Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nhất Mộng Như Sơ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương 24: Phiên Ngoại 5: Tuế Tuế Thập An (Hạ)
7
Trưởng huynh thường ngày ở ngoại viện, ngoại viện quạnh quẽ, trong phòng chỉ có một giường, một bàn, một ghế, huynh ấy thì nằm ở trên giường.
Có lẽ thật sự đã say rượu, sắc mặt tái nhợt, lông mày nhíu lại, khóe mắt đỏ hoe.
Ta chợt nhớ lại dáng vẻ nhìn thấy huynh ấy trên thuyền hoa ngày đó.
A tỷ nói huynh ấy sinh ra đã rất đẹp, bởi vì huynh ấy quá đẹp nên mới phải chịu rất nhiều rất nhiều đau khổ.
A tỷ bảo ta quên ngày đó đi, coi như chưa từng thấy.
Huynh ấy chỉ là trưởng huynh của ta, cho đến bây giờ vẫn luôn là trưởng huynh yêu thương ta, bảo vệ ta.
Khóe mắt huynh ấy thấm lệ, từng giọt từng giọt một, không biết vì sao không thể ngừng lại.
A nương gọi huynh ấy mấy tiếng, huynh ấy mới mở mắt ra.
A nương hỏi huynh ấy khó chịu chỗ nào, huynh ấy chỉ lắc đầu.
Qua một lúc lâu, huynh ấy mới hỏi a nương, huynh ấy nói: “A nương, có phải Bảo Ngân giận con hay không? Giận con chưa từng nói một câu thích nàng ấy nên nàng ấy mới muốn rời đi? Nàng ấy sẽ không bao giờ quay lại phải không?”
Hỏi xong, huynh ấy lại nhắm mắt lại, thần sắc vừa yếu ớt, vừa bất lực.
Hôm nay ta mới biết, thì ra người mà trưởng huynh thích là a tỷ.
A nương chỉ rơi lệ nhìn huynh ấy, mắng huynh ấy sao không nói sớm hơn.
Về sau, lúc nào ta cũng tranh cãi với trưởng huynh, ta biết huynh ấy thích a tỷ, nhưng lại không nói ra, chỉ thay đổi tính tình thành đối nghịch với huynh ấy.
Nếu huynh ấy sớm nói thích a tỷ thì sao a tỷ phải bỏ đi chứ? Trong lòng ta oán trách huynh ấy.
Khi huynh ấy nói a tỷ ta xấu xí, tính tình không tốt, ta liền dùng lời cãi bướng như vậy nói lại trong lòng một vạn lần.
“A tỷ của muội đẹp nhất, vừa trắng vừa đẹp, chỉ có trưởng huynh là xấu nhất.”
Mỗi lần ta cãi như vậy, trưởng huynh liền cong khóe miệng, hỏi a tỷ đẹp chỗ nào?
Huynh ấy ngoài miệng thì nói một đằng, trong lòng lại nghĩ một nẻo, diễn giải vô cùng tinh tế.
Ta chợt nhớ lại trước đây, có lúc huynh trưởng đến, a tỷ đang bận rộn trong bếp, trưởng huynh liền dựa vào khung cửa quan sát.
Thỉnh thoảng nói một hai câu với a tỷ, khóe mắt, đuôi lông mày đều biểu lộ ra ý cười.
Một ngày nọ, a tỷ cầm một cây trâm gỗ ngắm nhìn dưới ngọn đèn dầu, sau khi ta ngủ một giấc tỉnh dậy, a tỷ vẫn còn nhìn.
Ta hỏi tỷ ấy, chỉ là một cây trâm gỗ, có gì đẹp?
Nhưng a tỷ lại lại lắc đầu nói, nó là thứ đẹp nhất thế gian này.
Hôm đó vừa vặn là ngày trưởng huynh ghé qua, hiện giờ nghĩ lại, có lẽ là do trưởng huynh tự mình làm, dù sao nó cũng là đồ thủ công, lại còn thô ráp như vậy.
Chỉ là ta nhận ra quá muộn, nếu có thể biết sớm hơn, chắc chắn ta sẽ nghĩ cách thuyết phục trưởng huynh nói ra lời thật lòng, nếu như vậy, a tỷ sẽ không bỏ đi.
Mùa đông năm nay đến rất sớm, đầu tháng mười đã có một trận tuyết rơi dày.
Mặc dù bị loại trừ khỏi gia tộc, nhưng cha vẫn muốn về quê một chuyến, đến thăm phần mộ gia gia nãi nãi một chút, đốt cho họ chút tiền giấy, áo lạnh.
Các huynh trưởng không có thời gian, thân thể a nương không được khỏe, trời lại lạnh, cha không cho bà ấy đi cùng.
Ta ở nhà cũng không có việc gì, liền xung phong đi cùng cha.
Quê cách thành Đông Kinh hai ngày đi đường, nhưng tuyết rơi dày, đường không dễ đi.
Trong xe ngựa thì ấm áp, cha kể cho ta nghe vài chuyện thú vị khi còn nhỏ ở quê nhà.
Ta đang nghe chuyện hăng say thì xe ngựa dừng lại.
Ta vén rèm xe lên nhìn, trước ngực phu xe bị cắm một mũi tên, đã ngã xuống đất, còn có m.áu chảy ra ngoài từ vết thương.
Ta lớn đến chừng này, nào đã trải qua chuyện như vậy?
Khóe miệng run run gọi một tiếng cha.
Cha kéo ta vào trong xe, bảo ta im lặng.
Ta dựa vào cha, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.
Nếu ta c.hết thì phải làm sao? Ta còn chưa gặp lại a tỷ, nếu tỷ ấy biết ta đã c.hết, sẽ đau lòng áy náy đến nhường nào? Ta không muốn c.hết, cũng không muốn tỷ ấy đau lòng hay áy náy.
“Sao? Còn muốn đợi ta mời mới chịu ra ngoài à?” Người ngoài cửa lớn tiếng quát.
Cha dắt ta xuống xe ngựa, bên ngoài có rất nhiều người mặc hắc y che mặt, trong tay cầm đao cầm kiếm, trong mắt lộ ra sát khí, cực kỳ đáng sợ.
“Ôn tướng công đi báo tin đi, bọn ta sẽ mang tiểu khuê nữ của ngươi đi, ngươi về nói với Ôn thượng thư, ta chờ hắn ở phủ trưởng công chúa, cho hắn hai ngày, nếu hắn không đến, ta liền g.iết nàng ta.”
8
Một người đẩy mạnh cha ta ra xa rồi dùng đao gác lên cổ ta, ta đã sợ tới mức chân tay mềm nhũn, không thể nói được gì.
Một người ném ta nằm sấp trên lưng ngựa, hắn ta quất ngựa, lưng ngựa ép vào dạ dày của ta làm ta nôn mửa.
Chỉ biết nhìn bóng dáng cha chạy đuổi theo càng lúc càng xa.
Cứ như vậy mà chạy cả một ngày, ngày hôm sau ta liền đến bên ngoài thành Biện Kinh quen thuộc.
Cửa thành kiểm tra rất nghiêm ngặt, có lẽ trưởng huynh đã biết ta bị bắt cóc.
Bọn họ tìm đến một đạo quán cũ bên ngoài thành, trong đạo quán chỉ có một đạo sĩ già, dường như quen biết với bọn họ.
Ta bị bọn họ trói tay chân, bịt mắt ném vào một gian phòng, chỉ được uống một bát nước, trong dạ dày ta khó chịu, lại nôn nước ra.
Ta nói muốn đi mao xí, nói nhiều lần cũng không ai để ý đến ta, lần đầu tiên sau khi ta trưởng thành, ta đi tiểu ra quần.
Không biết là xấu hổ hay bị dọa sợ, ta khóc mãi khóc mãi rồi ngất đi.
Khi ta tỉnh dậy, có một người ngồi xổm trước mắt ta.
Mặt của hắn vốn đã đen, hiện giờ nhìn thấy ta, mặt càng đen hơn.
“Triệu Thập An.”
Ta gọi hắn, hắn nới lỏng dây thừng trên tay chân ta, ta mới thấy trong tay hắn còn cầm một thanh kiếm, trên kiếm còn rơi xuống từng giọt m.áu tí tách.
Trên người hắn có sát khí, cực kỳ đáng sợ.
Ta run rẩy nhìn hắn, kìm nén hồi lâu, lại khóc ra tiếng.
“Triệu Thập An, bọn họ không cho ta đi mao xí, ta tè ra quần rồi, vì sao huynh không đến sớm hơn? Hu hu...”
Ta thấy rõ hắn đơ ra trong nháy mắt.
Sau đó cởϊ áσ lông đen trên người bọc ta lại, ôm vào lòng.
Ta cọ nước mắt nước mũi vào ngực hắn, trời đã tối đen, chỉ thấy rất nhiều người ngổn ngang trong thanh viện, Lưu Quang ở ngoài cửa đạo quán, hắn đặt ta lên lưng ngựa.
Áo lông lớn đã chặn gió tuyết nên ta không cảm thấy lạnh.
“Làm sao huynh biết ta bị bắt?” Ta hỏi hắn.
Hắn dắt ngựa, bóng lưng thon dài kiên nghị.
“Cha ngươi vào cung tìm trưởng huynh ngươi, đúng lúc ta cũng ở đó.”
Hắn trả lời một cách bình tĩnh.
“Đã qua mấy ngày rồi?”
“Một ngày!”
Mới có một ngày sao, ta lại cảm thấy thời gian đã trôi qua rất lâu!
“Tại sao bọn họ lại bắt ta? Tại sao huynh lại tới cứu ta?”
“Trưởng huynh ngươi c.hém đầu trưởng công chúa, bọn họ muốn tìm trưởng huynh ngươi báo thù.”
Hắn cứ như vậy mà dắt ngựa, ngựa cõng ta cả chặng đường tới kinh thành.
Hắn đưa ta đến khách trạm, tìm y phục để ta thay, còn mua cơm cho ta, ta sợ không dám ngủ, hắn bèn ngồi trên ghế với ta cả đêm, nhưng không hề nói lí do tại sao tới cứu ta.
Sau khi ta về nhà, ta rất ít khi ra ngoài.
Một là nhát gan, hai là không muốn gặp hắn, dù sao hắn cũng biết chuyện ta tè ra quần, ta còn có mặt mũi nào mà gặp hắn chứ?
Nghe nói cha và các huynh trưởng tặng rất nhiều lễ vật để tạ ơn hắn, trong thoại bản đều nói ân cứu mạng phải lấy thân báo đáp, ta nói như vậy với các huynh trưởng, họ lập tức biến sắc, lục soát hết sạch những thoại bản có trong phòng ta, đốt trước mặt ta, bảo ta sau này không được đọc những thứ như thế này nữa.
Kỳ thật, ta còn chưa kịp nói câu tiếp theo nữa!
E là đã dọa hắn sợ rồi cũng nên, dù sao thì ta đã lớn như vậy rồi còn tè ra quần, huống chi là bảo ta lấy thân báo đáp.
Mùa đông đêm dài, thoại bản của ta không còn, ngủ cả ngày rồi thì làm sao mà ngủ được?
Ta khoác áo choàng ngắm tuyết dưới mái hiên, tuyết rơi mù mịt, trong viện có một người đang đứng.
Hắn thật to gan, dám trèo tường vào nhà ta.
Ta mở miệng, muốn gọi người, nhưng nghĩ lại lại thôi.
Ta không dám nhìn hắn, cúi đầu đi vào phòng, hắn đi bộ gần như không có âm thanh, cũng theo ta đi vào.
Trong phòng chỉ đốt một ngọn nến đang cháy, hắn đứng ở trước bàn nhìn ta, ta ngồi trên ghế, túm lấy tay áo, không dám nhìn hắn.
“Tại sao lại trốn tránh ta?” Giọng nói của hắn cực kì trầm.
9
“Ta trốn tránh huynh hồi nào? Chỉ là không muốn ra ngoài…”
Không đợi ta nói xong, hắn chợt ngồi xổm trước mắt ta, chóp mũi hắn suýt đυ.ng phải chóp mũi ta.
“Là vì xấu hổ sao? Khi đó, ai cũng sẽ như vậy.”
Hắn mỉm cười, sống mũi thẳng tắp, đường nét rõ ràng.
“Tại sao huynh lại trèo tường vào nhà ta?” Ta chớp mắt hỏi hắn.
“Thường ngày nàng nói nàng ngốc ta không tin, nhưng hiện giờ nhìn lại, nàng thật là ngốc, ta thích nàng, nàng không nhìn ra sao?” Hắn dịu dàng nói.
Ta ôm ngực, cảm thấy có lẽ là mình nghe lầm.
Hắn thích ta? Có ý đồ gì chứ? Hắn vốn là vương gia, không cần mượn sức ảnh hưởng của trưởng huynh ta, mặc dù không đẹp bằng các huynh trưởng của ta, nhưng cũng là một nam nhi lang đội trời đạp đất.
Ta nói với hắn, khi hắn nói vậy, rõ ràng giống như dáng vẻ bày mưu tính kế trong chiến sự ở biên quan, hắn là lang quân rất tốt, vì sao lại thích ta?
“A tỷ nàng chẳng lẽ chưa từng dạy nàng sao? Khi lang quân nói thích nàng, nàng đáng lẽ nên cúi đầu ngượng ngùng hỏi một câu “Chàng muốn cưới ta sao?”."
“Chưa từng, chưa từng dạy ta.”
“Ta muốn cưới nàng.”
“Vì sao?”
“Bởi vì nàng đơn thuần chân thành!”
Ta trằn trọc cả đêm, lần đầu tiên ta mất ngủ không phải vì không có a tỷ bên cạnh.
Ngày hôm sau rời giường, nhìn ngọc bội khắc tên hắn ở đầu giường, ta thật sự cảm thấy chỉ là một giấc mơ.
Trưa ngày hôm sau, hắn liền đến nhà ta, ở với cha ta trong thư phòng nửa ngày.
Khi hắn đi rồi, cha gọi ta tới.
Cha nương ngồi trên ghế, sắc mặt không rõ ràng.
“Hoài vương điện hạ nói với cha muốn cưới con, con nói cho cha biết, con có thích hắn không?”
Cha bảo ta lại gần, nắm tay hỏi ta.
“Con không biết.” Ta không biết thích một người là như thế nào, dù sao ta cũng chưa từng thích ai.
“Cha thấy hắn cũng thật lòng, hay là con ở bên hắn một thời gian rồi xem xét một chút, nếu đến lúc đó con không thích hắn, vậy thì thôi.”
Cha đã mở miệng, hắn liền thường đến tìm ta.
Lúc thì cưỡi ngựa, lúc thì tản bộ, lúc thì chỉ nhìn hắn múa thương, một ngày đột nhiên trở nên nhanh hơn.
Chỉ có ba huynh trưởng chưa từng cho hắn sắc mặt tốt, nhị huynh tam huynh bận rộn chuẩn bị thi, thỉnh thoảng ngăn trở hắn, tìm cớ không cho hắn vào nhà.
Trưởng huynh thì chỉ lạnh mặt nhìn hắn một cái rồi đóng rầm cửa lại, còn nuôi mấy con chó dữ ở các nơi dưới tường viện.
Cha lại bảo gia đinh dắt chó đi, ta ngồi xổm dưới mái hiên cười tủm tỉm xem náo nhiệt.
Triệu Thập An đen mặt, đen đến tận hết năm.
Tháng hai, nhị huynh và tam huynh đều tham gia thi cử, nhị huynh thi được thám hoa, trong nhà bày rượu ăn, các huynh trưởng mặc dù mặt lạnh, nhưng lần đầu tiên mở cửa cho hắn vào.
Hắn mượn rượu cầu thân, lại bị đuổi ra ngoài.
Cha ta hỏi ta có thích hắn không.
Ta nhớ lại những lời a tỷ từng nói: Ở bên hắn, mặc dù mỗi ngày chỉ là một ngày bình thường, nhưng bởi vì có hắn, những ngày bình thường đó lại trở nên đặc biệt khác nhau, cha, con nghĩ là con thích hắn.
Hắn kiên nhẫn nói chuyện phiếm với con, mua đồ ăn cho con, lại không ghét bỏ con ngốc nghếch, cha nhìn hắn xem, có giống như a tỷ đã nói? Có phải trong lòng chỉ có một mình con hay không?
Cha bảo hắn tìm người đến cầu thân, hắn lại tìm bệ hạ đến.
Chỉ là trưởng huynh ta đuổi bệ hạ đi rồi.
Chỉ nói một câu không phân biệt chức vị, khi ngươi quấy rầy hôn sự của người khác, có nghĩ tới có một ngày nhà ngươi sẽ cùng làm thông gia với nhà ta không?
Bệ hạ chán nản chuồn mất.
Ta nghe a nương nói với cha, trưởng huynh còn nhớ lúc trước bệ hạ bảo Tống Đại Bạn bịa ra những lời "trung bộc" gì đó, khiến a tỷ ta tức giận bỏ đi.
Một đêm, Triệu Thập An bất ngờ lại tới phòng ta, nhíu mày hỏi ta có muốn gả cho hắn hay không?
Ta gật đầu, tất nhiên là muốn.
Hắn nói nếu muốn chờ các huynh trưởng đồng ý mối hôn sự này, chỉ sợ có thể là phải đợi đến khi a tỷ trở về, nhưng hắn chờ không nổi, nếu không thành thân, hắn phải đi biên cương, biên cương dù sao cũng bất ổn, ngoại địch thường xuyên xâm phạm.
Nếu muốn huynh trưởng đồng ý, chỉ có một cách.
Vì vậy, hắn và ta gạo sống nấu thành cơm.
10
Cuối tháng ba, hắn biết ta có thai, liền vào cung, quỳ suốt ba ngày, chịu một trận đòn roi.
Ba huynh trưởng ta không còn cách nào, cuối cùng cũng lạnh mặt đáp ứng hôn sự.
Tháng sáu, ta gả vào vương phủ, hắn nói đưa ta đến biên cương, ta ngày ngày hết ăn rồi lại ngủ, tính tình thay đổi rất nhiều.
Nói muốn đi với hắn, muốn chờ a tỷ về.
Hắn cau mày dỗ dành ta, nói chờ khi đến biên cương, hắn nhất định sẽ tìm a tỷ cho ta, bảo a tỷ ở bên ta mỗi ngày.
Ta không thèm tin hắn, nếu hắn thật sự tìm được a tỷ, sao có thể chịu đựng được rất nhiều sự phẫn nộ của các huynh trưởng?
Cuối tháng bảy, nhị huynh rốt cuộc cũng thành thân, tuy nhị tẩu xuất thân không cao, nhưng lại là một nương tử cực kì tốt, tính tình lại dịu dàng, đối đãi cha nương vô cùng hiếu thuận.
Ta nghe a nương nói, cha của nhị tẩu ban đầu cũng không đồng ý mối hôn sự này, là trưởng huynh tự mình đi hòa hảo.
Ta biết trong lòng trưởng huynh có nỗi khổ, cho nên một khi nhị huynh đã thích, thì bất luận như thế nào huynh ấy cũng phải nói giúp nhị huynh.
Triệu Thập An mặc dù làm nữ tế nhà chúng ta, ở chỗ cha nương được đối đãi tốt bao nhiêu, ở chỗ huynh trưởng cũng không được bao nhiêu chào đón.
Hắn tới nhà ta, thỉnh thoảng sẽ say rượu, hoặc là bị trưởng huynh ta chèn ép, mặc dù công phu của hắn rất cao, nhưng về khoản da miệng vẫn không bằng các trưởng huynh ta.
Hắn nói mình không thể chịu thiệt nên mỗi đêm đều thắp đèn đọc sách, ta nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, không khỏi nhếch khóe miệng nở nụ cười.
Ngày Đông chí, buổi trưa ta ăn sủi cảo, vừa mới nằm xuống, nha đầu ở nhà đến truyền lời, nói tẩu tử bên thông gia phái người đến truyền lời, đại cô nãi nãi trở về.
Ta nhất thời nghe không hiểu, đại cô nãi nãi này là ai.
Nha đầu nói, còn không phải là a tỷ mà vương phi ngày nhớ đêm mong sao?
Ta mặc áo choàng, giày còn không kịp xỏ.
Khi về đến nhà, ta đứng ở cửa lặng lẽ lắng nghe, người bên trong nói chuyện không nhanh không chậm, âm thanh khoan khoái dễ nghe, chẳng phải là a tỷ ta sao?
Ta vén rèm lên, a tỷ ngồi trên giường đất, dáng vẻ không khác gì ngày xưa.
Tỷ ấy là a tỷ ta, tỷ ấy rốt cuộc vẫn không nỡ bỏ chúng ta, tỷ ấy đã trở về.
Ngày đó Triệu Thập An khẽ nói với ta, ánh mắt trưởng huynh nhìn a tỷ không trong sạch một chút nào, huynh ấy chắc chắn là muốn cưới a tỷ ta.
Người nhà ta đều biết, chỉ có a tỷ không biết mà thôi!
A tỷ xuất giá từ nhà ta, ta mang tiền bạc mình tích góp được giao cho tỷ ấy, đều là của hồi môn ta tích góp cho tỷ ấy.
Triệu Thập An chuẩn bị cho a tỷ hai thôn trang, bảo ta đem hết khế ước đất cho a tỷ.
Hắn nói với ta thế này, thôn trang là của hồi môn tốt nhất, nếu sau này họ cãi nhau, a tỷ cũng có chỗ an thân.
A tỷ nhìn hộp bạc vụn, vuốt tóc ta.
Trong mắt ngấn lệ, nhưng lại không rơi xuống.
Tỷ ấy nói, Bảo Châu nhà ta trưởng thành rồi, cũng sắp làm a nương rồi. Thấy muội tìm được người có thể yêu muội, che chở cho muội, a tỷ rất vui.
Vương gia đối đãi với muội bằng cả tấm chân tình, còn muội chỉ cần đối xử với người trong nhà trước đây như thế nào thì đối xử với hắn như thế ấy, hắn xuất thân hoàng gia, thứ thấy nhiều nhất chính là lòng người bí hiểm, tình thân trong hoàng gia lạnh nhạt, chỉ khi hắn đến nhà chúng ta mới tự tại nhất.
Người trong nhà chỉ coi hắn là cô gia, không ai coi hắn là Vương gia, hai người đã là phu thê, càng nên như thế, muội chỉ cần nhớ kỹ, cho dù thế nào hắn cũng là phu quân của muội là được.
Ta hiểu ý của a tỷ.
Còn nói với tỷ ấy tên bệ hạ và Tống Đại Bạn kia đã quấy nhiễu hôn sự của trưởng huynh và tỷ ấy như thế nào.
A tỷ híp mắt nở nụ cười, hồi lâu sau mới gật đầu.
Sau đó, trưởng huynh như nguyện cưới a tỷ.
Cách một bức tường, trong nhà dần trở nên náo nhiệt.
A tỷ ta ầm ĩ bảo trưởng huynh mắc xích đu cho tỷ ấy dưới gốc cây hòe.
Chỉ trong hai ngày, xích đu đã được mắc lên.
Lại một ngày nữa, a tỷ nói muốn xây một cánh cửa trên tường, nếu như vậy ta về nương gia sẽ càng thuận tiện hơn.
Trưởng huynh kéo mặt tới tìm Triệu Thập An, hai người cặm cụi cả một ngày, đào một cái lỗ ở trên tường.
A tỷ không hài lòng đối với cái động kia lắm, trưởng huynh biết làm quan nhưng lại không biết làm cửa, chỉ có thể nhờ tam huynh đích thân ra tay.
A tỷ ngày nào cũng có việc bảo trưởng huynh làm như vậy, trưởng huynh cũng không phản bác, lần nào cũng tỏ ra hài lòng.
Ta hỏi a tỷ, tại sao lại làm như vậy?
A tỷ nói, có lẽ chỉ có như vậy, hắn mới cảm thấy tỷ yêu hắn!
Sau đó, ta sinh ra Triệu Đại Bảo, chưa tới một năm nhị tẩu sinh ra Ôn Nhu, cách nửa năm sau, a tỷ sinh ra Triều Vinh.
Trong nhà trở nên càng ngày càng náo nhiệt, cha nương thì mỗi ngày đều chăm bẵm các tôn nữ và ngoại tôn, ai cũng trẻ hơn rất nhiều.
Trưởng huynh thì ngoại trừ lúc thượng triều, thường ngày không có việc gì sẽ không ra ngoài.
Lông mày của a tỷ cũng là huynh ấy vẽ, tóc cũng là huynh ấy chải.
Trong thành Đông Kinh, có ai mà không ghen tị với a tỷ ta?
Ta nghĩ cuối cùng ta cũng biết mình đang mong đợi điều gì, có lẽ chính là những tháng ngày như vậy!
Cha nương thân thể khỏe mạnh, các hài nhi tuy nghịch ngợm càn quấy nhưng vui vẻ vô lo, huynh trưởng, ta và a tỷ có thể tìm người phù hợp, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống bình thường, nhưng bởi vì ở bên cạnh hắn, ngày nào cũng trở nên thật đặc biệt.
Mong rằng tất cả những điều chân thành có thể bảo tồn an toàn và thỏa đáng, mong rằng tất cả những người ngươi yêu thương đều là những người yêu thương ngươi.
(TOÀN VĂN HOÀN)
Chương trước
Mục lục
Nhất Mộng Như Sơ
Lạc Bối Bối
Nhất Mộng Như Sơ - Lạc Bối Bối
https://isach.info/story.php?story=nhat_mong_nhu_so__lac_boi_boi