Chương 24
ên thư sinh áo trắng nghe được Khương Vấn nói, nhưng vì không hiểu rõ lắn nên chiếu theo lời Khương Vấn theo làm, đem bài thơ trên bàn ra đọc.
“Nằm xuân
Nằm mai lại văn hoa, nằm thạch ca sa đan,
Diêu vấn nằm thạch thủy, nằm thạch đáp xuân lục.
Nằm thạch lục, nằm thạch thấu lục, nằm thạch thấu đại lục.”
Một bài thơ vừa đọc xong, cả Tụ Hiền các im lặng một lát, sau đó tất cả cơ hồ đồng thời cùng rống lên cười to. Khiến các khách trên lầu hai không khỏi tò mò nhìn xuống lầu một coi chuyện gì mà ở dưới đó náo nhiệt thế?
Tên thư sinh áo trắng lúc này mới hiểu ra, khuôn mặt chuyển từ hồng sang đỏ, rồi lại trắng, liên tục khiến hắn trông cực kỳ buồn cười. Hắn tự giác biết mình nếu cứ ở lại sẽ tiếp tục bị chê cười nên vội vàng câu lễ nói: “Trong nhà còn có chuyện quan trọng, ta đây xin cáo từ.” Nói xong lập tức co giò, vắt chân lên cổ chạy, ly khai khỏi Tụ Hiền các. Bộ dáng kia thật giống một con chó nhỏ đang cúp đuôi chạy trốn.
****
Tiểu Đồng cùng Hoàn nhi sau khi rời Tụ Hiền các liền tìm một căn phòng tuy nhỏ, đơn giản nhưng cũng được trang hoàng theo phong cách của tửu lầu, vừa tới lầu hai Hoàn nhi liền ngồi xuống, đồng thời gọi hai bát cơm cùng vài món ăn lên.
Khương Vấn cùng Tư Không Diệp một đường đi theo Tiểu Đồng cùng Hoàn nhi, Tư Không Diệp có chút tò mò nhìn hai người đi ở phía trước, hai mày nhíu lại, cảm thấy rất nghi hoặc, vì cái gì hắn thấy thân hình hai gã sai vặt kia vô cùng quen mắt? Thẳng đến khi hai người tiến vào một tửu lầu, bọn họ hai người cũng một trước một sau theo vào.
Khương Vấn tiến vào một phòng trong tửu lầu, thầm khen hai cái gã sai vặt này ánh mắt quả nhiên rất tốt. Nhất Phẩm cư này tuy không có mấy danh tiếng, nhưng phàm là những người tới đây ăn cơm đều là chút xuất loại bạt tụy (siêu việt hơn cả mọi người), đều là những người phi thường tài năng. Liền liên chính mình cũng thực thích nơi này, mỗi lần sư phụ lên kinh, chính mình luôn cùng hắn tới nơi này ăn một bữa.
Vào trong đại sảnh đảo mắt một vòng nhưng không tìm được bóng người. Khương Vấn cùng Tư Không Diệp đồng thời ngẩng đầu nhìn lên thấy hai gã sai vặt kia đang ngồi ở trên lầu hai.
Hai người liếc nhau, ăn ý cùng đi lên lầu hai, ngồi tại vị trí gian bên cạnh.
Tiểu nhị thấy có khách vội vàng đến, cũng vội vàng tiến lên chào hỏi, “Nhị vị công tử, chẳng biết muốn dùng gì a?”
Khương Vấn đáp: “Một tửu hồ cùng vài món ăn thôi.”
“Vâng, vâng!” Tiểu nhị nhanh chóng trả lời, sau đó xoay người đi xuống chuẩn bị.
Tiểu Đồng có trí nhớ rất tốt, lúc Khương Vấn cùng Tư Không Diệp theo cầu thang đi lên, nàng liến nhận ra ngay. Một người, là vừa rồi trên đường đã đâm vào chính mình, hơn nữa hắn còn mặc một bộ cẩm bào màu trắng nên nàng nhớ rất rõ. Còn một người là tại Tụ Hiền các, ở trong một phòng trên lầu, hắn đã mở cửa sổ ra để xem náo nhiệt. Lúc ấy tuy cũng có rất nhiều người giống vậy, nhưng là người này diện mạo thập phần suất khí vì vậy khiến Tiểu Đồng ấn tượng khắc sâu.
Tiểu Đồng mắt thấy hai người này ngồi ở gian phía sau mình, trong lòng nghi hoặc, hai người không phải là theo đuôi các nàng đến đấy chứ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thấy chuyện này rất khó có thể xảy ra. Lắc lắc đầu, chắc mình suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Tiểu Giới? Tiểu Giới?” Hoàn nhi kêu liền hai tiếng.
“A? Làm sao vậy?” Tiểu Đồng phục hồi tinh thần lại hỏi.
“Không có gì, chính là gặp ngươi vừa rồi đột nhiên thất thần, Tiểu Giới, ngươi vừa rồi suy nghĩ cái gì vậy?” Hoàn nhi hấp háy hai tò mò hỏi.
“Nga, cũng không phải cái gì ghê lắm, chính là mấy cái đồ ăn ngươi gọi ta chỉ sợ hai người ăn không hết. Chúng ta đợi lát nữa tiểu nhị rời di liền đem cất vào bao mang về.” Tiểu Đồng cố bịa ra một cái lý do, không thể nói là chính mình cảm thấy hai người đằng sau có vấn đề được.
“Nguyên lai là như thế, ngươi nếu đã nói vậy thì lát nữa sẽ gói lại đem về.” Hoàn nhi không nghi ngờ gì nàng nói, “Tiểu Giới, ngươi không biết, lúc vừa rồi ngươi nói muốn ngâm thi tác họa thật dọa ta muốn chết. Tiểu thư ta trước kia cũng chẳng giỏi gì mấy thứ đó lắm, ngươi đột nhiên nói vậy, ta thực sợ ngươi lại làm gì sai thì chết.”
“Sợ cái gì, binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất lấp thôi. Ta một khi đã nói vậy tức là tự ta đã có biện pháp. Ta chính là một người đa tài đa nghệ mà, điểm này, ngươi về sau sẽ biết.” Tiểu Đồng một bên mồm to ăn đồ ăn, một bên trả lời vấn đề của Hoàn nhi.
Mà lúc này Khương Vấn cùng Tư Không Diệp, hai người đang mở to vành tai cố gắng cẩn thận lắng nghe họ nói chuyện. Tuy hai bàn cách rất xa nhau nhưng là đối với nhĩ lực không giống người bình thường của bọn họ mà nói, nghe lén chỉ là một chuyện nhỏ. Chính nhưng là…… hai người càng nghe lại càng thấy hồ đồ, cái gì tiểu thư nhà ta, cái gì tự ta đã có biện pháp. Mặc dù hai người đã nghe được nhưng lại cứ như là vịt nghe sấm, hoàn toàn không hiểu gì cả.
Khương Vấn bày ra một bộ suy tư, thấp giọng nói: “Sư đệ, ngươi nghe hiểu bọn họ nói gì không?”
Tư Không Diệp khinh thường liếc mắt nhìn Khương Vấn, Khương Vấn vừa thấy, tưởng hắn nghe hiểu, vẻ mặt kinh hỉ nhìn thấy hắn. Nhưng vào lúc này, Tư Không Diệp đáp lại một câu làm Khương Vấn dở khóc dở cười, “Không hiểu.”
Hai chữ, thực giản đơn, ân, quả là tác phong của sư đệ. Nhưng lại làm cho Khương Vấn cảm thấy buồn cười, khóe miệng giật giật, nói: “Thiết, nếu vậy sao không nói sớm, chính mình nghe không hiểu mà còn dùng cái loại ánh mắt đó nhìn ta. Hại ta còn tưởng rằng ngươi nghe hiểu chứ.”
“Ta cho tới bây giờ chưa từng nói như vậy a!” Tư Không Diệp biện bác.
Lúc này, tiểu nhị bưng đồ ăn lên, tay chân nhanh nhẹn sắp xếp đồ ăn lên bàn, Khương Vấn liền cầm đũa gắp một miếng thị bỏ vào mồm, “Sư đệ, ngươi nếm thử chút đi, nơi này đồ ăn cũng rất được a, sư phụ mỗi lần lên kinh đều đến đây ăn một bữa.”
Tư Không Diệp nghe xong, ngữ khí càng thêm khinh thị vài phân, “Lão nhân gia chỗ nào mà chả muốn ăn? Ta thấy, chỉ cần có thể ăn được hắn đều ăn hết.”
Nhớ rõ lúc trước chính mình mới bốn tuổi, phụ hoàng phân tích tình hình Vị quốc cho chính mình nghe, chính mình lúc đó cũng mới hiểu được, nguyên lai triều đình Vị quốc bất tri bất giác sớm đã có hơn phân nửa lực lượng của Vệ vương. Phụ hoàng lo lắng tương lai ngôi vị của chính mình không thể cùng Vệ vương đấu tranh, liền giao chính mình ột vị cao nhân bác học đa tài để học nghệ. Nghe nói người này văn vũ song toàn, tính tình thập phần quái dị, người nào muốn làm đồ đệ của hắn thì trước tiên phải thuận mắt hắn cái đã.
May mắn thay lão nhân kia vừa thấy hắn liền vạn phần thích thú nên ngay lập tức thu nhận hắn làm đồ đệ.
Nhớ rõ chính mình khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn đang mặc một thân bố vải, trên tay cầm một cái đùi gà, nói là muốn ăn gà thì phải ăn như vậy (ay da, tức là cầm nên mà cạp đó mọi người ^0^). Nếu như không phải sau này học nghệ mới biết hắn tài năng thế nào chứ nếu không chính mình thật đúng là hoài nghi liệu tên khất cái trước mắt có thật sự là cao nhân như trong lời phụ hoàng nói không nữa.
Không hay ho chính là đồ đệ mà hắn thu nhận cũng thật kỳ quái. Tỷ như sư huynh trước mắt đây, rõ ràng là lục hoàng tử được Tuyên quốc hoàng đế sủng ái nhất nhưng lại cố tình không muốn hồi quốc, kế thừa ngôi vị hoàng đế, mà lại đi tiến cung giúp mình củng cố triều cương. Cái này cũng chưa tính là gì, càng quái chính là, hắn có thuật dịch dung, khuôn mặt vào triều chi là khuôn mặt gì, bình thường lại càng không nói làm gì, cơ hồ mỗi lần ra khỏi phủ hắn đều có một khuôn mặt mới. Mặc kệ hắn tình tình như thế nào, mặc kế hắn làm gì, hắn đều cho người ta cảm giác vừa chính mà lại vừa tà.
Tư Không Diệp đắm chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn quên mất bản tính chính mình cũng quái dị không kém.
“Sư đệ? Sư đệ?” Khương Vấn thấy Tư Không Diệp biểu tình như gỗ, biết sư đệ này không biết lại suy nghĩ đến cái gì nữa đây, mỗi lần nhắc tới sư phụ, hắn không phải phải biểu tình thống khổ thì cũng là vẻ mặt có chút đăm chiêu, thật không hiểu rốt cuộc là vì cái gì, chẳng lẽ mấy năm nay bị sư phụ vui đùa quá mức rồi sao?
Ngốc Tử Hoàng Hậu Ngốc Tử Hoàng Hậu - Phong Phong