Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nắng Gắt
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 23
T
ôi có một cảm giác vô cùng kỳ quái.
Ví dụ như, hiện tại có mấy vị bác sĩ đang ngồi trong phòng bệnh của tôi nói chuyện phiếm. Bác sĩ Phương – người phụ trách bệnh án của tôi, ngồi trên tay vịn của sô pha; bác sĩ Viên xinh đẹp đoan trang ngồi gọn trên ghế; bác sĩ Tần – người lớn tuổi nhất, ngồi vắt chéo chân ở một chiếc ghê khác.
Còn bác sĩ Lâm, chính là phó giám đốc của chúng tôi lại đang đứng tựa ở cửa sổ, cầm tấm phim x-quang xem.
Bọn họ hiện tại đang rất nghiêm túc thảo luận về phương án phẫu thuật.
Thế nhưng, vấn đề là, tại sao lại thảo luận trong phòng bệnh của tôi?
"Ừm, mức độ lan rộng của vết thương khá rõ ràng."
Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ thấy bộ dạng này của Lâm Tự Sâm. Ánh mắt anh ta dán trên tấm phim, đầu hơi cúi xuống rất chuyên tâm, dáng vẻ trầm tư, dường như trước mắt không có bất cứ cái gì ngoài ca bệnh kia. Cho dù là sự tự tin khi phát biểu điều gì, hay là cái điệu bộ khẽ nhíu mày khi thảo luận của anh, tất cả cũng đều khiến cho người ta có cảm giác thật xa lạ. Thậm chí ngay cả trang phục anh ta cũng qua loa hơn, có khi mấy ngày đều mặc một chiếc áo len, không có một chút nào giống với tác phong thường ngày ở công ty.
Dường như, anh ta rất thích công việc làm bác sĩ.
Bọn họ cứ đàm đạo một cách rất nhập tâm như vậy, còn tôi ăn không ngồi rồi nhìn bọn họ, nhất thời quên thu hồi ánh mắt. Lâm Tự Sâm đang nói cái gì gối cái gì tuyến mạch, bỗng nhiên ngừng lại, nhìn tôi.
Cả mấy vị bác sĩ kia cũng nhìn sang tôi.
Tôi lúng túng, xấu hổ cười với bọn họ một cái rồi lại yên lặng quay đầu về chỗ khác.
Sau đó, tôi chợt nghe thấy một tiếng cười trộm của bác sĩ Phương.
Lâm Tự Sâm đứng thẳng người: "Cũng không còn sớm, mọi người cùng đi ăn cơm đã, thế nào?"
"Được được." Bọn họ đồng thanh tán thành.
Lâm Tự Sâm thu dọn tài liệu, nhìn bác sĩ Phương.
Bác sĩ Phương uể oải duỗi người: "Ôi trời, gần đây nhiệm vụ phải làm cũng nhiều quá đi!" Nói rồi, anh ta tủm tỉm đứng dậy, đi tới phía tôi: "Đi ăn cơm thôi, bệnh nhân của chúng ta cũng phải đi cùng chứ nhỉ!"
"Hả?"
Tôi quay sang nhìn Lâm Tự Sâm. Vừa gặp ánh mắt của tôi, anh ta liền hạ mi mắt, cúi đầu nhìn đồng hồ.
Bệnh nhân cùng ăn cơm với bác sĩ, đây là thể loại gì?
Không hiểu sao tôi lại cảm thấy nhóm bác sĩ này có gì đó rất thần bí?
"Bởi vậy cho nên, hằng ngày cậu đều ăn cơm do người giúp việc nhà phó giám đốc Lâm đưa tới? Nếu không thì đã đi ăn cùng anh Lâm hoặc bác sĩ Phương rồi đúng không?"
"... Đúng vậy, dì Trần nói là đưa cơm tới cho phó giám đốc Lâm, anh ấy bận việc ở đây, cho nên thuận tiện mang cho mình một suất."
"Cậu cảm thấy điều này nghe có tính khoa học sao?"
"..."
Ân Khiết vân vê cằm, nói: "Hi Quang, cậu thật sự không cảm thấy, phó giám đốc có ý với cậu à?"
"...Cậu có thể dùng đại não suy nghĩ được không hả?"
Nếu thật sự đúng như lời Ân Khiết nói, vậy thì đường tình cảm của anh Lâm Tự Sâm này cũng quá kỳ lạ đi! Sao mà từ ghét tôi thoáng cái lại chuyển sang thích tôi được?
"Hình như anh ta ở đây để thảo luận về một cuộc phẫu thuật khá khó khăn... Mặt khác, có thể là do anh ta cảm thấy việc mình bị ngã cũng có một phần trách nhiệm của bản thân? Hơn nữa, cơm cũng đâu phải do anh ta mang tới, là dì Trần ngày nào cũng đưa tới tận nơi đấy chứ. Anh ta cũng thỉnh thoảng thuận đường ghé thăm mình một lát rồi đi luôn, nếu như không đi ngay..."
Ân Khiết lóe mắt nhìn tôi, dáng vẻ tò mò vô cùng, đáng tiếc tôi phải để cô ấy thất vọng rồi.
"Thì là vì có một đám bác sĩ cũng đang ở chỗ mình cùng anh ta thảo luận vấn đề y học, hoặc là tám chuyện ở trường Y."
Ân Khiết vẫn còn ở trong trạng thái mê muội: "Ở đây?"
Tôi gật đầu.
"Vậy cậu nghe có hiểu gì không?"
"... Thế cho nên mình mới bảo cậu mang cho mình cái máy chơi game tới đây!!!"
"Kỳ nghỉ của phó giám đốc cũng thật là siêu phàm thoát tục!" Ân Khiết cảm thán: "Anh ấy có phải là làm việc tới phát cuồng rồi không? Bình thường ở công ty tăng ca kinh khủng như vậy mà giờ xin nghỉ phép rồi lại còn tới làm ở bệnh viện."
Tôi mãnh liệt tán thành, thuận tiện tung ra một ít tin tức: "Bác sĩ Phương nói anh ta trước đây cũng rất đáng sợ, lúc còn học đại học anh ta hoàn toàn không phải là người, tới bệnh viện làm rồi lại càng không phải người. Ai lại đứng thực hiện ca phẫu thuật mười mấy tiếng đồng hồ liền mà vẫn nhìn anh ta vẫn chẳng hề hấn gì như người nhàn hạ."
Tôi nói linh ta linh tinh một hồi, Ân Khiết nghe đến mức hào hứng tràn trề: "Bác sĩ phụ trách của cậu tám chuyện với cậu về phó giám đốc nhiều thế cơ à?"
Tôi tỉ mỉ nghĩ, đúng là có nói nhiều thật. Lúc ăn cơm, bình thường những người khác hay nói chuyện công việc, còn anh ta lại lôi kéo tôi nói chuyện trên trời dưới đất. Tôi kết luận: "Anh ta hình như nói nhảm hơi nhiều!"
"Không nghĩ ra phó giám đốc Lâm của chúng ta là cái dạng người gì nữa..." Ân Khiết suy tư cả ngày mới thôi: "Vậy Hi Quang này, quan hệ giữa cậu và phó giám đốc đã tốt lên được chút nào chưa? Cơ hội hiếm có đó nhé, cậu cũng đừng quá cố chấp."
"... Cũng được, "cật nhân chủy nhuyễn (*)". Bình thường cũng sẽ nói chuyện với nhau vài câu..."
(*)Nã nhân thủ đoản, cật nhân chủy nhuyễn: Nhận quà của người khác thì phải biết khiêm nhường, ăn cơm của người khác thì phải dẻo miệng. Đại ý là nói về kỹ năng mềm trong giao tiếp đời thường.
"Ừ, mình cũng cảm thấy thái độ của anh ấy đối với cậu không còn thô bạo như trước."
Nhắc tới sự thay đổi trong thái độ của Lâm Tự Sâm, tôi bỗng nhiên nhớ tới câu nói của anh ta sáng hôm ấy. Tôi hỏi Ân Khiết: "Ân Khiết, mình khóc trông có đáng sợ không?"
"..."
"... Hay là vô cùng... đáng yêu???" Tôi cũng tự thấy ớn lạnh.
"..." Ân Khiết hiển nhiên không nhịn được nữa, "Mình còn chưa thấy cậu khóc. Nào, khóc thử một trận cho mình xem?"
Ân Khiết để lại máy chơi game rồi ra về.
Có cái máy này, rốt cuộc những ngày tháng nằm viện của tôi cũng bớt buồn chán. Mỗi ngày tôi đều chơi đến không biết gì. Có hôm Lâm Tự Sâm đến đúng lúc tôi đang ở trong tình trạng nguy cấp sắp thông qua ván game, chỉ có thể tiếp anh ta được vài câu rồi lại tiếp tục vùi đầu vào máy.
Chờ tới khi tôi thanh tỉnh hoàn toàn, thì anh ta đã đi mất. Tôi nhất thời cảm thấy thật khó chịu. Mỗi ngày đều ăn cơm nhà người ta, người ta đến thăm mình mà mình lại vô tư ngồi chơi game, thật không có phép lịch sự gì cả. Nằm trên giường trằn trọc cả ngày, cuối cùng không chịu được tôi quyết định gửi tin nhắn xin lỗi tới Lâm Tự Sâm.
"Xin lỗi phó giám đốc, lúc nãy em chơi game vừa đúng lúc qua ải, quá mải mê!"
Gửi tin đi rồi tôi mới ý thức được, nội dung cũng thật là thiếu lễ phép! Rất may là Lâm Tự Sâm trả lời lại, nhìn qua thì không thấy anh ta tức giận gì.
"Hiện giờ cô vẫn chưa thích hợp để chơi mấy trò khiến não bộ vận động căng thẳng như thế."
"Uhm." Lại là bác sĩ Lâm nữa rồi.
Một lúc sau anh ta lại gửi tin tới: "Qua ải chưa?"
Tôi nhanh chóng trả lời: "Chưa."
Nếu như biết trước hậu quả của việc gửi tin nhắn này tới anh ta, tôi tuyệt đối sẽ không làm!
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tự Sâm vác theo một đống việc tới, giao cho tôi làm.
"Phó giám đốc... Thật ra, em cũng không phải là người cuồng làm việc đến thế. Em không muốn tăng ca."
"Chơi game hao tổn sức lực rồi, làm việc để thư gian một chút."
Tôi nhìn chồng tư liệu cao ngất anh ta đặt ở đầu gối tôi, yên lặng không nói gì.
Còn anh ta thư thái cởi áo khoác vắt lên thành ghế, nói: "Máy game đâu? Hôm qua chưa qua ải đúng không, để tôi giúp cô."
Tôi giật mình. Đột nhiên tôi cảm thấy, chuyện này sao lại không giống với lời thoại nên có giữa chúng tôi? Mặc dù quan hệ giữa tôi và Lâm Tự Sâm mấy ngày nay đã cải thiện khá nhiều, nhưng dường như vẫn chưa thể tiến tới cái tình huống như thế này dễ dàng thế được.
Anh ta dường như cũng ý thức được bản thân mình vừa nói cái gì, nụ cười trên môi đột nhiên cứng lại. Tôi chẳng biết nên làm gì, đánh vội vàng móc cái máy game giấu kỹ trong chăn ra đưa cho anh ta.
Sau đó, tôi cũng sững sờ.
Ánh mắt anh ta chậm rãi di chuyển từ mặt tôi xuống tay chúng tôi, nhận lấy cái máy game.
Căn phòng yên tĩnh xuống.
Tôi chống tay lên bàn, chần chừ viết báo cáo tổng kết thường niên. Còn Lâm Tự Sâm ngồi trên sô pha, cúi đầu nghiêm túc ấn những cái phím trên máy game.
Tôi cảm thấy anh ta hình như không được thành thạo lắm.
Sau đó tôi mới phát hiện, tay trái của anh ta hoàn toàn không theo kịp tốc độ của tay phải. Có lẽ anh ta cũng ý thực được nhược điểm ấy, cho nên, cứ mỗi lần qua ải thất bại, anh ta lại ngừng lại, chăm chú nhìn bàn tay trái của mình.
Không hiểu vì sao, tôi bỗng nhiên không muốn tiếp tục chứng kiến cảnh ấy nữa, toàn tâm toàn trí quay ra viết báo cáo.
Không lâu sau, anh ta trả máy game lại cho tôi rồi bỏ đi. Tôi nhìn số điểm anh ta đạt được... Thật là thê thảm.
Tôi bỗng nhiên chẳng còn hứng chơi game nữa.
Buổi chiều ánh dương vừa hạ, tôi tỉnh ngủ. Tôi buồn chán ra khỏi phòng bệnh, đi dạo quanh bồn hoa trong khuôn viên bệnh viện một vòng, đang chuẩn bị quay về thì vừa quay người lại đã bắt gặp Lâm Tự Sâm.
Anh ta ngồi trên ghế đá trong vườn hoa, đang cúi đầu chơi game, bên cạnh còn có một cậu bé đang chỉ dẫn anh ta cách chơi.
Cảnh tượng này sao mà tôi nhìn thế nào cùng thấy thật lạ lẫm.
Hơn nữa, máy chơi game trong tay anh ta cũng không phải cái của tôi, chẳng lẽ anh ta cũng đi mua một cái khác?
Tôi tò mò tới gần.
Thấp thoáng trong tán cây xanh, giọng nói ngây thơ của cậu bạn nhỏ mơ hồ truyền tới.
"Chú à, các bác sĩ khác nói chú là bác sĩ vô cùng tài giỏi. Chú sẽ làm phẫu thuật não cho bố cháu phải không?"
"Chú không."
"Haiz. Nhưng chú rất đẹp trai!"
"..."
Tôi nghĩ tới dáng vẻ trầm tư của anh ta lúc này, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười. Nhưng mà còn chưa kịp cười thì đã nghe thấy anh ta nói: "Ngay cả trò chơi này, chú cũng không chơi tốt."
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nắng Gắt
Cổ Mạn
Nắng Gắt - Cổ Mạn
https://isach.info/story.php?story=nang_gat__co_man