Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bích Vân Thiên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 25 -
Đ
ài Loan chỉ ấm được đến đầu mùa hạ là cái nóng như thiêu lại đến. Cái nóng của tháng 6 đuổi xua hết gió mát, cả châu thành Đài Bắc như đặt trong hỏa lò.
Khiêu vũ trường có máy lạnh, nhưng số người chen chúc quá đông, cộng thêm tiếng nhạc, tiếng trống, khói thuốc mập mờ khiến cho không khí thật khó thở.
Bích Hàn từ lúc khiêu vũ trường mở cửa đến giờ đã tiếp được mấy người khách, nàng khiêu vũ liên miên. Hôm nay ban nhạc chơi nhạc đó có vẻ bệnh hoạn quá! Đụng tí là Valse, Valse và Valse. Quay mấy vòng là Hàn đã thấy choáng váng. Khi Hàn bước vào phòng rửa mặt, Trần Nguyên đã chặn nàng lại âu lo:
- Tốt nhất là Man Ni nghỉ sớm đi, tôi thấy Man Ni có vẻ không khỏe đấy.
Vào phòng rửa mặt, Hàn ngắm mình trong kính, phấn son chẳng che dấu được vẻ tiều tụy. Đời sống về đêm có lẽ làm đời người trở thành ngắn ngủi. Hàn mở ví, lấy phấn son ra, một chút phấn sậm màu che bớt vẻ hốc hác dung nhan. Biết rằng đời sống cuồng vội dưới ánh đèn là đời sống tự sát, nhưng vấn đề kinh tế? Hay là ta cứ tìm một lão nào lắm tiền? Nhưng tại sao bóng dáng Cao Hạo Thiên vẫn cứ lúc ẩn lúc hiện trong tim? Hàn thở dài, trở ra piste. Trần Nguyên đã lên bục gỗ, giọng sầu muôn thuở với tiếng kể lể:
"Ngày xưa khi còn bé.
Tôi đã quen nàng..."
Một người con gái nhỏ. Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn cô. Mỗi cô lại có một tâm sự .. Và những tâm sự nhỏ đó đã xây dựng thành lịch sử của đời sống. Hàn trở về bàn, gã mập lịch sự đứng dậy kéo ghế. Hàn ngồi xuống, đầu vẫn lâng lâng với bao ý nghĩ. Gã mập hút thuốc xì gà. Ngày xưa Hàn rất ưa thích mùi xì gà, nhưng không hiểu sao hôm nay mùi thuốc làm Hàn nôn mửa. Có lẽ ta bệnh rồi, Hàn nghĩ.
Những ngày nóng bức thế này chuyện trúng nắng là thường.
- Nhảy không em?
Gã khách kề bên tai nàng hỏi. Hàn phân vân. Trần Nguyên đã hát xong, bây giờ là một điệu Rumba dậm dật.
Không thể từ chối được, ta là một vũ nữ nhà nghề. Hàn ngoan ngoãn ra piste, quay cuồng, quay cuồng, quay cuồng...Những ngọn đèn như quay theo, bàn ghế cũng quay, Hàn vừa thở vừa tựa người lên vai khách.
- Xin lỗi anh, em bệnh rồi.
Gã mập dìu Hàn về bàn, ân cần đòi đưa nàng về nhà, nhưng Hàn khước từ. Nàng cố gắng chống trả lại những cấu xé ruột gan. Mong rằng không phải bệnh dạ dày tái phát, Hàn vái thầm. Ở hoàn cảnh này không thể ngã bệnh được. Nhưng cảm giác khó chịu cứ càng lúc càng gia tăng. Hàn lại bước vào phòng rửa mặt. Vừa đến lavabo là bao nhiêu nhớt rãi trong người đổ thốc ra hết.
Một cô vũ nữ khác cũng có mặt ở phòng rửa mặt thấy thế vội chạy lại đỡ Hàn, cô nàng dìu Hàn đến ghế ngồi xuống, rồi thản nhiên hỏi:
- Bao lâu rồi đấy?
- Cái gì?
Hàn ngạc nhiên, ả nhìn nàng qua kính với nụ cười:
- Đúng ra bồ phải tránh chuyện phiền phức đó chứ? Nhưng không sao đâu, có nhiều lúc ngừa mà vẫn không tránh khỏi. Tôi có quen một tên y sĩ, chỉ cần tốn ngàn bạc là giải quyết xong hết.
Ả quay lại nhìn Hàn:
- Đây không phải là lần thứ nhất chứ?
Bích Hàn nhìn Anna không hiểu cô nàng nói gì? Muốn ám chỉ điều chi? Không lẽ...Trời đất! Có thể có chuyện như vậy xảy ra không chứ? Hàn nín thở, đếm ngày sống chung cả năm trời không có tin tức gì, không lẽ...chỉ một trận gió xuân mà ruộng xanh trổ ngọc sao? Mắt Hàn chợt sáng, nỗi e thẹn làm má hồng đỏ.
Nàng hấp tấp hỏi Anna:
- Chị nói...Chị nói là tôi có thể có...rồi à?
- Còn gì nữa. Anna nhìn Hàn với đôi mắt tội nghiệp - Chị gặp chuyện rắc rối rồi.
- Gặp rắc rối? Niềm vui tỏa rộng trên môi Hàn - Rắc rối này đâu phải dễ kiếm.
Rồi nàng bỏ chạy ra ngoài, bỏ mặc Anna ngơ ngác bên trong.
Hàn xin phép ông quản lý nghỉ sớm. Nhìn đồng hồ mới 8 giờ hơn. Ở gần đây có một bệnh viện chuyên về phụ khoa, hình như hành nghề thường trực thì phải.
Hàn bước vào. Không hiểu bác sĩ có làm việc ngay không? Phải đợi chờ hay sẽ khám ngay? Tim Hàn đập mạnh, nàng mong mỏi chuyện có con sẽ là sự thật, như vậy sẽ cảm ơn đời biết mấy.
Bác sĩ đến, sau khi hỏi qua loa mấy câu nói:
- Mời cô vào, chúng tôi có thể cho biết kết quả ngay.
- Không phải đợi mấy hôm sao?
Hàn thắc mắc, vị y sĩ lắc đầu:
- Không cần, chúng tôi lấy một chút nước tiểu của cô tìm nồng độ kích thích tố trong đó là hai phút sau có thể cho cô biết kết quả ngay.
Hai phút trôi qua sao như hai thế kỷ. Rồi vị y sĩ xuất hiện trước mắt nàng. ông như nhìn thấy sự âu lo chờ đợi của Hàn hơn là sự sợ hãi nên nói:
- Xin chia vui với cô, cô vừa có thai.
Hàn mừng rỡ lính quýnh:
- Bác sĩ có...lầm không?
- Lầm lộn? Vị y sĩ cười - Khoa học làm gì có chuyện đó?
Tính toán một chút, y sĩ lại nói:
- Có lẽ đầu tháng hai sang năm cô sẽ sinh.
Ra khỏi dưỡng đường, Bích Hàn mừng rỡ đến độ muốn khiêu vũ trên đường phố. Trời ời! Nếu ba mẹ anh Thiên biết tin này, nếu anh Thiên, chị Vân hay được...Chắc phải kỳ diệu lắm! Sống chung cả năm trời, sáng trông chiều trông, thế mà chẳng thấy có gì hết, không ngờ chỉ một lần ngẫu nhiên, lại đậu! Trách chi người xưa chẳng bảo "Cố ý trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cặm liễu, liễu xanh um".
Đi giữa lòng phố, Hàn không còn thấy nực, băng qua bao nhiêu con phố, con đường. Hàn chỉ thấy có anh sáng rực rỡ. Bây giờ ta phải làm gì? Đứng giữa phố, Hàn bâng khuâng. Về chăng? Không được, phải chia sớt niềm vui với mọi người chứ? Phải rồi, phải đến nhà anh Thiên. Từng tế bào trên người Hàn như réo gọi. Hãy đến nhà anh Thiên! Đến nhà anh Thiên cho họ biết tin mừng chứ? Không nên do dự, đây không phải là lúc để do dự Hàn gọi một chiếc taxi, hối hả cho biết địa chỉ nhà Thiên.
Trên đường, nỗi vui và niềm lo làm tim Hàn hồi hộp. Nàng như kẻ phiêu diêu trên mây. Đời sống một đứa bé đang thành hình.
Đến rồi! Hàn lại run. Nói gì bây giờ? Làm sao để họ hiểu? Sự đón nhận sẽ ra sao? Bà Cao hẳn sung sướng phát khóc? Y Vân sẽ ôm nàng nhảy lên mừng rỡ? Còn Hạo Thiên? Giọt máu của chàng đang nằm trong bụng nàng.
Cửa vừa mở, cô Liên ngạc nhiên gọi to vào trong:
- Ồ! Cô Hàn về rồi.
Chẳng ai ra hết, Hàn vừa thở hổn hển vừa hỏi:
- Có ở nhà hết chứ?
Và không đợi cô Liên trả lời, nàng xông vào phòng khách. Hạo Thiên đang có mặt ngồi trên ghế. Nhìn thấy Hàn trở về, chàng có vẻ không tin:
- Bích Hàn? Em đấy phải không?
- Vâng. Mặt Hàn rạng rỡ, nàng cố chấn tỉnh niềm vui đang dậy sóng trong tim - Anh Thiên! Em về đây để thông báo với anh, anh tin không? Em đã...Em đã...có...
Hạo Thiên nhìn trừng trừng:
- Có gì?
- Có...con. Hàn thở ra, mặt đỏ gấc. Thấy Thiên vẫn còn ngẩn ngơ, Hàn tiếp - Anh có nhớ...cái đêm anh đến khiêu vũ trường Ngọn Gió Xanh không? Trên đời có nhiều chuyện tình cờ thật lạ ...
Hạo Thiên chau mày, mắt đăm đăm nhìn Hàn, chàng chẳng có một chút gì là mừng rỡ.
Bích Hàn ngỡ ngàng...chới với...Không lẽ...không lẽ chàng bây giờ không muốn có con nữa sao?
- Lạ thật! Giọng Thiên lạnh như băng - Đời sao lắm chuyện lạ lùng. Ở đây cả năm trời cô không có con, thế mà chỉ một lần đó...là lại được.? Thiên cất cao giọng, đôi mắt sắc - Có phải gã ca sĩ kia chẳng nhìn là con hắn phải không?
Hàn ngạc nhiên đến cứng họng. Nàng không tin những điều mình mới nghe. Trời ơi! Trên đời sao lại có người tàn nhẫn thế này? Trời ơi! Trời ơi! Hàn quay người lại xông ra cửa. Trong lúc rối loạn, Hàn nghe hình như có tiếng gọi của Y Vân và bà Cao. Nhưng Hàn chỉ muốn chạy trốn, ngay bây giờ mà nếu chạy được đến cuối trời, đến sa mạc Phi Châu xa xăm hay vùng băng giá Alaska cũng được.
Thang máy xuống từ từ, tim Hàn cũng bắt đầu đập nhẹ lại. Nỗi đau vô bờ. Hàn ra khỏi cửa là nhảy vội lên taxi.
- Bà đi đâu?
Gã tài xế hỏi.
Đi đâu? Thế này còn biết đi về đâu? Cha chết, mẹ chết. Không còn ai thân tình hết. Hàn nhìn xuống bụng. Đứa con chưa thành hình đã chịu bơ vơ không cửa không nhà.
Hàn chợt nhớ lại lời của Anna:
- Chị gặp rắc rối rồi, nhưng không sao đâu...Tôi có quen một y sĩ, chỉ cần tốn nghìn bạc là xong.
Phá thai? Hàn trừng mắt. Một kẻ chưa ra đời đã vô thừa nhận thì cho ra làm gì? Một đứa con không cha! Phá thai? Phá thai? hai chữ ám ảnh. Có một thời giọt máu đã được ân cần chờ đón, vì nó mà cả ba phải trả giá rất đắt cho sự sứt mẻ tình cảm. Nhưng bây giờ? Muộn rồi! Trời ơi! Trên đời sao lại lắm chuyện mâu thuẫn thế? Không có gì dở khóc dở cười cho bằng...!
Trở về chỗ cư ngụ, Hàn vơ vét hết tất cả quần áo vào một túi xách du lịch rồi ra đi.
Hàn đi rồi. Hạo Thiên mới thấy bối rối. Không phải chỉ có Hạo Thiên thôi mà cả nhà họ Cao. Y Vân thấy Hàn, nhưng chưa kịp ra thì Hàn đã bước vào thang máy. Nàng không đuổi kịp, lúc trở lên thì thấy Hạo Thiên đang
ngồi ôm đầu, trong khi bà Cao ngồi cạnh hạch hỏi:
- Con gặp Bích Hàn từ bao giờ?
- Tại sao con biết đứa con đó không phải của con?
- Con ở với Hàn hôm nào?
- Gã ca sĩ đó tên gì?
- Tại sao Bích Hàn bảo đứa con đó là của con?
- Giả sử như điều đó đúng thì sao?
Y Vân bước tới, đặt tay lên vai chồng nói:
- Anh Thiên! Anh phải tìm Hàn về, chắc chắn đứa con đó là của anh.
Hạo Thiên ngẩn người, bối rối, Vân tiếp:
- Em hiểu Hàn lắm, không bao giờ nó nói dối đâu. Tại sao lần trước anh tìm được Hàn mà anh chẳng cho em biết chứ?
Thiên lắc đầu:
- Anh không muốn nhắc lại chuyện đó, vì anh đã tìm được Hàn, nhưng lúc bấy giờ Hàn sống chung với một tên ca sĩ.
- Chính mắt anh thấy họ sống chung?
Y Vân hỏi vặn, Hạo Thiên lộ vẻ lúng túng, chàng nhớ lại lời của Hàn hôm đó "...Nếu anh nhất định bắt phải có một người đàn ông ở đây thì anh mới vui, mới chịu buông tha em..thì được rồi, như vậy đó..." một tia sáng loé nhanh trong đầu, Thiên ngồi bật dậy và chạy ra cửa.
Y Vân hét theo:
- Anh đi đâu đó?
- Tìm Bích Hàn.
Và bóng Thiên khuất nhanh ngoài cửa.
Khi chui vào xe rồi, Thiên lại quên mất nhà của Bích Hàn. Hôm ấy trong cơn say Thiên đã được Hàn dìu về rồi sự giận dữ làm chàng quên mất địa chỉ. Chỉ còn cách đến khiêu vũ trường Ngọn Gió Xanh.
Đến nơi, Thiên đươc. ông quản lý đón tiếp:
- Không có, Man Ni hôm nay xin phép nghỉ và sẽ không trở lại nữa đâu.
Thiên thất vọng nhìn lên sân khấu, gã ca sĩ hôm nào vẫn với bản nhạc sầu:
"Tôi không buồn, không giận
Tôi không trách..
Và chỉ lặng lẽ nhớ.
Nhớ đến người con gái năm xưa."
Thiên nhét một nắm tiền cho tên trưởng ban, nói nhỏ với hắn mấy câu rồi chàng ra cửa chờ. Không bao lâu Trần Nguyên bước ra, anh chàng kéo mắt kiếng xuống ngắm Thiên:
- Ông là ai? Tìm tôi có việc gì?
- Tôi là Cao Hạo Thiên đây, chúng ta đã gặp nhau qua rồi.
- À, thì ra ông Cao. Ông là anh rể của Man Ni phải không? Anh tìm tôi có việc gì?
- Tôi muốn gặp cô ấy, ông có thể cho tôi biết cô ta hiện ở đâu không?
Trần Nguyên nhún vai:
- Lạ không? Làm sao tôi biết được chuyện đó?
- Chắc chắn anh phải biết. Hạo Thiên nổi nóng, anh chàng ca sĩ này gàn gàn dở dở trông thật sốn mắt - Anh chơi thân với cô ấy như vậy không lẽ không biết sao?
- Tôi có biết đi nữa cũng không bắt buộc phải trình cho anh biết.
Hạo Thiên tức giận nhưng phải xuống nước:
- Anh làm ơn cho biết đi, chuyện chết sống mà.
- Ai sống chết?
Trần Nguyên ngạc nhiên, Hạo Thiên bứt rứt:
- Bích Hàn..Anh có sống chung với Bích Hàn không?
- Tôi? Mắt Nguyên cơ hồ rơi ra khỏi tròng - Tôi sống chung với Man Ni? Ai bảo anh thế? Man Ni nổi danh là người đẹp như băng sơn, có ai sờ đến cô ta được đâu? Chưa có một ông khách nào mời cô ấy ăn được một bữa cơm tối chớ đừng nói...Nhưng Man Ni làm vậy là điên, ai có quyền bắt ta phải trinh tiết chứ?
Trần Nguyên ngưng một chút nói:
- Anh có điên không mà nói vậy? Man Ni có tình yêu riêng của cô ấy, tôi có tình yêu riêng của tôi. Chúng tôi tuy cùng là người bị khổ vì tình, nhưng mỗi người có thần tượng riêng của mình chứ. Anh khù khờ như vậy mà không hiểu sao Man Ni lại mê anh được, thế mà còn dám chụp mũ tôi sống chung với cô ta nữa chứ? Đừng đùa vô duyên như vậy cha! Lần sau đùa thế tôi đấm cho vỡ mặt nhé?
Thiên nhìn Nguyên, đột nhiên chàng thấy mình điên thật.
- Anh có muốn đấm để lần sau hãy đấm, bây giờ xin anh làm ơn cho biết địa chỉ của Hàn đi.
Trần Nguyên kinh ngạc:
- Chuyện gì xảy ra thế? Tối nay cô ta bảo khó chịu trong người, tôi khuyên về nghỉ đi...
Rồi Nguyên nhìn Thiên đắn đo một chút, nói:
- Thôi được, để tôi đưa anh đi.
Năm phút sau họ có mặt ở trước cửa nhà Hàn, Trần Nguyên bấm chuông, một lúc lâu chẳng có ai ra mở cửa. Hạo Thiên đấm mạnh vào vách và kêu lớn. Nhà bên cạnh bị phá giấc ngủ, một bà già thò đầu ra nói:
- Cô ấy đi rồi.
Trần Nguyên ngạc nhiên:
- Cái gì? Hôm qua Man Ni còn ở đây mà?
- Vâng, nhưng mới dọn đi trước đây một tiếng.
Hạo Thiên chen vào:
- Dọn đi đâu biết không?
- Không biết, chỉ biết là đã dọn đi.
Rồi đóng cửa lại. Hạo Thiên và Trần Nguyên ngẩn ngơ nhìn nhau. Thật lâu, Thiên mới mở miệng được.
- Bây giờ nếu anh muốn đấm tôi cứ đấm, càng đau càng tốt.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bích Vân Thiên
Quỳnh Dao
Bích Vân Thiên - Quỳnh Dao
https://isach.info/story.php?story=bich_van_thien__quynh_dao