Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thác Loạn Ở Lasvegas
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 11
L
ừa đảo? Ăn cắp? Cưỡng dâm?...
Mối liên hệ Tàn nhẫn với Alice ở Dịch vụ Linen
Tôi đang nghiền ngẫm chuyện này, khi con xe White Whale chầm chậm vào bãi đỗ của Flamingo. Năm mươi đô và một tuần trong tù vì đứng trên một góc phố do tò mò… Trời đất ơi, hình phạt kinh khủng nào họ sẽ chĩa vào tôi? Tôi điểm qua một số hình phạt – nhưng về cơ bản, hình thức ngôn ngữ pháp lý chúng cũng không tệ lắm.
Tội cưỡng dâm? Chúng tôi chắc chắn thoát được. Tôi thậm chí không bao giờ thèm muốn con bé khỉ gió kia, đừng nói là đặt tay tôi lên người cô ta. Lừa đảo ư? Trộm cắp ư? Tôi có thể đưa ra “cách xử lý.” Trả đũa. Cứ bảo tôi được Tạp chí Thể thao cử đến đây lôi các luật sư của Time, Inc vào một vụ kiện kinh hoàng. Cho họ dây dưa nhiều năm bằng một lô một lốc những phán quyết và phiên tòa. Gắn mọi tài sản của họ ở những nơi như Juneau và Houston, rồi liên tục đề nghị thay địa điểm sang Quito, Nome và Aruba… Để mọi thứ diễn ra, cho bọn họ quay mòng mòng, buộc họ xung đột với bộ phận kế toán:
BẢNG CHẤM CÔNG CỦA ABNER H. DODGE
LUẬT SƯ TRƯỞNG
Mục: 44.066,12 đô la… Chi phí đặc biệt, giải trình: Chúng tôi đã truy đuổi bị cáo, R. Duke, qua Western Hemisphere và cuối cùng bắt được ông ta tại một ngôi làng trên bờ bắc một hòn đảo tên Culebra ở Caribe, nơi đây các luật sư của ông ta đã đạt được một phán quyết rằng các phiên xử sau phải thực hiện theo ngôn ngữ của thổ dân Caribe. Chúng tôi cử ba người đến Berlitz vì mục đích này, nhưng mười chín giờ trước ngày tranh luận công khai, bị cáo chạy trốn sang Colombia, ở đó ông ta cư trú trong một làng chài tên Guajira gần biên giới Venezuela, mà nơi này ngôn ngữ xét xử chính thức là một thứ thổ ngữ mơ hồ có tên “Guajiro.” Sau nhiều tháng chúng tôi mới có thể xác định tòa án thẩm quyền ở nơi này, nhưng lúc ấy bị cáo đã chuyển nơi cư trú đến một cảng gần như không thể qua lại được ở đầu nguồn sông Amazon, ở đây ông ta xây dựng được mối quan hệ chặt chẽ với một bộ lạc săn đầu người tên “Jibaros.” Người đưa tin của chúng tôi ở Manaus được phái đến thượng nguồn, để tìm và thuê một luật sư bản địa thạo tiếng Jibaro, nhưng cuộc tìm kiếm bị cản trở bởi vấn đề nghiêm trọng trong liên lạc. Văn phòng Rio của chúng tôi lại bày tỏ quan ngại sâu sắc rằng bà quả phụ của người đưa tin Manaus nói trên có thể đạt được một phán quyết tai hại – do sự thiên vị của tòa án địa phương – vượt ra khỏi mức độ mà thẩm phán ở đất nước của chúng ta có thể xem xét là hợp lý hay thậm chí đúng mực.
Quả đúng vậy. Nhưng đúng mực là gì? Đặc biệt là ở đây, trên “đất nước chúng ta” – trong thời đại Nixon đen tối này. Chúng ta tất cả đều bị buộc vào hành trình sống còn. Không còn cái tốc độ đã kích động những năm Sáu mươi. Thuốc gây hưng phấn đã hết thời. Đây là thiếu sót chết người trong hành trình của Tim Leary. Ông ta ầm ĩ đi khắp nước Mỹ bán thứ “mở rộng tiềm thức” không hề nghĩ đến thực tại như nắm đấm tàn bạo đang chờ đợi những kẻ chăm chú quá mực nghe theo ông ta. Sau West Point và Priesthood, với ông ta LSD hẳn hoàn toàn logic… nhưng chẳng thỏa mãn mấy khi biết rằng ông ta đã đánh mất cơ hội cho bản thân, bởi vì ông ta khiến quá nhiều người khác thất vọng cùng mình.
Không phải họ không xứng đáng: Chắc chắn bọn họ Biết Điều Gì Xảy Đến Với Họ. Lũ nghiện a–xít hau háu một cách thảm hại ấy nghĩ rằng bọn họ có thể mua được Bình yên và Hiểu biết chỉ với ba đô la một lượt. Nhưng thiệt hại và mất mát của họ cũng là của chúng ta nữa. Điều khiến Leary bị hạ thấp ấy là ảo tưởng về một lối sống mà ông ta giúp tạo ra… một thế hệ những kẻ què quặt vĩnh viễn, những người tìm kiếm chịu thất bại, bọn họ không bao giờ hiểu được sai lầm cơ bản, bí ẩn, kỳ lạ của Văn hóa A–xít: sự tiêu dùng khốn cùng mà ai đó – hoặc ít nhất thế lực nào đó – đang hướng tới rằng đó là Ánh sáng cuối đường hầm.
Cũng chính điều vớ vẩn tốt đẹp một cách ngược đời và tàn nhẫn này đã giúp Nhà thờ Công giáo tồn tại nhiều thế kỷ. Đó cũng là kỷ luật quân đội… một niềm tin mù quáng ở cấp “thẩm quyền” cao hơn và khôn ngoan hơn. Giáo hoàng, Đại tướng, Thủ tướng…. lên đến cả “Thượng đế.”
Một trong những thời khắc quyết định của thập niên Sáu mươi xảy ra vào ngày Beatles đứng về phía Maharishi. Nó giống như việc Dylan đến Vatican hôn lên nhẫn của Giáo hoàng.
Những “bậc thầy” đầu tiên. Rồi sau đó, khi không có tác dụng, thì quay về với Chúa Jesus. Và bây giờ, theo sự dẫn đường bản năng/hoang dại của Manson, một làn sóng mới những bậc Thánh của cộng đồng bộ tộc như Mel Lyman, kẻ trị vì Avatar, và Anh Gì Ấy kẻ điều hành “Linh hồn và Thể xác.”
Sonny Barger không bao giờ thành công, nhưng ông ta không bao giờ biết mình đã đến gần Diêm Vương như thế nào. Những Thiên thần đã mất cơ hội vào năm 1965, ở phân hội Oakland–Berkeley, khi họ hành động theo bản năng bảo thủ của kẻ trùm tù tội Barger, và tấn công vào hàng trước cuộc diễu hành chống chiến tranh. Điều này hóa ra là một cuộc ly giáo lịch sử vào Làn sóng Dâng cao Phong trào Thanh niên của những năm Sáu mươi. Đó là sự chia rẽ công khai đầu tiên giữa phe Greasers và phe Longhairs, và tầm quan trọng của sự chia rẽ này có thể tìm đọc trong lịch sử SDS[33], nó rốt cuộc đã tự hủy hoại trong nỗ lực bất thành nhằm dung hòa lợi ích của tầng lớp dưới/lao động những kẻ đi đua xe/bỏ học và tầng lớp thượng/trung lưu những nhà hoạt động Berkeley/sinh viên.
Không ai liên quan đến bối cảnh đó, vào thời điểm ấy, lại có thể dự đoán trước những Hệ lụy của thất bại Ginsberg/Kesey hòng thuyết phục những Thiên thần của Địa ngục hợp lực phe Cánh tả cực đoan ở Berkeley. Sự chia rẽ lần cuối xảy ra ở Altamont, bốn năm sau đó, nhưng lúc ấy vấn đề đã sáng tỏ từ lâu với mọi người, ngoại trừ một nhóm nhỏ những dân chơi đá và báo chí quốc gia. Cuộc bạo lực tập thể ở Altamont chỉ làm bi kịch hóa vấn đề mà thôi. Thực tại đã được giải quyết; căn bệnh đã được hiểu là vô phương cứu chữa, và mọi năng lượng của Phong trào này từ lâu đã tiêu tan dữ dội do sự hối thúc của sự tự bảo toàn.
A, cái thứ vớ vẩn kinh khủng này. Những ký ức tàn nhẫn và hồi tưởng tệ hại này, lù lù hiện lên qua thời gian/đám sương của phố Stanyan… không làm khuây khỏa những kẻ tị nạn, quay nhìn lại có ích gì đâu. Vấn đề, luôn là, hiện tại…?
Tôi nằm nhoài lên giường ở Flamingo, cảm thấy lệch pha một cách nguy hiểm với chung quanh. Điều gì đó xấu xa sắp xảy đến. Tôi chắc như vậy.
Căn phòng trông như thảm họa của một thử nghiệm trên động vật liên quan đến whiskey và những chú tinh tinh. Tấm gương cao ba mét bị vỡ nát, nhưng vẫn treo trên tường – một bằng chứng tệ hại của buổi chiều hôm đó khi luật sư của tôi phát dại với một cái búa bổ dừa, làm nát tấm gương và tất cả bóng đèn.
Chúng tôi đã thay bóng đèn bằng một bộ đèn xanh đỏ mua ở Safeway dùng để trang trí cây Noel, nhưng thay gương thì chả hi vọng. Giường luật sư trông như cái ổ chuột rách nát. Lửa đã thiêu hết nửa tấm nệm, và phần còn lại là một đống dây nhợ và chất độn bị cháy. Thật may, các cô phục vụ chưa đến gần căn phòng này kể từ cuộc đụng độ kinh hoàng vào hôm thứ Ba.
Sáng hôm ấy, tôi còn đang ngủ thì phục vụ vào phòng. Chúng tôi đã quên treo tấm thẻ “Không làm phiền” nên bà ta vào phòng và làm luật sư giật mình, hắn đang trần truồng, quỳ gối bên tủ đồ, đang nôn mửa vào giày… mà cứ nghĩ mình đang ở phòng tắm, và bỗng nhiên nhìn lên thấy một phụ nữ với bộ mặt như thể Mickey Rooney đang nhìn chằm hắn, không thể nói nên lời, run rẩy vì sợ hãi và bối rối.
“Bà ta đang cầm cái giẻ lau nhà như cầm cán rìu,” sau này hắn nói. “Nên tôi bước ra khỏi tủ, vừa bò vừa chạy, vẫn nôn mửa, và đâm ngay vào đầu gối bà ta… đó chỉ là thuần túy bản năng; tôi nghĩ bà ta sắp giết tôi… và sau đó, khi bà ta gào lên, đấy là lúc tôi nhét túi chườm đá vào mồm bà ta.”
Vâng. Tôi vẫn nhớ tiếng kêu đó… một trong những âm thanh kinh hoàng nhất tôi từng nghe.
Tôi tỉnh dậy và nhìn thấy ngay cạnh giường tôi luật sư đang vô vọng vật lộn trên sàn nhà với hình như một bà già. Căn phòng đầy những tiếng ồn điện tử rất mạnh. Tiếng ti vi, đang lào xào hết cỡ ở một kênh trắng. Tôi hầu như không nghe thấy tiếng kêu bị bịt miệng của người đàn bà kia khi bà ta cố vật lộn để gạt túi chườm đá khỏi mặt… nhưng bà ta không phải là đối thủ của gã luật sư to lớn trần truồng, và cuối cùng hắn cũng ghìm được bà ta vào góc, sau chiếc tivi, tay hắn siết lên cổ bà, còn bà ta thì lập bập kêu đến tội nghiệp: “Làm ơn… làm ơn… Tôi chỉ là hầu phòng, tôi không có ý làm gì cả…”
Tôi lao thoắt khỏi giường, mò lấy ví và huơ huơ trước mặt bà ta tấm thẻ PBA.
“Bà đã bị bắt!” tôi quát.
“Không!” bà ta rên rỉ. “Tôi chỉ định dọn phòng thôi!”
Luật sư đứng lên, thở hồng hộc. “Chắc bà ta đã dùng khóa phòng,” hắn nói. “Tôi đang đánh giày trong tủ thì thấy bà ta lẻn vào – nên tôi bắt được.” Hắn đang run, chất nôn rớt khỏi cằm, và nhìn thoáng qua tôi cũng có thể thấy rằng hắn hiểu tính nghiêm trọng của tình huống này. Cư xử của chúng tôi, lần này, đã vượt quá xa ranh giới của sự biến thái cá nhân. Ở đây, cả hai chúng tôi đều trần truồng, nhìn chằm xuống một mụ già đang kinh hãi – một nhân viên khách sạn – nằm soài trên sàn phòng chúng tôi trong cơn cực điểm sợ hãi và cuồng loạn. Phải xử lý bà ta.
“Sao bà lại làm thế?” tôi hỏi bà. “Ai thuê bà?”
“Không ai cả!” bà ta rền rĩ. “Tôi là hầu phòng.”
“Bà nói dối!” luật sư quát. “Bà đang tìm bằng chứng! Ai cử bà đến đây – ông trùm hả?”
“Tôi làm việc cho khách sạn,” bà ta nói. “Tôi chỉ dọn phòng.”
Tôi quay sang luật sư. “Điều này nghĩa là bọn họ biết chúng ta có gì,” tôi nói. “Nên họ cử mụ già tội nghiệp này đến đây ăn trộm.”
“Không!” bà ta gào. “Tôi không biết các ông nói gì.”
“Vớ vẩn!” luật sư nói. “Bà cùng một giuộc với bọn họ.”
“Bọn nào?”
“Băng đảng ma túy,” tôi nói. “Bà hẳn phải biết chuyện gì đang xảy ra ở khách sạn này. Tại sao bà nghĩ chúng tôi ở đây?”
Bà ta nhìn chằm chúng tôi, đang cố nói nhưng chỉ lắp bắp. “Tôi biết các ông là cảnh sát,” cuối cùng bà nói. “Nhưng tôi nghĩ các ông chỉ đến đây dự hội nghị. Tôi xin thề! Tôi chỉ muốn dọn phòng thôi. Tôi không biết gì về ma túy!”
Luật sư cười phá lên. “Thôi đi bà. Đừng có bảo là chưa bao giờ bà nghe thấy tên Grange Gorman.”
“Không!” bà ta kêu. “Không. Thề có Chúa Jesus là tôi chưa bao giờ nghe cái tên nào như thế!”
Trong chốc lát luật sư dường như suy tính, rồi hắn nghiêng xuống giúp bà ta đứng lên. “Có lẽ bà ta nói thật,” hắn nói với tôi. “Có lẽ bà ấy không can dự thật.”
“Không! Tôi thề là không có!” bà ta gào hét.
“À….” tôi nói. “Vậy thì, có lẽ chúng ta không nên đuổi bà ấy đi… biết đâu bà ấy có thể giúp.”
“Vâng!” bà ta nói hăm hở. “Tôi sẽ giúp tất cả những gì các ông cần! Tôi ghét ma túy!”
“Chúng tôi cũng vậy, thưa bà,” tôi nói.
“Tôi nghĩ chúng ta nên thuê bà ấy,” luật sư nói. “Để bà ấy thử việc, rồi mỗi tháng xếp bà ấy vào một Vụ Lớn, tùy xem bà ấy làm được gì.”
Khuôn mặt bà già thay đổi đáng kể. Bà ta dường như không còn lúng túng phải trò nói chuyện với hai người đàn ông trần truồng, mà vài phút trước đây một người còn cố bóp cổ bà ta nữa.
“Bà nghĩ có thể làm được không?” tôi hỏi bà ta.
“Gì cơ?”
“Mỗi ngày gọi điện một lần,” luật sư nói. “Kể cho chúng tôi bà đã thấy những gì.” Hắn vỗ lên vai bà ta. “Đừng lo nếu không tìm được gì. Đó là vấn đề của chúng tôi.”
Bà ta nhoẻn miệng cười. “Các ông sẽ trả công cho tôi chứ?”
“Bà đúng đấy,” tôi nói. “Nhưng chỉ một lần bà hé ra chuyện này, với bất cứ ai – bà sẽ đi thẳng vào tù suốt đời còn lại.”
Bà ta gật đầu. “Tôi sẽ giúp bất cứ cách nào có thể,” bà ta nói. “Nhưng tôi gọi cho ai đây?”
“Đừng lo,” luật sư nói. “Bà tên gì?”
“Alice,” bà nói. “Cứ gọi điện đến Linen Service và hỏi gặp Alice.”
“Sẽ có người liên lạc với bà,” tôi nói. “Sẽ mất khoảng một tuần. Nhưng trong khi đó, cứ để mắt quan sát và cố xử sự bình thường. Bà có thể làm vậy không?”
“Ồ vâng, thưa ông!” bà ta nói. “Tôi có gặp lại các ông nữa không?” Bà ta cười bẽn lẽn. “Sau chuyện này, ý tôi là…”
“Không,” luật sư nói. “Họ cử chúng tôi từ Thành phố Carson đến đây. Bà sẽ được Thanh tra Rock liên lạc. Arthur Rock. Ông ta sẽ đóng giả chính trị gia, nhưng bà sẽ không khó khăn nhận ra ông ta đâu.”
Bà ta như chồn chân lo lắng.
“Có chuyện gì thế?” tôi nói. “Có chuyện gì mà bà chưa kể cho chúng tôi?”
“Ồ không!” bà ta nói ngay. “Tôi đang băn khoăn – ai sẽ trả công cho tôi?”
“Thanh tra Rock sẽ lo việc đó,” tôi nói. “Sẽ trả tất cả bằng tiền mặt: một ngàn đô la vào ngày mùng chín hàng tháng.”
“Ôi Chúa ơi!” bà ta thốt lên. “Tôi sẽ làm bất cứ việc gì!”
“Bà và rất nhiều người khác,” luật sư nói. “Bà sẽ ngạc nhiên nếu biết chúng tôi thuê những ai – ngay trong chính khách sạn này.”
Bà ta trông như bị đánh. “Tôi biết họ không?”
“Có thể lắm,” tôi nói. “Nhưng họ hoạt động ngầm cả. Cách duy nhất bà sẽ biết được, nếu có chuyện nghiêm trọng xảy ra và một trong số họ liên lạc với bà ở nơi công cộng, với mật mã.”
“Là gì?” bà ta hỏi.
“Tay Này Rửa Tay Kia,” tôi nói. “Ngay lúc bà nghe như thế, bà sẽ nói: ‘Tôi không sợ gì cả.’ Như thế họ sẽ nhận ra bà.”
Bà ta gật đầu, nhắc lại mật mã nhiều lần, trong khi chúng tôi nghe để bảo đảm rằng bà ta đã thuộc.
“OK,” luật sư nói. “Lúc này chỉ thế thôi. Chúng tôi sẽ không gặp bà nữa cho đến khi mọi chuyện kết thúc. Bà sẽ lờ chúng tôi cho đến khi chúng tôi rời khỏi đây. Đừng dọn phòng. Cứ để một chồng khăn và xà phòng ngoài cửa, vào lúc nửa đêm.” Hắn cười. “Như thế, chúng tôi sẽ không phải để người khác gặp biến cố nhỏ này, vậy chứ?”
Bà ta ra cửa. “Bất kể các ông nói gì, thưa các ông. Tôi không biết xin lỗi thế nào cho hết về chuyện xảy ra… nhưng đấy chỉ vì tôi không nhận ra.”
Luật sư đẩy bà ta ra. “Chúng tôi hiểu,” hắn nói dịu dàng. “Nhưng chuyện này kết thúc rồi. Cảm ơn Chúa vì những người tử tế.”
Bà ta mỉm cười khi đóng cửa lại sau lưng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thác Loạn Ở Lasvegas
Hunter S. Thompson
Thác Loạn Ở Lasvegas - Hunter S. Thompson
https://isach.info/story.php?story=thac_loan_o_lasvegas__hunter_s_thompson