Chương 24
hạy từ từ thôi Khánh! Vào chợ lớn bao lâu mà gấp vậy!
Mỉm cười ngượng ngập, Khánh giảm tốc độ lại. Anh thầm cám ơn ông Đăng đã để anh cùng tới chỗ Doanh Doanh. Điều đó chứng tỏ ông rất thông cảm cho mối tình của anh và Doanh. Điều đó chứng tỏ rằng khi Doanh bỏ nhà ra đi ông biết Khánh cũng khổ sở, lo âu và cũng mong chờ được gặp Doanh từng giờ từng phút như ông.
Lúc biết chuyện hai người đến nay, ông Đăng chưa hề hỏi hay phiền trách gì Khánh, mà tự anh, trong một lần uống rượu đã không im mãi được đành phải nói cho vơi khổ. Rồi sau đó, hai người đàn ông không nhắc đến chuyện "yêu" ấy nữa, nhưng càng gần gũi nhau hơn xưa.
Khánh lên tiếng:
-Trời tối chắc khó tìm nhà. Phải chi lúc sáng cậu điện thoại cho cháu tìm trước.
Ông Đăng hóm hỉnh:
- Để chú mày phỗng tay trên con gái tao à!
Khánh cho xe cập sát lề, tim anh nao nao khi thấy tấm biên đề: Vẽ áo -Trang trí nội thất Diễm Khánh.
Ông Đăng càu nhàu:
-Con bé chỉ nhớ người dưng, chớ có thèm nhớ gì ba nó!
Khánh cười sung sướng, anh biết ông đùa để ngăn xúc động vì sắp gặp con thôi!
Hai người bước vào tiệm, cô gái ngồi ở bàn ngước lên chào. Ông Đăng noí ngay:
-Tôi muốn gặp Doanh Doanh.
- Da... Doanh không có ở tiệm. cần gì ông cứ nói, cháu sẽ nhắn lại.
-Vậy thường ngày Doanh ở đâu?
- Dạ Ở đây. Nhưng Doanh đi công chuyện rồi!
-Chị Năm Hiền có ở đây không?
Minh Tú ngạc nhiên nhìn hai người khách cô ngần ngừ chưa biết nên gọi dì Năm không thì ông khách đã nói tiếp:
-Tôi là ba Doanh. Tôi cần gặp chị Năm.
MThảo đứng ngay dậy. Tú biết qua lời loáng thoáng của dì Năm là bên nội Doanh giàu có, nhưng cô không muốn mang tiếng bám vào gia đình, nên bỏ đi, tự mình gây dựng sự nghiệp. Nay thì ba Doanh cũng tìm được con rồi.
Nhìn ông Đ, Tú ấp úng:
-Ông và anh ngồi chơi, cháu sẽ gọi dì Năm.
Năm Hiên tất tả chạy ra, dì ngạc nhiên khi thấy cả Khánh:
-Ủa! Dượng không đi phát giải thưởng nhiếp ảnh sao? Doanh tín chắc dượng có ở đó nên nó đi rồi! Nó được giải nhất mà!
-Hả! Nó được giải mà.. à, thôi đúng rồi, giải nhất bức ảnh "Trú mưa" của Diễm Khánh. Tôi nào có biết D Khánh là nó.
Nhìn dì Năm ông Đăng bắt đầu trách móc:
-Chị tế lắm chị Năm à! chị có biết mọi người lo lắng khổ sở vì con Doanh đến mức độ nào không, mà chị nỡ dối gạt tất cả, giấu giếm tất cả.
Dì Năm ngồi chống tay dưới cằm:
- Dượng trách gì tôi cũng chịu, nhưng Doanh hăm he nếu bất kỳ ai biết nó ở với tôi, dứt khoát nó sẽ đi chỗ khác, và lần này đừng hòng ai tìm ra nó. Dượng nghĩ lại đi, nếu dượng là tôi, dượng sẽ làm sao trước cái lỳ, cái bướng của nó!
Rưng rưng nước mắt dì Năm Hiên nói tiếp:
-Tôi làm sao chịu nổi khi nghĩ lúc nó phải lủi thủi côi cút một mình giữa cuộc sống chứ!
Ông Đăng nhăn mặt làm thinh. Ông nhịn thua nước mắt đàn bà thôi!
Khánh ngập ngừng nhưng gấp rút:
- Doanh.. đi bằng gì, để cháu đi rước Doanh về!
-Nó đi với Trường An.
Ông Đăng nhíu mày:
-Trường An cũng chụp hình phải không?
Dì Năm gật đầu rồi liếc nhanh Khánh:
Trường An được lắm, nó theo đuổi Doanh hơn cả năm. Nó bày vẽ, chỉ dẫn cho Doanh cách làm ăn đó chứ! Rồi cũng chính nó chọn ảnh gởi đi dự thi giùm con bé chứ ai. Tôi nghĩ chắc dượng cũng ưng ý khi có thằng rể cùng nghề nhiếp ảnh.
Nhìn gương mặt tái xanh như đã uống rất nhiều rượu của Khánh, ông Đăng thấy bất nhẫn. Cười cười, ông hỏi dì Năm Hiên:
-Con Doanh yêu An rồi à?
-Nó nói với tôi đêm nay nó sẽ về rất trễ, vì nó muốn dứt khoát trả lời với An. Tôi nghĩ nó đã lớn rồi, vì nó cũng chững chạc, trầm tĩnh hơn trước đây nhiều. Nếu có một người đàn ông thực sự yêu thương, chở che, thì Doanh sẽ còn đi lên nữa trong làm ăn. Nó định giới thiệu Trường An với dượng trong đêm nay, cũng như trịnh trọng trao lại cho ba nó giải thưởng đầu tiên nó được nhận, như trao món qùa tinh thần qúy giá. Không ngờ dượng lại biết mà tìm tới đây, chắc con nhỏ sẽ buồn vì không có dượng.
Ông Đăng nhìn Khánh:
-Mình trở ra khu triển lãm đi Khánh!
Khánh như mê ngủ, anh đứng bật dậy, vừa lúc ấy có tiếng xe dỗ lại.
Dì Năm nhíu mày nhìn ra rồi reo lên:
-Kìa An về tới.
Khánh không thấy Doanh Doanh đâu cả, anh nhìn trừng trừng vào gã đàn ông vừa bước vào.
Dì Năm lẹ miệng:
- Doanh đâu An?
Khẽ gật đầu chào hai người khách lạ. An ngồi xuống và trả lời bằng giọng buồn thiu:
-Cô ấy bảo cháu chở đến khách sạn Hoàng Tử để vào tìm người bạn nào trong đó. Doanh nhờ cháu đưa dì cất tấm bằng khen, và nhắn là có thể cô ấy về khuya lắm, dù bất cứ giá nào Doanh cũng phải chờ và gặp cho kỳ được người cũ.
Khánh chẳng cần giữ ý tứ, anh hấp tấp:
-Cậu ở đây với dì Năm, cháu phải đi về ngay, Doanh đang chờ cháu mà!
-Có ai tìm tôi không?
Khánh hồi hộp chờ câu trả lời của cô ngồi quầy. Cô gái cười trêu anh:
-Tóc dài giũ lại, tóc tém mời về. Em đã mời cô tóc tém về, và giữ tóc dài lại cho anh trên phòng ấy.
Nhe nhõm trong lòng, Khánh như cứ bay theo từng giây lên cao của chiếc thanh máy. Thang dừng, anh nhoài người ra trước và bước nhanh như chạy về tổ sóc của mình.
Cửa phòng anh hé mở, Khánh nhẹ đẩy vào và đứng yên nhìn Doanh. Đang ngồi trên ghế, Doanh cũng bàng hoàng đứng dậy lặng thinh. Đêm nay cô đẹp qúa, dưới ánh vàng buồn bã của ngọn đèn nhỏ, Doanh như càng nổi bật hơn trong bộ áo dài tơ tằm màu trắng. Mái tóc đen nhánh mà Khánh từng ao ước được úp mặt vào để nhận lấy mùi hương ngọt ngào của yêu thương được vén qua một bên vai, và được làm duyên bằng một nụ hồng bạch. Doanh Doanh cầm một bó hồng nhung, và đôi tay cô đang run rẩy giữ những đóa hoa vô tội đó.
Khánh cứ đứng sững sờ nhìn, đôi mắt tròn bắt đầu chớp mi, đôi môi bướng hơi mím lại như ngăn sơn sóng tủi thân sắp trào tới. "Thật sự là em rồi ma anh cứ như mơ".
Doanh hơi nghẹn khi thấy Khánh bất động:
-Em đến tìm anh hai lần, và lần nào cũng gặp vợ sắp cưới của anh. Biết rằng mình thừa, nhưng em vẫn chờ để gặp cho bằng đượng người đã làm em khổ sở trong gần hai năm nay. Em muốn gặp để nói một lời dầu đã muộn. Em muốn nói rằng em đã yêu và dại dột đánh mất tình yêu của mình. Đã gặp nhau rồi em không còn gì ân hận nữa. Bây giờ em về.
Bước về phía Khánh, Doanh run run trao bó hoa cho anh. Giọng cô sắp òa ra vì nước mắt:
-Em cầu chúc anh được hạnh phúc mãi mãi.
Không cầm bó hoa mà vòng tay keó Doanh vào lòng, Khánh giữ cô thật chặt như sợ Doanh biến đi, anh xót xa:
-Cô bé ngốc nghếch của anh. Ai cho em về hở! Hai đứa ngông nghênh khổ bao nhiêu đó là qúa nhiều rồi. Anh không dại dột nữa đâu. Không có em cuộc đời như vô vị, anh lơ ngơ cứ mãi nhớ về kỷ niểm đã qua, rồi tin rằng một ngày nào đó em sẽ về với anh, như con sóng biển dâu đưa tình về quê quán cũ. Em hiểu không con sóng biển dâu của anh?
Cô cựa người ra khỏi đôi tay cứng như sắt của Khánh, Doanh ấm ức:
-Em không hiểu gì hết. Em chỉ thấy thôi! Cho em về, để người sắp được làm vợ anh trở lại em không muốn đâu!
-Vợ sắp cưới của anh đây rồi, còn vợ nào trở lại nữa?
Vẫn tính nông nổi không chừa, ghen tuông không bỏ. Sao không tin anh mà tin người ta chứ? Hai năm qua anh đã cố gắng sửa chữa để không bao giờ thèm ghen, ví dụ lúc nãy anh gặp cố vấn kiêm quân sư, kiêm gạc- đờ-co của em, ông Trường An đấy, anh có ghen đâu? Dầu biết rằng gần hai năm nay hắn cận kề bên em.
Quên cả mình đang khóc, Doanh định cười vì câu "Anh có ghen đâu.." của Khánh, nép mặt vào ngực Khánh ấm áp, Doanh tưởng chừng cô và anh chưa hề xa nhau, chưa hề trải qua bo cuộc biển dâu vì chính hai người.
Len lén ngước mặt lên nhìn Doanh cô nghe tiếng anh nuối tiếc:
-Anh như điên lên được khi biết em bỏ về vì nghe Đông Nghi nói bậy. Phải chi hôm ấy anh đừng dừng lại Cà Ná để ngắm biển, để nhớ em thì chúng ta đã gặp nhau rồi, chớ đâu mãi đến hôm nay.
Doanh bâng khuâng:
-Anh có giận tật nông nổi, ngang ngược của em không?
-Có!
-Anh có buồn vì em đã nghi ngờ anh giả dối với em không?
-Có!
-Anh có khổ sở khi thấy em bên Vĩnh Tùng không?
-Có!
-Anh có.. khinh em khi em bị nhốt vì ham vui, đi chơi với bọn không ra gì không?
-Không.
-Tại sao?
-Tại vì em là tình yêu của anh. Không ai có thể khinh bỉ tình yêu của mình hết.
Khánh bồi hồi:
-Anh muốn biết lý do gì em bỏ Nha Trang mà đi?
-Càng lúc em càng xấu hổ với ba, với dì Tiểu Luâninh về việc bị giam để lỡ chuyện học hành, em đau khổ và mặc cảm vì mọi người biết em yêu anh. Luânúc ấy em chỉ muốn đi tới một nơi nào, không ai biết mình, để tạo dựng một tương lai, một sự nghiệp.
-Lúc đó em hận anh lắm phải không?
Đừng hỏi những chuyện đã qua nữa Khánh. Vì đấy là lỗi lầm, là nông cạn của em. Luânàm sao em lại hận anh chứ!
Nâng mặt Doanh lên, giọng Khánh tha thiết:
-Những lỗi lầm đó cũng do anh mà ra, anh đã ghen như qủy, bỏ mặc em bệnh hoạn, cù bơ cù bất lúc gần tới ngày thi, trong khi anh biết tính em ngang bướng, anh thật đáng chê trách.
Lắc đầu, bịt miệng Khánh, Doanh van lơn:
- Đừng nói nữa mà!
Rồi nũng nịu cô bao?:
-Em thích nghe anh nói về bây giờ và tương lai hà! Vì chuyện xưa em đã hiểu hết rồi!
Âu yếm nhìn Doanh, Khánh cười:
-Bây giờ anh sắp phải.. im lặng để hôn em, hôn bù tới những hai năm thì lâu lắm mới dứt. Nên chuyện bây giờ cũng phải đến mai mới nói được.
Ngượng ngùng Doanh lại dụi mặt vào ngực Khánh. Cô biết anh đang mê mải hôn thật lâu vào tóc cô. Mái tóc dài ra rất nhiêu sau hai năm xa cách.
Những Ngăn Tim Hồng Những Ngăn Tim Hồng - Trần Thị Bảo Châu Những Ngăn Tim Hồng