Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mị Công Khanh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 24: Trượng Phu Thực Thụ
T
rần Dung lao ra ngoài năm mươi bước, đột nhiên ngừng bước chân.
Nàng quay đầu lại, sau đó, miệng nàng bất giác mỉm cười, chậm rãi đi trở về.
Trần Vi nhìn thấy Trần Dung đến gần, hừ mạnh một tiếng, kéo rèm xe xuống.
Nhưng ngoài dự kiến của nàng ta là, Trần Dung không đi đến bên cạnh nàng ta mà vượt qua người nàng ta, tiếp tục đi về phía trước, lấy tư thế thanh thản, tao nhã đi về hướng Vương Hoằng, cũng là hướng về Nhiễm Mẫn.
Chỉ chốc lát, nàng đi tới bên cạnh Vương Hoằng, Trần Dung vẫy tay bảo đám người Bình ẩu đi theo lui xuống, rồi ngồi xuống tấm vải lụa của Vương Hoằng.
Lần này, nàng làm điều mà mọi cô nương ở đây đều khát vọng, nhưng cũng không dám làm, nhất thời, chúng nữ đồng thời trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm về phía Trần Dung.
Vương Hoằng đang hết sức chuyên chú chỉnh dây cầm, đột nhiên cảm giác được bên cạnh có thêm một người thì không khỏi nhíu mày.
Chàng quay đầu lại thì nhìn thấy là Trần Dung hai tay ôm chân, đang đưa mắt nhìn phía chân trời suy nghĩ xuất thần.
Vương Hoằng á khẩu không cười nổi, trầm thấp nói: “Hiếm khi khanh ngồi bên cạnh ta, lại là vì thưởng thức mây bay chân trời mà đến sao?” Giọng nói khẽ khàng, tình ý ẩn hàm.
Bởi vậy, câu nói vừa thốt ra, chúng cô nương đồng thời phẫn nộ trừng mắt nhìn Trần Dung, mà Vương Ngũ lang thì ngẩng đầu, không hề chớp mắt đánh giá Trần Dung, trên mặt lại lộ ra vẻ khó xử giãy giụa.
Trần Dung lười biếng quay đầu nhìn chàng. Khi đối diện với đôi mắt đoạt hồn người kia, ánh mắt của Trần Dung vẫn trong suốt.
Miệng nàng khẽ nhếch.
Sau đó, nàng nhìn thẳng Vương Hoằng, thái độ nghiêm túc lại tự nhiên vô cùng mà nói một cách chậm rãi: “Thất lang, chàng xem mây trắng kia tự tại đến mức nào? Nếu không có bạo phong (gió lốc), nó có thể vĩnh viễn tự tại như thế. Nhưng vừa có bạo phong, nó sẽ đem theo đầy ngập buồn giận, hóa thân thành mưa, tẩy rửa đại địa. Hoặc là, nó cứ ở nơi nào đó, gió thổi tan cũng thế, gió bắt nó cuốn thành mây đen cũng thế, hóa thành mưa cũng thế, chỉ cần nó nhớ rõ chính mình vốn là một mảnh mây bay nhàn nhã trong thiên địa, thì luôn luôn có thể tự do tự tại.”
Đôi mắt của nàng sáng ngời mà sâu không thấy đáy, chậm rãi cong lại thành một vầng trăng khuyết nhìn Vương Hoằng và Nhiễm Mẫn quay đầu nhìn lại. Sau đó, nàng lộ ra hàm răng tuyết trắng cười nói: “Theo ta thấy, Thất lang cùng Nhiễm quân, đều là trượng phu thực thụ trên thế gian.”
Nàng đứng dậy: “Trượng phu thực thụ, trên thế gian này không nhiều lắm đâu.” Dứt lời, nàng thi thi nhiên nhiên xoay người rời đi, bỏ lại Vương Hoằng đang nhíu mày nhếch môi cùng Nhiễm Mẫn đang kinh ngạc chăm chú nhìn nàng ở phía sau.
Giọng nói của Trần Dung cũng không cao, chỉ đủ để hai người nghe rõ.
Nàng vừa nghiêng người đi, vài cô nương liền vây quanh nàng. Một cô nương mặt thon cằm nhỏ tú lệ trừng mắt nàng, hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Một cô nương khác cũng líu ríu nói: “Nói mau, ngươi đã nói cái gì? Khi Thất lang thanh tĩnh không thích người khác tới gần. Vì sao ngươi có thể tới gần chàng, còn khiến chàng cười thoải mái như thế? Ta nói Trần thị A Dung ngươi nha, ngươi không xứng với hai trượng phu tuấn mỹ này đâu, ngươi vẫn nên đi ra xa chút đi.”
Cô nương này mới nói đến đây, ngay lập tức đối diện với ánh mắt của Trần Dung.
Ánh mắt của nàng mang theo sát khí mơ hồ.
Cô nương cả kinh, vội vàng ngậm miệng.
Trần Dung thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: “Xứng đôi thì thế nào? Không xứng đôi thì sao?” Dứt lời, nàng phất tay áo rời đi.
Lúc này con người có xu hướng bàn luận giải thích, thích lăn qua lộn lại cân nhắc suy tưởng về một câu nói. Tuy rằng những lời này của Trần Dung đơn giản, nhưng cũng khiến người bên cạnh nghe thấy, bọn họ bắt đầu suy ngẫm tầng ý nghĩa khác trong lời của nàng.
Chỉ chốc lát, Trần Dung đã lên xe ngựa của mình. Nàng làm như không trông thấy Trần Vi đang dáo dác nhìn lại, kéo ngay rèm xe xuống.
Ngồi trở lại trong xe, khóe miệng Trần Dung nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh.
Màn đêm càng ngày càng đậm, cây đuốc được đốt lên liên tiếp, chiếu sáng toàn bộ bãi cỏ hoang vu.
Như ngày thường, chúng đệ tử sĩ tộc trải tấm lụa, tụ tập thành đôi, chuyện trò vui vẻ.
Vương Hoằng dựa vào tháp, một bên nhìn lên trăng sáng trên trời, một bên nói chuyện: “Đầy ngập buồn giận, hóa thân thành mưa, tẩy rửa đại địa. Nhiễm Mẫn, Trần thị nữ lang rất tôn sùng với huynh đó.”
Nhiễm Mẫn không giống chàng, chàng là người của Lang gia Vương thị, có thể nói, chỉ nhờ dòng họ này, đã khiến cho chàng có được vô số hào quang, dựa vào dòng họ này, chàng làm chuyện gì đều được người ta cho là phong nhã, nếu lại làm hai ba chuyện đáng để nhắc tới, thì sẽ đi lên ngồi trên ghế danh sĩ.
Mà Nhiễm Mẫn này, nhũ danh Cức Nô, tuy rằng tổ tiên bất phàm, nhưng chính phụ thân y lại là một sĩ tử rất nhân nghĩa của Hồ tộc, một nam nhân ngay cả dòng họ đều phải sửa lại, mặc kệ y làm chuyện gì đều rất khó được sĩ tộc Trung Nguyên coi trọng.
Lời nói kia của Trần Dung khẳng định là khen ngợi hai người bọn họ. Loại ca ngợi này, đối với Vương Hoằng chỉ là dệt hoa trên gấm (vốn cũng không cần thiết, làm việc thừa thãi), nhưng đối với Nhiễm Mẫn mà nói, cũng rất hiếm thấy.
Hai tay Nhiễm Mẫn ôm ngực, miệng ngậm một nhánh cỏ xanh, nghe vậy quay đầu lại, ánh mắt thâm thúy âm liệt hướng về phía trong đám người.
Dưới ánh trăng, đầu người đông đúc, hoa phục sặc sỡ tỏa hương, rõ ràng là trên đường chạy nạn, lại giống như đang du sơn ngắm cảnh. Ánh mắt y đảo qua, xẹt qua mọi người cũng không dừng lại, lại ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời.
Y không trả lời Vương Hoằng, Vương Hoằng cũng nhắm hai mắt, ngẩng mặt cảm thụ gió se lạnh ngày mùa thu, không mở miệng nữa.
Hai người cứ như vậy trầm mặc ngồi bên cạnh nhau, đều thực tự tại, cũng đều không để ý đến đối phương.
Đồng thời, trong đội của Trần thị gia tộc, Trần Dung đang cúi đầu, im lặng dùng điểm tâm. Ở phía trước nàng, là Trần Vi đang nói chuyện cười đùa với các tỷ muội trong tộc.
Đêm nay, Trần Vi nhìn thấy Trần Dung, đều mang theo gương mặt bình tĩnh lạnh nhạt, không có nửa phần hòa nhã.
Nhưng mà, cho tới bây giờ, Trần Dung cũng không vì sự vô lễ của nàng mà xin lỗi Trần Vi. Vốn, thân phận của Trần Vi cao xa hơn Trần Dung, nàng ta có thể dùng khuôn mặt tươi cười đối diện với Trần Dung đã là hạ mình rồi, ít nhất, các cô nương khác trong bản tộc Trần thị đều không làm được điều này.
Cũng không biết qua bao lâu, đến lúc Trần Vi không chịu nổi, nàng ta nhích lại gần về phía sau, mím miệng buồn bực hỏi: “Mới vừa rồi muội chạy đến chỗ Vương Thất lang nói gì vậy? Vì sao ánh mắt chàng nhìn muội lại trở nên khác thường?”
Những lời này của Trần Vi đều là lời chúng nữ muốn hỏi, nàng ta vừa mở miệng, hai nữ lang Trần thị ngồi ở bên cạnh Trần Vi nghe thấy đều quay đầu nhìn Trần Dung, chờ nàng trả lời.
Trần Dung chậm rãi nuốt vào một miếng điểm tâm, nói: “Không có gì, ta chỉ lĩnh giáo thủ pháp đánh đàn của Vương Thất lang thôi. Về phần Nhiễm tướng quân, có thể y sẽ cho rằng ta là kẻ lớn mật.”
Một nữ lang bên trái Trần Vi bật cười trả lời: “Muội quả thật quá lớn mật.”
Trần Dung không để ý đến.
Nữ lang kia trừng mắt nhìn nàng một cái, hỏi: “Dám ở trước mặt Thất lang bàn về cầm kỹ, chẳng lẽ cầm kỹ của muội rất tốt sao?”
Trần Dung vẫn không trả lời, nàng chỉ buông điểm tâm trong tay, nói với Bình ẩu ở phía sau: “Lấy cầm đến đây.”
“Vâng.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mị Công Khanh
Lâm Gia Thành
Mị Công Khanh - Lâm Gia Thành
https://isach.info/story.php?story=mi_cong_khanh__lam_gia_thanh