Chương 24
uối tuần Kevin Tierney không đi tới Provincetown như hắn đã bảo với Coffey và Ramirez. Thay vì thế, hắn buông rèm ngồi trong nhà, ủ ê nghĩ lại chuyện chỉ thiếu chút nữa thôi là tìm ra cô ở Philadelphia.
Hẳn là hắn đã không thể lần theo dấu cô tới xa như vậy, nếu cô không phạm phi sai lầm là đi tới bến xe. Hắn biết đó là phương tiện di chuyển duy nhất cô có thể chọn. Vé rẻ mà lại không cần chứng minh thư, và dù hắn không chắc cô đã trộm được của hắn bao nhiêu nhưng hắn biết số tiền đó không nhiều. Từ ngày đầu kết hôn, hắn đã là tay hòm chìa khóa. Hắn luôn bắt cô lấy hóa đơn và trả lại cho hắn từng xu lẻ tiền thừa, nhưng sau khi cô bỏ trốn lần thứ hai, hắn cho luồn ví vào hộp đựng súng cùng với mấy khẩu súng rồi khóa lại khi đi ngủ. Dù vậy, đôi khi, hắn ngủ quên trên đi văng và hắn mường tượng cảnh cô lôi ví ra khỏi túi hắn rồi trộm tiền của hắn. Hắn tưởng tượng cảnh cô khẽ cười mỉa vào mặt hắn trong khi móc ví, thế rồi, sáng hôm sau, cô làm bữa sáng cho hắn và vờ như mình chẳng làm gì sai trái. Cô mỉm cười rồi hôn hắn, nhưng trong lòng cô đang cười ha hả. Cười vào mặt hắn. Cô ăn trộm tiền của hắn và hắn biết thế là sai trái vì Kinh Thánh đã dạy Chớ lấy của người.
Trong bóng tối, hắn cắn môi, nhớ lại hy vọng ban đầu của hắn rằng cô sẽ quay lại. Lúc ấy trời đang mưa tuyết nên cô không thể đi xa được; lần đầu cô bỏ trốn cũng vào một đêm lạnh thấu xương, và chỉ mấy giờ sau cô đã phải gọi bảo hắn tới đón vì cô không có chỗ nào khác để đi. Khi về tới nhà, cô cầu xin hắn tha lỗi về việc đã làm thế là hắn bèn pha cho cô một cốc ca cao nóng trong khi cô ngồi run lẩy bẩy trên đi văng. Hắn mang chăn cho cô và nhìn cô quấn chăn quanh người, cố làm mình ấm lên. Cô mỉm cười với hắn và hắn cũng mỉm cười với cô, nhưng khi cô đã hết run, hắn liền bước tới tát cô cho tới khi cô òa khóc. Sáng hôm sau hắn dậy đi làm thì cô đã lau chùi vết ca cao đổ trên sàn, nhưng vẫn có một vết da trên thảm mà cô không lau sạch được, và đôi khi nhìn thấy vết bẩn ấy hắn lại giận sôi người.
Cái đêm tháng Giêng vừa rồi khi nhận ra cô biến mất, hắn đã uống hai cốc vodka trong lúc chờ đợi cô trở lại, nhưng điện thoại chẳng hề reo còn cửa trước thì vẫn đóng im ỉm. Hắn biết cô đi chưa bao xa. Hắn mới nói chuyện với cô chưa đầy một giờ trước và cô còn bảo với hắn là cô đang làm bữa tối. Thế mà chẳng hề có bữa tối nào trên lò. Chẳng hề thấy bóng dáng cô trong nhà hay trong hầm rượu hoặc ga ra. Hắn ra đứng ngoài hiên hòng tìm dấu chân cô trong tuyết, nhưng rõ ràng là cô không ra khỏi nhà bằng cửa trước. Nhưng tuyết trên sân sau cũng mịn như nhung, vậy là cô cũng không đi theo hướng đó. Cứ như thể cô đã trôi đi và biến mất vào làn không khí mỏng manh vậy. Điều đó có nghĩa cô phải ở đâu đây... chỉ có điều lại chẳng phải như thế.
Nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua, thêm hai cốc vodka. Tới lúc này thì hắn đã giận điên cuồng, hắn đấm cửa phòng ngủ làm thủng một lỗ to. Hắn lao vụt ra khỏi nhà và đập thình thình cửa nhà hàng xóm, hỏi xem họ có nhìn thấy cô bỏ đi không, nhưng bọn họ chẳng ai cho hắn biết được gì. Hắn nhảy lên xe, lái lòng vòng hết lên lại xuống những con phố trong khu, sục sạo kiếm tìm dấu vết của cô, cố suy xét xem sao cô có thể rời khỏi nhà mà không để lại lấy một manh mối. Khi ấy, hắn đoán cô đã đi được tầm hai tiếng đồng hồ, nhưng cô đi bộ, mà trong thời tiết thế này cô chưa thể đi xa được. Trừ phi có kẻ nào đó đến đón cô đi. Kẻ nào đó cô cần đến. Một gã đàn ông.
Hắn phóng xe như điên, mặt hắn méo xệch vì căm giận. Cách nhà hắn sáu dãy nhà là khu thương mại. Hắn đi tới các cửa hàng ở đó, chìa tấm ảnh bằng cỡ cái ví ra và hỏi mọi người xem có ai từng thấy cô không. Không ai từng thấy. Hắn bảo với họ có thể cô đi cùng một người đàn ông nhưng họ vẫn lắc đầu. Những gã đàn ông hắn hỏi đều khăng khăng thế này: Một cô gái tóc vàng xinh đẹp nhường này ư? bọn họ nói. Tôi hẳn phải để ý thấy cô ấy rồi chứ nhỉ, nhất là trong một đêm như đêm nay.
Hắn lái xe qua từng ngóc ngách trong vòng bán kính năm dặm quanh nhà hai hoặc ba lần rồi cuối cùng trở về nhà. Đã ba giờ sáng còn ngôi nhà thì vẫn vắng tanh. Thêm một cốc vodka nữa rồi hắn khóc thổn thức, tự dìm mình vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi thức dậy, hắn lại thấy cơn giận trào sôi, hắn lấy búa đập tan tành những chậu hoa cô đặt ở sân sau. Thở dốc, hắn đi tới cái điện thoại và gọi điện báo ốm rồi đi tới đi văng ngồi cố suy tính xem cô đã bỏ đi như thế nào. Chắc chắn có kẻ nào đó đã đón cô; kẻ nào đó đã chở cô tới đâu đấy. Một kẻ cô quen biết. Một người bạn ở thành phố Atlantic phải không nhỉ? Hay Altoona? Có thể lắm chứ, hắn nghĩ, chỉ có điều tháng nào hắn cũng kiểm tra hóa đơn điện thoại kia mà. Cô chưa bao giờ gọi điện thoại đường dài. Thế thì có thể là một người trong vùng. Nhưng là ai? Cô chưa bao giờ đi đâu, chưa bao giờ trò chuyện với ai. Về điều này thì hắn dám chắc.
Hắn đi vào bếp và đang rót thêm cốc rượu nữa thì nghe thấy tiếng điện thoại. Hắn lao tới, cầu mong sao đó là Erin. Nhưng lạ thay, điện thoại chỉ đổ một hồi chuông, và khi nhấc lên hắn nghe thấy một tiếng tút. Hắn nhìn chằm chằm cái ống nghe, cố hiểu chuyện, rồi dập điện thoại.
Cô đã bỏ đi bằng cách nào? Hắn đang bỏ sót điều gì đó. Cho dù kẻ nào đó trong vùng đến đón thì sao cô có thể xuống đường mà không để lại dấu chân kia chứ? Hắn nhìn chòng chọc ra ngoài cửa sổ, cố ghép các mảnh sự kiện lại với nhau. Có gì đó đã bị bỏ sót, dù hắn vẫn chưa định hình được đó là gì. Hắn rời mắt khỏi cửa sổ và thấy mình đang nhìn xoáy vào cái điện thoại. Đúng lúc đó mọi chi tiết đột nhiên được ráp vào nhau, hắn liền lôi điện thoại di động ra. Hắn ấn số nhà và nghe máy bàn đổ đúng một hồi chuông. Di động vẫn giữ máy. Nhấc máy bàn lên, hắn nghe thấy một tiếng tút và nhận ra cô đã chuyển hướng cuộc gọi vào một máy di động. Điều đó có nghĩa cô đã không còn ở nhà lúc hắn gọi cô tối qua. Điều đó cũng giải thích chất lượng âm thanh cuộc gọi kém mà hắn đã để ý thấy hai ngày qua. Và tất nhiên, cả chuyện không có dấu chân trên tuyết. Giờ thì hắn biết, cô đã đi từ sáng thứ Ba.
o O o
Ở bến xe buýt, cô đã phạm phải một sai lầm, dù thực ra cô chẳng cách gì tránh được. Lẽ ra cô nên mua vé từ quầy của phụ nữ, vì Erin rất xinh đẹp, mà đàn ông thì luôn nhớ những cô gái xinh đẹp. Cho dù họ có mái tóc dài vàng óng hay mái tóc ngắn nâu sẫm. Hay kể cả cô có giả vờ mang thai.
Hắn đi tới bến xe. Hắn đưa thẻ công vụ ra rồi chìa một bức ảnh lớn hơn của cô. Hai lần đầu hắn tới, không người bán vé nào nhận ra lần thứ ba hắn đến, một người lưỡng lự nói có lẽ đây đúng là cô gái ấy, chỉ có điều cô có tóc ngắn màu nâu và đang mang thai kia. Tuy nhiên anh ta chẳng nhớ cô đi hướng nào. Trở về nhà, Kevin tìm một bức ảnh của cô và dùng photoshop để đổi màu tóc cô từ vàng sang nâu rồi sửa cho tóc ngắn đi. Thứ Sáu hắn lại gọi điện báo ốm. Đúng là cô này, người bán vé kia khẳng định, Kevin thấy sinh lực trào dâng. Cô nghĩ cô khôn ngoan hơn hắn, nhưng cô thật ngu xuẩn, bất cẩn và cô đã mắc sai sót. Tuần tiếp theo, hắn xin nghỉ hai ngày để tiếp tục đảo quanh bến xe, chìa tấm ảnh sửa đó cho cánh tài xế xem. Hắn đến từ sáng sớm và chiều muộn mới về, vì các tài xế đến và đi suốt cả ngày. Có hai chai vodka trong xe, hắn rót rượu vào trong cốc nhựa rồi nốc một hơi cạn sạch.
Sáng thứ Bảy, mười một ngày sau khi cô bỏ nhà đi, hắn tìm được người tài xế ấy. Người tài xế đã đưa cô tới Philadelphia. Ông ta bảo ông ta nhớ cô, vì cô rất xinh đẹp có bầu, mà còn không hề mang hành lý.
o O o
Philadelphia. Có thể cô đã lại rời khỏi đấy để tới những vùng đất nào không rõ, nhưng đó là chỉ dẫn duy nhất mà hắn có. Hơn nữa, hắn biết cô không có nhiều tiền.
Hắn đóng một túi hành lý, nhảy vào xe, lái tới Philadelphia. Hắn đỗ lại bến xe buýt và cố nghĩ theo cách của cô. Hắn là một điều tra viên giỏi và hắn biết rằng nếu có thể nghĩ giống như cô, hắn sẽ có thể tìm được cô. Ý nghĩ của con người, theo kinh nghiệm của hắn, đều có thể đoán đuợc.
Chuyến xe ấy đến vào lúc bốn giờ kém mươi phút, và hắn đứng ở bến xe, nhìn hết hướng này sang hướng nọ. Mấy ngày trước cô ấy đã đứng đúng chỗ này, hắn nghĩ, và hắn đoán xem cô sẽ làm gì ở một thành phố xa lạ khi không tiền, không bạn, không chỗ để đi. Với những đồng hai lăm xu, mười xu, hay một đô la thì làm sao mà đi xa được, nhất là sau khi đã mua vé xe buýt.
Hắn nhớ lại, hôm đó lạnh ngắt nên trời chắc là tối sớm. Cô sẽ không muốn đi xa và cô cần một chỗ để ở lại. Một chỗ nhận tiền mặt. Nhưng ở đâu? Không phải ở đây, trong khu này. Quá đắt. Nhưng cô sẽ đi đâu? Cô không muốn bị lạc hoặc đi vào những hướng không thích hợp, điều đó có nghĩa là cô đã tra danh bạ điện thoại. Hắn trở lại bên trong bến xe, và tra tìm các khách sạn. Hàng loạt trang, hắn nhận ra. Có thể cô đã chọn một khách sạn, nhưng thế thì sao? Cô phải đi bộ tới đó. Thế có nghĩaô cần có bản đồ.
Hắn đi tới quầy tạp phẩm trong sân ga để mua một tấm bản đồ. Hắn đưa tấm ảnh cho người bán hàng xem nhưng ông ta lắc đầu. Ông ta bảo thứ Ba thì ông ta không làm. Nhưng Kevin có cảm giác hành động này đúng. Hắn biết, cô đã làm như thế này. Hắn mở bản đồ ra và xem vị trí bến xe. Nó nằm ven Chinatown và hắn đoán cô đã đi về hướng đó.
Hắn trở lại lấy xe rồi lái qua các tuyến phố của Chinatown, và một lần nữa lại có cảm giác mình đã đúng. Hắn uống vodka và đi bộ trên đường. Hắn bắt đầu từ những cửa hàng gần bến xe nhất, tới đâu hắn cũng đưa ảnh của cô ra. Không ai biết gì nhưng hắn có cảm giác một vài người trong số bọn họ đang nói dối. Hắn tìm những phòng giá rẻ, những chỗ mà hắn sẽ không bao giờ đưa cô tới, những căn phòng bẩn thỉu với ga trải giường bẩn thỉu, chủ là những gã đàn ông nói tiếng Anh còn bập bẹ và chỉ nhận tiền mặt. Hắn nói bóng gió rằng cô sẽ gặp nguy mất nếu hắn không tìm được cô. Hắn tìm ra chỗ đầu tiên cô ở, nhưng ông chủ không biết sau đó cô đi đâu. Kevin gí súng vào đầu ông ta, nhưng dù khiếp đảm gào thét, ông ta cũng không nói thêm được gì cho hắn.
Kevin phải trả lại làm việc vào thứ Hai, hắn điên tiết vì cô đã trốn được hắn. Nhưng kỳ cuối tuần tiếp theo, hắn trở lại Philadelphia. Rồi cả kỳ cuối tuần sau đó nữa. Hắn mở rộng phạm vi tìm kiếm, nhưng vấn đề là có quá nhiều nơi phải tìm mà hắn thì chỉ có một thân một mình, trong khi đó không phải ai cũng tin một gã cảnh sát ngoại bang.
Nhưng hắn nhẫn nại và kiên trì, hắn liên tục trở lại và xin nghỉ thêm nhiều ngày phép. Thêm một kỳ cuối tuần nữa trôi qua. Hắn mở rộng khu vực tìm kiếm, biết rằng cô hẳn sẽ cần tiền mặt. Hắn dừng ở các quán bar, nhà hàng, tiệm ăn. Hắn sẽ kiểm tra từng điểm trong thành phố nếu buộc phải thế. Cuối cùng, một tuần sau ngày Lễ Tình nhân, hắn gặp được một cô phục vụ bàn tên là Tracy, cô nàng nói với hắn rằng Erin đang làm việc tại một tiệm ăn, chỉ có điều Erin bảo tên mình là Erica. Cô có ca làm vào ngày hôm sau. Cô phục vụ tin hắn vì hắn là cảnh sát điều tra, và cô nàng thậm chí còn tán tỉnh hắn, cho hắn số điện thoại của mình trước khi hắn bỏ đi.
Sáng hôm sau hắn thuê xe và chờ trước tòa nhà có tiệm ăn đó từ trước khi mặt trời lên. Nhân viên vào quán qua cửa ngách mở ra ngõ. Hắn ngồi trên ghế lái uống rượu bằng cốc nhựa, rình chờ cô. Cuối cùng, hắn thấy ông chủ quán cùng Tracy và một cô khác đi xuống con ngõ. Nhưng Erin không xuất hiện, ngày hôm sau cô cũng không t mà chẳng ai biết cô sống ở đâu. Cô không bao giờ trở lại để lấy séc lương nữa.
Mấy tiếng sau hắn tìm ra chỗ cô sống. Đó là một khách sạn tồi tàn, từ đó phải đi bộ một quãng xa mới tới tiệm ăn. Ông chủ chỉ nhận tiền mặt, chẳng biết gì ngoài chuyện Erin đã bỏ đi từ hôm trước, quay lại một lần rồi lại vội vã bỏ đi ngay. Kevin sục sạo phòng cô nhưng chẳng có gì bên trong, cuối cùng hắn phóng tới bến xe thì ở các quầy bán vé đều chỉ toàn phụ nữ và không ai trong số họ nhớ ra cô. Trong hai giờ vừa qua, xe khách tỏa đi khắp mọi hướng: Đông, Tây, Nam, Bắc.
Cô lại biến mất, thế là khi ngồi vào xe Kevin gào thét và đấm thùm thụp vào vô lăng cho tới khi hai bàn tay đỏ tấy sưng vù. Trong những tháng Erin bỏ đi mất, hắn thấy nỗi đau đớn trong lòng mỗi ngày một thêm tàn phá và chi phối hắn, nó di căn như bệnh ung thư. Suốt mấy tuần sau đó, hắn vẫn trở lại Philadelphia để hỏi thăm các tài xế, nhưng thông tin thu được không đáng kể. Cuối cùng hắn biết rằng cô đã đi New York, nhưng từ đấy thì mất dấu. Quá nhiều xe khách, quá nhiều tài xế, quá nhiều hành khách; quá nhiều ngày đã trôi qua kể từ hôm ấy. Quá nhiều phương án. Cô có thể đi bất kỳ đâu, và ý nghĩ cô đã ra đi vĩnh viễn cứ giày vò hắn. Hắn giận điên cuồng và đập phá mọi thứ; hắn khóc trong giấc ngủ. Hắn tràn ngập tuyệt vọng và đôi khi còn có cảm giác như mình đang mất trí.
Thật không công bằng. Hắn yêu cô ngay từ lần đầu gặp nhau ở thành phố Atlantic kia mà. Và họ đã rất hạnh phúc, không phải sao? Hồi mới cưới, cô thường hát một mình khi trang điểm. Hắn thường đưa cô tới thư viện và cô mượn tám tới mười cuốn sách. Đôi khi cô đọc mấy đoạn cho hắn nghe, hắn nghe giọng cô và ngắm nhìn cô tựa người vào quầy bếp, thầm nhủ lòng mình rằng cô quả là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế gian.
Hắn đã là một người chồng tốt. Hắn mua cho cô ngôi nhà cô muốn, những tấm rèm cô muốn, đồ nội thất cô muốn, ngay cả khi hắn đâu có đủ tiền trả. Sau ngày cưới, trên đường về nhà hắn thường mua hoa từ những người bán dạo trên phố, Erin sẽ cắm hoa vào chiếc lọ đặt trên bàn bên cạnh những cây nến, và hai người từng có những bữa tối lãng mạn. Đôi khi, cuối cùng họ làm tình trong bếp, lưng cô dựa vào quầy.
Hắn cũng chưa bao giờ bắt cô đi làm, mà cô đâu biết như thế sung sướng tới cỡ nào. Cô không hiểu hắn cung phụng cô thế nào. Cô hư đốn và ích kỷ, hắn thường nổi trận lôi đình vì cô không hiểu cuộc sống của cô dễ dàng tới mức nào. Chỉ có việc lau nhà và n, thời gian còn lại cô được thoải mái đọc những cuốn sách xuẩn ngốc mượn về từ thư viện, xem ti vi rồi lăn ra ngủ mà chẳng bao giờ phải lo lắng về một tờ hóa đơn sinh hoạt hay thanh toán cầm cố hay những kẻ nói xấu sau lưng. Cô chưa bao giờ phải thấy gương mặt những người bị sát hại. Hắn giữ cho cô tránh xa những cái đó vì hắn yêu cô, nhưng như thế chẳng có nghĩa lý gì. Hắn chưa bao giờ kể với cô về những đứa trẻ bị bỏng roi điện hay bị xô ngã xuống từ mái nhà hoặc nhà cao tầng hay những người đàn bà bị đâm trong ngõ vắng rồi xác bị ném vào thùng rác. Hắn chưa bao giờ kể với cô rằng đôi khi hắn phải chà sạch vết máu vương vào giày rồi mới lên xe, và khi nhìn vào mắt kẻ sát nhân thì hắn biết hắn đang đối đầu trực diện với cái ác vì Kinh Thánh bảo Ai đổ máu con người, thì máu nó sẽ bị con người đổ ra, vì Thiên Chúa đã làm ra con người theo hình ảnh Thiên Chúa.
Hắn yêu cô và cô yêu hắn và cô phải về nhà vì hắn không tìm ra cô. Cô có thể có lại cuộc đời hạnh phúc và hắn sẽ không đánh hay đấm hay tát hay đá cô nếu cô bước vào cửa vì hắn luôn là người chồng tốt. Hắn yêu cô và cô yêu hắn và hắn nhớ rằng vào ngày hắn cầu hôn cô, cô đã nhắc lại đêm họ gặp nhau bên ngoài sòng bạc khi mấy gã đàn ông đang bám theo cô. Những gã nguy hiểm. Đêm đó hắn đã ngăn không để chúng làm hại cô, rồi sáng hôm sau họ cùng nhau đi bộ dọc vỉa hè rồi hắn mời cô uống cà phê. Cô nói với hắn rằng tất nhiên là cô đồng ý lấy hắn. Cô đã nói là cô yêu hắn. Hắn khiến cô thấy bình an.
Bình an. Đó là từ cô đã dùng. Bình an.
Thiên đường bình yên Thiên đường bình yên - Nicholas Sparks Thiên đường bình yên