Chương 25
lemmer trả lời, cứ đi đã! Cậu cao giọng với Erika giá trị đơn vị đen tối lúc này đang chết trân vì kinh hãi. Cậu định thử ném vào mặt nàng một câu chửi, nhưng ít nhất cậu không đánh. Cậu gọi tên Erika nhưng thêm tính từ “già” vào. Erika biết người đàn ông sẽ có những phản ứng như vậy và giơ tay lên che mặt. Nhưng nàng hạ xuống ngay lập tức, nếu cậu ấy cần đánh ngay bây giờ thì xin mời. Klemmer nói sẽ không chạm đến nàng dù có dùng đến kẹp. Cậu thề rằng tình yêu đã từng tồn tại, nhưng giờ đây đã qua. Cậu sẽ không tìm đến nàng. Cậu ghê tởm nàng. Nàng dám đề nghị những chuyện như vậy. Nàng úp mặt vào đầu gối như hành khách khi gặp sự cố máy bay tránh cái chết. Nàng tránh cú đánh của Klemmer có thể nàng sẽ phải chịu. Bởi vậy cậu không đánh nàng, cậu không muốn làm bẩn tay mình, như cậu vừa nói. Cậu ném bức thư vào người đàn bà, cố ném vào mặt. Nhưng chỉ chạm vào gáy đang cúi gập. Cậu để bức thư rơi xuống Erika. Những người yêu nhau không cần thư từ, Klemmer giễu cợt. Chỉ khi lừa tình người ta mới cần đến những bức thư quanh co, xảo biện.
Erika ngồi chắc trên đi văng. Đôi bàn chân đi giầy của nàng đặt cạnh nhau. Hai bàn tay để trên đùi. Không hi vọng, nàng chờ đợi điều gì như một cú sốc tình yêu từ phía Klemmer. Không thể cưỡng lại, nàng cảm thấy tình yêu đang đe dọa chết dần chết mòn! Nhưng tình yêu của cậu ấy sẽ không chết, nàng khao khát. Anh ấy còn ở đâu, chừng nào anh ấy còn ở đây thì còn hi vọng. Nàng hi vọng, ít nhất cũng là những nụ hôn nồng say, làm ơn. Klemmer trả lời nàng, không, cảm ơn. Nàng thầm ao ước rằng cậu, thay vì hành hạ nàng, sẽ thực hiện tình yêu dành cho nàng theo đúng tiêu chuẩn Áo quốc. Khi cậu chấp nhận nồng say theo nàng, nàng sẽ đâm vào cậu một câu: nghe theo lời ta hoặc không đường quay lại. Nàng mong chờ những ve vãn bằng miệng và tay từ cậu học sinh thiếu kinh nghiệm. Nàng sẽ chỉ cho cậu. Nàng sẽ chỉ cho cậu.
Họ ngồi đối diện nhau. Sự cứu rỗi nhờ tình yêu ở thật gần, nhưng hòn đá đè chặt ngôi mộ lại quá nặng. Klemmer là một thiên thần bé nhỏ và những người đàn bà lại vừa vặn không phải là thiên thần. Phải đẩy được tảng đá đi. Erika cứng rắn với Klemmer khi đụng chạm đến những khao khát của nàng đã viết ra tất cả. Ngoài bức thư, nàng không hề ao ước gì. Cảm ơn nhiều! Phí lời làm gì? Klemmer hỏi. Ít nhất cậu cũng không đánh.
Cậu ôm lấy cái tủ vô vảm với tất cả sức mạnh mình có để rồi đẩy dịch từng milimet không cần đến sự giúp đỡ của Erika. Cậu đẩy khỏi chỗ cho đến khi hở ra một khe không khí cậu có thể mở cánh cửa ra. Chúng ta chẳng còn gì để nói với nhau nữa, Klemmer không nói. Cậu đi khỏi mà không nói lời tạm biệt và dập cánh cửa nhà lại phía sau. Và dời đi ngay lập tức.
Bà mẹ ngáy to bên nửa giường của mình dưới tác dụng của chất cồn không quen sử dụng mà chỉ dành cho những khách khứa không bao giờ đến. Nhiều năm trước đây, cũng trên chiếc giường này, ham muốn đã dẫn đến tình mẫu tử thiêng liêng và ham muốn ấy cũng kết thúc ngay khi đạt được mục đích. Một lần phóng tinh duy nhất đã giết chết ham muốn và dựng ra không gian cho nàng con gái, người cha đập một đòn chết hai con ruồi. Và cũng tự đập chết chính mình. Vì tính ì trệ nội tại và tinh thần yếu ớt ông không thể theo kịp tác phẩm của cú phóng tinh. Lúc này Erika lềnh bềnh trên nửa giường của mình và bố nàng bị chôn dưới đất sâu. Erika không tắm giặt và cũng không đánh răng, cọ rửa. Nàng ngửi thấy mùi mồ hôi của mình nồng nặc, như một con thú hoang trong cũi, thu nhặt mùi mồ hôi, hơi hoang dã và không thể rút lui vì cái chuồng quá nhỏ. Con thú muốn quay người và phải rúc vào bức tường khác. Đẫm mồ hôi, Erika ngả lưng cạnh mẹ, nằm không ngủ.
Sau ít nhất hai giờ Erika nằm không ngủ và hoàn toàn không suy nghĩ trong nước ấm của mình, bà mẹ đột nhiên thức giấc. Chỉ có thể suy nghĩ về nàng con gái mới đánh thức bà tỉnh dậy, vì đứa con không hề nhúc nhích. Ngay lập tức bà mẹ lại sụp đổ vì những chuyện bà phải trốn chạy bằng chất cay lúc ban tối. Bà mẹ bật sáng như bạc, lấp lóa không cần ánh sáng mặt trời trừng trừng vào nàng con gái và đưa cho một cáo trạng nặng nề kèm lời đe dọa nguy hiểm kèm một thiên đường thương tật cơ thể. Tiếp theo đến dốc đá dăm những câu hỏi không được trả lời không theo trật tự nào như ưu tiên hay khẩn cấp. Vì Erika im lặng, bà mẹ tự ái quay người đi. Bà tự diễn giải sự tổn thương của mình là con buồn nôn vì nàng con gái. Nhưng bà quay ngoắt lại phía đứa con gái và đưa lại lời đe dọa thành tiếng mới, to hơn. Erika vẫn cắn chặt răng. Bà mẹ nguyền rủa và chửi bới. Bà hét lên vì lời cáo buộc hoang dã đã đẩy bà ra khỏi vùng tự chủ. Bà mẹ chịu thua chất cồn vẫn còn điên cuồng trong máu. Rượu mùi trứng vẫn còn tác dụng thâm độc. Và rượu mùi sôcôla cũng vậy.
Erika thực hiện một cuộc tấn công tình ái không mấy nhiệt thành, vì bà mẹ đã nghĩ ra kết cục xa xôi cho cuộc sống chung mà bà lo sợ nhất, chẳng hạn như một cái giường riêng cho Erika!
Nàng để cuộc thử nghiệm tình yêu mang đi. Nàng chồm lên và phủ những hôn hít lên. Nàng hôn mẹ như thể hàng năm nay nàng chưa nghĩ đến chuyện hôn bà. Nàng bám chặt vào vai mẹ, và bà giận dữ đánh quanh mà không trúng ai. Erika hôn vào giữa vai những cũng không trúng. Bà mẹ quay đầu để tránh bị hôn. Khuôn mặt bà mẹ trong bóng tối nhập nhoạng chỉ là khoảng sáng bao quanh màu vàng tóc nhuộm giúp định hướng, Erika hôn bừa vào khoảng sáng. Nàng sinh ra từ thân xác này! Từ miếng bánh mẫu tử đang mủn. Erika ấn đôi môi ướt vào mặt mẹ và giữ chặt trong cánh tay cứng như sắt để bà không thể chống cự. Erika nằm ngửa người, rồi ba phần tư lên người mẹ vì bà bắt đầu đánh trả thật sự, cố thử đập bằng tay. Sa lầy giữa cái mồm chĩa ra bên trái và bên phải của Erika, bà mẹ thử đánh đầu thật mạnh để tránh. Bà mẹ quẫy đầu điên dại để tránh những cái hôn, như trong một cuộc chiến tình yêu và đích không phải cực khoái mà chính là bà mẹ, cá nhân mang tên mẹ. Và cuối cùng bao giờ bà mẹ cũng bắt đầu chiến đấu. Vô ích, vì Erika mạnh hơn. Nàng quấn quanh mẹ như cây trường xuân quanh ngôi nhà cổ, nhưng bà mẹ chắc chắn không phải là ngôi nhà cổ dễ chịu. Nàng mút, gặm thân thể to lớn như thể nàng một lần nữa muốn trườn vào và trốn bên trong. Erika thú nhận tình yêu với mẹ, và bà mẹ thều thào ngược lại, cụ thể rằng bà đương nhiên cũng yêu con gái nhưng nàng nên dừng ngay lập tức! Bây giờ! Nhưng bà mẹ không thể chống đỡ cơn dông bão cảm xúc từ Erika đang quấn quanh bà, nhưng bà được ve vuốt. Bỗng nhiên bà thấy được ve vãn. Điều kiện căn bản của tình yêu là người ta cảm thấy được coi trọng, vì một ai đó đặt chúng ta lên hàng đầu. Erika cắn chặt vào mẹ. Bà mẹ bắt đầu đánh lại để tránh Erika. Erika càng hôn. Bà mẹ cũng đánh lại thứ nhất để tự vệ, và để tránh nàng con gái đang dường như mất tự chủ mặc dầu không uống giọt rượu nào. Bà mẹ nói bằng đủ các kiểu giọng, gào thét: Thôi! Bà mẹ kiên quyết ra lệnh dừng lại. Erika ầm ào không kìm hãm hôn lấy hôn để bà mẹ, khi bên này lúc bên kia. Nàng đánh bà mẹ, dù chỉ rất nhẹ, vì không nhận được phản ứng mong chờ nào từ bà mẹ. Erika đánh mẹ vì ham muốn chứ không vì trừng phạt, nhưng mẹ hiểu lầm theo ý xấu và vừa đe dọa vừa chửi rủa. Mẹ và nàng con gái đổi vai cho nhau, vì bà mẹ lúc này đánh liên tục, bà có tầm nhìn từ trên xuống tốt hơn. Bà mẹ tin rằng phải cương quyết chống lại cuộc tấn công tình dục đối ứng[35] và tát điên dại vào bóng đen.
[35] Tình dục đối ứng diễn ra ở nấm và vi khuẩn, trong đó một đoạn thông tin di truyền được chuyển từ tế bào cho sang tế bào nhận và liên kết ở đó. (Không có tế bào giới tính riêng).
Nàng con gái kéo tay bà mẹ ra và hôn vào cổ, với mục đích ẩn tình dục, người tình kỳ lạ và không thuần thạo. Bà mẹ - cũng chưa từng hưởng một nền giáo dục tinh đẹp hơn trong tình yêu - ứng dụng sai kĩ thuật, đập giậm mọi thứ quanh mình. Xác thịt già nua bị cuốn đi theo cách mạnh bạo nhất. Không ai coi bà là mẹ, mà chỉ là xác thịt đơn thuần. Erika ngoạm răng vào thịt mẹ. Nàng hôn và hôn. Nàng hoang dại hôn mẹ. Bà mẹ cho chuyện này thật tởm lợm, những điều nàng con gái mất trí đang làm với bà. Nhưng vô ích - bà mẹ không được hôn như thế này từ hàng thập kỉ nay và sẽ còn nữa. Vì sẽ còn những nụ hôn mạnh mẽ hơn, cho đến khi sau cơn lốc xoáy hôn hít cuối cùng, nàng con gái mệt lả nửa nằm lên người mẹ. Nàng con gái khóc trên khuôn mặt mẹ, bà mẹ hất nàng con gái khỏi người và hỏi phải chăng nàng phát rồ. Không nhận được câu trả lời nào và cũng không được trông đợi, bà mẹ ra lệnh đi ngủ ngay lập tức vì ngày mai vẫn là một ngày mới! Bà chỉ ra công việc vẫn còn chờ đấy. Nàng con gái đồng ý rằng giờ phải đi ngủ. Nàng con gái như một con chuột chũi mù cố vờ vào người mẹ, nhưng bà mẹ hất hai tay nàng đi. Nàng con gái trong thoáng chốc đã xoay sở nhìn được lông mu rất mỏng che phần cuối bụng mỡ của mẹ. Một ánh nhìn hiếm hoi. Bao lâu bà mẹ luôn giữ chặt đám lông mu này. Nàng con gái đã cố tình giật quanh trong váy ngủ của mẹ lúc đánh nhau để cuối cùng nàng cũng nhìn thấy đám lông mu này, thứ nàng luôn biết, vẫn phải còn đó. Tiếc rằng trời quá tối. Erika khôn khéo tốc áo mẹ lên để thấy tất cả, tất cả. Và mẹ chống lại, lại trong vô vọng. Erika khỏe hơn bà mẹ vừa hơi bị hành hạ, ít nhất là xét trên phương diện thể chất. Nàng con gái ném mạnh những gì mình thấy vào mặt bà mẹ. Bà mẹ im lặng lờ đi như thể không có gì xảy ra. Hai người đàn bà nằm sát vào nhau ngủ. Đêm không còn dài, một ngày mới nhanh chóng thức dậy với ánh sáng khó chịu và những tiếng chim phiền toái.
Walter Klemmer kinh ngạc về người đàn bà này, vì nàng dám làm những điều người khác chỉ dám hứa suông. Sau một hơi nín thở suy nghĩ, cậu bị ấn tượng bởi những giới hạn nàng đang dựa vào đó để đẩy xa hơn. Không gian khoái lạc của nàng chắc chắn sẽ rộng ra. Klemmer ấn tượng. Những người đàn bà khác chỉ có một phòng rậm rạp tủa tủa và một hoặc hai xích đu trên vùng đất bụi bặm và bê tông rạn nát. Nhưng ở đây là cả một sân bóng với những sân tennis và cả một con đường rải xỉ dành cho những chủ nhân may mắn! Erika biết hàng rào bao quanh nàng từ hàng năm nay, bà mẹ đóng cọc quanh nàng, nhưng vẫn chưa lấy làm thoải mái. Nhưng Erika nhổ đám cọc ấy ra và không sợ hãi đóng loạt cọc mới vào, cậu học sinh Klemmer cũng thừa nhận điều ấy. Cậu tự hào khi mình là người được lựa chọn, để nhận ra điều ấy cậu phải mất cả quãng thời gian dài suy ngẫm. Cậu còn trẻ và sẵn sàng đón nhận những điều mới lạ. Cậu khỏe mạnh và sẵn sàng đón nhận bệnh tật. Cậu cởi mở với bất kỳ điều gì và tất cả mọi điều, bất kể chiều hướng gì. Cậu thoáng nghi và đã sẵn sàng mở toang cánh cửa tiếp theo. Cậu vươn người qua cửa sổ, xa đến gần mất thăng bằng. Cậu chỉ còn đứng kiễng trên mười đầu ngón chân! Cậu chủ tâm mạo hiểm và vui mừng với mạo hiểm vì cậu chính là người nắm lấy nó. Cho đến nay, cậu vẫn là một trang giấy trắng chờ đợi một máy in xa lạ in lên những vết đen chưa một ai từng đọc những gì tương tự. Cậu sẽ gây dấu ấn lên cuộc đời như vậy. Sau này, cậu không còn là những gì trước đây, vì mỗi ngày cậu lại nhiều hơn và có nhiều hơn.
Khi cần thiết, cậu cũng có thể tàn bạo, như với người đàn bà này chẳng hạn, cậu thầm nghĩ. Cậu dứt khoát chấp nhận những điều kiện của nàng và ra lệnh cho chính mình: tàn bạo hơn nữa. Cậu biết chính xác mọi chuyện phải diễn ra như thế nào sau vài ngày rời lánh nàng để kiểm chứng những cảm xúc có cứu rỗi một thử nghiệm căng thẳng vô nhân tính của lý trí. Thần kinh thép của cậu chùng xuống, nhưng không gãy hẳn dưới sức mạnh của những lời hứa người đàn bà mang lại cho cậu. Cậu tự hào về cuộc thử nghiệm sẽ trải qua, có lẽ cậu sẽ gần như giết chết nàng.
Tuy vậy, cậu học sinh vẫn vui vẻ giữ khoảng cách trong vài ngày tới. Để cho thèm muốn vẫn hay hơn chạm vào ngón tay nhỏ xíu. Từ vài ngày nay, cậu chờ đợi người đàn bà - kẻ đang xếp hàng để được yêu - mang đến thức gì trong miệng, một con thỏ rừng chưa chết, hay một con gà gô. Hay chỉ là một chiếc giầy cũ. Giờ học với nàng cậu bỏ tùy tiện để thể hiện tính độc lập của mình. Cậu hi vọng người đàn bà này sẽ trâng tráo đuổi theo cậu. Sau đó cậu sẽ thử từ chối và chờ đợi nàng sẽ làm gì tiếp theo. Lúc này cậu trai trẻ muốn ở một mình hơn, con sói không biết đến một người bạn nào tốt hơn trước khi gặp được bạn dê.
Với Erika, từ hàng năm nay nàng đã biết đến hai chữ “từ bỏ” và lúc này nàng muốn thay đổi hoàn toàn. Cái máy ép ham muốn sử dụng quá nhiều của nàng đè nghiến lên những ước muốn chảy ra nhựa đỏ. Nàng chốc chốc nhìn ra phía cửa xem cậu học sinh có đến bước vào, nhưng tất cả học sinh đều đến ngoại trừ cậu. Cậu nghỉ học không phép.
Trong cơn nghiện học thường xuyên của Klemmer - thường chỉ hay bắt đầu mà không kết thúc, thậm chí cả môn thể thao đối kháng Nhật Bản, ngoại ngữ, du lịch, trưng bày nghệ thuật - con sâu học từ dạo gần đây còn tham dự cả lớp clarinet bên cạnh để có tích lũy thêm kiến thức căn bản cho kèn Săcxôphôn trong nhạc Jazz và ngẫu hứng. Cậu chỉ tránh môn dương cầm và cô giáo bộ môn. Sau khi nắm được khái niệm căn bản trong rất nhiều lĩnh vực, Klemmer thường bỏ cuộc. Cậu thiếu đức kiên nhẫn. Nhưng lúc này cậu muốn trở thành một người tình cao thủ - người đà bà này đang thách đố cậu. Sau đó, cậu lại than phiền - nếu có thời gian - rằng cái áo nịt ngực âm nhạc cổ điển quá chật với cậu. Trong khi cậu chỉ muốn thưởng thức những tầm nhìn không bị che khuất bởi bất kỳ giới hạn nào. Cậu tưởng tượng về những cảnh quan mênh mông, cậu đoán rằng, sẽ có những cánh đồng cậu chưa từng thấy, và dĩ nhiên chưa từng kẻ nào khác cậu từng thấy. Cậu nhấc một góc tấm khăn và sau đó lại bỏ nó sợ hãi rơi xuống, chỉ để ngay lập tức nhấc nó lên một lần nữa, cậu đã thực sự nhìn thấy chứ? Gần như không thể tin được. Cô Kohut vẫn canh chừng quan sát cậu từ những cánh đồng, bãi cỏ, nhưng cùng lúc nàng vẫn không ngừng bí mật quyến rũ. Cậu cảm nhận được sức hút đến vô biên. Trong lớp học, người đàn bà này vô cùng nghiêm khắc, nàng nghe thấy những thứ bé nhất, nhỏ nhất từ xa, nhưng trong cuộc sống, nàng muốn bị buộc phải cầu xin. Bên bàn phím, nàng bọc kín cậu bằng những ngón tay trong băng co giãn của bài tập ngón, bài tập láy, trường Czerny[36] của tốc độ. Sẽ là một cái tát vào mặt khi nàng biết được đối thủ clarinét đã giải phóng cậu khỏi những đối âm bó buộc. Rồi một ngày đây, cậu có thể ngẫu hứng tràn đầy cảm xúc biết bao với cây kèn Sắcxôphôn sôpranô[37]. Klemmer tập chơi clarinét. Cậu luyện dương cầm ít hơn hẳn. Cậu quyết định chọn lĩnh vực âm nhạc mới và dự định bắt đầu với một ban nhạc Jazz sinh viên cậu quen biết riêng, cho tới khi cậu vượt khỏi ban nhạc. Và cậu sẽ tự lập ra một nhóm nhạc cho riêng mình, chơi nhạc dưới sự chỉ huy và trình diễn của riêng cậu, và thật ra cậu đã chọn tên cho ban nhạc này nhưng còn giữ bí mật. Những dự kiến âm nhạc này sẽ phù hợp với thôi thúc tự do đầy ấn tượng của cậu. Cậu cũng đa ghi tên vào lớp nhạc Jazz. Cậu muốn học biên soạn. Đầu tiên cậu muốn tự điều chỉnh và thích ứng, sau đó vào thời điểm quyết định bằng một màn độc diễn nín thở cậu sẽ thoát khỏi những hình mẫu như một nguồn suối bắn phụt lên. Không dễ dàng phân loại ý chí của cậu, không dễ dàng nhét những ao ước cũng như khả năng của cậu vào một hộp đựng vở nhạc. Khuỷu tay cậu vui vẻ chèo dọc hai bên người, hơi thở mừng rỡ chạy dọc ống quần, cậu chẳng nghĩ ngợi gì. Cậu hạnh phúc. Cậu đang tập âm chuẩn và đổi lưỡi. Những bước tiến vượt bậc đang chờ sẵn phía trước, thầy giáo clarinét nhận xét và vui mừng vì một học sinh như cậu. Cậu đã có những nền tảng quan trọng từ phía cô Kohut, và thấy giáo hi vọng cướp cậu khỏi tay nữ đồng nghiệp để phơi dưới ánh nắng của cậu học sinh trong buổi hòa nhạc kết thúc năm học.
[36] Carl Czerny (1791-1857, nhà soạn nhạc, nghệ sỹ dương cầm và nhà giáo dục âm nhạc nổi tiếng của Áo.
[37] Sôpranô: bè cao.
Người đàn bà trong bộ đồ đi bộ chuyên dụng tao nhã tiến lại gần cửa lớp kèn clarinét và chờ, người ta chưa thể nhận ra nàng ngay tức khắc. Nàng phải đến đây và do vậy, nàng muốn đến đây. Cô Erika ăn diện cho dịp này - theo cách của nàng.
Không phải Klemmer đã hứa hẹn với nàng một thiên nhiên tươi mát vừa dứt tay ông tạo, và cậu không biết nơi nào để tìm thấy tự nhiên ấy chăng? Cậu học sinh bước ra cửa với cái hộp nhạc cụ nhỏ màu đen giật bắn mình, nàng lắp ba lắp bắp đề nghị cùng đi ra sông chơi một chuyến. Ngay lập tức! Cậu nhận ra ngay kế hoạch của nàng qua bộ trang phục bên ngoài. Lý do tôi đến đây, nàng nói: là đi qua suối và rừng. Bộ trang phục rất chuyên nghiệp của người đàn bà này giáng cả một trận đá lở những thành tích, những băng tích ầm ầm như sấm và đáng ngán. Những cố gắng hướng về đích được chứng minh trên trạm núi không hiếu khách, vỏ chuối, lõi táo trên đất, ai đó nôn ra một góc, và tất cả các chứng chỉ vô hiệu lức, những mảnh giấy bẩn thỉu trong góc và xó, vé xe rách nát không cái nào còn cơ hội trở về với cứt.
Walter Klemmer nhận thấy, Erika đã thay đổi hoàn toàn cách ăn mặc, áo quần theo dịp cớ, và dịp cớ xuất hiện theo áo quần. Áo quần, như thói quen vốn có, là điều quan trọng nhất. Nói chung đàn bà thường có nhu cầu trang điểm để gây ấn tượng, và chưa từng có người đàn bà nào chỉ trang điểm với một khu rừng. Ngược lại, người đàn bà cũng nên tô điểm lại khu rừng bằng hiện tại của mình, trong đó nàng như một con thú bị ống kính thợ săn theo dõi. Erika đã mua một đồi giày đi bộ chắc chắn và bôi mỡ khắp giày để nó không bị ẩm mục. Với đôi giày này nàng có thể đi hàng kilômét đường, nếu phải như vậy. Nàng mặc áo sơ mi kẻ carô khỏe khắn, áo khoác vải bông, quần bó gối, tất sợi đỏ cao đến gối. Nàng thậm chí còn có cả một cái balo nhở đựng đồ ăn. Nàng không mang theo dây chão vì nàng không quá cực đoan đến vậy. Nếu nàng cực đoan thì nàng cũng không cần dùng đến mạng hay dây chão. Thậm chí nàng cũng không mang theo cả neo cứu hộ, nếu cách nào đó đối mặt với sự hoang dã trong đào xới thể xác mà người ta khi ấy chỉ phụ thuộc vào chính bản thân mình và đối phó.
Cô Gái Chơi Dương Cầm Cô Gái Chơi Dương Cầm - Elfriede Jelinek Cô Gái Chơi Dương Cầm