Chương 23
hật không thể tin được là tôi lại đang ngồi bên cạnh cô thế này.” Jake Nelson nhìn mẹ của Simon chăm chú. Từ những gì Fin đã kể cho Simon nghe về ông ta thì anh không chắc là mình có thể tin tưởng người này được bao nhiêu. Cũng có một thời Jake thân thiết với Todd như anh em, nhưng ông ta không làm cho mẹ của Simon và Fin dễ chịu lắm khi họ còn đang sống ở thế kỷ XXI. Theo lời Fin thì đã có mấy lần Jake dọa sẽ giao Liz và Fin cho cảnh sát và chẳng đời nào tin những câu chuyện về việc du hành xuyên thời gian hay về những phép thuật của họ.
Simon đang tự hỏi liệu Nelson đã tin vào điều gì sau khi chứng kiến chuyện Fin và Liz biến mất ngay trước mắt ông ta chỉ mới hai năm trước. Cũng không thể chối cãi là mẹ anh và cả cô Myra đều già đi. Và Jake thì đã gặp cô Myra trước đó rồi.
“Chúng tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ lại quay về.”
Ánh nhìn của Jake lướt qua Myra và liếc xuống chỗ chiếc bụng căng tròn của cô. “Liệu không nguy hiểm cho cô hay sao khi cô… du hành trong điều kiện này?”
Myra xoa xoa bụng mình. “Có vẻ như chúng tôi đều ổn cả.”
“Todd đâu rồi?”
Một sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt của Myra. “Anh ấy đang ở nhà. Vì sự an toàn của chúng tôi và lũ trẻ, chúng tôi phải đi mà không có anh ấy.”
“Lũ trẻ?”, Jake chưa kịp hỏi về chúng thì có tiếng chân chạy dồn dập trên hành lang vào phòng khách.
Fiona và Aislin chạy biến vào phòng, Jake và Kyle đuổi theo sau lưng.
“Bắt được rồi nhé!”, Kyle reo lên.
Mặt đất dưới chân họ bắt đầu rung lên khi mấy đứa con gái dừng lại.
“Aislin, ngừng ngay đi”, Myra mắng con gái của mình, vì biết rằng chính nó là đứa đã làm mặt đất dưới chân rung chuyển.
Aislin luồn qua sau lưng mẹ và căn phòng yên ắng trở lại. “Con xin lỗi.”
Myra vòng tay ra sau lưng con gái và kéo nó lại gần. “Chúng ta đang có khách.”
Jake và Kyle đang thở hổn hển, đứng thẳng lên và lặng lẽ nhìn Jake Nelson.
“Jake”, Myra gọi con trai tới bên mình. Khi thằng bé đến cạnh cô, cô chỉ tay về phía Jake lớn. “Con yêu, mẹ muốn con gặp người đàn ông mà cha con và mẹ đã đặt tên con theo tên người ấy. Jake Nelson, đây là con trai chúng tôi, Jake Blakely.”
Mặt của Jake Nelson thuỗn dài ra như sáp chảy. Nelson có thể thấy là nhóc Jake nhỏ trông giống Todd như đúc. Con trai của Todd kiêu hãnh chìa tay ra cho người đàn ông kia bắt.
“Cha của con kể về chú suốt.” “Thật sao?”
“Thật ạ. Cha con nói, chú như một người anh trai mà ông không bao giờ có được.”
Nelson hít sâu vào và từ từ thở ra. “Khi con gặp lại cha mình, hãy nói với cha rằng… rằng chú cũng nghĩ như vậy về ông ấy.”
Jake gật đầu. “Vâng, thưa chú.”
Liz bảo bọn trẻ vào chơi ở một căn phòng khác để người lớn nói chuyện.
“Còn cậu, cậu là Simon à?”, Jake nói sau khi bọn trẻ rời khỏi phòng.
Simon gật đầu.
“Lẽ ra cậu phải là một cậu nhóc thiếu niên chứ nhỉ?”
“Hồi ấy thì tôi đúng là thế.”
Jake đưa ánh nhìn về phía Helen. “Và cô là người phụ nữ đã mất tích gần đây. Tôi có cần phải tin rằng tất cả những người mất tích đều dính dáng tới chuyện du hành xuyên thời gian không vậy?”
“Nếu là anh thì tôi không cần nghĩ xa xôi đến vậy đâu?”, Liz nói với ông ta. “Hơn một thập kỉ qua chúng tôi chẳng có khách khứa gì cả. Helen tình cờ đến với chúng tôi. Chúng tôi không tìm cô ấy.”
“Cô cũng là một Druid sao?”
Helen nhún vai. “Người ta bảo tôi như vậy. Nhưng mà thật khó chối cãi bởi những điều tôi đã chứng kiến trong một tháng nay.”
Liz kể vắn tắt về những lí do đã mang họ đến thế kỷ XXI. Khi họ đề cập đến việc muốn được Jake giúp đỡ, Simon và Helen bắt đầu dẫn dắt cuộc trò chuyện.
“Và các bạn muốn tôi kiểm tra lý lịch gã Philip này?” “Chúng tôi muốn biết tất cả những gì anh có thể tìm được về hắn ta. Gia đình, bạn bè… những nơi hắn thường lui tới ngoài giờ làm việc.”
“Tôi không phải là một thám tử tư đâu nhé. Tôi là một cảnh sát.”
“Anh ta đã đột nhập vào căn hộ của tôi. Tôi bắt gặp lúc anh ta đang rời khỏi đó.”
“Anh ta có lấy đi thứ gì không?” “Không”, Helen nói. “Nhưng anh ta đã theo tôi đến Scotland.” Jake lấy ra một quyển sổ nhỏ từ túi áo khoác. “Đánh vần tên anh ta xem nào.”
Helen đánh vần họ tên của Philip, cung cấp cả địa chỉ và số điện thoại nơi làm việc. Sau khi Jake cất quyển sổ đi, anh quay sang Liz. “Để coi tôi có thể làm được gì. Mọi người sẽ ở lại đây trong bao lâu?”
Cô lắc đầu. “Chúng tôi cũng chưa biết nữa. Nhưng không giống như trước đây, chúng tôi biết chúng tôi có thể quay trở về và biết cách ra đi. Helen đang giữ chìa khóa.”
Jake nhíu mày nhìn về phía Helen. “Theo tôi thì nếu gã Philip này muốn hãm hại cô thì lẽ ra gã đã làm bây giờ rồi. Tôi đoán là gã đang tìm một vật gì đó. Một vật cô đang nắm giữ.”
“Tôi chẳng có gì cả. Trước khi tôi đi Scotland, anh ta đã hiểu tôi như lòng bàn tay.”
Jake đứng dậy và mọi người trong phòng đứng dậy theo. “Ngày mai tôi sẽ thông báo cho mọi người.”
Khi tới cửa ra vào, ông ta dừng lại. “Cô có định biến mất thêm lần nào nữa không thế, Helen?”
Lông trên tay Simon dựng ngược lên. Helen nhìn về phía anh với một nét không chắc chắn. “K… không, dù gì thì chắc cũng không lâu dài đâu.”
“Vậy thì cô nên cân nhắc việc đi tới đồn càng sớm càng tốt. Hãy nói với họ là cô không phải đang mất tích và bảo họ dừng cuộc tìm kiếm lại. Sẽ có nhiều điều để nghi ngờ nếu người khác phát hiện ra cô. Cô là người duy nhất có đầy đủ nhân dạng, thông tin để có thể bị dò ra, sẽ không có ích lợi gì khi người ta phát hiện ra một nhóm vô danh tính đang ở đây đâu.”
“Được rồi.”
Simon bước lên phía trước. “Cháu sẽ tiễn chú ra xe.” Mắt trái của Jake giật nhẹ nhưng ông ta không phản đối khi đi cùng Simon ra ngoài, bỏ lại những người khác ở sau lưng.
“Ta có thể làm gì thêm cho cậu đây, Simon?”
Thông minh đấy. “Về chuyện nhân dạng. Cháu nghĩ là chú có thể cho cháu biết tên của ai đó có thể tạo ra cái này.”
“Chuyện làm giấy chứng minh giả là phạm pháp đấy.” “Chúng ta đều biết rõ cháu không phải là một tên tội phạm. Cháu cần bảo vệ Helen mà không phải lo lắng chuyện bị trục xuất khỏi đây. Dù cháu cũng chẳng biết họ sẽ trục xuất cháu đến chỗ nào.”
Jake khụt khịt mũi. “Cậu không có năng lực gì đặc biệt để giúp mình trốn thoát được sao?”
Simon búng tay trong không khí và một ngọn lửa nhỏ bắn tóe lên trời. “Dù có biến hóa ra ai thì cũng không thể ngăn chuyện cảnh sát sẽ săn lùng. Việc để lộ cho cả thế giới biết chúng cháu có những khả năng gì là một chuyện tồi tệ. Chúng cháu chẳng muốn đám phóng viên lũ lượt kéo đến đây cắm trại đâu.”
Với tay tới cửa xe, Jake mở cửa và đặt một chân lên xe. “Để coi ta có thể làm được gì. Nhưng cậu sẽ không kiếm được thông tin từ ta đâu. Ta yêu thích công việc của mình, và ta vẫn còn muốn có cơm ăn. Ta đã bị quản thúc hơn một năm trời sau chuyện mẹ cậu và Fin biến mất đợt trước. Ta giúp các người chỉ vì Todd nhưng ta phải lo cho các con của mình trước hết.”
Simon gật đầu. “Cháu hiểu. Cháu rất biết ơn chú nếu chú có thể giúp chúng cháu bất cứ điều gì.”
Anh đứng lùi ra để Jake ngồi vào sau tay lái rồi rời khỏi khuôn viên nhà bà Dawson.
Không ai có thể hiểu được mong muốn phải bảo vệ gia đình của mình bằng Simon cả.
Anh quay trở lại căn nhà và càng quyết tâm bảo vệ họ hơn.
***
Helen cảm thấy như thể mình là một cô nhóc tuổi mới lớn đang lẻn ra khỏi nhà. Một phần trong cô thích chuyện có nhiều người xung quanh lo lắng cho mình, nhưng cô đã luôn sống một mình. Chỉ tuân theo những nguyên tắc do mình đặt ra chứ không phải do một người nào khác… Vì thế việc phải chờ cho Simon và những người còn lại tán thành những điều mình muốn làm không phải là bản chất của cô. Một điều tốt khi trong nhà có nhiều người là cô có thể dựa vào người này, người kia rồi chuồn đi.
Cô nói với Myra rằng cô đang ở với Simon, nói với Simon là cô đang ở với Liz và nói với bà Dawson là cô đi ngủ một lát. Cô chẳng thấy Cian đâu cả, không hẳn là cô sẽ nói gì với anh ta. Người đàn ông này làm cô lo lắng. Những người hay im lặng không bao giờ làm gì cho cô. Cian là một người như thế và còn hơn thế nữa.
Hôm qua Jake gọi đến để báo với Liz rằng Philip không có tiền án tiền sự nào cả. Cũng chẳng có những vụ vụn vặt, hay phạm pháp thời vị thành niên. Hắn có một người anh trai, người này thứ gì cũng ổn trừ chuyện trong sạch. Đang thụ án chung thân vì cưỡng hiếp và giết người mà không có khả năng được mãn hạn sớm. Theo Jake thì Philip thỉnh thoảng ghé thăm anh trai mình, nhưng không có gì có vẻ bất thường. Cảnh sát đã triệu tập Philip đến để thẩm vấn một vài lần vì chuyện mất tích của Helen. Vì không có gì ngoài chuyện có một người anh trai là phạm nhân nên họ thả hắn đi.
Philip không phải là nguyên nhân làm cô mất tích và cô không thích ý nghĩ rằng hắn bị buộc tội cho những gì hắn không hề làm.
Trang bị kỹ càng với một câu chuyện đã thuộc nằm lòng, Helen lái xe rời khỏi nhà bà Dawson và sẵn sàng để chạm trán sếp mình. Hôm nay là thứ Tư. Sẽ có nhiều chuyến hàng được chuyển tới, vì thế khu nhà đấu giá sẽ có nhiều người hơn thường lệ. Dù chắc rằng mình đã bị sa thải, cô vẫn nghĩ tốt hơn hết là phải tỏ ra hối lỗi để làm tăng thêm tính thuyết phục cho sự vắng mặt bất ngờ của mình.
Tay cô run lẩy bẩy khi đỗ xe vào bãi đậu và tắt máy. “Sẽ chẳng có gì nguy hiểm hết.” Cô thì thầm trấn an mình trong khi bước xuống. Cô đi vào từ cửa chính dù biết rằng những chiếc camera chĩa theo hướng khu vực này lúc nào cũng hoạt động.
Một tiếng hét từ phía sau tòa nhà vang lên, báo hiệu cho Helen biết rằng cô đã bị phát hiện.
“Ôi thánh thần thiên địa ơi.” Lisa chạy nhào quanh những cái bàn và tới ôm chặt lấy cô. “Chị cứ nghĩ rằng em đã chết.”
Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lồng ngực của Helen. Cô chưa từng nghĩ có ai đó sẽ nhớ cô. Ít ra thì cũng không giống như thế này. “Không chết đâu.”
Lisa buông ra và nhìn cô, rồi kéo cô lại để ôm lần nữa. “Ôi trời ơi, em làm chị sợ chết đi được. Em đã ở đâu vậy? Em không sao chứ? Em có bị thương ở đâu?”
“Em xin lỗi vì đã làm chị lo lắng. Em đã gặp một anh chàng…”
“Một anh chàng?”
“Vâng, một anh chàng Scotland hấp dẫn tuyệt vời…” “Em đã mất tích hai tuần đấy. Cảnh sát đã tra hỏi tất cả mọi người. Bọn chị nghĩ rằng em đã chết và giờ em lại nói rằng em đã đi du hí với một anh chàng?”
Vẻ mặt lo lắng của Lisa chuyển thành vẻ tổn thương. “Em biết làm vậy thật quá thiếu trách nhiệm. Anh ấy đưa em tới một căn nhà ở xa. Em đã đánh mất điện thoại di động. Và ôi trời ạ, mọi việc thật như phát điên lên. Em xin lỗi đã không cố tìm cách nào đó để báo với mọi người rằng em không sao.”
“Chị hy vọng anh ta xứng đáng.”
“Liệu có chàng trai nào xứng đáng như vậy chứ? Có lẽ em đã bị sa thải rồi, đúng không?”
Lisa khoanh tay trước ngực và thổi một lọn tóc nhuộm vàng ra khỏi mắt. “Không đơn thuần là em chỉ nghỉ phép hai tuần để đi nghỉ mát mà quên xin phép sếp. Philip cũng lo lắng cho em nhiều như bọn chị vậy.”
Helen liếc qua vai Lisa để nhìn về phía phòng trưng bày. “Anh ấy có đây không?”
“Anh ấy đã đến nhà kho vài phút trước rồi.”
Phớt lờ tiếng tim đập thình thịch, Helen nói. “Tốt hơn hết, em phải cho anh ấy biết là mình vẫn còn sống.”
“Nên như thế.”
Khi Helen đi quanh căn phòng, Lisa gọi với theo. “Này, em phải kể cho chị nghe toàn bộ câu chuyện về gã trai Cao nguyên của em đấy nhé.”
Helen hình dung ra cảnh Simon trên lưng ngựa và mặc váy. Nét mặt cô có lẽ đã thay đổi sao đó khiến Lisa huýt sáo và nháy mắt. “Tuyệt vời hả?”
“Em đã có hai tuần thật khó quên.” Trong lời cô không hề có một chút dối trá nào.
Helen nghe những giọng nói vang lên trong nhà kho trước khi cô rẽ góc và thấy Philip đang đứng với hai người đàn ông, họ đang đặt tấm trải bàn ăn thời phong kiến xuống.
“Philip”, Helen khẽ gọi và chờ cho hắn quay lại phía cô. Trong một giây ngắn ngủi, Philip trông không hề ngạc nhiên khi thấy cô, nhưng vẻ mặt của hắn nhanh chóng chuyển qua vô cùng lo âu. “Helen?”
Cô giơ hai tay lên trời. “Rõ ràng là đã trở về từ cõi chết.” Philip đi nhanh lại chỗ cô và ôm chầm lấy cô. Cô trở nên cứng đờ, vì chưa bao giờ gần gũi với người đàn ông này như vậy.
Những người vận chuyển đứng nhìn.
Không thể tránh né cái ôm, Helen vỗ vỗ lưng hắn và cố thoát ra khỏi vòng tay này. “Tôi xin lỗi vì đã để mọi người phải lo lắng.”
Hắn không buông cô ra ngay và da Helen bắt đầu cảm thấy râm ran. Hắn siết chặt cái ôm của mình và cô nhận ra rằng người đàn ông đang ôm mình mạnh mẽ hơn cô nhiều, làm cô tự hỏi việc đến đây một mình như thế này có phải là một chuyện khôn ngoan hay không. Khi thả cô ra, hắn vẫn để hai tay lên vai cô và bóp chặt.
Cái va chạm của hắn lạnh băng, ánh mắt u tối. “Cô đã ở chỗ quái nào thế hả?”
“Chuyện này rất phức tạp”, cô giải thích.
“À ông Lyons, ông muốn những thứ còn lại được đặt ở đâu?”
Philip vẫn để một tay lên vai cô và quay trở lại với những người vận chuyển. “Để toàn bộ ở sát bức tường phía đông. Tôi sẽ bảo Lisa đến và hoàn tất việc này.”
Họ gật đầu và trở lại công việc.
Philip vẫn để tay mình trên vai Helen và dẫn cô ra khỏi nhà kho, vào văn phòng.
Hắn giao việc cho Lisa rồi đóng cửa lại.
Sự lo lắng ít nhiều đã biến mất và mắt Philip dò xét cô từ trên xuống dưới. Chúng dừng lại trước ngực cô một lát rồi lại trở lại khuôn mặt cô.
“Philip à, tôi xin lỗi. Đáng ra tôi phải tìm cách để gọi cho anh.”
Hắn tựa vào bàn và chờ cô giải thích.
Mười phút sau, Helen đã kể toàn bộ câu chuyện bịa đặt được tính toán kỹ lưỡng của mình. Câu chuyện có vẻ khá thuyết phục, ngay cả cô cũng thấy thế.
“Tôi nên sa thải cô ngay lập tức.”
“Nếu anh làm vậy thì tôi cũng cho là đáng lắm.” “Cô nói với bà Dawson là mình đã trở về chưa?” Helen gật đầu. “Tôi đã gọi cho bà ấy ngay khi về đến.” “Thế còn phía cảnh sát thì sao? Chúng tôi đã khai báo về việc cô mất tích.”
Không có điều gì Philip nói làm người khác cảnh giác, nhưng cái cách mà cặp mắt hắn cứ chằm chằm nhìn cô làm tim cô nhảy loạn lên. “Tôi sẽ gọi điện thoại cho họ. Tôi không hề nghĩ rằng mọi người lại lo lắng cho tôi đến như vậy khi tôi chỉ nghỉ một vài ngày.”
“Nếu cô báo trước thì chúng tôi đã không như thế.” Hắn có vẻ thành thật và Helen bắt đầu cảm thấy tội lỗi về lời nói dối của mình. Có lẽ Amber đã sai về người đàn ông này, có lẽ hắn chỉ đang lo lắng về tình trạng của cô. Nhưng tại sao hắn lại rình mò quanh căn hộ cô ở chứ? Và tại sao hắn lại theo cô đến Scotland?
“Lisa nói với tôi rằng anh đã theo tôi đến Scotland.” Philip đẩy bàn đứng lên, mắt rời khỏi cô. “Tôi cho rằng cô muốn được hỗ trợ. Tôi không nghĩ là mình đang chen ngang…”
“Không phải như vậy.”
Hắn ngắt lời, “Tôi không quan tâm đến chi tiết”. Anh ngồi xuống ghế. “Tôi xin lỗi.”
“Cô có biết là cảnh sát đã thẩm vấn tôi không?”, một sự giận dữ thể hiện qua lời nói.
“Tại sao lại là anh?” Giờ đã đến lúc để đặt câu hỏi. Có thể sẽ giúp phát hiện ra lí do hắn đột nhập căn hộ của cô.
“Tôi là sếp của cô. Chúng ta đều ở Scotland lúc cô biến mất.”
Lời giải thích khá thuyết phục.
Đã đến lúc hé lộ thêm sự thật. “Hôm nay tôi có nói chuyện với mấy người hàng xóm và họ bảo rằng họ thấy ai đó giống anh đến căn hộ của tôi ngay sau khi tôi rời đi.”
Tay hắn ngập ngừng khi với lấy cây bút trên bàn. “Tôi đến căn hộ của cô sau khi cô mất tích. Chắc hẳn là họ thấy tôi lúc đó.”
Helen lắc đầu. “Kì cục thật, nhưng họ nói là một người đàn ông mặc vest đã ở đó sau cái ngày tôi đi. Hẳn là họ đã nhầm anh với ai đó. Nhưng anh là người duy nhất tôi biết có mặc vest.”
Mắt Philip nhìn sâu vào mắt cô. Chúng lạnh lẽo và xuyên thấu. Helen có cảm giác ớn lạnh
“Đó không phải là tôi.”
“Được rồi.”
Nhưng mọi chuyện chưa xong.
“Tôi nên đi thôi. Tôi phải báo cho cảnh sát biết rằng tôi không hề mất tích.”
Philip hất cằm lên. “Tôi rất mừng là cô không chết.” Da Helen lại bắt đầu râm ran và cô cầm lấy cái vòng cổ. Nó thật ấm khi ở trong tay cô và gợi nhắc cho cô nhớ đến những người đang chờ cô ở nhà bà Dawson. Cô phải về nhà ngay thôi trước khi có ai đó đi tìm mình.
“Tôi xin lỗi.”
“Cô nên thế. Tôi sẽ phải cân nhắc lại về công việc của cô.” “Tôi cho rằng mình đã bị sa thải rồi chứ.”
“Tôi nên làm thế và không cần cân nhắc gì thêm.”
Bất cứ người sếp nào cũng sẽ làm vậy. Sự thật là hắn chưa nói cần cô làm gì cho hắn cả.
“Có gì cô cứ liên lạc với tôi”, giọng hắn vang lên, làm cô ngừng lại trước khi rời khỏi phòng. “Lần tới dù cô có thật sự mất tích đi chăng nữa, người ta cũng sẽ không cố công đi tìm cô đâu.”
Đó là một lời cảnh báo. Hoặc có thể là một lời đe dọa. “Vâng, tôi cũng nghĩ là anh nói đúng.”
Tình Yêu Vượt Thời Gian Tình Yêu Vượt Thời Gian - Catherine Bybee Tình Yêu Vượt Thời Gian