Bến Bờ Bình Yên epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 24
gày hôm sau, lúc 5 giờ chiều, Matt lái xe vào thành phố, đến sớm hơn 15 phút. Anh đi quanh hành lang và đứng chờ bên ngoài cho đến đúng 6 giờ. Sau đó anh nhấn chuông. Matt không muốn đến đó, nhưng anh nghĩ mình chỉ gặp cô ấy một lần để nói rõ mọi chuyện. Nếu không làm thế, anh sẽ bị ám ảnh mãi mãi.
Sally mở cửa, có vẻ đứng đắn và lịch sự trong bộ vét đen, váy đen, tất đen và giày cao gót. Mái tóc vàng dài của cô thật đẹp, trông hệt như mái tóc của con gái Vanessa. Cô vẫn là một phụ nữ xinh đẹp.
Sally nói: “Chào Matt!”. Sau đó cô mời anh vào nhà ngồi và rót cho anh một ly rượu martin. Cô vẫn nhớ anh thích uống loại rượu đó dù đã lâu rồi anh không uống.
Cô cũng rót một ly cho mình rồi ngồi đối diện với anh. Những phút đầu thật kinh khủng, nhưng rượu làm họ cảm thấy thoải mái hơn. Matt cảm thấy khác lạ nhưng anh không nhận ra sự khác biệt đó là gì. Trong tận đáy lòng mình, anh vẫn có chút gì đó cảm nhận về cô. Cô hơi thay đổi, nhưng điều đó không làm anh bận tâm.
Sally hỏi: “Sao anh không tái hôn?”.
“Cô đùa tôi à?”. Anh mỉm cười. Trước đây họ đã có một khoảng thời gian tuyệt vời bên nhau. Những chiếc váy ngắn của cô làm anh ấn tượng. Anh nói tiếp: “Tôi đã sống như thế trong suốt mười năm qua rồi. Tôi là một người sống ẩn dật... một họa sĩ...”. Anh chỉ muốn nói cho cô biết rõ chứ không muốn làm cô cảm thấy bản thân mình có lỗi. Cuộc sống hiện tại làm anh cảm thấy vô cùng thoải mái. Thực ra anh đã có ý định xây dựng cuộc sống riêng của mình.
Cô hỏi với vẻ quan tâm: “Sao anh lại làm thế?”.
“Bởi nó phù hợp với tôi. Tôi làm những gì tôi muốn. Tôi có thể chứng tỏ mọi điều nếu muốn. Tôi sống ở bãi biển và vẽ... Tôi nói chuyện với những đứa trẻ đi lạc và những chú chó”. Anh mỉm cười và nghĩ đến Pip. Bỗng dưng hình ảnh Ophélie xuất hiện. Cô còn đẹp hơn cả người đàn bà đang ngồi nói chuyện với anh.
Sally nói một cách dịu dàng: “Anh cần một cuộc sống cho mình Matt à. Anh có bao giờ nghĩ mình sẽ quay về New York không?”. Cô từng nghĩ đến chuyện ấy. Cô không thích Auckland hay New Zealand nữa. Giờ đây cô tự do và có thể đi bất kỳ nơi nào mình muốn.
Anh nói một cách thẳng thắn: “Không bao giờ, dù chỉ một giây”. Anh đang nghĩ đến Ophélie. Lúc nào, anh cũng nhớ đến cô. Chính Ophélie là người giúp anh tìm lại được cuộc sống của mình.
“Còn Paris hay London thì sao?”.
“Có lẽ. Nhưng tôi sẽ đến đó khi nào chán bãi biển này. Tôi chưa muốn đến đó. Khi nào đi, tôi sẽ đến châu Âu. Nhưng giờ Robert đang ở đây. Thằng bé còn phải học trong bốn năm nữa”.
Vanessa nói với anh cô bé muốn học ở UCLA (trường đại học California ở Los Angeles) hoặc Berkeley trong hai năm. Lúc này anh không thể chuyển đến nơi khác được. Anh muốn ở gần con mình. Anh đã xa cách chúng trong thời gian dài vì bị người vợ cũ lừa dối. Giờ đây anh muốn gạt bỏ tất cả và muốn ở cùng bọn trẻ.
“Em ngạc nhiên vì anh không chán mọi thứ ở đó, Matt. Cuộc đời của một kẻ sống ẩn dật. Trước đây anh là người hài hước mà”. Đó chính là Matt ngày xưa, giám đốc nghệ thuật của một công ty quảng cáo lớn nhất ở New York, có nhiều quyền lực và luôn tiếp những khách hàng quan trọng. Anh và Sally có đủ tư cách để mua máy bay riêng, nhà riêng và du thuyền để giải trí. Nhưng giờ đây anh không còn ham muốn những thứ ấy nữa.
“Tôi nghĩ mình đã chín chắn và trưởng thành hơn nhờ những gì cô tạo ra đấy”.
“Anh không giống như xưa nữa”. Cô cố nói để làm anh nhớ đến những ngày xưa khi hai người còn làm việc chung với nhau. Cô không thể sống ở bãi biển với anh. Điều này sẽ làm cô phát ốm vì chán.
“Tôi cũng cảm thấy thế. Cảm ơn cô và cô cũng thế”. Thực ra cô trông tuyệt hơn trước đây. Bộ đồ Sally mặc khá phù hợp và nó làm cô trông đẹp hơn nữa. Trước đây cô rất gầy, nhưng anh thích thế. Anh hỏi với vẻ quan tâm: “Thế bây giờ cô dự định sẽ làm gì?”.
“Em không biết nữa. Em cũng đang nghĩ đây”. Cô không có vẻ gì như một quả phụ mà có vẻ giống như một kẻ tội phạm ngoài vòng pháp luật. Cô không như Ophélie. Ophélie luôn đau buồn vì cái chết của chồng và con trai mình. Sự tương phản giữa hai người phụ nữ này là quá lớn.
Sally vừa nói vừa nhìn anh e thẹn: “Em từng nghĩ đến New York. Em biết đó là một ý tưởng điên rồ nhưng em không biết liệu...”. Cô nhìn anh bỏ lửng câu nói. Cô không cần phải nói rõ ra. Matt đã biết điều đó. Anh hiểu cô quá rõ.
“Nếu tôi đi cùng cô và cố tìm hiểu xem mọi việc sẽ ra sao... Nếu chúng ta quay lại với nhau và yêu nhau lần nữa... Chúa ơi! Đó có phải là ý tưởng hay không?...”. Anh nhìn cô với vẻ suy tư. Cô gật đầu. Anh đã hiểu ý cô. Anh luôn hiểu cô muốn gì. Anh nói tiếp: “Nhưng vấn đề là... Tôi không còn đau khổ nữa. Cô đã kết hôn với Hamish và chúng ta không còn hi vọng gì nữa... Giờ đây anh ấy đã chết... và thật buồn cười. Sally à... Giờ tôi nhận ra mình không thể quay lại như xưa. Cô xinh đẹp lắm. Cô luôn xinh đẹp. Với vài ly rượu martin, tôi sẽ lên giường với cô. Rồi sau đó thì sao? Cô vẫn là cô còn tôi vẫn là tôi... Giờ đây tình cảm của chúng ta như tấm gương vỡ. Dù có thể dán lại nhưng tấm gương đó không còn sử dụng được nữa... Tôi đã chán cô rồi. Sự thật là, nếu trước đây càng yêu cô nhiều bao nhiêu, bây giờ tôi càng muốn tránh xa cô bấy nhiêu. Cái giá phải trả quá đắt. Tôi chỉ muốn ở cùng người phụ nữ thật sự yêu tôi và tôi không chắc người đó là cô. Tình yêu không có mục đích, nó không phải là một món hàng để mua hay để bán. Nhưng đối với cô nó là sự trao đổi, là món quà cô cho và nhận lại được”. Anh cảm thấy vô cùng thoải mái khi nói ra những điều này. Anh đã có cơ hội để nói ra những điều mà suốt mười năm nay anh kìm nén.
Đó là một cảm giác tự do không thể tả. Cùng với sự mất mát thất vọng, giờ đây điều anh nhận được là niềm vui chiến thắng và sự tự do.
“Anh luôn là một người lãng mạn”. Giọng Sally có vẻ khó chịu. Mọi thứ diễn ra không như điều cô muốn.
Anh mỉm cười: “Còn cô không lãng mạn chút nào. Tôi nghĩ thế đấy. Cô muốn có sự lãng mạn ấy à? Cô vừa mới chôn cất một người rồi sau đó lại khai quật người khác lên. Tôi không dám nghĩ cô đã làm gì với các con của tôi. Vấn đề là cô gần như đã giết chết tôi và tâm hồn tôi dường như đã bị trôi dạt phương nào... Nhưng giờ đây tôi cảm thấy tự do. Và tôi muốn như thế”.
Cô bật cười: “Anh cũng có một chút gì đó điên rồ nữa”. Nhưng đúng là suốt mười năm qua, tâm trí anh lúc nào cũng như người điên. Anh biết rõ điều đó.
“Thế công việc của anh như thế nào rồi?”. Cô bắt đầu chuyển sang đề tài khác.
“Đó là một công việc khó nói và hơi xuẩn ngốc. Cô không nghĩ thế ư? Thế sau đó thì sao nào? Nếu tôi nói tôi không muốn gì hơn ngoài việc lên giường với cô, vấn đề sẽ bắt đầu đấy. Tôi luôn thận trọng với việc này còn cô thì không. Với tôi, lên giường với cô là một ý nghĩ điên rồ và nguy hiểm. Tôi chỉ muốn mình được bình yên và không gặp phải vấn đề gì. Tôi không nghĩ mình có thể làm thế. Thực sự là chúng ta không thể quay lại như xưa”.
“Giờ sao nào?”, Sally bắt đầu giận dữ khi rót thêm một ly rượu nữa cho mình. Cô đã uống đến ly thứ ba rồi, trong khi Matt vẫn chưa uống xong ly rượu đầu tiên.
“Giờ chúng ta sẽ làm như những gì chúng ta nói. Chúng ta sẽ tuyên bố mọi chuyện với bạn bè mình. Mong ước mọi người gặp may. Sau đó nói lời tạm biệt nhau rồi tiếp tục công việc của mình. Cô hãy đến New York nghỉ ngơi, tìm một người chồng mới, đến Paris hay London hoặc Palm Beach, nuôi dạy bọn trẻ. Và tôi sẽ gặp lại cô trong ngày cưới của Robert và Vanessa”.
Đó là tất cả những gì anh muốn.
Cô bắt đầu nổi giận: “Còn anh thì sao, Matt? Anh muốn chôn vùi cuộc đời mình ở bãi biển này à?”.
“Có lẽ thế. Nhưng biết đâu tôi vẫn sống tốt như cây cổ thụ, cắm sâu rễ dưới lòng đất, sống vui vẻ cùng với những người ngồi dưới thân cây. Tôi không muốn rung cây hay đốn nó dù chỉ một phút. Đôi khi cuộc sống yên bình là một điều tốt đấy chứ”. Điều này nghe có vẻ xa lạ đối với Sally. Cô yêu thích sự hào hứng sôi nổi. Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, cô cũng làm cho cuộc sống của mình sống động.
“Anh chưa già mà sao nghĩ điều kinh khủng đến thế. Anh chỉ mới có 47 tuổi thôi mà. Hamish lớn hơn anh những năm tuổi, nhưng lại là một người rất tuyệt vời”.
“Và giờ anh ấy không còn nữa và ý kiến cô đưa ra không còn hợp lý nữa. Có lẽ suy nghĩ và hành động của chúng ta hoàn toàn trái ngược nhau. Nếu cùng sống chung với nhau, tôi sẽ làm cô phát điên rồi sau đó cô sẽ giết chết tôi. Đây không phải là bức tranh đẹp đâu”.
“Anh đã có người khác phải không?”.
“Có lẽ thế. Nhưng đó không phải là vấn đề. Nếu còn yêu cô, tôi sẽ cùng cô đi đến chân trời góc biển. Cô biết rõ điều đó mà. Tôi là một kẻ si tình ngốc nghếch. Nếu yêu cô, tôi sẽ làm tất cả những gì cô muốn. Nhưng vấn đề là ở chỗ tôi không yêu cô nữa. Trước đây thì có, nhưng giờ là không. Tôi chỉ yêu bọn trẻ, yêu những ký ức tốt đẹp mà chúng ta từng có. Tôi không thể theo cô mãi mãi”.
Nói xong anh đứng lên, cúi người và hôn lên trán Sally. Cô bất động và nhìn anh ra khỏi nhà. Cô không thể ngăn được anh. Cô biết rõ điều đó. Mỗi từ anh nói đều có ý nghĩa. Anh luôn là như thế. Anh đứng ngay cửa rồi nhìn lại cô. Có lẽ đó là cái nhìn cuối cùng và anh sẽ mãi không gặp lại cô nữa.
“Tạm biệt Sally! Chúc cô may mắn!”, Matt cảm thấy vô cùng thoải mái. Đó là cảm giác mà trước đây anh chưa từng có.
Sally nói với vẻ đã say khi cánh cửa đóng sập lại: “Tôi hận anh!”.
Với Matt lời nói ấy như đã kết thúc tất cả mọi chuyện.
Bến Bờ Bình Yên Bến Bờ Bình Yên - Danielle Steel Bến Bờ Bình Yên