Vành Khăn Cho Em epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 24
ô Blandish lăn lộn trên chiếc đi văng rộng lớn, nhìn lên trần với đôi mắt trống rỗng.
Giá như vào luc skhacs, Rocco phải cho rằng sự hiện diện của một cô gái đẹp như thế này là một điều quá sức mong muốn nhưng hắn thấy điếng người và một người mẫu bầy trên tủ kính đối với hắn còn gợi cảm hơn so với cô gái tóc hung có đôi chân thon dài này.
Khi hắn thành công trong việc thuyết phục. Cô Blandish đi về nhà, hắn tự nhủ cần phải thật mưu mẹo. Báo cho bọn cớm thì không hòng nước non gì. Cần phải liên hệ trực tiếp với Blandish. Đó là niềm hy vọng duy nhất của hắn để có thể sờ được mười lăm ngàn đô la. Nếu hắn cho bọn cớm biết, chúng sẽ tìm cách hớt tay trên số tiền thưởng.
Hắn giở quyển danh bạ điện thoại tìm số điện của Blandish nhưng không có. Hắn xin Tổng đài nhưng người ta không thể - hay không muốn - cho hắn biết. Một nhà triệu phú không khi nào đăng kí trên cuốn danh bạ điện thoại. Một chi tiết mà hắn không lường trước. Vào lúc hắn liên tiếp gọi điện đến những Câu lạc bộ chính thức và những nhà băng sang trọng trong thành phố để hỏi Blandish, hắn bắt đầu cảm thấy lo ngại thực sự. Nếu không mau chóng liện lạc được với Blandish thì mọi chuyện có thể tiêu tùng. Hắn luôn luôn nghĩ đến Slim. Slim không thể nào đoán nổi hắn bắt cóc Cô Blandish nhưng biết đâu đấy, lỡ tình cờ Slim biết thì sao? Rocco cảm thấy không còn nhiều thời gian nữa.
Hắn cố gắng khêu gợi trí nhớ của cô gái bằng cách đưa cho xem những tờ báo cũ viết về vụ bắt cóc. Trong khi hắn gọi điện, cô lơ đãng giở từng tờ một nhưng không thể nào liện hệ nổi giữa bản thân cô và những hình ảnh cùng các bài báo.
Hắn quan sát cô. Cô vẫn tiếp tục nhìn lên trần với đôi mắt người nghiện.
- Ôi cô em! - Rocco nói và chợt nhận thấy hắn đưa cô gái về phòng đã hơn hai tiếng rồi. - Cố gắng một chút nào. Làm thế nào tôi nói chuyện được với ba cô? Tôi đã gọi tất cả những số điện còn nhớ trong đầu nhưng chịu chết không sao liên hệ được với ông.
Đôi chân dài của cô ngọ nguậy nhưng đôi mắt vẫn nhìn trần nhà.
Hình như cô không thấy được Rocco có mặt trong phòng.
Hắn cáu kỉnh thực sự, bước lại gần nắm cánh tay cô.
- Này đừng nằm lờ đờ mãi như thế!
Bàn tay hắn chạm vào người cô gây ra một phản ứng khiến hắn hoảng lên. Cô Blandish lùi lại nép sát tường, đôi mắt mở to vì khiếp sợ.
- Không sao, không sao, - Rocco nói giọng vỗ về. Cô đừng sợ tôi. Cô có nghe tôi nói không? Tôi cố tìm ba cô. Điện thoại của ba cô số mấy?
Cô Blandish co rúm người lại để tránh đụng chạm vào hắn. Cô thì thầm:
- Để tôi yên. Đừng sờ vào người tôi.
Rocco cố chế ngự nỗi kinh hoàng đang xâm chiếm người hắn.
- Nếu tôi không tìm thấy ba cô thì cả tôi và cô đều nguy mất. Cô hiểu không? Slim sắp đến đây. Làm thế nào tôi liên lạc được với ba cô?
Bất thình lình cô nhào ra khỏi giường, chạy vội tới cửa. Cô cầm được tay nắm thì Rocco đuổi kịp.
- Ra chỗ khác, - cô la toáng lên. - Để tôi đi!
Mồ hôi đầm đìa, Rocco đẩy cô ta về phía giường. Hắn quì trên giường, một tay bịt miệng cô.
- Câm mồm! - hắn lắp bắp. - Cô thích để Slim tìm thấy cô à?
Cô ngừng giãy giụa và trong suốt hai tiếng đồng hồ ở trong phòng Rocco, đây là lần đầu tiên mắt cô sáng lên, mất hẳn vẻ lờ đờ. Rocco buông tay.
- Phải, tôi muốn gặp Slim. - cô tuyên bố. - Tôi muốn anh ấy đến đây.
- Cô nói mà không suy nghĩ, - Rocco nhìn cô với vẻ sửng sốt. - Cô không muốn về nhà cô sao? Tại sao cô có ý nghĩ thế?
- Tôi không muốn về nhà tôi. Tôi không có ai là người thân cả. Tôi muốn Slim.
Rocco đứng lên:
- Tôi gọi Cảnh sát vậy. Tôi thấy nản quá.
Hắn đi về phía bàn máy điện thoại và tự nhủ thật là một điều bất hạnh vô cùng nếu họ ngăn cản hắn lĩnh số tiền thưởng nhưng trong tình hình này thì để Cảnh sát đến trước Slim còn hơn.
Hắn bắt đầu quay số. Thình lình cô Blandish nhào tới dứt đứt dây điện thoại.
Trong một lát, Rocco nhìn trừng trừng. Cô Blandish, tay vẫn nắm chặt ống liên hợp lúc này hết tác dụng. Hắn cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
- Đồ điên khùng, - hắn mắng. - Tại sao làm thế?
Cô lùi dần ra xa.
- Cần phải cho anh ấy biết chính ông đưa tôi đến đây. - những ngón tay cô xoắn vào nhau trong khi nói. - Có phải ông sẽ cho anh ấy biết tôi không muốn theo ông không?
- Nhưng... cô... cô... ( Rocco nghẹn lời ) Trời đất! Sao có ý nghĩ như vậy? Tôi chỉ muốn giúp cô. Cô không muốn thoát khỏi tay Slim sao?
Cô dựa lưng vào tường khóc nức nở.
- Tôi không thể thoát khỏi anh ấy. Tôi muốn sống với anh ấy cho tới khi tôi chết.
- Cô điên rồi. - Rocco la lên. - Tôi đi gọi bọn cớm.
Cô chạy dọc theo tường đứng chắn ngang cửa.
- Không, ông phải chờ anh ấy! - Cô thét lên nghe chói tai. - Ông phải cho anh ấy biết ông cưỡng bức tôi đến đây!
Lộn tiết, Rocco nắm lấy tay kéo mạnh và đẩy cô ngã sấp xuống giường. Khi hắn vừa quay lại định bước ra ngoài, cô chồm dậy, vớ một chiếc gạt tàn thuốc to tướng bằng thủy tinh để trên bàn ngủ thẳng cánh ném trúng ngay vào thái dương làm hắn ngã chổng bốn vó lên trời, choáng váng gần ngất xỉu.
Cô Blandish dựa lưng vào tường nhìn hắn. Rocco cố gượng đứng dậy nhưng lại ngã xuống, hai tay ôm đầu, miệng rên rỉ. Một tiếng mở khóa khiến cô Blandish quay đầu. Đó là phía bên phòng tắm. Cô gái cứng người. Cửa mở rộng, Slim bước vào.
Gã leo lên bằng thang cấp cứu và luồn vào trong căn hộ qua cửa sổ nhà tắm. Hai con mắt vàng ệch loang loáng nhìn cô gái trước tiên rồi quay sang Rocco đang quằn quại dưới sàn.
Mặc dù đang ở trạng thái gần ngất, Rocco vẫn cảm thấy mối nguy hiểm. Linh tính báo cho hắn biết cuộc sống của hắn chỉ còn được tính từng phút. Hăn lăn lộn trên sàn, hai tay khua khua trong không khí như muốn chống đỡ một cách tuyệt vọng.
Slim bước tới. Gã mỉm cười.
Cô Blandish nhìn thấy con dao lấp lánh trong tay gã vội nhắm mắt quay mặt đi. Cô nghe thấy Rocco van vỉ.
Những tiếng động tiếp theo, đó là tiếng đùng đục của mỗi nhát dao thọc sâu vào người Rocco khiến cô rùng mình khuỵu xuống, hai tay bịt chặt lỗ tai.
Vành Khăn Cho Em Vành Khăn Cho Em - James H. Chase Vành Khăn Cho Em