Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tình Đầu Hay Tình Cuối
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 24
B
ram đến buổi diễn thử của Georgie muộn, và cái gật đầu lạnh lùng của Hank Peters biểu lộ rằng ông không hài lòng về việc đó. Bram biết tất cả bọn họ đều đang đợi anh sa vào những thói quen bất tín ngày xưa, nhưng anh đã đến muộn là do một cuộc gọi từ một trong những người góp vốn ở Endeavor. Tuy vậy, anh không thể bảo mình giải thích - anh đã ném ra quá nhiều lời cáo lỗi vớ vẩn trong quá khứ - và anh chỉ đưa ra một lời xin lỗi ngắn ngủi. “Xin lỗi vì bắt các bạn đợi.”
Mặc dù không ai nói thẳng vào mặt anh, nhưng tất cả họ đều nghĩ để Georgie đọc thoại cho họ hôm nay thật lãng phí thời gian. Nhưng anh nợ cô một buổi diễn thử, bất kể anh vô cùng ghét trở thành một phần của một điều gì đó mà, đến cuối, sẽ phá hủy cô đi nữa.
“Làm việc thôi,” Hank nói.
Phòng diễn thử có những bức tường xanh lá gớm ghiếc, thảm nâu bạc màu, vài cái ghế kim loại trầy xước, và đôi ba chiếc bàn gập. Nó nằm trên nóc một tòa nhà cũ ở sau khu đất của Vortex dành cho Siracca Productions, nhánh làm phim độc lập của Vortex. Bram ngồi xuống chiếc ghế trống giữa Hank và nữ giám đốc tuyển vai.
Với khuôn mặt dài, mái tóc mỏng và cặp kính cận, Hank trông giống một giáo sư Ivy League hơn là một giám đốc Hollywood, nhưng ông vô cùng tài năng, và Bram vẫn không thể tin nổi là họ đang làm việc cùng nhau. Giám đốc tuyển vai gật đầu với trợ lý, người rời đi để tháp tùng Georgie đến từ bất kể nơi nào mà họ đã giấu cô đi.
Anh đã không hề thấy cô từ sau đêm tiệc. Paul bị ốm sau hôm đấy - một dạng viêm dạ dày nào đó, theo lời Chaz - và Georgie đã lái xe đến chăm ông trước khi Bram thức dậy sáng hôm sau. Georgie không cần phải có thêm sự phân tâm từ việc làm y tá ngay trước một buổi diễn thử trọng đại, và Bram không thể tin nổi Paul lại không tìm được cách để đẩy cô về nhà. Bram đã muốn có thêm một cơ hội nữa để bảo cô rời khỏi vụ này.
Trợ lý tuyển vai quay lại và giữ cửa mở. Sự tự tin của Georgie yếu ớt hơn nhiều những gì cô để lộ. Cô sẽ diễn không quá tồi tệ, nhưng cô cũng sẽ làm không tốt, và anh ghét cái ý nghĩ tất cả mọi người cùng tra xét buổi trình diễn của cô.
Một nữ diễn viên cao, tóc đen bước vào. Một nữ diễn viên không phải Georgie. Khi giám đốc tuyển vai hỏi cô ta xem cô ta đã làm gì từ sau bộ phim cuối cùng của cô ta, Bram cúi người gần Hank. “Georgie ở chỗ quái nào thế?”
Ông nhìn anh kỳ cục. “Cậu không biết à?”
“Chúng tôi không có cơ hội nói chuyện. Bố cô ấy bị ốm, và cô ấy phải chăm sóc ông.”
Hank kéo kính ra và lau sạch nó trên vạt áo, gần như thể ông không muốn nhìn vào mắt anh. “Georgie đã đổi ý. Cô ấy đã quyết định rằng vai này không hợp với cô ấy, và cô ấy sẽ không diễn thử cho chúng ta.”
Bram không thể lĩnh hội nổi điều ấy. Anh ngồi hết buổi thử vai mà không nghe thấy một từ nào, rồi cáo lỗi và cố liên lạc với cô. Nhưng cô không nghe máy. Cả Paul lẫn Aaron cũng không nghe, và Chaz không biết gì hơn những điều Georgie đã bảo cô ban đầu. Cuối cùng anh gọi cho Laura. Bà nói bà vừa nói chuyện với Paul mấy tiếng trước, và ông không đề cập gì tới chuyện bị ốm.
Có thứ gì đó rất không ổn. Anh lên đường về nhà.
Chỉ có ba chiếc SUV màu đen đang đứng gác gần cổng. Tiệc cưới hôm Chủ nhật đã gây xôn xao ầm ĩ trên TMZ và các trang tin đồn online khác, nhưng sự điên cuồng của hai tháng đầu có vẻ cuối cùng cũng đang nhạt dần. Dẫu vậy, khơi lại ngọn lửa cũng sẽ không mất nhiều công, và nếu tin Georgie đã biến mất lan ra, mọi trò ma quỷ sẽ sổ lồng.
Di động của anh reo vang khi anh lái đến ga ra. Đó là Aaron. “Em có một tin nhắn từ Georgie. Chị ấy nói em bảo anh rằng chị ấy sẽ lên đường đi nghỉ dưỡng và hồi phục sức khỏe.”
“Cái quái gì thế? Quên chuyện đó đi!”
“Em biết. Em cũng không hiểu lắm.”
“Cô ấy đâu?”
Một khoảng im lặng dài. “Em không thể nói cho anh được.”
“Không thể cái con khỉ!”
Nhưng lòng trung thành hàng đầu của Aaron là dành cho Georgie, và những đe dọa của Bram không phá nổi quyết tâm của cậu. Cuối cùng Bram cũng đành bỏ máy, rồi ngẩn người ngồi trong ô tô. Có phải cô xấu hổ sợ đối mặt với anh bởi vì cô đã chùn bước không? Nhưng Georgie chưa từng e ngại một buổi thử vai nào trong đời hết. Chẳng hợp lý tí nào cả.
Cuộc trò chuyện kỳ quặc vào đêm tiệc trở đi trở lại trong đầu anh. Có thể nào cô thật lòng tin rằng anh đã yêu cô không? Anh nghĩ đến tất cả những dấu hiệu lẫn lộn mà anh đã gửi tới cô và lại chộp lấy di động. Cô không trả lời, nên anh buộc phải để lại tin nhắn.
“Được rồi, Georgie, tôi rõ rồi. Đêm hôm nọ em rất nghiêm túc. Nhưng tôi thề với Chúa, tôi không yêu em, nên đừng lo lắng nữa. Đó chỉ là trò nhảm nhí thôi. Hãy nghĩ về nó đi. Em đã từng biết tôi quan tâm đến một ai khác ngoài bản thân tôi chưa? Sao tôi lại bắt đầu vào lúc này chứ? Đặc biệt là với em nữa. Khỉ thật, nếu tôi mà biết em sẽ phát hoảng lên thế này, tôi hẳn đã ngậm chặt miệng về mấy chuyện bạn với chả bè rồi. Tình bạn. Đó là tất cả đấy. Tôi hứa. Nên đừng có làm chuyện vô bổ nữa và gọi lại ngay cho tôi đi.”
Nhưng cô không gọi lại, và đến sáng hôm sau, có thứ gì đó quỷ quái hơn nảy đến trong đầu anh. Georgie muốn có con, và ngay bây giờ thì cô không thể có đứa nào với anh. Nếu chuyện này là để tống tình thì sao? Cách cô thao túng anh? Sự thật rằng cô thậm chí có thể nghĩ đến việc làm một chuyện vô cùng kinh tởm như vậy khiến anh nóng máu. Anh gọi thư thoại của cô và nói thẳng cho cô biết. Vì đã nói trắng mọi thứ, anh không ngạc nhiên lắm khi cô không gọi lại cho anh.
Căn dinh thự vữa trắng riêng biệt mà Georgie đã thuê nằm cao trên bờ biển Cortez ngay ngoài Cabo San Lucas. Nó có hai phòng ngủ, một bồn tắm Jacuzzi hình sò, và một bức tường kính trượt dẫn ra một sân trong râm mát. Vì Georgie không thể dùng máy bay thương mại để bay tới Mexico, cô đã dùng dịch vụ vận chuyển tư.
Suốt một tuần liền sáng nào cô cũng mặc chiếc áo phông quá khổ và chiếc quần ngố rộng thùng thình, rồi đeo vào cặp kính râm bự và đội chiếc mũ rơm rộng vành để đi bộ hàng dặm liền dọc bãi biển mà không ai nhận ra. Vào buổi chiều, cô chỉnh sửa phim và cố giảng hòa với nỗi buồn của cô.
Bram cáu điên với cô vì đã biến mất, và những tin nhắn của anh đã xé nát tim cô.
Tôi thề với Chúa, tôi không yêu em... Tình bạn. Đó là tất cả đấy. Tôi hứa.
Còn cái tin nhắn thứ hai về chuyện tống tình anh để có con... Cô xóa nó đi giữa chừng.
Bố cô biết cô ở đâu. Cô rốt cuộc cũng đã kể cho ông sự thật về chuyện ở Las Vegas và một chút về lý do cô phải bỏ đi. Theo lẽ tự nhiên, ông đã cố đổ lỗi cho Bram, nhưng cô sẽ không để ông làm thế, và cô bắt ông hứa không liên lạc với anh. “Chỉ cần cho con ít thời gian, được chứ bố?” Ông miễn cưỡng đồng ý.
Một ngày sau bố cô đã gọi đến với một mẩu tin mới khiến cô chao đảo. “Bố đã điều tra đôi chút. Bram không hề chạm đến một xu nào trong khoản tiền mà con đáng ra đang trả cho cậu ta. Hóa ra là, cậu ta không cần đến nó.”
“Tất nhiên là anh ấy phải cần chứ. Mọi người đều biết anh ấy đã tiêu sạch sành sanh khoản tiền thù lao từ phim Skip và Scooter của anh ấy.”
“Tiêu sạch cũng miêu tả khá đúng đấy. Nhưng khi cuối cùng cũng sáng suốt và tỉnh táo ra, cậu ta đã giảm thiểu lối sống hoang xài của mình xuống và bắt đầu đầu tư số còn lại. Cậu ta làm tốt một cách đáng ngạc nhiên cho bản thân. Cậu ta thậm chí đã trả hết khoản thế chấp nhà.”
Mỉa mai thay. Thứ duy nhất Bram không lừa dối cô lại chính là cảm xúc anh dành cho cô. Tình bạn. Và tất cả chỉ có thế.
Cô thấy mình cứ nhìn chằm chằm vào khoảng không và đọc đi đọc lại cùng một câu văn. Nhưng cô không khóc như hồi với Lance. Lần này, nỗi buồn của cô quá sâu sắc để nhỏ nước mắt. Hoạt động duy nhất lôi cuốn cô chính là vác máy quay xuống một trong những khu nghỉ dưỡng xa hoa và phỏng vấn các cô hầu phòng. Nhưng vì không thể chịu đựng nổi cảnh lộ diện công khai như thế, cô đành dựng máy quay lên khoảng sân đá trắng phủ bóng râm và tự phỏng vấn mình.
“Kể cho tôi đi, Georgie. Có phải cô luôn là kẻ thất bại trong tình yêu không?”
“Không ít thì nhiều. Thế còn cô thì sao?”
“Không ít thì nhiều. Và cô nghĩ đó là vì sao?”
“Một nhu cầu thảm thiết muốn được yêu thương chăng?”
“Và cô đổ lỗi cho... cái gì? Mối quan hệ thời thơ ấu của cô với bố cô à?”
“Cứ cho là thế đi.”
“Vậy cuối cùng chuyện cô yêu Bram Shepard là lỗi của bố cô ư?”
“Không,” cô thì thào. “Đó là lỗi của tôi. Tôi đã biết yêu anh ta là điều không thể, nhưng dẫu sao tôi vẫn phải làm việc ấy.”
“Cô đã từ bỏ buổi diễn thử và một cơ hội đóng Helene đấy.”
“Chuyện đó thì sao chứ. Việc một người phụ nữ sẽ làm vì yêu, phải không?”
“Ngu ngốc.”
“Tôi phải làm gì nào? Làm việc với anh ta mỗi ngày, rồi về nhà với anh ta mỗi tối à?”
“Việc cô nên làm là đặt sự nghiệp của mình lên đầu.”
“Ngay lúc này đây tôi chẳng quan tâm chút nào đến sự nghiệp của mình. Tôi thậm chí còn chưa thuê một đại diện mới. Tôi chỉ quan tâm đến...”
“Tỏ ra đau khổ?”
“Vài tháng thôi rồi tôi sẽ thoát được anh ta.”
“Cô thực sự tin điều ấy sao?”
Không, cô không tin điều ấy. Cô yêu Bram theo một cách sáng suốt chưa từng có trong tình yêu của cô với chồng cũ, không có những lăng kính hồng hay những choáng váng dại dột, không một giấc mơ lọ lem hay tin tưởng nhầm lẫn rằng anh sẽ đưa đời cô vào trật tự. Những gì cô dành cho Bram thật lộn xộn, trung thực, và sâu sắc. Anh mang lại cảm giác như... một phần của cô, cả tuyệt nhất và tệ nhất. Như một người cô muốn đồng cam cộng khổ, sẻ chia chiến thắng và tai ương, sẻ chia các ngày lễ, ngày sinh nhật, mỗi ngày.
“Tuyệt diệu,” người phỏng vấn cô nói. “Cuối cùng tôi cũng làm cô khóc được rồi. Cứ như Barbara Walters ấy.”
Georgie tắt máy quay đi và vùi mặt vào tay.
Georgie đã đi gần hai tuần, và Aaron là nguồn tin tức duy nhất của Bram. Trợ lý riêng của Georgie đã tự nhận về mình phần việc tiết lộ một loạt truyện hư cấu cho báo chí. Cậu ta đã chi tiết hóa quyết định đi nghỉ của Georgie trong lúc Bram làm việc và đồng thời bịa ra những mô tả dài dằng dặc về những cuộc gọi lãng mạn giữa cặp đôi mới cưới. Những câu chuyện bịa đặt của Aaron giữ đám báo chí tránh xa, nên Bram không sửa lại.
Ngôi nhà cây tiếp tục tiến tới mà không có phức tạp nào lớn, dù họ vẫn chưa tuyển xong vai. Anh đáng ra phải thấy mình như bay trên mây, nhưng về căn bản anh chỉ muốn tìm người buôn thuốc phiện cũ của mình. Thay vào đó anh chôn mình trong công việc, để giữ lũ quỷ dữ tránh xa.
Tối thứ Hai, Chaz chờ anh khi anh từ xưởng phim về nhà, một cuốn sách nấu ăn mới trải trên bàn bếp thay vì quyển bài tập GED mà cô vẫn chưa mở ra. Cô nhảy dựng lên khi anh xuất hiện. “Em sẽ làm một cái sandwich cho anh. Một cái thật ngon, với toàn bánh mì ngũ cốc, thịt gà tây và lê Tàu. Em cá tất cả những gì anh ăn hôm nay chỉ toàn là đồ ăn vặt.”
“Anh chẳng muốn gì hết, và anh đã bảo em đừng chờ anh rồi mà.”
Cô rối rít chạy ra chỗ tủ lạnh. “Bây giờ còn chưa đến nửa đêm mà.”
Kinh nghiệm lâu dài đã dạy anh rằng tranh luận với Chaz về thức ăn chỉ phí công vô ích, nên dù cho tất cả những gì anh muốn làm là ngủ, anh vẫn ngồi lại và giả vờ xem xét đống thư trên quầy trong khi cô rút các hộp thức ăn ra khỏi tủ lạnh và kể chuyện cuộc sống của cô cho anh. “Aaron đúng là đồ ngốc. Anh ấy và Becky đã chia tay - họ thậm chí ở cùng nhau còn chưa được ba tuần. Anh ấy nói họ quá giống nhau. Nhưng đáng lẽ thế là đáng mừng mới đúng phải không?”
“Không phải lúc nào cũng vậy.” Bram đờ đẫn nhìn vào một tấm thiệp mời, rồi ném nó vào giỏ rác. Anh và Georgie giống nhau nhiều hơn là khác nhau, dù anh phải mất một khoảng thời gian mới khám phá ra điều ấy.
Chaz đặt một hộp thức ăn lên quầy mạnh đến mức nắp bật ra. “Aaron biết Georgie ở đâu.”
“Ừ, anh biết cậu ấy biết. Cả bố cô ấy nữa.”
“Anh nên bắt họ nói cho anh.”
“Để làm gì? Anh sẽ không đuổi theo cô ấy đâu.” Vả lại, Bram đã biết cô đi tới Cabo, nhờ một cú điện thoại với Trev, người đang ở Australia quay bộ phim mới của mình. Bram đã nghĩ đến việc bay tới Mexico để kéo cô về, nhưng cô đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh. Quan trọng nhất - cô là người đã bỏ đi, và việc quay lại và giải quyết êm đẹp mọi thứ là trách nhiệm của cô.
Chaz đặt một ổ bánh mì lên thớt và bắt đầu cắt, dao của cô phập xuống với những tiếp cốp mạnh. “Em biết lý do hai người cưới nhau.”
Anh ngước lên.
Cô mở nắp một hộp lê Tàu. “Anh đáng ra phải thành thực về chuyện xảy ra ở Vegas và hủy quách cái đám cưới ngớ ngẩn ấy hoặc làm gì đó tương tự. Như Britney Spears đã làm lần đầu tiên cô ta kết hôn vậy.”
“Làm sao em biết được chuyện đã xảy ra?”
“Em tình cờ nghe thấy anh và Georgie nói chuyện về nó.”
“Em tình cờ nghe thấy với tai em áp chặt vào ổ khóa hả. Nếu có bao giờ em nói gì với bất kỳ ai...”
Cô đóng mạnh cửa tủ bát. “Đó là những gì anh nghĩ về em sao? Rằng em là một đứa ba hoa ngu si?”
Giờ anh có đến hai người phụ nữ cáu giận trong đời, nhưng khơi gợi lại cử chỉ ân cần của Chaz tương đối dễ. “Không, anh không nghĩ thế. Xin lỗi.”
Cô gặm nhấm lời xin lỗi của anh nhưng đến cuối quyết định chấp nhận nó, như anh đã biết trước. Anh ngồi xuống trước đống thức ăn mà cô đã tạo ra. Anh chưa muốn kết thúc cuộc hôn nhân của mình. Nó chứa quá nhiều ưu thế - bắt đầu với tình dục, tuyệt vời đến mức anh không tưởng tượng nổi cảnh phải sớm từ bỏ nó. Nhờ ơn Georgie, anh đã được quay lại cuộc chơi, và anh có ý định ở nguyên đó. Anh muốn Ngôi nhà cây là bộ phim đầu tiên trong một chuỗi những bộ phim tuyệt vời, và bằng cách nào đó cô đã trở thành một phần phức tạp giúp việc ấy xảy ra.
Chaz đặt cái sandwich trước mặt anh. “Em vẫn không thể tin nổi cô ấy không diễn thử. Cô ấy vất vả đến thế rồi lại phá bỏ mọi thứ đi. Anh sẽ không tin nổi cái cách cô ấy bắt Aaron chạy khắp nơi để kiếm cho cô ấy một bộ đồ đặc biệt đâu. Rồi cô ấy cứ bắt em xem xét những kiểu tóc và trang điểm khác nhau nữa. Cô ấy còn bắt em quay lại cảnh diễn thử ngu ngốc của cô ấy nữa. Thế mà rồi cô ấy lại co vòi lại và chạy biến.”
Anh đặt sandwich xuống. “Em đã quay lại phần diễn thử của cô ấy sao?”
“Anh biết cô ấy thế nào rồi đấy. Cô ấy quay lại tất mọi thứ. Em hẳn là không nên nói điều này, nhưng nếu cô ấy mà có bao giờ quay lại một cảnh làm tình nào đó của anh, em thực lòng nghĩ rằng anh nên...”
“Đoạn băng ấy có còn ở đây không?”
“Em không biết. Em đoán là có. Chắc ở trong văn phòng cô ấy.”
Anh dợm đứng dậy, rồi lại ngồi vào ghế. Phải gió nhà nó. Anh biết chính xác mình sẽ nhìn thấy gì.
Nhưng trước khi anh đi ngủ tối hôm đó, lòng hiếu kỳ của anh lấn át, và anh rà tìm khắp văn phòng của cô cho đến khi anh thấy thứ mình đang tìm kiếm.
Họ cãi nhau lần đầu tiên vì hóa đơn. “Đưa nó cho tôi,” Laura nói, thật sự ngạc nhiên khi thấy Paul cầm lấy hóa đơn trước khi bà kịp với lấy nó. Họ đã ăn tối cùng nhau nhiều lần hơn bà có thể đếm, và bà vẫn luôn trả hóa đơn. “Đây là một bữa tối làm ăn. Khách hàng không bao giờ phải trả tiền.”
“Nó đã là một bữa tối làm ăn trong một tiếng đầu tiên,” Paul nói. “Sau đó, tôi không chắc lắm.”
Bà dò dẫm tìm khăn ăn. Đúng là tối nay rất khác. Trước đây họ chưa từng nói về những cảnh xấu hổ thời trung học, hay là tình yêu chung dành cho âm nhạc và bóng chày của họ. Và chắc chắn ông chưa từng nhất quyết đòi đón bà ở căn hộ mới của bà. Suốt cả tối, bà đã làm hết sức để giữ cho mọi chuyện thuần túy là chuyện nghề nghiệp, nhưng ông cứ phá hoại bà. Một điều gì đó đã xảy ra. Một điều gì đó mà bà cần phải mau mau chóng chóng làm cho nó không xảy ra.
Bà giơ tay đòi hóa đơn. “Paul, tôi nhất quyết đấy. Đây là một buổi chúc mừng xứng đáng. Anh mới là khách hàng của tôi có sáu tuần, vậy mà anh đã chớp được một vai tuyệt vời.” Ông đã được tuyển vào một bộ phim mới kỳ cục của HBO về một nhóm cựu chiến binh Việt Nam, vùng Vịnh, và Iraq dành các cuối tuần của họ làm binh sĩ tham dự nội chiến.
Ông đặt lòng bàn tay lên quyển sổ da chứa hóa đơn. “Tôi sẽ đưa nó cho em. Nhưng chỉ khi tuần sau tôi được trả.”
Có phải ông vừa mời bà đi chơi không? Bà quá già để chơi cút bắt rồi. “Anh vừa mời tôi đi chơi đấy à?”
Ông nghiêng đầu, một nụ cười thoáng chút hài hước hiện ra ở khóe miệng. “Vậy thì sao?”
“Không đâu.”
“Thế vì sao lại không?”
“Bởi vì tôi không gầy.”
“Àaa.”
“Hay tóc vàng, thanh lịch, hay ly hôn với một giám đốc xưởng phim cao cấp. Tôi không có thời gian cho huấn luyện viên riêng, tôi không mặc quần áo trang trọng tử tế, và làm tóc khiến tôi ngấy đến tận cổ.” Bà vắt chéo chân. “Nhưng quan trọng nhất, tôi là đại diện của anh, và tôi có kế hoạch kiếm ra thật nhiều tiền từ sự nghiệp của anh.”
“Vậy dẫu sao thì em sẽ đi chơi với tôi vào cuối tuần tới chứ?”
“Không!”
“Chán quá.” Người bồi bàn xuất hiện, và Paul đưa thẻ tín dụng của ông ra. Một vị giám đốc mà cả hai người họ đều biết ghé qua bàn họ để trò chuyện, và đến lúc người trông xe đưa xe của Paul tới, Laura cho rằng chủ đề kia đã qua rồi. Paul nhanh chóng chứng minh bà đã sai.
“Dàn nhạc L.A. sẽ chơi ở Royce Hall cuối tuần tới,” ông nói khi họ lái xe khỏi nhà hàng. “Tôi nghĩ chúng ta nên đi. Trừ phi em thích đi xem đội Dodgers hơn.”
Hai hoạt động ưa thích nhất của bà. “Tôi không tin nổi. Anh là dân chuyên nghiệp đích thực. Anh biết tôi không thể hẹn hò với khách hàng, đặc biệt là một khách hàng quan trọng như vậy.”
“Tôi thích cái phần ‘quan trọng’ đấy.”
“Tôi nói thật đấy. Anh sẽ có một sự nghiệp tuyệt vời, và tôi muốn thương thảo từng giai đoạn của nó.”
Ông rẽ về hướng Bắc vào đại lộ Beverly Glen. “Nếu em không phải đại diện của tôi, em sẽ hẹn hò với tôi chứ?”
Trong một phút bốc đồng. “Chắc là không. Chúng ta quá khác biệt.”
“Sao em cứ nói thế mãi vậy?”
“Bởi vì anh lạnh lùng và logic. Anh thích trật tự. Đã bao lâu rồi kể từ khi anh quên trả hóa đơn truyền hình cáp hoặc vẩy rượu vang lên quần áo mình?” Bà chỉ vào một chấm nhỏ màu đỏ trên thân chiếc váy lụa của bà. Cùng lúc bà che giấu một vết rách mới xuất hiện. Bà muốn chứng minh luận điểm của mình chứ không phải tỏ ra mình hoàn toàn giống một kẻ nhếch nhác.
“Đó là một trong những điều tôi thích ở em,” ông nói. “Em quá chú tâm vào cuộc trò chuyện đến mức quên mất phải chú ý đến những việc em đang làm. Em là một người biết lắng nghe, Laura.”
Và ông cũng vậy. Cái kiểu cách ông nhìn bà say đắm hôm nay khiến bà cảm thấy mình là người phụ nữ lôi cuốn nhất trái đất. “Tôi không hiểu nổi,” bà nói. “Sao lại có mối quan tâm đột ngột thế này?”
“Không đột ngột lắm đâu. Em đã là bạn hẹn cho buổi tiệc cưới, nhớ chứ?”
“Đó là công việc.”
“Phải vậy không đấy?”
“Tôi tưởng là thế.”
“Em tưởng nhầm rồi,” ông nói. “Cái ngày em tấn công tôi, em đã làm tôi tuột khỏi những dây neo của mình. Em đã khiến tôi mở mắt về Georgie, và kể từ đó chẳng có gì như cũ hết.” Dấu vết một nụ cười nhấp nhỉnh nơi khóe miệng ông. “Trong trường hợp em không hề chú ý, tôi khá là cứng nhắc. Em là một phụ nữ vô cùng thoải mái, Laura Moody. Em giúp tôi thư giãn bớt. À, và tôi cũng thích cơ thể em nữa.”
Laura phá ra cười. Tất cả vẻ quyến rũ này đến từ đâu vậy? Việc ông thông minh, đẹp trai và tử tế hơn nhiều so với những gì bà từng tưởng tượng còn chưa đủ sao? “Anh thật hư hỏng.”
Ông cười toe toét và rẽ vào con đường hẹp chạy phía trên hồ chứa Stone Canyon. “Em đã đưa con gái tôi quay lại. Em đã trao cho tôi một sự nghiệp mới. Tôi gần như e sợ phải nói điều này, nhưng lâu lắm rồi theo trí nhớ của tôi, tôi mới thấy hạnh phúc.”
Không gian bên trong chiếc Lexus của ông chợt trở nên bé nhỏ. Nó thậm chí càng trở nên thân mật hơn khi ông ngoặt vào một con đường đất tối om, dừng lại trong một bóng cây, và hạ cửa sổ xuống. Bà ngồi thẳng hơn khi ông tắt động cơ. “Vì lý do gì mà anh lại dừng lại ở đây?”
“Tôi hy vọng chúng ta có thể âu yếm.”
“Anh chắc chắn đang đùa.”
“Hãy nhìn từ quan điểm của tôi. Tôi đã muốn chạm vào em cả tối nay. Tôi chắc chắn là thích sự dễ chịu của một chiếc trường kỷ tử tế hơn, nhưng tôi khó lòng dám mong em mời tôi vào nhà khi mà em thậm chí còn không đồng ý hẹn hò. Nên tôi đành ứng biến.”
“Paul, tôi là đại diện của anh! Cứ bảo tôi điên đi, nhưng tôi có một chính sách là không âu yếm khách hàng của mình.”
“Tôi hiểu. Nếu tôi là em, tôi cũng sẽ có cùng chính sách ấy. Dẫu sao cũng làm thử đi. Chỉ để xem chuyện gì xảy ra mà thôi.”
Bà biết chuyện gì sẽ xảy ra. Ôi Chúa ơi, đấy là nếu bà làm thế thật. Lực hút nam tính của ông ngày càng trở nên khó lờ đi hơn mỗi lần họ ở cùng nhau, nhưng bà không hề có ý định làm loạn sự nghiệp vốn đã rối tinh beng của bà. “Không đâu.”
Đèn pha tự động, vốn đang rọi sáng một vệt cỏ và bụi sồi, tắt đi, bọc họ trong bóng tối dịu dàng, ấm áp. “Vấn đề là đây.” Ông cởi dây an toàn của mình ra. “Tôi đã để logic trị vì đời tôi nhiều năm trời, và thẳng thắn mà nói, nó không đạt được kết quả tốt cho lắm. Nhưng giờ tôi là diễn viên rồi, điều ấy chính thức biến tôi thành một kẻ phóng túng, nên tôi sẽ bắt đầu làm những điều mà tôi muốn. Và điều tôi muốn” - ông cúi sát vào bà và ép môi mình lên môi bà - “điều tôi muốn là đây...”
Tất cả những gì bà phải làm là quay đi. Thay vào đó, bà để mình tận hưởng mùi vị của ông... hương thơm của ông... Dòng chảy say sưa, cuồng nhiệt. Bà muốn thêm nữa.
Nhưng những ngày mạo hiểm lợi ích giá trị nhất của bà cho một chút rùng mình chớp nhoáng đã qua lâu rồi. Bà vùi tay vào tóc ông, hôn ông thật sâu, thật trọn vẹn, rồi đẩy ra. “Chuyện đó vui lắm. Đừng làm lại lần nữa đấy.”
Paul thực lòng không mong đợi điều gì khác. Nhưng ông đã hy vọng. Ông vuốt ve má bà bằng khớp ngón tay. Bà sẽ không tin ông nếu ông bảo bà là ông đang yêu bà, nên bà không định làm thế. Bản thân ông cũng khó lòng tin nổi điều ấy. Ở tuổi năm mươi hai, ông cuối cùng lại yêu một lần nữa, mà đó lại là một người phụ nữ mà ông đã biết nhiều năm trời. Nhưng kể cả trong những ngày bà để ông bắt nạt bà, ông cũng đã bị hấp dẫn về mặt thể xác.
Ông luôn thích những phụ nữ có những góc cong tròn trịa và đường nét mềm mại. Với mái tóc mềm mịn và cặp mắt màu rượu Armagnac. Những phụ nữ thông minh, độc lập biết cách tự tạo bước đường của mình trong thế giới, thích đồ ăn, và có hứng thú nói chuyện với người ở trước mặt họ hơn là kiểm tra di động. Cái sự thực rằng ông không để mình gần gũi với bất kỳ ai có những phẩm chất ấy chỉ chứng minh rằng ông đã vô cùng quyết tâm giữ mình an toàn trước tất cả những cảm xúc hỗn loạn vốn từng gần như hủy diệt ông.
Nhưng dù bị Laura hấp dẫn về thể xác, ông vốn không kính trọng bà, không hề kính trọng cho tới ngày bà đứng lên chống đối ông. Khi ông chứng kiến tính chính trực của bà, sự quan tâm của bà, bà đã đi được vào lòng ông, và bà chiếm trọn con người ông khi cuối cùng bà bắt ông nhớ lại mình là một diễn viên. Bà đã biết thứ ông cần trước cả khi bản thân ông biết.
Những tuần qua ông cảm thấy được tái sinh, thi thoảng mềm chân như một chú ngựa non, những khoảng thời gian khác thì tràn đầy cảm giác mình đã đi đúng đường. Ông không thể tin nổi mình đã để bản thân lạc lối lâu đến vậy. Chỉ có nỗi lo cho Georgie phủ bóng lên trạng thái mãn nguyện của ông. Cả điều đó lẫn nỗi lo triền miên rằng ông sẽ không thể vượt qua những rào chắn rất đúng đắn mà Laura nhất quyết duy trì giữa họ.
Nhưng ông có một kế hoạch đuổi bắt, và tối nay ông đã đi bước đầu tiên bằng cách cho bà biết rằng không chỉ có công việc nằm giữa họ. Ông định từ đây sẽ chầm chậm dẫn dắt để bà có nhiều thời gian thích nghi với ý niệm rằng họ thuộc về nhau. Sẽ không có động thái đột ngột nào. Không có sự phơi bày tâm hồn. Chỉ có sự theo đuổi kiên nhẫn, khoan thai.
Rồi ví bà trượt khỏi lòng, và khi bà cúi xuống để nhặt nó lên, bà va trán vào ngăn đựng đồ nhỏ, thế rồi kế hoạch của ông tan tành. “Laura, anh yêu em mất rồi.”
Ông sững sờ khi nghe mình nói to điều ấy đến mức chẳng để tâm tới tràng cười phá lên của bà. “Anh biết điều ấy thật điên rồ,” ông nói, “và anh không mong em tin anh, nhưng đó là sự thực.”
Tiếng cười của bà trở nên rạng rỡ hơn. “Tôi đã biết anh đúng là một tay chơi mà. Anh không thực lòng nghĩ tôi sẽ đổ rụp vì một câu như thế đấy chứ.” Vẫn cười, bà xoa trán và nhìn vào mắt ông. Bà thong thả, chú tâm như bà vẫn luôn làm. Nghiêng đầu. Nhìn ông. Dần dần tiếng cười của bà nhạt dần, và môi bà hơi hơi hé ra. Rồi bà làm một việc thực sự khiến ông ngạc nhiên. Bà đọc ý nghĩ của ông. “Chúa ơi,” bà nói. “Anh nghiêm túc.”
Ông gật đầu, không thể nói gì. Những giây dài đằng đẵng trôi qua. Ông trao cho bà khoảng thời gian mà bà cần. Quai áo lót của bà tuột khỏi vai. Bà chớp mắt.
“Tôi không yêu anh,” bà nói. “Làm sao tôi có thể chứ? Tôi chỉ mới bắt đầu hiểu anh.” Bà nhìn sâu vào mắt ông bằng ánh mắt màu rượu brandy ấy. “Nhưng ôi Chúa tôi, tôi vẫn đầy ham muốn, và tôi thề với Chúa, nếu chuyện này không thành, và anh mà dám nghĩ đến việc sa thải tôi” - bà mở dây an toàn của mình ra - “tôi sẽ cản trở anh với mọi đại diện tuyển vai trong thành phố. Điều đó dễ hiểu chứ?”
“Hiểu rồi,” ông nói, ngay trước khi bà tấn công.
Việc này thật choáng ngợp. Bà ôm quai hàm ông bằng cả hai tay và để miệng họ đùa giỡn nhau. Khi bà trao cho ông đầu lưỡi ngọt ngào của bà, có một cảm giác dịu dàng khiến trạng thái khuấy động của ông càng thêm mãnh liệt. Ông trượt người xuống dưới bánh lái đủ xa để bà lách một đầu gối lên đùi ông. Mái tóc bồng bềnh của bà chải nhẹ má ông. Nụ hôn của họ trở nên vồ vập hơn. Ông phải vuốt ve bà, cảm nhận bà. Ông ôm lòng bàn tay quanh hai bên người bà. Bên dưới lớp vải lụa mỏng manh của váy bà, da thịt bà là một bài thơ đầy nhục dục.
“Anh yêu em,” ông thì thầm, không thèm quan tâm đến kế hoạch đuổi bắt của mình nữa.
“Anh mất trí rồi.”
“Và em thật đáng yêu.”
Ông đã không làm việc gì như thế này trong ô tô từ hồi mười bảy tuổi, và nó không còn dễ chịu nữa. Ông dò dẫm tìm khóa váy của bà và xoay xở để không làm rối beng khi kéo nó xuống. Tay ông luồn vào trong váy bà. Ông chạm vào áo lót của bà.
“Chuyện này điên rồ thật.” Bà rên lên bên miệng ông khi ông lột áo lót của bà xuống đủ xa để mút bà. Các ngón tay bà cào qua tóc ông, và đầu bà rơi ra sau.
Chiếc ô tô đã trở thành kẻ thù của họ. Bà giật áo sơ mi của ông, cào xước da ông bằng nhẫn của bà. Bằng cách nào đó bà nâng ông lên đủ xa để ông có thể trượt vào dưới bà bên trong ghế phụ, nhưng trước đó ông đã bị thúc cùi chỏ vào cằm và đầu gối bà chọc vào lườn ông. Cuối cùng, bà cũng trèo lên ông. Miệng họ vẫn hòa quyện, ông với tay xuống dưới váy bà...
Sự ve vuốt của họ trở nên nóng bỏng hơn. Tay bà, dâm đãng và khôn ngoan... Quần áo biến mất. Một nụ hôn nhục dục nữa, và rồi ông đã ở trong bà. Yêu bà. Lấp đầy bà. Thỏa mãn bà. Khẳng định bà là của ông. Âm thanh tiếng rên rỉ của họ, hơi thở của họ, cơ thể đang trộn lẫn của họ, ùa vào tai ông. Bà ôm chặt lấy ông. Cứng ngắc. Họ vút lên... lơ lửng... bay cao... tan ra.
Sau đó ông bước ra khỏi ô tô để thả lỏng và lén lút xoa dịu chỗ vẹo ở lưng. Bà đến cùng ông một giây sau.
“Điều đó,” bà nói đầy vẻ hiển nhiên, “vừa điên rồ vừa lố bịch. Hãy giả vờ điều ấy chưa bao giờ xảy ra.”
Ông ngước lên nhìn sao. “Hoàn hảo. Rồi chúng ta có thể mong ngóng đến lần đầu tiên của chúng ta.”
Vẻ ngoan cố của bà biến mất, bỏ lại nỗi lo phía sau. “Anh thực sự nghiêm túc về chuyện này, phải không?”
“Phải.” Ông quàng tay quanh người bà. “Và anh cũng sốc y như em vậy.”
“Choáng ngợp. Anh là một người đàn ông đáng choáng ngợp, Paul York. Em rất mong được hẹn hò với anh.”
Ông quay sang vùi môi vào tóc bà. “Với em nó vẫn chỉ đơn thuần là ham muốn thôi sao?”
Bà tựa má vào vai ông. “Hãy cho em đôi ba tháng để trả lời anh chuyện ấy.”
Georgie chới với không thể tìm thấy dây neo. Cô nằm trên một chiếc ghế gỗ tếch khi ánh nắng chiều muộn xiên ngang sân đá trắng. Giờ là chiều thứ Ba, chính xác mười sáu ngày kể từ hôm cô đến Mexico. Cô sẽ ép mình quay lại L.A. trước cuối tuần thay vì mãi mãi ở lại đây như cô muốn. Ở lại đây cho tới khi cô khám phá ra hình thái mới mà cuộc đời cô nên đi theo. Trừ lúc ngồi trước chiếc máy tính mà cô mới mua cách đây vài ngày, còn lại cô không thể tập trung vào bất kỳ thứ gì. Cô quá đau đớn.
Một đôi tắc kè rối rít chạy vào dưới bóng râm. Thuyền bè bập bềnh đằng xa, kính chắn gió của chung lòe lên như ánh đèn nhấp nháy trong nắng. Trời quá nóng để cô có thể nằm đây thêm nữa, nhưng cô không nhúc nhích. Đêm qua cô đã mơ thấy mình là một cô dâu. Cô đứng cạnh cửa sổ trong bộ váy cưới, những dải ruy băng trắng luồn trong tóc cô, và nhìn Bram tiến đến gần qua một tấm rèm sa mỏng.
Cánh cổng cọt kẹt ở bản lề. Cô ngước lên, và anh ở đó, đi vào sân nhà cô như thể cô vừa triệu hồn anh, nhưng chú rể lãng mạn trong giấc mơ của cô lúc này đây đeo một chiếc kính phi công màu xám sậm và mang một nét mặt gắt gỏng. Cô ghét cái cách dạ dày cô chìm xuống. Anh thanh thanh, cao ráo và khỏe mạnh, những năm trời phóng đãng đã ở xa phía sau anh. Cậu chàng hư hỏng tự mãn, thích tự hủy hoại bản thân của cô đã ngừng hư hỏng cách đây nhiều năm rồi, chỉ là không ai chú ý đến mà thôi. Họng cô thắt lại khiến cho từ ngữ không thể thoát ra.
Qua đôi mắt kính râm, anh nhìn cô từ mái tóc ướt đẫm mồ hôi cho đến chiếc quần bikini màu tím và rồi tới bộ ngực trần của cô. Khoảng sân này là sân riêng và cô vốn không hề mong có khách, đặc biệt là vị khách này, nên cô ở đây, không mảnh vải che người vào lúc cô ít mong muốn nhất.
“Nghỉ mát vui chứ?” Giọng trầm ấm áp của anh lướt khắp da cô như những làn gió báo hiệu bão đến.
Cô là một diễn viên, máy quay đã bắt đầu chuyển động, và cô tìm cách cất được giọng mình. “Nhìn mà xem. Có gì mà lại không đáng yêu nào?”
Anh thong thả đi tới bên cô. “Em đáng lẽ phải nói chuyện với tôi trước khi bỏ đi chứ.”
“Chúng ta không có cái hình mẫu hôn nhân ấy.” Tay cô có cảm giác như cao su khi cô với lấy mảnh áo sọc tím vàng của mình.
Anh giật nó khỏi tay cô và quăng xuống sân, nơi nó đáp xuống một chiếc bàn nhỏ. “Đừng bận tâm mặc đồ nữa.”
“Hay đấy.” Cô đi qua để lấy lại nó, chậm rãi đếm thầm để bớt vẻ vội vã, để hông cô đung đưa trong chiếc quần bikini màu tím nhỏ xíu - có lẽ là nỗ lực cuối cùng để khiến anh yêu cô chăng? Nhưng anh sẽ không yêu cô đâu. Bram không yêu, không phải vì anh chỉ coi trọng bản thân như anh vẫn tin mà vì anh không biết cách yêu.
Cô luồn áo vào và gạt tóc ra. “Đây là một chuyến đi hoài công rồi. Tôi sẽ quay lại L.A. sớm thôi.”
“Tôi cũng nghe Trev nói thế.” Các ngón tay anh nắm chặt lại bên người. “Tôi đã nói chuyện với cậu ấy ở Australia cách đây vài ngày, nhưng tôi biết rõ toàn bộ câu chuyện nhờ mấy tờ lá cải. Theo lời Flash, cả hai chúng ta cùng chuyển vào nhà cậu ấy trong khi cậu ấy đi quay phim để chúng ta có thể tận hưởng mùa hè ở bãi biển.”
“Trợ lý riêng một thời của tôi đã biến thành cái loa truyền thông đấy nhỉ.”
“Ít nhất cũng có người canh chừng em. Chuyện gì đang diễn ra thế, Georgie?”
Cô cố trấn tĩnh lại. “Tôi chuyển vào nhà Trev. Anh thì không. Đó là một giải pháp tuyệt hảo.”
“Một giải pháp cho việc gì?” Anh giật cặp kính râm ra. “Tôi không hiểu phần đó - vì sao chuyện này lại đột ngột xảy ra - nên có lẽ em nên giải thích đi.”
Anh quá lạnh lùng, quá giận dữ. “Tương lai của chúng ta,” cô nói. “Giai đoạn kế tiếp. Anh không nghĩ đã đến lúc chúng ta tiếp tục cuộc sống của mình sao? Tất cả mọi người đều biết anh đang làm việc, nên việc tôi dành mùa hè ở Malibu sẽ không có gì lạ lùng lắm. Aaron có thể tiếp tục gieo chuyện nếu đó là điều anh muốn. Anh thậm chí có thể thỉnh thoảng xuất hiện cùng dạo bộ trên những bãi biển công cộng. Sẽ ổn thôi.” Chẳng ổn tí nào hết. Bất kỳ giao tiếp nào giữa cô với anh kể từ giờ cũng sẽ chỉ kéo dài nỗi đau mà thôi.
“Đây không phải cách chúng ta đã quyết định trong việc xử lý chuyện này.” Anh nhét gọng kính vào cổ áo phông. “Chúng ta có một thỏa thuận. Một năm. Tôi sẽ bắt em phải giữ lời, từng giây một.”
Anh đã nhất quyết đòi sáu tháng, không phải một năm, nhưng cô cho qua chuyện ấy. “Anh không chú ý gì cả.” Bằng cách nào đó cô đã lôi ra được vẻ ngây thơ của Scooter. “Anh đang làm việc. Tôi ở bãi biển. Vài ba lần xuất hiện công khai. Sẽ không ai nghi ngờ gì đâu.”
“Em cần phải ở nhà. Nhà của tôi. Và dường như tôi đã bỏ lỡ lời giải thích của em về lý do tại sao em không ở đó.”
“Bởi vì đã qua lâu rồi thời điểm đáng lẽ tôi phải bắt đầu tạo lập một hành trình mới cho cuộc đời mình. Bãi biển sẽ là một nơi tuyệt vời để tôi đưa bước chân đầu tiên.”
Bóng một cây sò đo cam cắt ngang mặt anh khi anh lại gần hơn. “Hành trình cuộc đời hiện tại của em cũng ổn lắm rồi.”
Cô đóng vai người phụ nữ cáu kỉnh kể cả khi tim cô đang tan vỡ. “Tôi đã biết anh sẽ không hiểu đâu mà. Đàn ông các anh đều giống nhau hết.” Cô nhặt khăn tắm lên rồi ôm chặt vào ngực như vật cưng của một đứa trẻ. “Tôi sẽ tắm một cái trong khi anh hạ hỏa.”
Nhưng đúng lúc cô quay người để bước vào nhà, anh làm cô chết cứng.
“Tôi đã xem băng diễn thử của em.”
Bram nhìn nét mặt Georgie thay đổi từ không hiểu sang lờ mờ hiểu. Anh muốn ôm cô, lắc lư cô, bắt cô kể cho anh sự thật.
Các ngón tay cô rũ xuống trên khăn tắm. “Anh đang nói đến đoạn băng Chaz ghi hộ tôi à?”
“Nó rất tuyệt,” anh chậm rãi nói. “Em rất tuyệt.”
Cô nhìn thẳng vào anh với đôi mắt xanh to.
“Em đã điều khiển được nó, đúng như em đã hứa,” anh nói. “Mọi người đánh giá thấp tôi với tư cách một diễn viên. Tôi chưa từng nảy ra ý nghĩ rằng tôi cũng đã đối xử với em y như vậy. Cả hai chúng ta đều đã làm được.”
“Tôi biết.”
Lời đáp trả thẳng thừng của cô khiến anh mất tự tin. Anh vốn không hề biết, và khi anh nhìn đoạn băng ấy, anh cảm thấy như thể mình bị thọi vào bụng.
Đêm qua anh đã ngồi trong phòng ngủ tối om và xem nó. Khi anh ấn nút bật, bức tường trống trơn trong văn phòng Georgie hiện lên, và anh nghe thấy tiếng Chaz từ máy quay. “Tôi còn việc phải làm. Tôi không có thời gian cho trò vô bổ này.”
Georgie bước vào khung hình. Tóc cô rẽ hai bên, và cô dùng rất ít đồ trang điểm: phấn nền nhẹ, không mascara, chút dấu chì kẻ lông mày, và một khuôn miệng đỏ rực đến choáng váng hẳn không thể dành cho ai hơn là Helene. Máy quay ghi hình cô từ eo trở lên: chiếc áo vest đen khổ hạnh, áo trong màu trắng, và một bộ vòng đeo cổ rối rắm màu đen.
“Tôi nói thật đấy,” Chaz nói. “Tôi cần bắt đầu làm bữa tối.”
Georgie cắt ngang những lời ầm ĩ của Chaz với vẻ hống hách băng giá của Helene thay vì điệu bộ cún con thân thiện thường ngày của cô. “Cô sẽ làm đúng như tôi bảo.”
Chaz lầm bầm gì đó mà micro không ghi lại được và ở nguyên nơi cô đang ở. Ngực Georgie nhấp nhô nhẹ nhàng dưới chiếc áo vest, và rồi một nụ cười - một nụ cười sắc lạnh ghê người - kéo cong vành mặt cô và khiến khuôn miệng đỏ rực ấy mang vẻ hoàn toàn thích hợp.
Anh nghĩ anh có thể làm tôi xấu hổ ư, Danny? Tôi không xấu hổ. Sự xấu hổ là dành cho những kẻ thất bại. Và anh mới là kẻ thất bại, chứ không phải tôi. Anh là con số không. Chẳng là gì cả. Cả hai chúng ta đều biết điều ấy, thậm chí từ khi anh còn là một đứa nhóc.
Giọng cô thấp, trầm tĩnh chết người, và hoàn toàn tự chủ. Không giống những nữ diễn viên khác mà họ đã cho diễn thử, cô không hề quá khích. Không gằn răng hay đập đồ bôm bốp. Mọi thứ đều được giảm thiểu.
Anh không còn một người bạn nào trong thị trấn này, nhưng anh vẫn nghĩ mình uy hiếp được tôi...
Những từ ngữ rót ra từ cô, cơn thịnh nộ băng giá vảng vất đằng sau nụ cười khát máu, nắm bắt một cách hoàn hảo sự ích kỷ, xảo trá, thông minh của Helene cũng như niềm tin sắt đá rằng cô ta xứng đáng có bất kỳ thứ gì cô ta tóm được. Anh ngồi đắm chìm đến tận khi cuối cùng, với nụ cười đông cứng như băng đen trên môi, cô đi đến kết.
Nhớ cách anh thường lôi tôi ra làm trò cười khi chúng ta ở trường không? Anh đã cười dữ dội thế nào? Chà, giờ thì ai đang cười nào, anh chàng hài hước? Giờ thì ai đang cười nào?
Máy quay dán chặt vào cô, nhưng cô không nhúc nhích. Cô chỉ chờ đợi, mọi tế bào cơ thể cô tiết ra cơn giận dữ lạnh lùng, lòng kiêu hãnh lì lợm, và sự quyết tâm bền bỉ. Máy quay lắc lư, và anh nghe thấy giọng Chaz. “Khỉ thật, Georgie, thật là...”
Bức tranh tối sầm lại.
Anh nhìn Georgie lúc này, đang đứng đối diện anh trên khoảng sân quét vôi trắng, tóc túm lại thành một búi mướt mồ hôi, lếch thếch, mặt không chút kem trang điểm, chiếc khăn tắm lắc lư bên người, và trong một giây anh nghĩ mình nhìn thấy đôi mắt tính toán của Helene nhìn thẳng vào anh - kiên quyết, hoài nghi, mánh khóe. Anh sẽ sửa điều ấy. “Tôi đã đánh thức Hank dậy sáng nay và bắt ông ấy xem đoạn băng trước cả khi ông ấy kịp uống cà phê.”
“À tôi tin chắc là thế.”
“Ông ấy đã bị choáng ngợp hoàn toàn. Y như tôi. Không một nữ diễn viên nào khác chúng tôi từng xem có thể chuyển tải những gì em đã đưa ra - bản chất phức tạp, tính hài hước đen tối.”
“Tôi là một diễn viên hài. Đó là việc tôi làm.”
“Màn biểu diễn của em thật đáng sợ.”
“Cảm ơn anh.”
Sự tách biệt của cô đang bắt đầu làm anh mất bình tĩnh. Anh đã mong cô la mừng vui và nói rằng cô đã bảo anh thế rồi mà. Khi cô không làm như thế, anh thử lại. “Em đã cho Scooter Brown vào quên lãng.”
“Đó là dự định của tôi.”
Cô xem ra vẫn không thẩm thấu được thông điệp của anh, nên anh nói thẳng. “Vai đó là của em.”
Thay vì quăng mình vào vòng tay anh, cô quay đi. “Tôi cần tắm. Cứ tự nhiên trong lúc tôi đi thay đồ.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tình Đầu Hay Tình Cuối
Susan Elizabeth Phillips
Tình Đầu Hay Tình Cuối - Susan Elizabeth Phillips
https://isach.info/story.php?story=tinh_dau_hay_tinh_cuoi__susan_elizabeth_phillips