Chương 24: Đi Tuần (2)
HƯƠNG 24 ĐI TUẦN (2)
Đi đến tối mịt,anh mới cho dừng chân,nghỉ một đêm ở tửu lâu rồi sáng mai đi tiếp.Cơ hội tốt của cô đã đến,ban đêm khi anh ngủ say cô sẽ trộm hết tiền bạc của anh rồi bỏ trốn.
Sau khi ăn xong bữa tối,cô giả bộ ngáp ngủ,đi lên trên lầu chọn một trong những phòng anh đã đặt,rồi nằm xuống trùm chăn kín đầu.Đến nửa đêm,cô ngồi dậy,thay y phục màu đen rồi lấy khăn đen bịt mặt.Rón rén đi sang phòng của anh.Cửa "kẹt" một tiếng khẽ,cô nhẹ nhàng bước vào đưa tay lần mò xem có tiền bạc gì không,hình như là không có,làm gì có ai để tiền bạc trên bàn cơ chứ? Chắc anh giấu trong người.Mò mẫm đi đến bên giường,cô đưa tay sờ mó lung tung trên người anh.
- Ai? - Anh mở mắt túm lấy tay cô
Cô không trả lời,rụt tay lại,xoay người bỏ chạy,anh rất nhanh chặn trước mặt cô,vì trời tối om sòm cô không nhìn thấy,lại đâm sầm vào người anh,hai người cứ thế ngươi một chiêu ta một chiêu,cũng may cô có thể nhận thức được tránh né được những chiêu đó của anh.Mệt mỏi,cô đầu hàng:
- Là ta,ngươi dừng lại được chưa?
- Ta đã sớm biết
- Sao ngươi biết? - Cô trố mắt ngạc nhiên,bỏ khăn bịt mặt xuống
- Mùi hương trên người của ngươi,may là có dấu hiệu nhận biết ngươi,nếu không ngươi nghĩ ngươi có thể dễ dàng tránh né chiêu thức của ta sao? Nói đi,ngươi vào đây làm gì?
- Ta............
- Lại muốn câu dẫn ta? - Anh ghé vào tai cô thì thầm
- Ta không có - Cô đẩy anh ra
- Có gì đâu,ta chiều ngươi - Anh bồng cô lên ném cô xuống giường
- A........cái mông ta vẫn còn đau đó - Cô xoa xoa mông,tức giận thét - Phi Tùy Phong,bà đây không muốn đôi co với ngươi,đừng có mà giở trò,đồ biến thái
- Chọc ngươi thật không vui chút nào - Anh ngồi xuống giường vỗ má cô - Thật là nhàm chán
- Ta mệt rồi,về ngủ đây - Cô ngồi dậy đi ra khỏi phòng,kế hoạch đổ bể chỉ vì cái thằng biến thái đó,thật đáng ghét.
Sáng hôm sau,vì cô nổi hứng muốn đi bộ trên phố,anh chiều ý,cùng cô đi dạo hết khu phố này đến khu phố khác.Cô còn mua rất nhiều đồ trang sức bắt anh trả tiền.Sau này bỏ trốn còn có cái mà bán.Cô vui vẻ xách đống đồ bước đi,đột nhiên cả một đám nam nhân từ đâu xông tới,chen lấn xô đẩy nhau,còn ru cô ngã xuống đất,cô đứng dậy tức giận phủi phủi quần áo,la hét:
- Đi đứng kiểu gì vậy? Đồ thần kinh!
Kẻ vừa ru cô ngã quay phắt lại:
- Xin lỗi.Là bất đắc dĩ thôi.Tiểu thư con gái của Nhạc tướng quân đang mở lễ ném tú cầu kén rể,ta phải tham gia.Nói cho ngươi biết,nàng đẹp như hoa Mẫu Đơn,trong cái thôn này,phải nói là nam nhân nào cũng muốn có được nàng.
- Vậy sao? Ta cũng muốn xem nàng đẹp như thế nào mà lại cuốn hút đông đảo người như vậy - Cô liếc mắt nhìn anh - Chắc nàng sẽ hợp khẩu vị của ngươi
- Ta không phải loại người đó
- Cứ đi xem sao - Cô kéo tay anh chạy đến phía đám đông
- Thưa các vị hương thân,hàng xóm,láng giềng,bằng hữu.Hôm nay tiểu nữ nhà tôi Nhạc Xuân Lan quyết định ném tú cầu chiêu thân.Với điều kiện nam đơn thân chưa kết hôn và dưới 30 tuổi,trên hai mươi tuổi,bất luận là người thế nào,chỉ cần nữ nhi nhà ta ném tú cầu trúng ai thì lập tức có thể thành thân.Bây giờ chúng ta bắt đầu - Nhạc tướng quân trịnh trọng tuyên bố
- Bắt đầu rồi - Mọi người vỗ tay nồng nhiệt
- Hay quá - Cô cũng vỗ tay góp vui,nhìn lên trên bục chỉ thấy có một vị cô nương thân mặc y phục màu hồng phấn,trên mặt dùng khăn che đi đôi môi xinh xắn nhưng vẫn lộ ra khuôn mặt xinh đẹp động lòng người.
Cô để ý đến ánh mắt của Nhạc Xuân Lan,cô gái cứ nhìn chăm chăm về phía cô,hình như là nhìn trúng anh nha...........Cô đẩy anh lên trên,vui vẻ nói:
- Ngươi cũng nên tham gia đi.Nàng trông khá đẹp đó,không được bỏ lỡ cơ hội kẻo sau này có hối hận cũng không kịp đâu
- Ta không có hứng thú - Anh xoay người bước đi
- Ê ku! Đừng có mà hối hận - Cô lót tót chạy theo
Ngàn Năm Gặp Lại Ngàn Năm Gặp Lại - Âu Dương Âm Dương