Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 25: Lưu Quan Trương Không Đáng Tin
Đ
ại vương Ô Hoàn Trương Thuần sắp phát điên rồi!
“Đấu Thần” của Trương Phi đang tả xung hữu đột trong đám quân Ô Hoàn như đi vào chỗ không người, đánh đã nửa ngày Trương Thuần cũng không chạm vào được một sợi lông của Trương Phi. Tuy Ô Hoàn có bốn vại đại quân, nhưng bốn vạn đại quân cũng không thể cùng nhau tiến lên, nhiều lắm chỉ có thể có vài chục người cùng nhau giao thủ với Trương Phi, nếu cứ đánh tiếp như vậy cũng không biết phải đánh tới khi nào.
- Năm mươi người đi sang bên trái, cùng lúc đâm thẳng vào nàng!
Trương Thuần tức giận nói:
- Bên phải, năm mươi người sang bên phải cùng lúc bắn tên.
- Ta không tin nàng có thể chống đỡ được cùng một lúc.
Trương Thuần oán hận nói:
- Cố sức cầm chân nàng.
Trương Phi đứng trong trận chiến cười ha ha nói:
- Xem ngươi làm gì được ta nào?
Bát xà mâu xoay vù vù, đại quân Ô Hoàn liền ngã trái ngã phải.
Trương Thuần đang định gọi Khâu Lực Cư tiến lên, đột nhiên lại nghe thấy các tướng sĩ kêu la thất thanh.
- Bọn phế vật các ngươi, kêu cái gì mà kêu?
Trương Thuần nhìn theo ánh mắt các binh sĩ về hướng Tây Nam.
Từ trong rừng cây lại có một người đang cưỡi ngựa lao ra, toàn thân phát ra kim quang, trên đỉnh đầu có hai chữ “Chiến Thần”, chính là Quan Vũ đang phi tới.
Trương Thuần lạnh mình nói:
- Lại có một người cấp kim sắc nữa?
Quan Vũ thúc ngựa múa đao, Thanh Long Yển Nguyệt Đao vung lên, hơn mười binh sỹ xung quanh liền ngã ngựa. Nàng khác Trương Phi, Trương Phi thích đánh tán loạn, nhưng Quan Vũ lại thông minh hơn, nàng biết rõ ”cầm tặc yếu tiên cầm vương”. Từ trong rừng cây nàng đã quan sát kỹ vị trí của Trương Thuần. Cho nên lúc này phi ngựa tới, lập tức phóng thẳng về hướng của Trương Thuần.
Trương Thuần nhìn thấy một ánh kim quang đang vọt thẳng tới trước mặt mình, kim quang chói mắt đến mức các kỵ binh Ô Hoàn nháo nhác như gà bay chó sủa. Nàng quá sợ hãi, muốn ghìm ngựa bỏ chạy, nhưng nàng lại phát hiện ra Quan Vũ cưỡi ngựa rất nhanh, hiển nhiên là võ tướng kỹ “Chiến Thần” của Quan Vũ có bao gồm tác dụng tăng tốc cưỡi ngựa trong đó. Vì thế trong lúc bối rối nàng cầm lấy cây cung, liên tục xuất ra “Bôn xạ”, tuy nhiên Quan Vũ lại không hề bị bắn trúng, những tên bay mang theo hồng quang khi bắn đến trước Quan Vũ khoảng một trượng thì đều bị Quan Vũ dùng đại đao tiện tay gạt phăng luôn.
Một đại đội kỵ binh Ô Hoàn vây kín lại, muốn ngăn cản Quan Vũ tiến lên, nhưng khi kim quang lóe lên, đội kỵ binh Ô Hoàn này liền bị thổi bay về bốn phương tám hướng, hiển nhiên là bị Quan Vũ đánh bay.
Trương Thuần sắc mặt tái nhợt, chân tay luống cuống chỉ có thể trân trân nhìn Quan Vũ chém giết trong quân. Kim quang lóng lánh, Thanh Long Yển Nguyệt Đao như vào chỗ không người chém lia lịa, xoạt một đao, nàng ta liền bị chém đứt thành hai đoạn, máu tươi tuôn ra ồ ạt, đại vương Ô Hoàn Trương Thuần thực không thể hiểu được sao mình lại chết dưới đao của một “tiểu tướng” không có danh tiếng gì.
Ngay sau đó Quan Vũ lia đao một phát liền chặt đứt soái kỳ của Trương Thuần vứt trên mặt đất.
Đại vương chết, soái kỳ bị chém, quân Ô Hoàn lập tức đại loạn.
Khâu Lực Cư thấy thế cục như vậy, liền biết sĩ khí không thể vãn hồi, nàng hét lớn:
- Lui quân! Toàn quân rút lui.
Đại quân Ô Hoàn vừa rút lui, Quan Vũ lập tức thu đao không đuổi theo nữa, nhưng Trương Phi còn đang đánh nhau rất vui vẻ, tóc nàng ngắn lại bị nước mưa làm ướt nhẹp dán chặt vào đầu, tuy nhiên khi sử dụng võ tướng kỹ, đấu khí tạo nên một lớp vỏ bọc bao quanh, điều này lại làm cho tóc của nàng dựng đứng lên. Lúc này, nàng với một bộ tóc ngắn dựng thẳng đang hét lớn:
- Chạy đi đâu? Quay lại đánh cùng ta thêm một canh giờ nữa!
Quan Vũ thấy tam muội vẫn hồ đồ, tức giận nói:
- Tam muội, đừng náo loạn nữa.
- Mặc kệ! Ta muốn chơi tiếp!
Trương Phi rút một bình rượu từ bên hông ra, uống một hớp to, cười nói:
- Mượn rượu thêm sức, ta đánh thêm một trận nữa, toàn thân đang hừng hực đây.
Quan Vũ biết rõ tam muội chưa bao giờ nghe lời mình, nhưng lại rất nghe lời Lưu Bị, vì vậy nàng tức giận nói:
- Đại tỷ còn đang lo lắng cho ngươi, ngươi mà còn muốn đuổi theo, đại tỷ sẽ càng lo lắng, vừa rồi nàng vì muốn giúp ngươi, suýt chút nữa xuất ra võ tướng kỹ.
Vừa nghe xong, Trương Phi sợ tới mức mặt biến sắc, lau mồ hôi nói:
- Đại tỷ định dùng võ tướng kỹ thật sao? Thật đáng sợ, ta lập tức quay về.
“Chiến Thần” và “Đấu Thần” cùng thu lại kim quang, vội vã chạy về phía rừng cây. Lúc này Lưu Bị đang kiễng chân nhìn về phía Đông Bắc, Tôn Vũ thì đang ôm Công Tôn Toản và Triệu Vân, đôi mắt cũng đang nhìn về phía Đông Bắc. Khi thấy Quan Vũ và Trương Phi thúc ngựa chạy về, Tôn Vũ nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm: Quan Vũ nói là đi tiếp ứng Trương Phi, không đánh nhau, kết quả vừa ra tay đã dọa cho bốn vạn thiết kỵ Ô Hoàn chạy tán loạn, võ tướng kỹ thực huyền diệu, ta nhất định phải nghiên cứu thêm mới được, để bản thân mình ngày càng khỏe mạnh hơn.
Trương Phi thúc ngựa chạy về, mừng rỡ nhảy xuống ngựa, lao vào trong ngực Lưu Bị, giống như một con mèo nhỏ cọ cọ trong ngực Lưu Bị:
- Đại tỷ, nghe nói ngươi suýt nữa dùng võ tướng kỹ, làm ta sợ muốn chết, ta đã về, đại tỷ đừng tức giận nhé.
Lưu Bị dịu dàng sờ đầu Trương Phi, cười nói:
- Nếu ngươi không hồ đồ, đại tỷ tức giận làm gì, cũng không dùng tới võ tướng kỹ nữa.
Các nàng đang trò chuyện vui vẻ, Tôn Vũ cũng cẩn thận nghe, trong lòng càng thắc mắc, vừa rồi Quan Vũ thấy Lưu Bị sắp xuất chiêu liền lập tức ngăn cản. Hiện giờ Trương Phi cũng rất sợ Lưu Bị dùng võ tướng kỹ, rốt cuộc là chiêu gì a? Chẳng phải chỉ là một võ tướng kỹ lam sắc cao cấp thôi sao? Tại sao lại khiến Chiến Thần và Đấu Thần đều sợ hãi như vậy.
Là một nhà khoa học luôn yêu thích việc tìm tòi nghiên cứu chân tướng mọi việc, Tôn Vũ ước gì có thể buộc Lưu Bị xuất ra võ tướng kỹ cho hắn nhìn xem sao, nhưng dù sao đây cũng chỉ là ý nghĩ, không nói tới việc ép buộc một nữ nhân Tôn Vũ hắn không làm được, mà cho dù có làm được thì “Chiến Thần” và “Đấu Thần” ở bên cạnh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Bây giờ chiến sự đã chấm dứt, mọi người rốt cuộc đã có thể ngồi xuống cùng nhau nói chuyện.
Tôn Vũ tò mò hỏi:
- Lưu cô nương, ở Trác huyện ta đã từng đi tìm các ngươi, nghe nói các ngươi đi về phía Nam tìm giặc Hoàng Cân, tại sao các ngươi lại xuất hiện ở phía Đông Bắc Trác huyện.
Trương Phi vừa nghe, lập tức cười hì hì nói:
- Nhị tỷ ta dẫn đường, nàng nói mặt trời mọc hướng Đông, mắt nhìn hướng Đông đi sang bên trái chính là hướng Nam, vì vậy nàng dẫn chúng ta tới đây.
Tôn vũ: "... "
Công Tôn Toản: "... "
Triệu Vân:
- Ô ô, bánh bao ăn thật ngon.
Tôn Vũ buồn cười nói:
- Mặt hướng về phía Đông, quay bên phải mới là phía Nam, bên trái là phía Bắc. Quan nhị cô nương không biết, chẳng lẽ Lưu cô nương và Trương cô nương cũng không biết?
Trương Phi chép miệng nói:
- Ai thèm tìm hiểu Nam Bắc làm gì, thật phiền phức, ta chỉ thích uống rượu và đánh nhau, những chuyện khác ta mặc kệ.
Lưu Bị thì nhẹ nhàng cười nói:
- Nhị muội thích đi đâu, ta liền đi cùng nàng, chỉ cần nàng vui vẻ là được.
Tôn vũ: "..."
Công Tôn Toản: "..."
Triệu Vân:
- Bánh bao ăn ngon quá, có thể cho ta thêm một cái được không?
Haizz, Tôn Vũ hoàn toàn chịu thua những người không nói logic này, hắn buồn cười nói:
- Các vị … Ba người các vị thật sự muốn đi giết giặc Hoàng Cân sao? Sao ta lại có cảm giác các vị muốn ra ngoài thành dạo chơi vậy?
Quan Vũ hất chùm râu dài hừ hừ nói:
- Tất nhiên là thật, năm đó ba tỷ muội chúng ta kết nghĩa tại đào viên, thề phải giúp đỡ Hán thất, báo thù cho quốc gia, đem lại yên vui cho dân chúng … Sao có thể coi là lời nói chơi được.
Haizz, Tôn Vũ không nhịn được liền hỏi:
- Giúp đỡ Hán thất tất nhiên là tốt, tuy nhiên … trong thành Lạc Dương ngươi biết Hán thất ở đâu không?
Quan Vũ hừ hừ cười nói:
- Nói nhảm, Hoàng thành ở đâu ta còn biết? Chính là hướng này …
Quan Vũ chỉ một ngón tay, chính là phía Bắc.
Toát mồ hôi, chẳng lẽ ngài lại muốn đi giúp Ô Hoàn … Tôn Vũ trong lòng thầm toát mồ hôi lạnh, không ổn, ta không thể nói chuyện với những người không có logic như vậy. Lưu Quan Trương ba người này thoạt nhìn chỉ có Lưu Bị còn có thể tin tưởng, khó trách Lưu Bị lại là đại tỷ, ta luôn khó hiểu tại sao người có bản lãnh lại chịu lép vế làm muội, hóa ra là vì Quan Vũ và Trương Phi đều không đáng tin, cho nên đành phải để Lưu Bị làm lão đại.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
32++
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++
https://isach.info/story.php?story=manh_nuong_tam_quoc_dien_nghia__32