Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mây Trắng Vẫn Bay
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 24 -
V
ề đến nhà Bích Ngọc vào phòng khép cửa lại. Nàng lên giường định ngủ ngaỵ Một ngày căng thẳng, lại mệt mỏi... Bao nhiêu chuyện dồn dập. Dù là chuyện của bạn bè nhưng Ngọc lại khổ tâm không ít.
Và có lẽ vì mệt, cũng có thể vì rượu. Thật nhanh, Bích Ngọc thiếp đi.
Nhưng giấc ngủ không phải hoàn toàn là bình thản... Những cơn ác mộng vật vờ. Ngọc ngạc nhiên - Không hiểu sao trong những giấc mơ đó chỉ hoàn toàn thấy khuôn mặt của Chiến chứ không thấy Chí Hào... Ngọc không thể không thừa nhận một điều... Chiến mạnh khỏe, rắn rỏi hơn Hào. Đó là hai con người với lại cá tính khác nhau. Nhưng đôi lúc như hòa nhau thành một. Nhiều lúc Ngọc không phân biệt được. Và khi tỉnh dậy, Ngọc thấy cổ họng khát bỏng, người lại ướt vã mồ hôi. Một sự giằng co đáng sợ.
Bích Ngọc ngồi dậy nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài trời tối sẫm. Nhìn vào đồng hồ. Mới mười một giờ hơn. Ngọc bước vội ra phòng khách, tìm một ly nước lọc giải khát. Đèn ở đây còn sáng choang, mẹ đang ngồi xem ti vi.
Thấy Ngọc bước ra, người mẹ hỏi:
- Con có muốn ăn gì không, mẹ nấu cho?
Ngọc vừa rót nước vừa nói:
- Thôi không cần, con chỉ thấy khát thôi mẹ.
Người mẹ nhìn con gái lo lắng.
- Hình như con không được khỏe phải không? Ban chiều lúc con về nhà mẹ thấy con xanh xao thế nào đấy!
Bích Ngọc ngồi xuống gần mẹ trấn an.
- Ban nãy con có uống tí rượu rồi đi ra gió nên hơi choáng váng, nhưng bây giờ thì không sao rồi.
Bích Ngọc nói, mặc dù vẫn còn thấy nhức đầu. Buổi chiều đến giờ chưa có hạt cơm trong bụng, nhưng Ngọc vần không thấy đói.
- Con đã uống rượu với ai vậy? Người mẹ hỏi - Thù Chiến à?
- Không phải con chi uống có một mình, sau đấy mới gặp bọn Triết.
Bích Ngọc thở dài rồi tiếp:
- Thấy anh Triết cũng tội... Cả người anh ấy như sút hẳn đi.
Người mẹ với cái nhìn theo quan điểm của mình nói:
- Cái đó cũng đúng thôi. Gieo gì thì gặt nấy chứ? Con thấy không, đàn ông hay đàn bà gì cũng vậy. Một người không thể đứng cùng một lúc trên hai con thuyền. Tại hắn tham lam quá. Vừa muốn có vợ con, lại vừa muốn Khả Dị Mà trên đời này đâu có gì đơn giản vậy? Ai cũng là con người cũng biết cảm xúc. Tham quá trắng tay thôi.
Bích Ngọc biện hộ cho bạn
- Chuyện không hẳn như vậy đâu mẹ. Nội tình phức tạp hơn. Ngay chính con nè cũng chịu không hiểu... Đồng ý là Triết hành động sai, chỉ vì Triết yêu Khả Dị Nhưng mà chị Mỹ thì cũng...
Bích Ngọc không nói tiếp. Bởi vì Ngọc chợt nghi vấn. Mỹ có hoàn toàn không đúng không? Ở đây ai là đúng, ai không đúng? Làm sao có thể khẳng định được. Chuyện tình cảm là chuyện phức tạp không ai có thể nhận định một cách chính xác.
Người mẹ thấy Bích Ngọc đang nói nửa chừng, chợt dừng lại nên tò mò hỏi:
- Thế nào? Mỹ thì sao? Mẹ thấy cô ấy hành dộng vậy là đúng. Ai lại bất nhân như Triết? Bỏ bê vợ con, mãi cho đến lúc bị người tình đá đít mới quay về tổ cũ. Mẹ mà là Mỹ, mẹ cũng không chấp nhận chuyện đó.
Bích Ngọc không hài lòng.
- Mẹ này. Mẹ chưa rõ chuyện nội bộ của người ta thì đừng phê phán như vậy là không đúng. Ở đây phải thấy rõ một điều là... anh Triết cũng có lương tâm nên không cương quyết dứt khoát được, còn Khả Di cũng là người quá hiền lành biết nghĩ đến người khác nên chọn hy sinh. Kết quả là chỉ có chị Mỹ hưởng lợi chiếm thượng phong hơn tất cả.
- Không thể nói như vậy được. Người mẹ lắc đầu - Mặc dù me rất quý Khả Di, nhưng cái gì cũng phải công bằng. Trên công luận, ai cũng thấy rõ một điều đấy là Khả Di đã giựt chồng người ta.
Bích Ngọc rót thêm một ly nước.
- Nhưng mà... Ở đây mẹ cũng rõ... Ai là người bị thiệt thòi nhất chứ?
Người mẹ suy nghĩ rồi cười.
- Chẳng ai vui sướng cả, mà phải nói là cả ba cùng khổ, đúng không?
- Sự thật là vậy. Bích Ngọc tựa người vào ghế nói - Mẹ biết không hôm nay trông anh Triết mà thấy tội.
Người mẹ nói:
- Nhưng dư luận sẽ không đứng về phía cậu ấy!
Bích Ngọc lắc đầu.
- Xã hội chúng ta rõ là kỳ cục... Cái gì cũng tiến bộ nam nữ thì bình quyền... Vậy mà phụ nữ vẫn được ưu tiên, lúc nào cũng bị xem là phái yếu và không cần đúng hay sai. Phụ nữ lúc nào cũng được bênh vực tuyệt đối.
Người mẹ nói:
- Mẹ thấy Mỹ không có lỗi gì trong chuyện này cả!
- Bây giờ chị ấy đã tống anh Triết ra khỏi nhà. Làm như vậy là đúng à?
- Đó cũng tại Triết. Cậu ấy đã làm việc không suy nghĩ. Có đời nào đã là chồng là cha lại không nghĩ đến vợ con. Mang hết tình cảm của mình cho người tình? Vậy là đúng ư? Mẹ không thể vì chuyện Di là bạn bè con, rồi mù quáng bênh vực họ. Rõ ràng lỗi ở đây hoàn toàn ở Triết.
Bích Ngọc ngồi suy nghĩ lời mẹ. Ngay lúc đó, chuông điện thoại đột ngột reo. Người mẹ cầm máy lên, chợt tái mặt:
- Ở đâu đấy? Sở cảnh sát à? Mấy ông tìm ai?
Người mẹ nghe xong, trao ngay cho Ngọc.
- Sở cảnh sát họ tìm con nè.
- Sao có chuyện kỳ cục vậy? Bích Ngọc ngạc nhiên không kém - A lô chuyện gì vậy? Vâng, là tôi đây, Vâng, Vâng... tôi sẽ đến ngaỵ Vâng, mười phút nữa thôi.
Và Bích Ngọc đặt máy xuống, rồi chạy ngay về phòng thay áo.
Ba phút sau nàng đã có một ngoài phòng khách, với ví tay đầy đủ. Người mẹ hỏi:
- Chuyện gì vậy con?
Bích Ngọc vừa bước ra cửa, vừa trả lời:
- Da... anh Triết và Thù Chiến họ đã đánh lộn trong quán.
Trên đường đi. Bích Ngọc thấy đầu căng thẳng. Sao lại có chuyện kỳ cục vậy. Ban nãy lúc bỏ đi. Ngọc thấy hai người vẫn còn uống rượu một cách đàng hoàng cơ mà? Mới cách mấy tiếng đồng hồ. Vậy mà lại đập lộn nhau. Chuyện gì? Phải chăng vì rượu? Có ai bị thương không? Sao lại bị nhốt ở bót cảnh sát? Ai thưa bắt.
Ngọc phóng lên taxi, nói địa chỉ. Khi chiếc xe dừng lại trước cổng bót. Ngọc đã trả tiền và bỏ cả tiền lẻ thối lại. Nàng báo tên với cảnh sát trước cổng, rồi chạy vội vào trong. Ngọc chỉ ngồi đợi một chút đã thấy người ta đưa Triết và Thù Chiến ra.
Triết đứng đấy với đôi mắt ngây dại. Tóc tay rối bù, như người mất trí. Còn Thù Chiến? áo sứt nút mặt tím bầm mấy chỗ. Người ngợm giống như kẻ bụi đời.
Bích Ngọc không nhìn họ lâu được
- Chị đến đây bảo lãnh cho họ phải không?
Vị sĩ quan hất hàm về phía bọn Triết hỏi Ngọc:
Ngọc gật đầu, không đáp.
Vị sĩ quan nói:
- Chúng tôi cũng vừa sưu tra lý lịch họ xong. Toàn là những nhân vật tài danh nổi tiếng...
Rồi ông ta cười:
- Đâu phải bọn lưu manh phá hoại đâu? Buồn chuyện gì mà lại đập lộn? Phá quán? Đây là lần đầu, lại nể là người đàng hoàng nên chúng tôi chỉ phạt vi cảnh. Vây giờ chị hãy ký vào tờ giấy này, là có thể lãnh họ ra ngay.
Bích Ngọc vừa ký vừa thăc mắc:
- Chuyện xảy ra thế nào vậy ông?
Vị sĩ quan trực kể:
- Họ uống rượu say mèm - Nhất là anh ca sĩ Thù Chiến này. Anh ấy uống xong vỗ bàn rồi khóc và hét. Nhiều người quen mặt, biết anh ấy, mới bước tới can ngăn, nhưng anh ta không những không dừng lại, mà con vung tay lên đánh người, thế là trận hỗn chiến xảy ra. Cả quán rượu như muốn vỡ tung. Ẩu đả loạn xạ. Đến độ chủ quán rượu không biết làm sao hơn là gọi cảnh sát, thế là chúng tôi phải đến can thiệp, mang họ về đây.
- Thế còn anh Điền Triết? ông đạo diễn Điền Triết này?
- Anh ấy thì đỡ hơn, cũng say khước, nhưng lại ngồi yên như ông phỗng đất, không nói năng gì đến ai cả. Nhưng vì ông ta đi chung với Thù Chiến, nên chúng tôi bắt buộc phải mang ông ta đến đây luôn.
Bích Ngọc thở dài, rồi quay qua nhìn Thù Chiến bây giờ cũng có vẻ tỉnh rượu. Anh ta đứng đấy yên lặng nhìn Ngọc. Đương nhiên Chiến biết Ngọc đến đây làm gì.
Bích Ngọc làm xong thủ tục, tiến đến phía hai người nói:
- Thôi bây giờ mình về đi!
Thù Chiến không nói một lời gì với Ngọc. Chỉ đỡ Triết đứng dậy rồi ra ngoài. Anh chàng như chẳng biết đến sự hiện diện của Ngọc.
Ngọc cũng yên lặng, đi sau lưng hai người.
Ra khỏi bót cảnh sát, Ngọc nói:
- Để tôi đưa hai người về nhà nhé?
- Thôi không cần.
Chiến nói, giọng vẫn còn đầy dỗi hờn.
- Cám ơn cô đã đến bảo lãnh cho chung tôi. Bây giờ chúng tôi có thể một mình về nhà được rồi.
- Anh Thù Chiến này!
Bích Ngọc bứt rứt, nhưng Chiến lắc đầu.
- Cô về đi, một lần nữa cám ơn cô!
- Nhưng các anh đi đâu chứ?
Ngọc hỏi, không yên tâm vì thấy Triết và Chiến chưa hoàn toàn tỉnh táo
Nhưng Chiến quay lại, ánh mắt có vẻ khó chịu.
- Cô còn quan tâm đến bọn này à?
- Đương nhiên là quan tâm. Bích Ngọc nói một cách tự nhiên - Bởi vì các người đều là bạn của tôi
Nhưng Chiến lắc đầu.
- Cô nói sai rồi. Triết thì đúng, còn tôi? Tôi biết phận mình tôi không dám nhận cái danh dự đó đâu.
Rồi Chiến ngoắc lấy một chiếc taxi, dìu Triết ngồi vào, đóng cửa lại.
Chiếc xe xả khói chạy thẳng.
Bích Ngọc đứng ngẳn ra nhìn theo, lòng lạnh buốt. Bích Ngọc thấy cái ánh mắt và thái độ của Chiến ban nãy hoàn toàn giống hệt Chí Hào.
Và Ngọc cũng vội ngoắc lay một chiếc taxi khác, leo lên. Ngọc dặn bác tài chạy đuổi theo chiếc xe vừa chạy. Bác tài ngạc nhiên nhưng không hỏi. Riêng Ngọc thì Ngọc hiểu tại sao mình lại làm như vậy.
Xe dừng lại trước tòa chung cư, nơi có căn hộ của Chiến. Chiến dìu Triết bước xuống xe, thấy Ngọc đuổi theo. Chỉ đưa mắt lạnh nhìn Ngọc, rồi tiếp tục dìu Triết vào nhà.
Ngọc lúng túng hỏi:
- Tôi có thể vào nhà anh được chứ?
Thù Chiến liếc nhanh về phía Ngọc rồi nói:
- Nhà chỉ có hai người đàn ông, cô vào có thấy bất tiện không?
Bích Ngọc chau mày lắc đầu:
- Tôi có làm điều gì không phải đâu! Sao anh lại khó chịu vậy? Dù gì chúng ta vẫn là bạn cơ mà?
- Cô vẫn coi tôi là bạn?
Ngọc không nói, chỉ hỏi:
- Tại sao hai người lại đánh lộn chứ?
- à! Vì buồn, bực mình ngứa tay, bất mãn đủ thứ.
Chiến nhún vai nói:
- Cô thấy đấy, chúng tôi sống như những tên hề. Chỉ giỏi làm trò cười cho thiên hạ Vậy mà cứ nghĩ tưởng mình ngon lành lắm. Chúng tôi buồn mà họ lại dám vui vẻ... Có phải bực mình không? Vì vậy, phải đánh, thế là đánh nhau!
- Nhưng nghe ông cảnh sát nói là tại anh khóc lóc, la hét người ta mới kéo đến mà.
- Tôi không vui. Thì tôi có quyền la hét để hả hơi. Chuyện đó có gì lạ. Con người thật là kỳ cục. Tại sao lúc mình bình thường tôi đứng trên sân khấu tôi cũng hét, nhưng họ lại nghe, lại còn vỗ tay... Còn hôm nay tôi hét, họ lại cười, có phải là họ đã chọc giận tôi không?
- Anh thật là...
Bích Ngọc nói nhưng rồi ngưng lại. Nàng như cảm thông cái nỗi buồn trong lòng Chiến. Bây giờ thì Ngọc hiểu. Tình cảm của Chiến dành cho nàng khá đặc biệt, đấy không phải là chuyện đùa.
Chiến tiếp tục:
- Cô thấy đấy. Tôi nguyên là một người đầy mặc cảm, Tôi thật sự yêu cô, nhưng trước mắt cô, tôi là một tên hề không hơn không kém.
Rồi chiến cười buồn,.
- Vậy mà... Tôi lại không chịu an phận. Làm sao có thể coi là ngang hàng một người như động vật quý được nuôi trong lồng son gác tía, còn người kia chỉ như loài thú hoang dã? Vậy mà không biết thân. Dại thật! Có phải là ếch nhái đòi ăn thịt thiên nga không?
Lời của Chiến làm tim Ngọc đập mạnh. Cai thái độ tự châm biếm của Chiến làm tim Ngọc nhói đau.
Chí Hào cũng đã từng ví von như thế.
- “... Em thì là một sinh viên giỏi, cầu tiến, em lại là đứa con gái ngoan trong gia đình. Em toàn bích, trong khi tôi chỉ là một thằng con trai hư đốn, một thứ lãng tử. Con đường của chúng ta đi không giống nhau, khác hẳn nhau. Vậy mà tại sao em lại cứ đeo theo tôi hoài vậy? Em không sợ cuộc đời mình xuống dốc, không sợ người ta cười chê ử”.
Chí Hào như vậy đấy. Một con người đi trong bóng tối, biết đường tối mà vẫn đi. Ở đây, Thù Chiến có nhiều cái tương đồng của Chí Hào. Nhưng không phải là cùng đi một con đường. Mà là cái thái độ, cái ngang tàng, bất cần đời.
Ngọc không dằn được
- Anh nói đi... anh là ai?
Chiến không trả lời thẳng Ngọc, hỏi lại:
- Cô nghĩ tôi là ai chứ?
- Tôi thấy anh là Thù Chiến, nhưng anh cũng là Chí Hào. Có phải là anh chưa chết... Anh đã giả vờ để gạt tôi phải không?
Chiến lắc đầu.
- Bích Ngọc, cô đã lầm rồi... Cô hãy buông tôi ra. Cô nghe này... Tôi là Thù Chiến chứ không phải là Chí Hào. Tôi không phải là một vật thế thân của anh ấy. Mãi mãi không là thể...
Bích Ngọc lùi ra sau, nhưng vẫn không tin.
- Anh... chắc chắn là anh lừa dối tôi. Anh là Chí Hào và anh chưa chết.
- Làm gì có chuyện đó. Chiến lạnh lùng nói - Tại sao tôi phải dối cô chứ? Tôi không phải là Chí Hào. Tôi cũng không muốn đóng vai thế cho một ai, mà tôi là tôi. Thù Chiến đây. Cô có nghe không? Tôi hoàn toàn khác hẳn Chí Hào. Nếu cô muốn tìm Chí Hào từ thân xác tôi... Thì cô sẽ thất vọng... Không có chuyện đó đâu. Tôi cũng không muốn đóng vai trò đó đâu. Tôi là một người khác, cô hiểu chưa? Bây giờ tôi biết là... cô đang xúc động mạnh. Vậy tốt hơn... cô nên về nhà nghỉ đi. Cô sẽ bình thản trở lại, và cô sẽ thấy rõ.
- Không... không...
Bích Ngọc ôm mặt, rồi chợt òa lên khóc.
- Cô Ngọc này... Cô hãy nghe tôi.
Thù Chiến nói. Và Ngọc biết rằng đấy là sự thật. Nàng không đợi Chiến nói thêm, vội vã quay người chạy ra ngoài, phóng lên taxi về nhà.
Trên đường, Ngọc đã khóc một cách thoải mái. Bất chấp cái nhìn tò mò của ông taxị Nước mắt không hẳn là sự thất vọng mà như một sự thỏa mãn. Vì hình như Ngọc đã tìm được lời giải đáp.
Về đến nhà. Những giọt nước mắt còn chưa ráo trên mặt Ngọc đã làm mẹ nàng ngạc nhiên
- Ồ, con thế nào vậy?
- Con cũng không biết. Ngọc đáp - Nhưng con dám đoan chắc với mẹ là sau cái khóc lần này, mãi mãi về sau... con sẽ không khóc nữa, con sẽ bình thản hơn... trên mọi phương diện.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mây Trắng Vẫn Bay
Quỳnh Dao
Mây Trắng Vẫn Bay - Quỳnh Dao
https://isach.info/story.php?story=may_trang_van_bay__quynh_dao