Một Tỉ Sáu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 22
5
Sau khi xét nghiệm tinh trùng của Nhất Ức Lục, Lục Thư vui vẻ được chưa bao lâu, lại xảy ra chuyện khiến cô buồn bã.
Nhất Ức Lục đã hơn hai mươi tuổi, nhưng vẫn chưa biết tự giải quyết nhu cầu của mình, theo nhìn nhận của Lục Thư thì đó là sự việc rất không bình thường.
Hồi Lục Thư còn làm tiểu thư, sau khi “xong việc” với khách, tâm tư đôi bên đều thoải mái nên họ thường nằm trên giường tán gẫu với nhau. Cũng như vị đại gia trước kia tâm sự nguyên cớ vì sao ông muốn “phá trinh”, rất nhiều khách kể lại cho cô nghe sự trải nghiệm của mình về tình dục và tình yêu: Nào thì năm bao nhiêu tuổi thì có ý thức về tình dục, năm bao nhiêu tuổi thì bắt đầu dùng tay nghịch “chim”; năm bao nhiêu tuổi thì bắt đầu ăn nằm với phụ nữ; trong đời sống chăn gối, họ khủng hoảng ra sao và đã khắc phục điều đó như thế nào? Mối tình đầu của họ là với người con gái như thế nào; người tình trong mộng của họ là ai; đời sống tình dục có những việc đáng cười và đáng buồn như thế nào; tình cảm của họ đã từng gặp những trắc trở ra sao; thậm chí cả những ảo dâm của họ nữa v.v... Những người khách đó đã nói với cô những chuyện riêng tư, thầm kín, những chuyện họ không thể nói với ai khác, kể cả với vợ họ; hơn nữa những chuyện đó lại rất thật, vì rằng bất cứ ai cũng đều có nhu cầu được thổ lộ những bí mật của riêng mình với người khác. Có một câu chuyện ngụ ngôn như sau: Một người không sao tìm được người nào đó để dốc bầu tâm sự, đành chui đầu vào một hốc cây lớn để nói hết những điều bí mật thầm kín của mình, có làm vậy anh ta mới thấy nhẹ nhõm trong lòng. Ý nghĩa của câu chuyện ngụ ngôn này chính là nhu cầu tâm lý đó của mỗi người, những người khách không cần phải nói dối với tiểu thư vì các cô không phải đối tượng để họ theo đuổi, yêu đương; họ đâu cần bịa chuyện để tranh thủ tình cảm của tiểu thư, và những chuyện đó cũng chẳng thể giành được tình cảm của tiểu thư nên họ cho rằng thổ lộ mọi điều bí mật của riêng mình với tiểu thư thì được bảo đảm tuyệt đối, đôi tai của tiểu thư cũng như hốc cây vì tiểu thư nào biết được danh tính của họ? Tiểu thư và khách nói đều dùng tên giả, bất kể hai người tối nay ân ái thế nào thì đến sáng sớm hôm sau họ đã “bai bai” nhau, ai đi đường nấy! Nếu có tình cờ gặp nhau trong trường hợp nào đó thì họ cũng chỉ coi nhau như người qua đường không quen biết mà thôi. Cho nên về mặt này, những kiến thức tích lũy được của Lục Thư cũng không kém cạnh gì Shere Hite - một học giả người Mỹ nổi tiếng, đủ để cô viết nên một cuốn sách best seller về sinh hoạt tình dục và tâm lý tình dục của nam giới.
Lục Thư biết rõ thời kỳ phát dục của một chàng trai bình thường là ở độ tuổi nào, chẳng kể em trai mình đã hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa đến thời kỳ đó hay sao? Lục Thư từ lâu đã cảm thấy sự bất thường của em trai dường như đã thành quy luật: Cái này bình thường thì cái kia lại không bình thường, bao giờ cũng không giải quyết hết vấn đề, hệt như câu trong sách triết: “Mâu thuẫn cũ giải quyết chưa xong, mâu thuẫn mới lại phát sinh!”.
Một chàng trai hai mươi tuổi mà không hề biết mà cũng không có chút cảm xúc tính dục gì thì chắc chắn có vấn đề, cô sợ em trai mình gặp trục trặc về tâm lí. Nhưng lo ngại về sinh lý vừa tiêu tan thì lại nảy sinh lo lắng về tâm lý.
Khi lấy mẫu tinh trùng ở phòng thí nghiệm vô sinh, Nhất Ức Lục có nói “Nhị Bách Ngũ cũng được”, nên nhân lúc Nhị Bách Ngũ thu dọn ấm chén trong phòng riêng cho khách, Lục Thư liền hỏi bóng hỏi gió cô về trạng thái ý thức tình dục của Nhất Ức Lục. Nhị Bách Ngũ thì chẳng cần phải bóng gió gì sất, Lục Thư chỉ mới ướm hỏi cô đã nói thẳng tuột:
- Á! Anh Lục ấy à!- Nhị Bách Ngũ vốn vẫn quen gọi Nhất Ức Lục là “anh Lục” - Anh Lục không có cảm giác gì với con gái cả! Em đi chơi với anh ấy thật chẳng khác gì hai đứa con trai đi với nhau! Anh ấy chẳng thèm động chạm gì đến em cả! Em trông thế nào hả chị? Lục Thư, chị nói đi! Em trông thế nào? Chị nói đi! - Nhị Bách Ngũ truy hỏi Lục Thư xem mình có xinh không, Lục Thư đương nhiên phải khen cô rất xinh gái.
- Đúng thế mà, em có xấu đâu! Anh Lục thích đi chơi với em, nhưng thái độ cứng nhắc quá, chẳng khác gì hai đứa con trai đi chơi với nhau! Xem phim, đi ăn khuya, đi dạo phố, đến công viên bơi thuyền, lúc nào chúng em cũng đi với nhau: Có lúc em thử cầm tay anh ấy, anh ấy còn đẩy tay em ra, nói gì đến chuyện hôn hít, giai gái nữa chứ! Lắm hôm thấy người ta hôn nhau cuồng nhiệt, em bảo anh ấy nhìn mà học tập, anh ấy cũng không chịu! Chị Lục Thư, hôm nay em nói thực với chị, nói rất thực, rất rất thực với chị rằng, em e là ngay đến chuyện ấy anh Lục cũng chẳng biết! Anh ấy còn không biết cả làm tình là thế nào nữa kia! Từ lúc chúng em quen nhau đến nay, thời gian đi chơi với nhau cũng nhiều, nhưng cái ấy của anh Lục hình dạng thế nào em cũng chưa hề nhìn thấy! Chị đừng nói đến việc làm tình với em và anh ấy, tức chết đi được! Anh ấy không hề động vào em, mà em là con gái, lẽ nào lại suồng sã đến mức chủ động đòi chuyện ấy! Nhưng, nói đi thì cũng phải nói lại, anh Lục không ngớ ngẩn đâu, anh ấy rất thông minh, những lời thoại hay trong phim anh ấy chỉ cần nghe một lần là có thể nhớ luôn. Bài hát trong phim Titanic anh ấy chỉ nghe một lần mà đã thổi sáo lại chẳng sai mấy tí! Nghe hay tuyệt! Chị nói xem anh ấy là người như thế nào? Anh ấy là người như thế nào hả chị? Chị nói xem, anh ấy có kì lạ không?
96
Quả thật là rất kì lạ! Lục Thư nói với Đào những lo lắng của mình, anh nghe xong liền phì cười:
- Em thật là bới ra việc để làm! Đến thời điểm nào đó em ấy sẽ tự nhiên biết thôi, chẳng nhẽ còn phải đợi em dạy nó!
Lục Thư liền đem những lời của Nhị Bách Ngũ kể lại cho Đào nghe. Anh nghe xong im lặng, không nói gì. Anh nhớ lại, ngay từ năm mười bốn, mười lăm tuổi anh đã biết thủ dâm rồi. Lúc đó, anh sợ rủn cả người, không hiểu sao “chim” của mình lại cứng đơ, sờ vào lại có khoái cảm. Anh sợ bố mẹ, thầy cô, bạn bè phát hiện, nhưng bản thân không kìm nổi, tuy không thường xuyên, nhưng cứ vài ba hôm lại “tự sướng” một lần. Đến năm mười tám tuổi, khi bước chân vào trường Cảnh sát, anh đã phạm cái điều mà những người yêu thích văn chương thường hay mắc phải, đó là yêu bạn học. Hồi đó anh có tình cảm với một cô gái, yêu đến mức chết đi sống lại, hai người đã từng nhiều lần “vượt rào” ở bên ngoài trường Cảnh sát. Khi ấy, anh mới ngoài hai mươi tuổi, bằng tuổi Nhất Ức Lục hiện giờ, về mặt sinh hoạt tình dục anh đã rất thông thạo. Mối quan hệ giữa anh với cô bạn gái ấy duy trì mãi cho đến khi anh tốt nghiệp trường Cảnh sát, hai người còn tính đến chuyện kết hôn, nhưng bố mẹ hai bên đều cực lực phản đối: “Con trai làm cảnh sát chưa đủ hay sao mà con gái cũng theo nghề đó? Một bên giếng cạn một bên sông sâu, không thể hòa hợp được. Cảnh sát là một nghề rủi ro rất cao, hai vợ chồng lại làm cùng nghề, như thế chẳng phải là tự tìm đến bất hạnh hay sao? Nếu một trong hai người có mệnh hệ gì thì con cái làm thế nào?”. Những lời đó cũng không phải là không đúng, đôi uyên ương đành phải gạt nước mắt chia tay nhau, về sau, người yêu anh lấy một người làm kinh doanh rồi bỏ nghề cảnh sát. Đào đã từng kể với Lục Thư, anh và vợ anh vốn không có tình cảm với nhau, chỉ là do bố mẹ muốn an ủi anh, nên đã thu xếp cho anh lấy cô vợ ở quê nhà, chuyện chỉ có vậy mà thôi.
Đào tự so mình với Nhất Ức Lục cũng thấy Nhất Ức Lục có chút bất thường, hay nói đúng ra thì cậu ta không giống với thanh niên nói chung. Anh biết, ngày nay tỉ lệ thanh thiếu niên phạm tội ngày càng cao, đa số nguyên nhân là do tình dục; một số nhóc ở thành phố chỉ mới mươi tuổi đầu đã hiểu biết về tình dục ngang với người trưởng thành. Nhưng Nhất Ức Lục là công nhân, suốt ngày cậu sinh hoạt cùng đám công nhân, thế mà tại sao cậu ta lại chẳng biết tí gì về tình dục?
Lục Thư thấy anh im lặng không nói gì, liền phát anh một cái:
- Này! Hay là anh lấy mấy cái đĩa phim sex cho nó xem đi! - Lục Thư sực nhớ ra loại hình tiêu khiển của mấy cô gái trong tiệm cắt tóc hồi cô mới vào làm.
Đào khịt mũi nói:
- Này! Em nghĩ ra trò hay nhỉ? Em bảo anh lấy loại phim đó cho nó xem, em có nghĩ nó sẽ nhìn anh với con mắt như thế nào không? Mọi uy tín của anh sẽ mất sạch! Cứ cho rằng làm như vậy nó sẽ hiểu được chuyện đó, nhưng về sau nó sẽ nghĩ anh là người thế nào chứ?
Đào tuy không đồng ý làm việc đó, nhưng đến tuổi này rồi mà Nhất Ức Lục vẫn không biết gì thì quả là có vấn đề! Bỗng anh nhớ tới một bộ phim Mỹ mà anh đã từng xem, anh cười rồi nói với Lục Thư:
- Anh kể cho em nghe việc này nhé. Có lần đi công tác, buổi tối ở nhà khách buồn quá, anh ngồi xem một bộ phim Mỹ. Một ông bố, vào ngày sinh nhật thứ mười tám của con, em thử đoán xem ông ta tặng nó món quà gì? Một cô kỹ nữ! Mấy anh chàng cùng phòng với anh cười ồ lên, nhưng nghĩ kĩ một chút, mọi người đều thấy món quà đó rất hay! Vì sao vậy? Vì kỹ nữ là người tốt nhất để dạy một chàng trai về tình dục! Em xem trong việc này anh và em đều không thể lộ mặt, em nên bảo Nhị Bách Ngũ dạy Nhất Ức Lục, anh bảo đảm là sẽ thành công.
97
Mười giờ sáng một hôm, Độc Tú Cư vẫn chưa mở cửa. Lúc đó Lục Thư đang họp với các nhân viên: có người được biểu dương, có người bị phê bình, ấy là lúc phòng trà tổng kết những sai sót và kinh nghiệm kinh doanh trong mấy ngày gần đây. Đương nhiên, Nhị Bách Ngũ được biểu dương nhiều nhất. Đúng lúc ấy, có một thanh niên lanh lợi mặc com lê đồng phục mầu xanh sẫm của khách sạn bước vào. Sau khi trao bó hoa tươi cho Lục Thư, anh lại cung kính đưa một phong thư bằng cả hai tay cho cô. Sau đó anh ta cúi chào, lùi lại phía sau hai bước rồi mới quay người ra khỏi phòng.
Lục Thư tuy thấy hơi kỳ nhưng vẫn chờ tổng kết công việc xong mới cầm lá thư vào phòng làm việc của mình. Bóc thư ra xem, thì thấy đó là một lá thư viết bằng bút máy chứ không gõ bằng máy tính như các thư khác, cho thấy người viết rất tôn trọng Lục Thư. Lá thư viết như sau:
Chị Lục Thư kính mến!
Xin chào chị! Từ sau khi được hân hạnh biết chị trong bữa tiệc mừng giáo sư Hồ năm ngoái, tôi vẫn luôn nhớ tới chị. Phong tư tài mạo của chị quả đã khiến người ta phải thán phục. Trong bữa tiệc đó, sự tỏa sáng rực rỡ của chị khiến cho những phụ nữ nhỏ mọn như chúng tôi cam lòng nghiêng đầu vị nể. Tôi vô cùng mong được học tập chị. Chị em doanh nhân trong thành phố đều biết chị là người khoan hậu, nhân ái với nhân viên của mình và có tài kinh doanh hơn người. Độc Tú Cư của chị thực là nơi thanh nhã độc nhất trong số những khu vui chơi giải trí, điều đó là nhờ tài năng và lòng nhân hậu của chị.
Tôi vốn định gọi điện xin được thỉnh giáo khi chị có thời gian rảnh rỗi, nhưng cảm thấy làm như vậy là không được lễ độ, đồng thời tôi cũng sợ rằng chị không muốn tiếp một học sinh nhỏ mọn như tôi nên đành dùng bút mực tỏ lòng với chị.
Nếu chị đồng ý cho tôi được gặp, xin gọi điện cho tôi biết.
Kính chúc sức khỏe!
Lục Thư xem kĩ phần chữ ký phía dưới, thì ra người viết lá thư này là San San - Tổng giám đốc khu vui chơi San San nổi tiếng mà ai cũng biết. Nét chữ trong thư cũng rất đẹp và bay bướm.
“Bữa tiệc mừng giáo sư Hồ” nhắc đến trong thư chính là bữa tiệc sau buổi nói chuyện của nhà Kinh tế học nổi tiếng Trung Quốc do Hội Liên hiệp Công thương cùng với Viện Khoa học Xã hội thành phố C tổ chức năm ngoái. Lục Thư là ủy viên Ban chấp hành của Hiệp hội các nữ doanh nhân, San San cũng là ủy viên của Hiệp hội đó - Lục Thư vẫn còn nhớ chủ đề bài nói chuyện của giáo sư Hồ hôm ấy là “Hiện trạng và triển vọng của công ty tư nhân Trung Quốc”.
Lục Thư xem xong thư trong lòng rất vui, tuy lời lẽ trong đó có phần tâng bốc, nhưng xem ra người viết thư cũng thành tâm thành ý muốn gặp cô. Những người bạn gái có địa vị quanh Lục Thư không nhiều, Hiệp hội các nữ doanh nhân một năm chỉ họp có một lần nên chị em cũng không có nhiều dịp gặp nhau. Danh tiếng của khu vui chơi San San trong thành phố C cũng tương đương với Độc Tú Cư. Hai người vừa là những người kinh doanh ngành vui chơi giải trí, lại vừa cùng là ủy viên Ban chấp hành Hiệp hội nữ doanh nhân; Lục Thư thấy kết bạn với San San là việc rất nên làm, cô lập tức gọi điện cho San San.
Đầu dây bên kia vừa nhận điện, đã cất giọng giao tiếp chuyên nghiệp: A lô! Chào chị, khu vui chơi San San xin nghe!
Lục Thư nói:
- San San! Tôi là Tiểu Lục ở Độc Tú Cư đây, tôi vừa nhận được thư của chị. Tôi cũng muốn đến thăm chị để mối thân quen được bền chặt hơn. Nhưng chị lại viết thư cho tôi trước, thật khiến tôi áy náy quá! Chị em với nhau mà chị khách khí như vậy làm gì? Chị muốn đến chỗ Độc Tú Cư lúc nào tôi cũng rất hoan nghênh, chỉ sợ không mời được chị thôi.
- A! Lục Thư! Lục Thư! - Ở bên kia, San San có vẻ rất hồ hởi, nhưng lập tức cô chuyển sang giọng điệu mềm mại, lịch sự - Tôi chỉ sợ vai vế của chị lớn quá, mà trong mắt tôi, chị là người cao quý vô cùng, tôi phải nghển cổ mới trông thấy chị. Vậy chị có đồng ý thu nạp đứa học trò này không? Mà dù chị không muốn nhận, tôi cũng cứ xin ỳ ra trước cửa nhà ta, không chịu đi. Khi nào chị cho tôi vào, tôi mới dám vào.
Lục Thư cười nói:
- Hoan nghênh! Hoan nghênh! Vậy xa giá của chị khi nào thì “giá lâm” thế? Tôi chỉ sợ chiêu đãi không chu đáo làm chị chê cười thôi. Chị nói xem, tôi đến chỗ chị hay chị đến chỗ tôi?
- Đâu dám làm nhọc đến chị, khi nào chị có thời gian là tôi xin tới học nghề ngay!
Thế là hai người hẹn nhau ba giờ chiều mai, San San sẽ đến Độc Tú Cư.
- Tôi thực muốn đến thưởng lãm quý cư.
Lục Thư liền đáp trả San San:
- Như thế thì thực là nhà tranh thêm rực rỡ đấy!
Một Tỉ Sáu Một Tỉ Sáu - Trương Hiền Lượng Một Tỉ Sáu