa lưng vào máy đếm tiền, ngã xuống giường, đèn tủ lạnh và cô ấy là người duy nhất trên thế giới này trông thật đẹp trong đó.
Enola và Doyle ngồi xuống chiếc ghế tình yêu bọc dày, đôi chim màu nâu chụm đầu vào nhau. Căn hộ màu nâu sẫm và màu đào khiến cho chúng đồng màu. Tôi lấy một chiếc ghế bên cạnh họ.
- Một nơi thật đẹp. - Enola nói.
- Nó thật đẹp. - Cậu ấy nói.
- Nếu em thích kiểu thế này.
- Em thực sự không thích thuê.
- Anh cũng vậy.
- Anh giống như những chiếc bánh xe. - Cậu ấy nói.
- Đúng vậy. - Con bé nói - Em cũng vậy.
Alice trở lại với ba tách cà phê trên chiếc khay màu trắng. Hai vai cô ấy khom lại như thể bị gãy. Cô đặt khay trà lên bàn uống nước, rồi ngồi xuống chiếc ghế màu đào và co chân lại.
- Mọi người có thể chờ ở đây một lúc trong khi những con đường rút nước, nhưng em không nghĩ em có thể để mọi người ở lại, - cô ấy nói - tối nay em thực sự cần không gian, ok? Đó không phải là anh.
- Em đã nói chuyện với bố em? - Tôi hỏi.
- Chết tiệt! - Cô ấy nói, như một cú đấm. Cô ấy nhìn vào điểm vô hình nào đó bên vai trái của tôi - Ông ấy giống như một vết thương mà sẽ không ngừng chảy máu. Lúc này đó là tất cả những gì cho thấy ông ấy sẽ không im lặng. Suốt ngần ấy năm ông ấy không bao giờ nói một lời và bây giờ ông ấy phải nói với chúng ta. Kẻ đáng khinh ích kỷ.
Giọng cô ấy vỡ vụn và cô ấy sụt sịt và nuốt nghẹn, một tiếng nuốt kinh khủng.
- Chết tiệt tại sao người ta không hiểu có những điều không nên nói ra? Phải giữ cho riêng mình để không làm đau những người khác. Bạn được cho là phải chịu trách nhiệm về tội lỗi. Tội lỗi là sự sám hối. - Cô ấy nói.
Một tiếng động nhẹ bên phải tôi Enola đang chơi bài. Doyle đang nhấm nháp cà phê, đang cầm tách cà phê như thể đó là một mảnh thủy tinh dễ vỡ.
- Anh xin lỗi! - Tôi nói.
- Không. - Cô ấy nói - Em xin lỗi. Em xin lỗi ông ấy đã lừa dối gia đình anh và em xin lỗi ông ấy đã lừa dối gia đình em. - cằm cô ấy bắt đầu nhăn lại, những vết lõm nhỏ xuất hiện.
- Thôi nào. - Tôi bắt đầu nhưng quá khó để kết thúc. Tôi nhìn chằm chàm xuống tách cà phê của mình. Đó là nước màu bùn không thể uống đã được đun ấm. Doyle đã cố uống hết cả tách cà phê của mình. Không ai trong chúng tôi nỡ lòng từ bỏ.
- Anh mang những cuốn sách anh đã mượn. - Tôi lấy chúng ra và đẩy chúng qua chiếc bàn trắng nhỏ, về phía ghế của cô ấy - Anh xin lỗi anh đã khiến em gặp rắc rối.
- Ồ, - cô ấy nói khẽ - đừng bận tâm. Kupferman là một kẻ ngốc. Bà ta phát điên với việc làm hỏng tài liệu và đã yêu cầu Marci sắp xếp lại trong vòng ba tuần bởi vì cô ấy đã uống Coke ở ngoài phòng nhân viên.
- Không.
- Nghiêm túc đấy. - Alice khịt mũi và xoa đuôi tóc giữa những ngón tay mình. Tôi nhớ cô ấy đã nhúng đuôi tóc đuôi ngựa của cô ấy xuống nước biển. - Tại sao anh lấy chúng?
- Mẹ anh đã đọc cho anh nghe một cuốn từ chúng. - Tôi nhún vai - Em đã bao giờ yêu quý một thứ gì đó nhiều tới mức em bắt đầu nghĩ nó là của em chưa?
- Thật tốt để có những thứ thuộc về anh. Hãy giữ lấy chúng. -Cô ấy nhắm mắt lại và vòng tay ôm lấy đầu gối và tôi tự hỏi liệu có phải rốt cuộc chúng tôi đang nói về những cuốn sách hay không. Cô ấy lại khịt mũi, nhưng chẳng nói gì. Sự im lặng áp đảo. Enola bắt gặp ánh mắt của tôi. Chúng tôi nên đi. Tôi đặt tách của mình xuống bàn.
- Em sẽ đưa anh chìa khóa thư viện của em. - Alice đột nhiên nói.
- Sao cơ?
Cô ấy dụi mắt và đứng lên. - Anh không thể trở lại ngôi nhà đó ngoài lý do nào ngoài bị dột. Em sẽ cho anh mượn chìa khóa của em. Anh hãy nghỉ đêm nay tại thư viện. - Sau đó cô ấy đến phòng lớn đến phòng ngủ của mình, nơi có chiếc điện thoại với con cua móng ngựa, một sinh vật cô ấy không biết tại sao cô ấy thích trừ phi Frank cũng đã kể cho cô ấy điều đó.
- Chị ấy say rượu. - Enola nói.
- Có lẽ vậy, - tôi nói - cô ấy được phép.
Alice quay lại, tựa người vào tường. Vâng, ngà ngà say. Tốt cho em, Alice. Tôi ước tôi đã nghĩ điều đó cho tôi.
- Có điều gì đó em nghĩ nói với anh. Đó là gì nhỉ?
Cô ấy vẫy chìa khóa về hướng tôi trước khi quăng chúng cho tôi - Mã số vẫn vậy. Kupferman nói bà ta sẽ đổi khóa nhưng vẫn chưa làm.
- Cảm ơn em. - Tất cả chúng tôi đứng dậy. Cơn bão vẫn hoành hành, mưa đập vào cửa sổ và cửa ra vào.
- Ồ. Ồ. - Alice nói. Cô ấy véo chóp mũi. Những lời này bật ra gấp gáp - Liz Reed từ Đảo Bắc (North Isle) đã gọi điện. Nói rằng cô ấy đã cố gắng liên lạc với anh nhưng không được.
Cô ấy dừng lại để thở - Cái điều ngẫu nhiên mà anh đang tìm kiếm đã được kiểm tra, cô ấy đã gửi nó đến hòm thư của anh. Chết tiệt cái tên đó là gì nhỉ? Đó là thứ gì đó kỳ quặc. Niềm vui trên biển của Peabody và các con trai.
Cô ấy nhăn mặt - Đúng không nhỉ?
- Ừ, đúng rồi.
- Wow. Liz Reed. Anh đã gọi cho những người có quyền lực. Cô ấy cũng nói rằng Raina đã tìm thấy gì đó cho anh về cái tên Mullins.
- Thật sao?
- Vâng, người họ hàng cuối cùng được biết đến này là người nào đó ở Trung Tây. Churchwarry.
Tôi nghe cô ấy nói, nhưng có vẻ như cô ấy đã ở phòng khác.
- Chờ đã. Đó là người của anh, đúng không?
- Đúng. - Tôi đáp.
Churchwarry là một Ryzhkov. Một ngàn ý tưởng hình thành và mờ dần. Alice có lẽ đã hiểu sai về nó; điều đó có thể hiểu được, cô ấy đã kiệt sức, đau đầu. Tôi cần nói chuyện với Raina, kiểm tra lại. Tôi không biết chuyện gì xảy ra trong những giây tiếp theo, khi cánh cửa mở ra, tại sao Enola và Doyle đang đứng bên cạnh xe trong trời mưa hay làm thế nào tôi ở một mình với Alice ở bậc cửa nhà cô ấy.
Alice nhoài người về phía trước, tóc cô ấy rũ xuống trán. Cô ấy hất nó ngược lại. - Em xin lỗi. Em xin lỗi em không thể để anh lại. Lúc này em thực sự xấu xí và em hơi say và em muốn ở một mình. Em thực sự chỉ muốn nhìn anh...
- Và thấy mẹ anh.
- Sẽ không phải luôn như vậy, - cô ấy nói - em cần thời gian. Em cần ít tức giận hơn.
- Đó không phải tại em. Đó là do anh. Luôn luôn là anh. - Đó là điều mọi người thường nói, nhưng đó là sự thực. Nếu đó không phải vì tôi, cha cô ấy không bao giờ nói với cô ấy - Được rồi. Anh đã có một khuôn mặt bữa sáng thực sự khủng khiếp.
Một nụ cười yếu ớt. - Không. Em biết từng biểu hiện khuôn mặt của anh. Hãy để chìa khóa của em vào trong thùng trả sách khi anh đi, được chứ? Em sẽ nhờ Marci cho em vào ngày mai.
Tôi chỉ có thể cúi người và đặt lên trán cô ấy một nụ hôn nhỏ, rốt cuộc chẳng có gì nhưng nó sẽ không phù hợp. Cô ấy xoa mặt và tôi chạm vào tay cô ấy. Cái ôm bất ngờ, cô ấy ở bên trong và tôi trên bậc cửa phía dưới. Và tôi nên ôm cô ấy một chút nữa. Tôi muốn như vậy. Tôi có thể nói điều gì đó, nhưng má cô ấy đặt trên vai tôi và tôi có thể cảm nhận cơ thể cô ấy đang nén lại bởi vì cô ấy lại đang khóc. Môi cô ấy chạm vào cổ tôi, thật nhẹ rồi sau đó cô ấy buông ra.
- Được rồi. - Cô ấy nói.
- Được rồi.
Cô ấy nhìn theo khi tôi đi ra xe, hứng chịu những cơn mưa như trút nước. Thậm chí qua làn nước trên kính chắn gió, tôi vẫn thấy cô ấy đứng ở bậu cửa. Cô ấy đứng đó cho tới khi xe chúng tôi ra khỏi tòa nhà.
- Chúa ơi. - Enola thì thầm - Alice McAvoy yêu anh.
Tôi hy vọng.
Chiếc xe chao đảo trên con đường trở lại, khi đang tránh những vũng nước và các cành cây. Mọi thứ. - Hãy lái về phía lề đường và để em lái. - Tay Enola ở trên cánh tay tôi.
- Không.
Đường Hemlock bị ngập và bến cảng ở trên những bãi cỏ trước của những căn nhà gỗ mùa hè. Một cú rẽ trái nhanh sẽ khiến chiếc xe đảo ngược khi đang leo lên đồi về phía tu viện nơi những người cầu nguyện trong cơn bão. Churchwarrry là hậu duệ của Ryzhkova. Ông ấy đã tìm tôi.
- Ông ấy chắc chắn đã biết.
- Chắc chắn biết điều gì? - Enola hỏi.
- Chẳng có gì.
- Người đàn ông gửi sách phải không? - Con bé vẫn tiếp tục.
- Ừ. Họ hàng của ông ấy, em đã xé những bức ảnh về lá bài của bà ấy từ cuốn sách đó.
- Chết tiệt! - Con bé nói nhưng không nhấn mạnh.
Tôi không còn năng lượng để giải thích với con bé. Tôi cho rằng mình sẽ tìm thấy Frank ở cuối con đường này, rằng gia đình ông ấy đang truyền lại những bức chân dung của Ryzhkova, và có lẽ mẹ tôi đã đưa cho ông ấy những lá bài tarot của bà với một câu đối đầy chất thơ nào đó trong nó. Chẳng có gì dễ dàng như vậy.
- Có lẽ em đúng, - tôi nói với con bé - có lẽ ông ấy muốn điều gì đó từ anh. - Chết tiệt giá như tôi biết đó là điều gì.
Con đường uốn quanh trong những lối rẽ hình chữ chi một cái gật đầu với Robert Moses. Túi vải của Doyle trôi trượt qua ghế và rơi phịch xuống bên cạnh một trong những cánh cửa xe.
- Ông ấy có thể chỉ muốn bám theo anh. - Doyle nói khẽ - Anh kiểu như có sức hút đối với mọi người. - Cậu ấy nói.
Tôi nhìn cậu ấy qua gương chiếu hậu. - Ý cậu là gì?
- Tôi đã nghe về anh trước khi tôi tham gia cùng gánh xiếc Rose. Không biết đó là gia đình của anh trong một thời gian, nhưng sau khi Enola nói vài việc, tôi nhìn thấy anh bơi và mọi việc được sáng tỏ. Mẹ anh kiểu như bị cuốn vào bố anh và ông McAvoy.
Cách Doyle sử dụng họ của Frank là một sự kính trọng kỳ lạ khi xem xét chúng tôi vừa đốt những gì thuộc về ông ấy. Cậu ấy ho. - Còn tôi. Enola thực sự làm tôi lo lắng, anh biết chứ? Thom bị cô ấy hấp dẫn. Hai anh em anh kiểu như có một sức hút.
Enola đập mạnh ghế ngồi và rít lên, - Làm anh lo lắng ư?
- Chính xác cậu đã nghe thấy gì và nghe từ ai? - Tôi hỏi.
Cậu ấy vươn một cánh tay qua ghế ngồi phía sau và gõ gõ ngón tay; mỗi nhịp gõ bật ra một sự lo lắng nhỏ.
- Tôi đã ở cùng với một gánh xiếc đi khắp Carolinas trong một thời gian. Có một anh chàng nhảy cầu rất tuyệt vời. Dave. Chúng tôi đã tán gẫu trong lúc nghỉ ngoi. Anh ấy thích nói chuyện về gánh xiếc cũ. Đã kể cho tôi nghe về một gia đình mà tự gọi họ là những người cá bởi vì họ có thể ở dưới nước mãi mãi, nhưng cuối cùng từng người trong gia đình họ bị chết đuối.
Cậu ấy nhún vai. - Anh ấy nói đến anh như Wallendas Bay hay đại loại như vậy lịch sử dài, bi kịch. Những câu chuyện sôi nổi.
Enola đập mạnh xuống chỗ ngồi của mình. - Chết tiệt sao anh không bao giờ nói bất cứ gì? Anh không nghĩ có lẽ anh nên nói với em sao?
Đèn pha quét qua thứ gì đó rải khắp đường lớn, quá mờ để nhìn rõ. Không thấy vạt đất dừng xe nào để lượn qua, một bên là thung lũng, một bên là đồi. Tôi nhấn phanh. Đèn loé lên. Một con nai. Bánh xe khóa lại và trượt bánh. Chết tiệt. Nước. Chúng tôi trôi đi, Đoạn phía sau cũng trôi theo, xoè như đuôi cá. Tôi quay bánh khó khăn. Enola hét lên. Doyle chửi thề. Đai an toàn siết vào bụng tôi và chúng tôi đang xoay tròn, xoay tròn, nhìn mưa trút xuống chúng tôi và những ánh đèn từ thị trấn loang loáng trong nước. Một tiếng rắc lớn từ ghế sau. Thứ gì đó đang trôi khỏi tay Enola. Những lá bài của con bé rải rác trên mặt nưồc, trên sàn xe, trong không gian xung quanh chúng tôi.
Bánh xe rít lên, bung ra, chúng tôi quặt lại tới một điểm dừng.
Thở hổn hển. Chửi rủa, thở. Thì thầm Mọi người ổn cả chứ? Mọi người không sao chứ? Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Chúng tôi ổn. Chúng tôi tơi bời.
Để chiếc xe từ từ lăn nốt phần đường còn lại xuống đồi. Không có ai trên đường, không có con nai nào. Chúng tôi tạt vào bên lề đường khi lại có một vạt đất. Những mảnh vỡ của những chiếc bóng đèn của Doyle vương vãi khắp ghế ngồi phía sau. Cậu ấy vun chúng thành đống trong khi Enola nhặt nhạnh các lá bài của mình. Có gì đó bị kẹt trong kính chắn gió, được giữ lại nhanh bởi một chút nước ở bên trong. Một lá bài. Tôi kều nó ra bằng móng tay ngón cái. Một mặt sau màu tối, có lẽ là đen, khó mà nói chính xác. Tòa tháp cao. Một tia sét ở phía trên. Tôi biết nó. Đã lâu rồi, nhưng đó là một hình ảnh chính xác về bức vẽ trong cuốn sách. Không phải là lá bài Marseille. Không phải là lá bài Waite. Tôi di ngón tay lên những tảng đá.
- Hãy đưa nó cho em! - Enola chộp lấy lá bài Ngọn Tháp từ tôi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cuốn Sách Tiên Tri
Erika Swyler
Cuốn Sách Tiên Tri - Erika Swyler
https://isach.info/story.php?story=cuon_sach_tien_tri__erika_swyler