Chương 23 - Đôi Cánh
ối hôm đó gió đông chuyển mạnh thành bão. Gió thúc những ô cửa sập rung lên cành cạch, giật lắc những cánh cửa và rung lắc toàn bộ ngôi nhà tranh. Thỉnh thỏang một trận gió mạnh lại hú hét vòng quanh mái tranh, thụt khói trở ngược xuống ống khói khiến cho ba kẻ đang quấn chăn bong bên lò sưởi bị sặc khói và thở ra phì phò.
Trên lầu, chỗ Maxie nhất quyết không chịu rời giường của chủ nhận và đang ngáy to hơn bao giờ hết, khiến cho bà Marcia và Zelda phát khùng lên, cả hai không thể ngủ được.
Dì Zelda lẳng lặng ngồi dậy và nhìn hé ra ngoài cửa sổ như dì vẫn thường làm vào những đêm bão tố, kể từ khi em trai của dì, tên là Theo, cũng là một Người Biến hình giống như anh trai Benjamin Heap của dì, quyết định rằng cuộc đời bên dưới những đám mây của mình như thế là đủ rồi. Theho muốn bay liệng trong ánh mặt trời mãi mãi. Vào một ngày mùa đông nọ, ông con trai đến chào tạm biệt bà chị, và khi bình minh lên sang hôm sau, dì ngồi bên Xéo Mương nhìn em trai mình Biến hình lần cuối cùng vào hình hài cậu đã chọn, đó là chim hải âu, một loài chim báo bão. Lần cuối cùng dì Zelda thấy Theo là mọt con chim hung dũng từ Dẫm Cỏ Thô lao vút về hướng biển. Khi nhìn con chim bay đi, dì biết rằng từ nay mình gần như sẽ không bao giờ nhìn thấy lại cậu em trai nữa, bởi vì chim hải âu sẽ suốt đời bay liệng ngoài biển và rất hiếm khi trở lại đất liền, trừ khi bị một con bão cuốn vào. Dì Zelda thở dài và nhón chân trở lại giường.
Bà Marcia áp chặt cái gối lên đầu, cố làm át đi tiếng chó ngáy và tiếng gió rít quét qua đầm lầy, tiếng gió đụng phải mái tranh trên đường đi rồi lồng lộn cố tìm lối thóat ra ngoài ở phía đầu hồi bên kia. Nhưng tiếng ầm ào không không thôi không đủ làm bà thức chong chong như thế. Có một thứ khác chế ngự tâm trí bà. Điều bà vừa chứng kiến hồi tối làm dấy lên trong bà niềm hy vọng về tương lại. Một tương lại trở lại Lâu đài, tự do thóat khỏi Pháp thuật Hắc ám. Bà trằn trọc suy tính kế họach cho bước hành động kế tiếp.
Dưới lầu, Con Trai 412 không ngủ được chút nào. Kể từ khi thực hiện câu thần chú, nó cảm thấy rất dị kỳ, như thể có một bầy ong đang bay vo ve trong đầu mình vậy. Nó tưởng tượng có một chút pháp thuật còn sót lại từ câu thần chú đang quay mòng mòng, mòng mòng. Nó tự hỏi tại sao Jenna, lúc này đang ngủ ngon lành, lại không thức giấc. Tại sao đầu con bé lại không ong ong u u? Nó lấy chiếc nhẫn ra và tia sang vàng tỏa khắp căn phòng, khiến Con Trai 412 lóe lên một ý nghĩ. Chắc chắn là chiếc nhẫn. Chính vì thế mà đầu nó kêu o o, và chính vì thế mà nó thực hiện câu thần chú dễ dàng như vậy. Nó đã tìm được một chiếc nhẫn phép.
Con Trai 412 bắt đầu nghĩ về chuyện xảy ra sau khi nó thực hiện câu thần chú. Nó đã ngồi với Jenna xem sách thần chú cho tới khi bà Marcia trông thấy và bảo chúng cất sách đi như thế nào, bảo rằng bà không muốn có thêm bất kỳ trò táy máy ngốc nghếch nào nữa, xin cảm ơn. Sasu đó, lúc trời tối hơn, khi không có ai ở quanh đấy, bà Marcia dồn nó và bảo rằng bà muốn nói chuyện với nó vào ngày mai. Riêng mình nó thôi. Theo cách suy nghĩ của Con Trai 412, điều đó chỉ có nghĩa là có chuyện rắc rối.
Con Trai 412 cảm thấy buồn rầu. Nó không thể suy nghĩ rành mạch đuợc, vì vậy nó quyết định lập một danh sách. Danh sách sự kiện Thiếu sinh quân. Cái này trước giờ vẫn luôn hữu ích.
Sự kiện. Một. Không điểm danh buổi sang: TỐT
Sự kiện. Hai. Đồ ăn ngon hơn nhiều: TỐT
Sự kiện. Ba. Dì Zelda dễ mến: TỐT
Sự kiện.Bốn. Con bé Công chúa thân thiện: TỐT
Sự kiện. Năm. Có chiếc nhẫn phép: TỐT
Sự kiện. Sáu Pháp sư Tối thượng bực mình: XẤU
Con Trai 412 ngạc nhiên. Trước đây chưa bao giờ trong cuộc đời nó phần TỐT lại chiếm đa số hơn phần XẤU. Nhưng về mặc nào đó sự thể này lại khiến cho phần XẤU càng trở nên tệ hại hơn. Bởi vì, lần đầu tiên, Con Trai 412 cảm thấy mất mát một cái gì đó. Cuối cùng nó rơi vào giấc ngủ chập chờn và thức giấc sớm cùng với bình minh.
o O o
Sáng hôm sau, gió đông đã yếu hẳn, và một bầu không khí chờ đợi bao trùm lên ngôi nhà tranh.
Lúc bình minh, dì Zelda ra ngòai để xem có chim hải âu nào bị dạt vào sau đêm gió bão hay không. Chẳng có con nào như dì mong chờ, mặc dù dì luôn hy vọng điều ngược lại.
Bà Marcia chờ Silas mang bùa Hộ vệ về cho bà.
Jenna và Nicko chờ tin của Silas.
Chó Maxie chờ bữa sang.
Con Trai 412 thì chờ đợi rắc rối sắp xảy ra.
"Con không muốn ăn cháo yến mạch à?" Dì Zelda hỏi Con Trai 412 trong lúc ăn sang "Hôm qua con múc tới hai lần cơ mà, hôm nay gần như con không đụng tới chút nào."
Con Trai 412 lắc đầu.
Dì Zelda coi bộ lo lắng:
"Trông con hơi nhợt nhạt đó," dì nói. "Con khỏe chứ?"
Con Trai 412 gật đầu, mặc dù nó không hề khóc.
Sau bữa sang, trong khi Con Trai 412 cẩn thận xếp cái mền bong của mình thật thẳng nếp như nó vẫn luôn xếp mền quân đội của nó như thế vào mỗi buổi sang trong đời. Jenna hỏi nó có muốn đi ra ngoài bằng chiếc xuồng Muriel Hai với cô bé và Nicko để ngóng Chuột Đưa tin hay không. Nó lắc đầu. Jenna không ngạc nhiên. Cô bé biết Con Trai 412 không thích câu tàu thuyền.
"Vậy thì gặp lại sau nhé," Jenna vui vẻ kêu to khi chạy ra với Nicko đang đợi trên xuồng.
Con Trai 412 nhìn Nicko lái xuồng dọc theo Xèo Mương và đi vào đầm lầy. Sáng hôm đó, đầm lầy trông trống hoắc và lạnh lẽo, như thể đã bị cơn gió đông đem qua chà đập tơi bời. Con Trai 412 vui mừng vì được ở lại trong ngôi nhà tranh bên ngọn lửa ấm áp.
"À, cậu đây rồi," bà Marcia nói sau lưng nó. Con Trai 412 giật thót mình. "Ta muốn có lời nói với cậu."
Trái tim của Con Trai 412 tụt xuống. Ồ, thế đấy, nó nghĩ. Bà ta sẽ đuổi mình đi. Trở lại Thiếu sinh quân. Đáng lý nó đã phải nhận ra rằng mọi việc quá tốt đẹp như thế này thì khó mà kéo dài được chứ.
Bà Marcia nhận thấy Con Trai 412 đột nhiên trở nên tái mét.
"Cậu khỏe chứ?" Bà hỏi nó. "Có phải tại món bánh nhân giò heo tối qua không? Ta thấy nó khó tiêu quá. Cũng không ngủ được nhiều, nhất là có cơn gió đông khủng khiếp đó. Lại nói về gió, ta không biết tại sao mà con chó gớm ghiếc đó lại không thể ngủ đuợc chỗ nào khác."
Con Trai 412 mỉm cười. Nó mừng là chó Maxie ngủ ở trên lầu.
"Ta nghĩ có lẽ cậu sẽ thích chỉ cho ta xem hòn đảo." bà Marcia tiếp. "Ta nghĩ rằng cậu đã biết đường đi lối lại rồi."
Con Trai 412 nhìn bà Marcia đầy cảnh giác. Bà ấy nghi ngờ cái gì vậy? Bà ấy biết nó đã tìm thấy đường hầm rồi chăng?
"Đừng tỏ ra lo lắng thế chứ," bà Marcia mỉm cười. "Đi nào, sao không chỉ cho ta xem miếng đất c3ua Boggart? Ta chưa bao giờ thấy chỗ Boggart sống cả."
Bỏ sự ấm áp dưới mái tranh lại đằng sau một cách tiếc rẻ. Con Trai 412 ra ngoài cùng bà Marica tới mảnh đất của Boggart.
Cả hai tạo thành một cặp kì dị: Con Trai 412, cựu Cảm tử viên Thiếu sinh quân, một hình hài mỏng manh, nhỏ xíu mặc dù đ4 mặc một chiếc áo khóac lông cừu kềnh càng và cái quần thủy thủ rộng lùng thùng, nhìn là thấy ngay lập tức nhờ chiếc mũ đỏ rực, thứ mà cho đến giờ nó vẫn không chịu bỏ xuống, cho dù dì Zelda có muốn thế. Cao ngất ngưỡng bên trên nó, bà Marcia Overstand, Pháp sư Tối Thượng, sải những bước dài, dứt khoát, làm cho Con Trai 412 chốc chốc lại phải dướn mình chạy lúp xúp theo cho kịp. Sợi dây lưng bằng vàng và bạch kim của bà lóe sáng dưới ánh mặt trời mùa đông yếu ớt, và bộ áo thùng nặng nề bằng lụa và lô thú quết lết bết đằng sau như một dòng suối đỏ tía.
Loáng một cái họ đã đến mảnh đất của Boggart.
"Phải đó không?" Bà Marcia hỏi, hơi sốc vì làm sao mà lại có một sinh vật sống được ở một nơi lạnh lẽo và bùn lầy như thế.
Con Trai 412 gật đầu, tự hào vì mình có thể chỉ cho bà Marcia thấy thứ mà bà không biết.
"Ồ, ồ," Bà Marcia nói. "Mỗi ngày cậu mỗi biết thêm một điều gì đó. Và hôm qua," bà nhìn vào mắt Con Trai 412 trước khi nó kịp nhìn đi chỗ khác, "hôm qua ta cũng biết thêm được một điều. Một điều rất thú vị."
Con Trai 412 nhúc nhích bàn chân một cách lo lắng và nhìn đi chỗ khác. Nó không thích phải nghe như thế này.
"Ta biết được." bà Marcia hạ thấp giọng, "rằng cậu có tài pháp thuật tự nhiên nhiều năm rồi. Nhưng trong đời cậu, cậu chưa bao giờ đến gần một câu thần chú nào, đúng không?
Con Trai 412 lắc đầu và dán tịt mắt xuống hai bàn chân. Nó vẫn cảm thấy như thể mình đã làm điều gì đó sai trái.
"Ừ," bà Marcia tiếp, "Ta cũng nghĩ vậy. Ta nghĩ là cậu đã ở trong Thiếu sinh quân kể từ khi cậu... ừm... hai tuổi rưỡi, đúng không? Đó là tuổi họ thường nhận vào."
Con Trai 412 không biết mình đã ở trong Thiếu sinh quân được bao lâu rồi. Nó không thể nhớ được điều gì khác về cuộc đời mình, vì vậy nó cho rằng bà Marcia nói đúng. Nó lại gật đầu.
"Hừm, tất cả chúng ta đều biết rằng ở Thiếu sinh quân thì vô phương tiếp xúc với Pháp thuật. Ấy thế mà không hiểu sao cậu lại có năng lượng của riêng mình chứ. Ta hơi bị sốc khi cậu đưa cho ta miếng bùa tối hôm qua."
Bà Marcia lấy ra từ trong cái túi đeo ở thắt lưng bà một vật nhỏ, sáng loáng và tấy một đôi cánh bằng bạc nhỏ xíu trong bàn tay bẩn thỉu của mình. Đôi cánh bạc sáng lấp lánh trong ánh sáng ban ngày và Con Trai 412 có cảm tưởng là chúng sẽ bay đi bất cứ lúc nào. Nó nhìn gần hơn và thấy trên mỗi đôi cánh đều có khắc những mẫu tự tinh xảo, dát vàng. Con Trai 412 biết điều đó có nghĩa là gì. Nó đang cầm một thứ bùa, nhưng lần này không phải là một mẫu gỗ - mà là một món châu báu tuyệt đẹp.
"Một số bùa có Pháp thuật mạnh hơn thường rất đẹp." bà Marcia nói. "Hoàn toàn không phải là mấy mẩu bánh mì nhão nhoẹt. Ta nhớ rõ ngài Alther lần đầu tiên trao cho ta cái này. Ta nghĩ nó là một trong những món bùa đẹp và đơn giản nhất ta từng thấy. Và cho đến nay ta vẫn nghĩ vậy."
Con Trai 412 nhìn chằm chằm vào đôi cánh. Trên một cánh xinh xắn ghi BAY TỰ DO, và cánh kia đề CÙNG VỚI TA.
Bay tự do cùng với ta, Con Trai 412 lẩm nhẩm một mình, thích thú với âm thanh của những từ đó thốt lên trong đầu mình. Và rồi...
Nó không thể cưỡng lại được.
Nó không thật sự biết mình đang làm gì nữa.
Nó chỉ nhẩm những lời dó, giấc mơ bay của nó ùa về trong đầu và...
"Ta biết cậu sẽ làm mà!" Bà Marcia thốt lên phấn khích "Ta biết chắc mà!"
Con Trai 412 thắc mắc không biết ý bà nói gì. Cho đến khi nó nhận ra hình như mình đang ở độ cao bằng với bà Marcia. Hoặc thậm chí là cao hơn - đúng là nó đang bập bềnh ở bên trên bà. Con Trai 412 kinh ngạc nhìn xuống, đang đợi bà Marcia sẽ la rầy nó như tối hôm qua bà đã làm, bảo nó đừng có táy máy và phải xuống ngay lập tức, nhưng thật nhẹ nhõm, bà mang một nụ cười rạng rỡ trên gương mặt và đôi mắt xanh lá cây của bà lấp lánh đầy phấn khích.
"Tuyệt quá!" Bà che mắt khỏi ánh sáng mặt trời buổi sáng trong khi nheo nheo mắt nhìn Con Trai 412 lơ lửng bên trên mảnh đất của Boggart.
"Đây là pháp thuật cao cấp. Đây là thứ mất vài năm cũng chưa làm được. Ta thật không thể tin nổi."
Nói thế có lẽ là sai rồi, bởi vì chính Con Trai 412 cũng không tin cơ mà. Không tin chút nào.
Một tiếng tõm vang dội khi thằng nhỏ đáp xuống ngay giữa mảnh đất của Boggart.
"Ôi! Một Boggart tội nghiệp không thể nào yên bình được sao!" Một cặp mắt đen đầy phẫn nộ nhấp nháy một cách hờn trách ló ra khỏi bãi bùn.
"Aaah...," Con Trai 412 ngáp ngáp,cố giẫy giụa để ngoi lên và chụp quáng quàng lấy Boggart.
"Hôm qua tôi thức suốt," Boggart phàn nàn trong lúc lôi thằng nhỏ đang lắp bắp về phía bờ của bãi bùn. "Đi khắp cả dòng sông. Mặt trời chọc vô mắt, chuột lít chít bên tai."
Boggart đẩy Con trai 412 lên gò đất bên cạnh bãi bùn.
"Chỉ hy vọng ngủ được một giấc chút xíu ngày hôm sau. Không muốn có khách. Chỉ muốn ngủ. Hiểu không? Ổn chứ,cậu bé?"
Con Trai 412 gật đầu, vẫn còn líu lưỡi.
Bà Marcia quỳ xuống và chùi mặt Con Trai 412 bằng chiếc khăn tay lụa tinh xảo màu đỏ tía của mình. Boggart cận thị bèn ngả ra xa để nhìn cho rõ.
"Ô, xin chào, thưa quý bà," Boggart kính cẩn, "Không thấy bà ở đó."
"Chào Boggart. Tôi thật xin lỗi đã quấy rầy chú. Cám ơ n chú đã giúp đỡ rất nhiều. Chúng tôi sẽ đi ngay thôi để cho chú được yên."
"Đừng nghĩ gì. Rất hân hạnh."
Nói đoạn Boggart lặn xuống đáy bãi bùn, không để lại gì ngoài chút bọt sủi lên trên bề mặt.
Bà Marcia và Con Trai 412 chậm rãi về lại ngôi nhà tranh. Bà Marcia quyết định làm ngơ cái sự thể là Con Trai 412 đã bị bùn phủ kín tù đầu tới chân.Bà muốn hỏi thằng nhỏ một điều. Bà đã quyết, và bà không muốn chờ.
"Ta tự hỏi." bà mào đầu, "xem cậu có nghĩ đến chuyện làm học trò của ta không?"
Con Trai 412 dừng phắt lại giữa chừng và trố mắt nhìn bà Marcia, đôi tròng mắt nó trợn ra khỏi gương mặt đầy bùn. Bà ấy vừa nói cái gì vậy?
"Cậu sẽ là học trò đầu tiên của ta. Trước giờ ta chưa từng tìm được ai thích hợp"
Con Trai 412 cứ tròn mắt nhìn bà, không tin nổi.
"Ý của ta là," bà Marcia nói, cố giải thích, "từ trước tới giờ ta chưa bao giờ thấy có ai có óc nhạy bén với pháp thuật như cậu. Ta không biết tại sao cậu lại có được điều đó, hoặc bằng cách nào mà cậu có được nó, nhưng quả thực là cậu có. Và với sức mạnh của cậu và của ta hợp lại, ta nghĩ chúng ta có thể đẩy lùi Hắc ám, Phía kia. Có thể là mãi mãi. Cậu nói gì nào? Cậu sẽ là học trò của ta chứ?"
Con Trai 412 sững sờ. Làm sao nó có thể giúp bà Marcia, Pháp sư Tối thượng được? chắc là bà lầm mất rồi. Nó là một kẻ lừa dối - đó là chiếc nhẫn rồng làm Pháp thuật đấy chứ, đâu phải nó. Dù rất ao ước trả lời đồng ý, nhưng nó không thể.
Con Trai 412 lắc đầu.
"Không?" bà Marcia có vẻ bị sốc. "ý cậu là không?"
Con Trai 412 chầm chậm gật đầu.
"Không..." Bà Marcia, lần đầu tiên và duy nhất trong đời, không thốt nên lời. Không bao giờ bà nghĩ Con Trai 412 lại từ chối bà. Không ai lại khước từ cơ hội được làm học trò một Pháp sư Tối thượng bao giờ. Ngoại trừ bà Silas ngớ ngẩn, dĩ nhiên.
"Cậu có ý thức được là cậu đang nói gì không?" Bà hỏi.
Con Trai 412 không đáp. Nó cảm thấy khổ sở. Nó lại vừa mới làm điều gì đó sai trái nữa rồi.
"Ta yêu cầu cậu hãy suy nghĩ kỹ việc này," bà Marcia nói bằng giọng dịu dàng hơn. Bà đã nhận thấy Con Trai 412 hoảng sợ biết chừng nào. "Đó là một quyết định quan trọng cho cả hai chúng ta - và cho Lâu đài. Ta hy vọng cậu sẽ đổi ý."
Con Trai 412 không biết làm sao mà mình có thể đổi ý được bây giờ. Nó chìa tấm bùa trả lại cho bà Marcia. Tấm bùa sáng chói và rực lên giữa những móng tay cáu bùn của Con Trai 412.
Lần này đến lượt bà Marcia lắc đầu.
"Cái đó làm bằng cho lời đề nghị của ta, và ta vẫn giữ nguyên lời đề nghị. Ngài Alther đã trao cho ta khi ngài đề nghị ta làm học trò của ngài. Dĩ nhiên ta nhận lời ngay lập tức, nhưng ta thấy rằng trường hợp của cậu rất khác. Cậu cần thời gian để suy nghĩ về việc đó. Ta muốn cậu giữ lấy cái bùa trong lúc suy nghĩ kỹ lưỡng."
Rồi bà Marcia quyết định thay đổi đề tài.
"Bây giờ thì," bà nói nhanh, "Cậu giỏi bắt côn trùng như thế nào nào?"
Con Trai 412 rất giỏi bắt bọ. Trong nhiều năm qua nó đã từng nuôi rất nhiều côn trùng. Stag này, đấy là con bọ hung, rồi Milly, một con bọ rệp, và Ernie, một con sâu tai to, từng là con bọ nó yêu thích nhất, nhưng nó cũng nuôi một con nhện nhà màu đen to tướng, chân đầy lông lá, được đặt tên là Joe-Bảy-Chân Joe-Bảy-Chân sống trong cái lỗ trong bức tường bên trên giường nó. Rồi cho tới khi Con Trai 412 nghi ngờ rằng Joe đã xơi mất Ernie, và chắc chắn toàn bộ gia đình của Ernie luôn. Sau đó Joe đến sống dưới gầm giường của Đầu Lĩnh, thằng này vốn rất sợ nhện.
Bà Marcia rất hài lòng với mẻ côn trùng họ bắt được. Năm mươi bảy con bọ đủ loại là rất tốt rồi và xem ra đó là số bọ Con Trai 412 có thể mang về nổi.
"Chúng ta sẽ làm Hũ Lưu giữ khi trở về và chế biến cái này nhanh thôi," bà Marcia nói.
Con Trai 412 nuốt nước miếng khan. Vậy ra bọn côn trùng là để làm việc ấy sao: mứt bọ.
Khi nó theo bà Marcia trở lại ngôi nhà tranh. Con Trai 412 hy vọng cái cảm giác ngưa ngứa nơi cánh tay mình không liên quan gì đến bọn nhiều chân kia.
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật