Chương 23
randy đứng bên cửa sổ, quan sát J.T sơn những cọc hàng rào bao quanh ngôi nhà. Ngày tháng trôi qua thật dễ chịu, với J.T làm việc ban ngày trong lúc cô may đồ cho em bé. Thường thường, Leona Thomason sẽ giúp cô. Cùng nhau, họ đã may một chiếc chăn pha xanh-hồng cho em bé.
Đôi khi cô đi mua sắm cùng Leona. Vẻ ngoài cộc cằn của bà chủ nhà trọ là để ngụy trang cho một trái tim mềm yếu như bơ, và sau tuần lễ đầu tiên, bà trao cho J.T một phong bì, tuyên bố rằng gã xứng đáng được trả công cho sự chăm chỉ của mình. Bà đã hạ giá tiền thuê phòng cho họ ở mức thấp nhất, má bà đỏ bừng khi thừa nhận rằng bà đã buộc tội họ quá vội vã trong lần đầu tiên. Thông thường, vào buổi tối, J.T đưa Brandy đi dạo quanh thị trấn. Một sáng chủ nhật, gã thậm chí còn đưa cô tới nhà thờ. Brandy mỉm cười nhớ lại. Gã trông hết sức khó chịu khi một nhà truyền giáo bắt đầu nói chuyện về sự trả giá cho những tội lỗi, nhưng cô đã trông thấy ánh nhìn hy vọng trong đôi mắt gã khi vị mục sư bắt đầu nói đến đoạn về sự tha thứ.
Với một tiếng thở dài, cô đặt một bàn tay lên lưng. Đôi lúc cô quên mất họ không thể ở lại đây được, rằng số phận J.T đã được định đoạt. Cô sẽ làm gì đây nếu không có gã? Thật không công bằng, cô nghĩ một cách tuyệt vọng. Chỉ là thật không công bằng. Thời gian trôi quá nhanh, cô ước cô có thể níu thời gian lại và làm nó đứng yên. Trong vòng ba tháng nữa em bé sẽ ra đời. Cô dự sinh với những cảm xúc lẫn lộn. Cô gần như không thể chờ để được trông thấy con trai J.T, nhưng vào lúc em bé ra đời, J.T cũng đã đi rồi. Cô cảm thấy những giọt nước mắt đang dâng lên và cô chớp mắt ngăn lại. Cô sẽ có nhiều thời gian để khóc lóc sau này.
“Cô cảm thấy ổn chứ?” Brandy liếc nhìn qua vai và mỉm cười với Leona Thomason. “Ổn ạ. Có lưng cháu đau thôi.”
Leona Thomason gật đầu. “Tôi nhớ. Đến đây và ngồi xuống nào, tôi sẽ xoa lưng cho cô.” “Ôi không ạ,” Brandy nói. “Cháu không thể để bà làm vậy được.”
Leona Thomason phẩy tay. “Đừng có tranh cãi với tôi, cô gái.” Cảm thấy hơi xấu hổ, Brandy ngồi xuống một cái bệ, đầu cô cúi về phía trước, trong khi người phụ nữ lớn tuổi xoa lưng và vai cô.
“Hừmmm,” Brandy rên lẽ, “cảm giác tuyệt quá.” “Tôi nhớ Henry của tôi đã từng làm vậy cho tôi. Chúng tôi có bốn người con. Ba gái một trai.”
“Thật là một gia đình tuyệt vời,” Brandy nhận xét. “Bà có thường xuyên gặp họ không?” “Không. Các con gái của tôi đã lập gia đình và chuyển đi. Con trai tôi thì qua đời rồi.”
“Ôi, cháu rất tiếc.” “Chuyện xảy ra lâu rồi. Henry bé của tôi là một thằng bé xinh đẹp nhất mà cháu từng thấy. Thằng bé qua đời vì viêm phổi khi mới ba tuổi. Thật không gì sánh được khi có một đứa con. Ôm đứa trẻ bé nhỏ trong vòng tay, biết rằng cháu là điều quan trọng nhất với nó trên đời.”
“Nó... nó có đau lắm không, sinh con ấy ạ?” “À, giờ thì, vấn đề là ở đó. Vài phụ nữ dường như không gặp nhiều rắc rối lắm, trong khi những người khác lại lâm bồn trong những vài ngày. Tôi không nghĩ cháu sẽ gặp nhiều rắc rối đâu. Hông cháu đủ lớn để em bé ra đời.”
Bà vuốt tay trên lưng Brandy lần cuối. “Giờ thì cảm giác thế nào?” “Tốt hơn nhiều rồi ạ, cảm ơn bà.”
“Cháu kết hôn lâu chưa?” “Chưa ạ. Chưa tới một năm.”
“Người đàn ông đó đối xử với cháu tốt chứ?” “J.T ạ? Vâng.”
Leona Thomason khẽ lẩm bẩm. “Tôi có ít bánh mì trong bếp. Cháu ngồi đây và kê chân cao lên, tôi sẽ mang cho cháu một cốc cà phê.” “Bà có phiền không nếu mang một cốc cho Mr. Cutter ạ?”
“Không, không phiền đâu. Cậu ta đã làm việc khá chăm chỉ.” Những từ như ‘Da đỏ’ dường như ngưng đọng trong không khí. Bà Thomason đã không còn bận tâm đến nguồn gốc Da đỏ của họ nữa, Brandy ngờ rằng bà ấy đã bắt đầu thích J.T mặc cho sự phân biệt chủng tộc của mình.
Cô cảm ơn Leona vì cốc cà phê, sau đó mang cốc ra ngoài. “Ở đây này,” cô gọi. “Anh sẵn sàng nghỉ tay chưa?”
J.T đặt cọ sơn xuống và lau tay vào quần. “Anh hy vọng một trong số chúng là dành cho anh.” “Cả hai luôn. Nếu anh muốn,” Brandy nói, đưa gã một cốc.
J.T nhấp một ngụm. “Cảm ơn.” “Leona làm đấy.”
J.T càu nhàu. “Cốc của anh khéo có độc mất.” “Em nghĩ bà ấy thích anh đấy, J.T.”
“Thế á? Bà ấy có cách thật hài hước để biểu đạt nó đấy. Mỗi lần anh bước vào phòng ăn, anh hy vọng bà ấy giấu hết đồ bằng bạc đi chứ.” “Bà ấy đã xoa lưng cho em hôm nay.”
“Bà ta làm vậy sao?” “Ừ-hứ. Anh có biết bà ấy có ba cô con gái đã kết hôn không? Và bà ấy có một cậu con trai nhỏ đã chết khi mới được ba tuổi?”
“Nghe có vẻ như hai người khá thân thiện rồi đấy.” “Em nghĩ là bà ấy cô đơn.”
“Như em?” “Em không cô đơn. Em có anh mà.”
Nhưng trong bao lâu? J.T nghĩ, và khi gã bắt gặp ánh nhìn của Brandy, gã biết cô cũng đang nghĩ giống mình. Cầm lấy chiếc cốc rỗng trong tay cô, gã đặt nó xuống nền đất, sau đó nắm lây tay cô trong tay mình. Bàn tay thật nhỏ nhắn, gã trầm ngâm. Những ngón tay cô dài và tinh tế. Thật duyên dáng.
Gã hít sâu một hơi. “Anh nghĩ chúng ta nên về Cedar Ridge trong tuần sau.” “Sớm vậy sao?”
“Ừ. Anh muốn thấy em sớm ổn định ở đó, trước khi...” Gã hắng giọng. “Trước khi không an toàn cho em để di chuyển nữa.” “Chúng ta có thể ở lại đây.”
“Không. Anh sẽ đưa em về Cedar Ridge.” “Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì cả. Đó là nơi mọi chuyện bắt đầu, và đó là nơi sẽ kết thúc mọi chuyện. Em biết anh đúng mà.” Cô muốn tranh cãi. Cô muốn nguyền rủa số phận. Cô muốn cầu xin J.T tìm cách nào đó để ở lại với cô mãi mãi. Nhưng cô biết nói ra điều này chỉ khiến gã cảm thấy tồi tệ hơn vì cô biết gã thật sự muốn ở lại. Đó không phải là lỗi của gã khi gã phải rời bỏ cô, bởi gã không thể kiểm soát được tương lai của mình.
Với một tiếng thở dài, cô bước vào vòng tay gã, tựa đầu vào ngực gã. “Em sẽ làm bất cứ điều gì anh cho là tốt nhất, J.T.” “Vậy thì tuần sau, nếu tiết trời trong lành.”
“Tuần sau,” Brandy lặp lại lặng lẽ, biết đó là khởi đầu của kết thúc. ***
Trong suốt tuần sau đó, Brandy ghi nhớ lại từng khoảnh khắc. Cô thức dậy giữa đêm để ghi nhớ J.T trông ra sao khi ngủ. Cô lướt tay trên cơ thể gã và vùi trong tóc gã, ghi dấu những cảm xúc và cảm giác trong tâm trí. Cô nồng nhiệt mong muốn có một chiếc máy quay để cô có thể lưu giữ hình ảnh J.T vào một cuốn băng. Con trai họ quả là một món quà tuyệt vời, gợi nhớ hình ảnh cha cậu bé trông ra sao, gợi nhớ tới giọng nói của gã! Ngừng suy nghĩ, cô tìm một mảnh giấy và viết xuống mô tả về J.T, lưu ý tới màu tóc và màu mắt gã, vết sẹo trên mu bàn tay trái của gã. Cô viết xuống họ đã gặp nhau ra sao, và tất cả mọi điều cô có thể nhớ về cha mẹ và ông bà ngoại gã. Cô đặt con cáo xinh đẹp gã đã khắc cho cô vào một chiếc hộp, cùng quần áo và đôi giày da đỏ của họ. Và khi xong xuôi, cô viết về quãng thời gian họ dành để ở cùng người Crow và người Lakota.
J.T bước vào trong một buổi chiều khi cô đang viết về Wicasa Tankala và Chatawinna. “Em đang làm gì vậy?” gã hỏi nhìn qua vai cô.
“Em đang viết một cuốn nhật ký.” “Một cuốn nhật ký? Để làm gì?”
“Em muốn viết về tất cả mọi thứ trong khi nó vẫn còn rõ ràng trong tâm trí em, để em khỏi quên mất. Em nghĩ con trai chúng ta sẽ muốn có nó một ngày nào đó.” J.T gật đầu. Bước đến tủ quần áo, gã mở ngăn kéo phía dưới và kéo ra chiếc mõ bà ngoại đã cho gã.
“Đây,” gã nói, “đưa cái này cho con trai anh khi con đủ lớn để hiểu nó là gì.” Brandy đặt chiếc mõ gần tới trái tim mình, biết nó có ý nghĩa đến thế nào với J.T và đau đớn biết bao khi gã phải từ bỏ nó. “Em sẽ đưa con.”
“Chúng ta sẽ rời đi vào buổi sáng,” gã nói. Brandy gật đầu. Cô sẽ nhớ nơi này. Cô thậm chí sẽ nhớ bà chủ nhà của họ. “Em sẽ sẵn sàng.”
*** Leona Thomason bắt tay J.T. “Chăm sóc cô gái cho cẩn thận,” bà nói.
“Vâng, thưa bà.” Một nụ cười nhẹ làm cong khóe miệng Leona Thomason. “Anh làm tôi ngạc nhiên đấy, John Shayne. Khi tôi để anh vào, tôi gần như mong đợi anh sẽ cướp của tôi.”
“Vâng, thưa bà. Tôi cũng cho là bà nghĩ vậy.” “Cẩn thận nhé.” Thò tay vào túi, bà rút ra một chiếc túi da nhỏ. “Đây, cầm lấy. Anh đã kiếm được nó.”
J.T lắc đầu. “Bà đã đưa đủ rồi.” “Đừng có tranh cãi với tôi, chàng trai trẻ. Anh sẽ cần vài đô la khi lên đường, vậy nên nuốt tự trọng lại và cầm lấy đi.”
“Tôi rất biết ơn, bà Thomason.” “Tất cả những gì tôi yêu cầu là nhớ báo tin tôi biết khi em bé chào đời.”
Với một cái gật đầu, J.T bước lùi lại để Brandy và Leona có thể nói lời chia tay. Gã không chờ đợi sự khó khăn này khi rời Copper Flats, hoặc rời Leona Thomason. Trong vài tuần lễ ngắn ngủi kể từ khi tới đây, gã đã học được cuộc đời của mình lẽ ra sẽ thế nào. Lần đầu tiên, gã sống trong một thị trấn một cách hạnh phúc, nơi mà gã có thể đi dọc phố và dựng một căn nhà cho chính mình và Brandy. Ban đầu, vài người trong phố đã có phần thận trọng khi nhìn gã, vài người tỏ ra lạnh nhạt ngay lập tức, nhưng đa số, những người khác khiến gã cảm thấy được chào đón. Gã tự hỏi nỗi oán hận, sợ hãi, sự chế giễu trong quá khứ có phải chỉ từ trong chính bản thân mình. Gã trông thấy những giọt nước trong mắt Brandy khi gã nâng cô lên lưng ngựa, và gã tự nguyền rủa bản thân bởi là nguyên nhân của những giọt nước mắt đó. Không nghi ngờ gì cô sẽ còn khóc nhiều hơn nữa một khi gã ra đi.
Hàm gã nghiến chặt, gã quoăng mình lên ngựa và ra khỏi thị trấn. Hôm nay là ngày 31 tháng 3. Gã có mười ngày để trở về, mười ngày để đưa Brandy về Cedar Ridge và để cô ổn định trong một căn phòng ở đâu đó. Bàn tay gã siết chặt trong chiếc túi bên mình. Mười ngày để chuẩn bị cho cô đủ tiền để sống cho đến sau khi em bé ra đời.
J.T khẽ nguyền rủa. Gã biết hai hoặc ba cách chắc chắn để đặt được tay lên một số tiền lớn một cách nhanh chóng, nhưng gã chắc đến chết tiệt Gideon sẽ không chấp nhận bất kỳ cách nào. Họ dựng trại đêm đó trong một bụi cây nhỏ gần một con suối yên tĩnh. Sau khi ăn tối, J.T ôm Brandy trong vòng tay, đôi mắt gã nhắm nghiền như thể gã đang để bản thân hấp thụ sự gần gũi của cô, ghi dấu từng chi tiết trong tâm trí cảm giác của cô trong vòng tay mình, cách ánh lửa nhảy múa trên tóc cô, cách cô thở dài, nhẹ nhàng, mãn nguyện, khi gã ôm lấy cô thật chặt.
“Em sẽ nhớ Leona,” Brandy nhận xét sau một lúc. “Ừ,” J.T trả lời. “Anh cũng thế. Kể cho anh về cuộc sống của em ở Cedar Ridge đi, Brandy. Tất cả thời gian chúng ta bên nhau, anh nhận ra rằng anh không biết nhiều về em.”
“Em dạy học, như em đã nói đó. Dạy lớp ba. Em có một ngôi nhà trang trại kiểu cũ khá lớn ở ngoại ô thị trấn.” Brandy dừng lời, tự hỏi trang trại và nhà của cô đã bị bán chưa, cả xe tải của cô nữa, tự hỏi chuyện gì sẽ xảy đến với những con ngựa, dê, cừu, hai con chó, những con gà và vô số mèo lớn mèo nhỏ của cô. “Em làm gì khi không dạy học?”
Brandy nhún vai. “Không có gì nhiều cả. Em thích đọc và xem phim. Em thích cưỡi ngựa nữa. Em có một con ngựa cái đẹp lắm tên Athena. Và một con cừu tên Mary cùng một con dê tên Ichabod. Hai con chó tên Pat và Mike.” “Quả là một người yêu động vật, hử?”
“Hành vi nữ tính thôi. Em có một đàn gà nữa, rất nhiều mèo hơn anh có thể đếm được.” “Em làm gì khi không dạy học và không chăm sóc một sân đầy các loài động vật?”
“Em tân trang lại vài chiếc hộp cổ. Em định sẽ đi thăm cha mẹ trong suốt kỳ nghỉ hè năm nay...” “Vậy anh là một tình huống bất ngờ trong kế hoạch của em.”
“Em không phiền đâu,” Cô gượng cười. “Em chỉ nghĩ về chuyện này giống như một chuyến nghỉ ngơi tại nông trại vui vẻ thôi.” “Tại đâu cơ?”
“Nông trại vui vẻ. Đó là nơi mọi người đến để giả vờ mình là mấy anh chàng cao bồi.” “Sao lại có bất kỳ ai muốn làm thế? Làm một cao bồi sẽ có một cuộc sống khó khăn và chắc chắn là không giàu có gì. Quỷ thật, một cao bồi sẽ được coi là may mắn nếu kiếm được 1 đô la mỗi ngày.”
“Phải, nó cũng được tái hiện trong những bộ phim rồi. Cao bồi và các tay đấu súng trở thành huyền thoại đấy. Hollywood đã làm rất nhiều bộ phim về Wild Bill Hickock, Jesse James and Wyatt Earp[31].” “Thế sao? Anh đã gặp Hickock một lần.”
“Thật sao? Ở đâu? Khi nào?” “Ba hoặc bốn năm trước ở Abilene.” J.T cau mày. “Đó là vào tháng tư hoặc tháng năm, như anh nhớ. Hắn khi đó đang được bầu làm thủ lĩnh. Anh cũng đã gặp Earp hai lần, ở hai nơi khác nhau.”
Lần đầu tiên Brandy nhận ra những người đàn ông nổi tiếng vẫn còn sống rằng nếu cô không trở về nhà, cô có thể tới thành phố Dodge hoặc Abilene và tận mắt chứng kiến lịch sử trải dài trước mắt. Nhăn trán, cô cố gắng nhớ lại những gì mình biết về Wyatt Earp. Vào năm 1875, ông ta là một người thi hành luật pháp ở Wichita, Kansas; vài năm sau, năm nay, cô nghĩ với một cái lắc đầu, ông ta sẽ trở thành phó cảnh sát trưởng thành phố Dodge, cùng Bat Masterson.
“Wyatt Earp sống đến khi già,” Brandy nói. “Ông ấy chết ở Los Angeles năm 1929.” J.T huýt gió, ngạc nhiên khi một người của công chúng có tính khí như Earp lại có thể tránh để bản thân bị bắn hạ.
“Em sẽ làm gì nếu không tìm được đường về thời đại của mình, Brandy?” “Em sẽ cố gắng trở tìm một công việc dạy học.”
“Và nếu em không tìm được?” “Em đảm bảo là được.”
Cô không thể ngừng cười toe toét khi viễn cảnh cô không thể tìm thấy một công việc ở Miền Tây cũ này, có lẽ cô sẽ kiếm sống như một thầy bói. Wyatt Earp có lẽ sẽ phải trả từng xu, để biết chính xác những gì sẽ xảy ra ở O.K.Corral. Và những cảnh báo Wild Bill phải tránh xa vào ngày 2 tháng 8 năm 1876, ngày mà hắn bị bắn vào lưng? “Em có nhớ lời hứa của mình không?”
“Em nhớ.” Cô quay người trong vòng tay gã, ánh mắt kiếm tìm. “Em sẽ không bao giờ yêu bất cứ ai khác theo cách em đã yêu anh,” cô nói dữ dội. “Không bao giờ!” “Brandy...”
“Không! Chúng ta chỉ hoàn thiện khi ở bên nhau, J.T. Em chắc chắn đấy. Vì lý do gì khác mà em lại ở đây chứ?” Gã không thể trả lời được điều đó. Đúng hay sai, gã chỉ biết rằng gã vô cùng vui sướng trong suốt quãng thời gian họ bên nhau. Cô bị cuốn vào cuộc sống của gã như một cơn bão và khiến gã cảm nhận những điều gã chưa bao giờ biết có tồn tại; cô khiến gã thấy cuộc sống thật quý giá và khiến gã cảm nhận hương vị tình yêu đã thay đổi gã mãi mãi.
Với một tiếng thở dài, gã kéo cô áp vào mình, vòng tay quanh eo cô, tựa nhẹ lên bụng cô. Em bé đang đạp bên dưới tay gã. Một đứa con trai, sẽ được sinh ra vào mùa xuân. Brandy bao phủ tay gã bằng tay mình. “Anh có biết anh quý giá đến thế nào với em không, J.T? Anh có biết em yêu anh bằng cả linh hồn và trái tim em không?”
“Anh biết,” gã trả lời, giọng gã nghẹn lại. “Anh cũng yêu em. Cả em và con.”
The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) - Madeline Baker The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt)