Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vô Diệm Vương Phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 24: Đoan Tuấn Mạc Nhiên Thực Sự!
S
au cơn mưa, hoàng hôn tươi đẹp vô song, vầng tà dương có màu vỏ quýt sáng rực rỡ lóng lánh giữa tầng tầng lớp lớp khói sương chiều, cầu vồng bảy sắc xinh đẹp mỹ lệ, hơn nữa còn có thác nước xé rách tầng mây mà chảy xuống, đại thụ che trời, ở dưới chân núi xinh đẹp, trong không gian u cốc thanh tĩnh kia, có một tòa tửu điếm xây bằng đá quét vôi trắng toát, bên trên gian khách sạn treo bốn chữ to ‘du nhiên điềm thích, tĩnh mật đạm nhã’ ( thong thả thư thái, yên tĩnh trang nhã ), càng tô điểm cho cảnh sơn thuỷ phù dung kia thêm xinh đẹp phi thường. Nếu như không có tiếng ồn ào huyên náo, líu ríu không ngừng của người nào đó, cảnh hoàng hôn này phải nói là tuyệt mỹ!
Trong khách sạn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngồi một mình một bàn, Lưu An chắp tay đứng ở một bên, Lăng Tây Nhi thì tự do hoạt động đã tự tìm được chỗ dung thân ình, không chờ sự đồng ý của Đoan Tuấn Mạc Nhiên khuôn mặt hưng phấn đã tiến lên, ngồi ngay ngắn ở trước bàn, nàng giơ ra nửa quả dưa chuột lấy từ phòng bếp, thân thể nhỏ bé ngồi xuống chăm chú quan sát, mắt to chớp chớp.
“Vương gia, xin hỏi ngài thân là nhân vật của công chúng có cảm tưởng gì, có cảm thấy cao xử bất thắng hàn (ở nơi cao không chịu được lạnh) không?” Trong tay cầm nửa quả dưa chuột, Lăng Tây Nhi làm bộ dáng phỏng vấn.
Ánh mắt lạnh như băng chậm rãi chuyển từ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi lại dao động đến trên nửa quả dưa chuột kia, trong ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên thoáng hiện qua một tia kinh ngạc, không kiên nhẫn nhíu mày.
“Nghe đồn ngài âm ngoan thô bạo, chuyện này có phải là sự thật không a?” Dưa chuột lại để sát thêm vài phân nữa.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói, buông hạ đôi mắt băng lãnh, yên lặng uống trà.
“Xin hỏi võ công tuyệt học của ngài là gì?” Không thỏa hiệp, nàng không tin tiểu quỷ này không mở miệng, dưa chuột lại đưa về phía trước lần nữa.
Như cũ không nói, yên lặng ăn cơm.
” Một vấn đề cuối cùng, ngươi tại sao lại để Lưu An giả mạo mình?” Dưa chuột sắp phải đâm đến cái mũi của người nào đó rồi, cái này, Lưu An cố gắng ngăn lại mồ hôi lạnh, nghĩ thầm vị Vương phi này tại sao lại không có chừng mực như vậy, cũng không biết vừa rồi người nào bị sợ quá mà ngất đi, vừa tỉnh lại đã nói nhao nhao không ngừng, tính tình của chủ nhân vốn là nổi danh nóng nảy, quả nhiên, trời ạ trời ạ, chủ nhân muốn phát hỏa rồi, chỉ thấy đôi mắt híp híp của Đoan Tuấn Mạc Nhiên hé mở, cái miệng nhỏ nhắn hồng phấn chu chu mở ra…
“Răng rắc!” Microphone cắt đứt, người nào đó nhai nhai, nhạt nhẽo, lại phun ra.
“A, tại sao ngươi lại phá hỏng của công?” Lăng Tây Nhi bất mãn kêu to, nhưng là ngừng việc phê bình lại rất nhanh, hai mắt to chống lại một đôi con mắt lạnh như băng.”Không trả lời cũng được, mời xuất trình giấy chứng minh nhân dân, hộ tịch bản gốc, ta bây giờ có quyền lợi hoài nghi ngươi không là lão công của ta!” Tay nhỏ bé duỗi ra, mắt to trừng một cái, Lăng Tây Nhi gắt gao nhìn chằm chằm Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên như trước giả câm giả điếc giữ nguyên vẻ trầm lặng, nhưng là trong ánh mắt hàn ý ngày càng nhiều.
“Ôi Vương phi của ta, ngài không có việc gì thì cũng không cần đi kiếm chuyện vào thân, nói thêm điều gì thì hãy cẩn thận cái đầu của ngươi!” Lưu An kéo Lăng Tây Nhi đến một bên, vẻ mặt căng thẳng lo lắng mở miệng, bên kia, Đoan Tuấn Mạc Nhiên một khuôn mặt búp bê lạnh lùng, đang kẹp kẹp món ăn, bới bới cơm, ngẫu nhiên giương lên con mắt lạnh lùng đánh giá Lăng Tây Nhi, ánh mắt càng ngày càng không kiên nhẫn.
“Hắn thật sự sẽ giết người?” Sờ sờ đầu, hồi tưởng một màn mới vừa diễn ra, Lăng Tây Nhi chớp chớp mắt to hỏi.
“Xin đem dấu chấm hỏi đổi thành chấm than, hơn nữa còn là một loại chết vô cùng kinh khủng!” Lưu An dùng sức gật đầu, lời còn chưa dứt, ngay lúc đó từ trên ngọn núi xinh đẹp một đám đạo tặc kéo xuống, mặc dù mỗi người đều có vẻ hung thần ác sát (dữ tợn ), nhưng lại mặc áo vải lam lũ, trên tay là búa, lưỡi liềm lộn xộn các loại binh khí đều đủ cả, nếu trước mặt có một cánh đồng lúa, phải nói bọn họ càng giống một đám nông dân.
“Núi này do ta mở, cây này do ta…” Lời dạo đầu của đạo tặc vẫn còn chưa nói xong, một bóng người màu trắng như con ngân long cao ngất, vụt lên giữa không trung, quần áo màu trắng tung bay, thân hình bỗng nhiên trở mình, nhuyễn kiếm bạc quét ngang kéo theo quang ảnh lòe lòe xuất hiện, vù vù, trong chớp mắt có bóng người bay vút lên, kiếm quang vừa nhanh lại vừa dày loe ra một vòng tròn hình cánh cung, chớp bạc tung hoành đan vào nhau như một màn cuồng phong bão táp dầy đặc, khí thế kinh người, uy danh hiển hách.
Lăng Tây Nhi ngây người, từ trợn mắt há hốc mồm đến kinh ngạc lên tiếng, cái miệng nhỏ nhắn há to gần như có thể cho vào thêm một con gà mái, tức thì, gió thổi vù vù cuốn theo từng đợt hàn ý cuồn cuộn nổi lên, dường như muốn cố gắng thổi vào trong từng đầu khớp xương, bông tuyết tinh tế vỡ ra như sợi bông bay bay che đi một mảnh đất màu vàng khô khan, nhuộm tất cả cảnh vật trước mắt thành một màu đỏ đẹp đẽ.
Tuyết đỏ!? Lăng Tây Nhi hô to một tiếng, lúc này mới phát hiện thứ đang bay ở giữa không trung không phải là bông tuyết, mà là một mảnh da tay, dính tơ máu, ngay cả bắp thịt, dính kèm xương cốt, vù vù rơi xuống đất, máu bay đầy trời, bao phủ cả mặt đất, tửu điếm xây từ bạch thạch cũng trở nên tiên diễm, quỷ mị mà khủng bố.
Ngân long tung bay, tuyết đỏ phiêu dật, cảnh tượng trước mặt chậm rãi mơ hồ ở trong mắt, máu bắn tung toé ở trên mặt Lăng Tây Nhi, nàng cũng không hề hay biết, đáy lòng tràn ra một loại sợ hãi triệt tâm thấu xương, móng tay bóp thật sâu vào trong thịt, nhưng nàng lại không có cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy trước mặt hồng hồng bạch bạch, hồng hồng bạch bạch, sau đó ầm ầm ngã xuống đất.
Chỉ trong nháy mắt, nhưng với đạo tặc này mà nói cũng là vĩnh hằng, chỉ vừa ngắn ngủn trong chớp mắt, bọn họ ngũ quan, tứ chi, thân thể trước sau đau thương rơi xuống đất, thịt vụn, máu loãng cùng mặt đất thân thiết ôm nhau, trở về với tự nhiên.
Xong việc, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, bạch y như ngọc, không dính một tia máu, lấy khăn mỏng lau lau vết máu trên nhuyễn kiếm, nhẹ nhàng cất vào trong bao kiếm buộc bên hông.
Bọn thị vệ không đợi Đoan Tuấn Mạc Nhiên mở miệng, bao vây tiến lên thu thập tàn cuộc; tiểu nhị mang nước trà nóng hổi đến, bị rơi xuống trên bắp đùi của mình, nhưng lại không cảm hề cảm thấy đau đớn, rất lâu sau đó, bình loảng xoảng rơi xuống đất, ngay sau khi chống lại hai tròng mắt âm ngoan, lạnh lùng tới cực điểm kia, cũng thân thiết ngủ cùng mặt đất.
“Chủ nhân, Vương phi té xỉu rồi!” Lưu An đỡ Lăng Tây Nhi bất tỉnh nhân sự nâng đến trước bàn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên chỉ miễn cưỡng nhìn một cái. Lăng Tây Nhi gắt gao nhắm chặt mi mắt, ngón tay không ngừng co quắp, đây là lần đầu tiên nàng tận mắt chứng kiến một cơn giết chóc tàn khốc đến vậy, cũng là lần đầu tiên nàng biết đến thủ pháp giết người lãnh huyết kinh khủng đến vậy, càng là lần đầu tiên nàng bị huyết thịt của người khác bám bừa bãi đầy người như vậy… Nàng thà rằng ngất xỉu đi, coi như đây là một giấc mộng, tỉnh lại cái gì cũng như không!
“Đêm nay ở chỗ này nghỉ ngơi, ôm nàng tiến vào phòng của ta!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, trực tiếp đi lên lầu ở phía trước. Hắn vô cùng tò mò muốn biết, biểu hiện đầu tiên của nữ nhân này lúc tỉnh lại sau khi chứng kiến khuôn mặt kinh khủng của hắn! Đây mới là Đoan Tuấn Mạc Nhiên thực sự!
Lưu An gật đầu, ôm Lăng Tây Nhi ở trước ngực, tiến vào phòng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Vương gia, còn việc gì cần phân phó?” Lưu An chắp tay đứng ở một bên.
“Không có!” Ngữ khí vẫn lạnh như băng, đôi mắt băng lãnh kia nhìn ánh nến bỗng trở nên mê ly.
Thật lâu sau, hắn đứng dậy, chuẩn bị an giấc, nhưng lại khó chịu khi nhìn thấy quần áo cả người Lăng Tây Nhi đầy vết máu, không kiên nhẫn nhíu mày, hắn vừa muốn gọi Lưu An, lại đột nhiên thoáng hiểu rõ ràng dụng ý của Lưu An, Lưu An không phải là không nhìn thấy, cũng không phải không biết hắn ưa sạch sẽ, có điều Lăng Tây Nhi là Vương phi, lần này đi ra ngoài lại không có mang theo nha hoàn.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, tiến lên lạnh lùng mở ra áo ngoài của Lăng Tây Nhi, lộ ra lớp áo lót màu trắng bên trong, ánh mắt của hắn càng thêm không kiên nhẫn, thêm vài động tác đem áo ngoài chướng mắt kia cởi bỏ, chỉ còn lại có áo lót màu trắng, đứng lên tìm khăn lông ướt thô lỗ chà lau khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi, sau đó hắn đột nhiên giật mình đứng dậy, cẩn thận chăm chú nhìn, ánh sáng của ngọn nến yếu ớt leo lét khiến cho không khí trở nên mập mờ, chiếu rọi ngũ quan đẹp đẽ như phấn điêu ngọc mài của nàng càng thêm mờ ảo mê ly, hai hàng lông mày như lá liễu, kết hợp với lông mi giống như cánh bướm đang run rẩy, sống mũi thẳng thắn, đôi môi đỏ mọng khéo léo, một trận gió nhẹ thổi tới trên dáng người như cây liễu của nàng, cuồn cuộn nổi lên một mạt mùi hương thoang thoảng làm kẻ khác mê say.
Bàn tay lạnh như băng chạy dọc trên gương mặt kiên cường tuyệt đẹp, da thịt nhẵn nhụi nóng hổi lại trơn bóng làm cho trong tim của hắn run lên, đôi mắt hắn đột nhiên tản mát ra tia sáng lãnh liệt, rồi lại vô cùng trầm tĩnh, giống như vì sao ở nơi chân trời, như vậy hư vô mờ mịt, thâm sâu.
Hắn rời đi ánh mắt, không muốn bị nhan sắc của một nữ nhân đầu độc, động tác trên tay càng thêm thô lỗ, dưới sự vuốt ve của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi trở nên đỏ rực một mảnh.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vô Diệm Vương Phi
Phong Vân tiểu yêu
Vô Diệm Vương Phi - Phong Vân tiểu yêu
https://isach.info/story.php?story=vo_diem_vuong_phi__phong_van_tieu_yeu