Mắc Kẹt epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 24
ội A tụ tập vào buổi tối ngày hôm sau ở nhà của Faz tại khu Hồ Green, một khu vực của tầng lớp trung lưu nằm ở phía bắc trung tâm Seattle. Tên của nơi này bắt nguồn từ một cái hồ tự nhiên nằm ở trung tâm. Đã có lần Faz nói với Tracy rằng ông và Vera đã mượn ba mươi nghìn đô la từ bố mẹ của Vera vào những năm 1970 để thanh toán tiền trả trước cho căn biệt thự đơn giản có hai tầng, rộng một trăm chín mươi mét vuông của họ, và lãi suất cao ở vào những năm 1980 gần như đã khiến họ phá sản. Hiện tại, vì giá nhà cửa ở Seattle một lần nữa lại tăng vọt, Faz đang tính dựa vào giá trị cầm cố của căn nhà để trang trải cuộc sống khi nào về hưu.
Ngoài việc nấu ăn, Vera còn có một đam mê khác là làm vườn. Vera trồng vườn ở sân trước và sân sau theo phong cách vườn ngoại ô kiểu Anh với những con đường rải đá, lác đác vài bụi hoa hồng, dây leo và một tá thực vật thân thảo. Khu vườn thực sự có thể gây ấn tượng với nữ hoàng Anh. Trước đây Tracy chưa bao giờ được nhìn thấy nó, nhưng Faz đã từng nhắc tới khu vườn này. Ông nói rằng: “Tôi thích khu vườn bởi vì tôi không phải cắt một cọng cỏ nào.”
Vera chiều theo yêu cầu của Del và nấu món lasagna nổi tiếng của mình. Bảy người bọn họ - Del đã li dị ngồi quanh một chiếc bàn ăn đơn giản dưới ánh sáng mờ ảo của đèn chùm được treo trên trần nhà hình hộp. Tracy đã lo rằng Dan sẽ cảm thấy lạc lõng khi ngồi giữa nhóm cảnh sát và bạn đời của họ, nhưng cuộc trò chuyện gần như không hề liên quan tới công việc. Rượu Chianti và Merlot được rót ra, và việc họ dùng bữa trong căn phòng ăn có tường gỗ màu nâu sẫm và rèm cửa màu đỏ tía khiến Tracy cảm thấy mình như được đưa tới một căn nhà trong một ngôi làng nhỏ ở Ý. Cô đã nghĩ rằng Vera sẽ đang kiệt sức chờ đợi họ, và ngạc nhiên khi thấy Faz là người mang đồ ăn ra và rót rượu cho họ. Ông hoàn thành mọi việc với một chiếc khăn màu trắng vắt trên vai phải. Rõ ràng là ông thấy tự hào về vợ và căn nhà của mình, và cảm thấy thật đặc biệt khi có tất cả bọn họ ở đây.
Khi những miếng lasagna, sa lát và bánh mì bơ tỏi lấp kín đĩa của họ, Faz vẫn đứng đó.
“Ngồi xuống đi nào, Fazio! Trông tôi có khác gì con cún với cục xương mà tôi không thể ăn không.” Del nói.
“Chờ chút! Chờ chút! Vera và tôi có một số việc mà chúng tôi muốn làm.” Faz quay sang Tracy và Dan. “Khi chúng tôi kết hôn, cha của Vera đã trao cho chúng tôi phước lành này. Giờ chúng tôi trao lại cho hai người.”
Vera với ra phía sau và đưa Tracy một cái rổ đựng một ổ bánh mì cô tự làm được gói ghém cẩn thận, một cốc muối và một chai rượu. “Bánh mì tượng trưng cho việc cô sẽ không bao giờ biết đến cơn đói.” Vera nói. “Muối có nghĩa là hôn nhân của hai người sẽ luôn có mùi vị. Rượu mang ý nghĩa rằng cô sẽ luôn có chuyện vui để chúc mừng.”
Faz nâng ly. Mắt ông ngấn nước. “Chúc hai người ở bên nhau thật lâu, và cầu Chúa ban niềm hạnh phúc và phồn vinh cho hai người. Cụng ly!”
Họ nâng ly và cùng uống. Kins cũng lau nước mắt với khăn ăn của mình.
“Xem mấy tay điều tra viên án mạng to cao khóc này.” Shannah nói, khẽ lau khóe mắt.
Tracy đẩy ghế ra sau và đứng dậy. “Để tránh làm tổn thương Del…” Cô nói.
Del cười. “Cô cứ nói đi.” Anh nói.
Cô lấy hơi, cố kiềm chế cảm xúc, thứ đã bị những sự kiện trong hai ngày qua thử thách. “Tất cả mọi người đều biết rằng tôi mất gia đình từ khi còn rất trẻ. Phần lớn cuộc đời tôi đều sống một mình, và đã có những lúc tôi cảm thấy cô đơn cho tới khi tôi lên đến tầng bảy. Mọi người như là một gia đình với tôi, đối xử với tôi như người một nhà. Tôi không biết mình sẽ ở đâu nếu tôi không có mọi người trong cuộc đời mình. Thế nên tôi chỉ muốn cụng ly với mọi người để nói “Cảm ơn”.”
Trong một khoảnh khắc, không ai lên tiếng. Vera nâng ly lên và nói:“Cụng ly!”
“Cụng ly!” Những người khác cùng nói.
“Chúng ta ăn được chưa?” Del nói, cười phá lên.
Họ ăn tất cả mọi thứ mà Faz và Vera bày trên bàn, và đó là một bữa ăn ngon. Vào lúc họ thưởng thức món tráng miệng, món bánh cannoli tự làm, Tracy cảm thấy no căng. “Tôi sẽ chỉ ăn một miếng trong phần của Dan thôi.” Cô nói khi Faz đưa cô đĩa của mình.
“Làm quen với việc đó đi, Dan.” Faz nói. “Cô ấy sẽ nói là cô ấy no, sau đó ăn luôn phần tráng miệng của anh.”
“Em ăn phần tráng miệng của anh lúc nào vậy?” Vera nói.
“Em đùa anh sao? Đã bao nhiêu lần anh nghe em nói “Em chỉ ăn một miếng thôi” và điều tiếp theo xảy ra là đĩa của anh sạch bong. Tuần trước, tôi đã gọi một chiếc bánh tiramisu. Tôi chỉ được ăn có một miếng.”
“Tiramisu là món yêu thích của em.” Vera nói, nháy mắt với Dan. “Ai muốn uống cà phê không nào?”
“Để tôi giúp chị dọn đống đĩa.” Shannah nói.
“Tôi cũng vậy.” Tracy nói, nhưng Dan đứng lên trước. “Nói chuyện với bạn em đi. Anh sẽ dọn.”
Vera kêu lên một tiếng. “Tôi thích anh ấy, Tracy. Một người đàn ông giúp đỡ chúng ta ở trong bếp còn tuyệt vời hơn là trong phòng ngủ.”
Lời bình luận vừa rồi mang lại thêm nhiều tiếng cười. Khi chỉ có bốn người họ ở với nhau, Tracy nói. “Tôi ghét phải mang chuyện công việc ra nói, nhưng có vấn đề xảy ra.”
“Cô sẽ không bỏ đi, đúng không?” Kins nói.
Cô nhìn anh như thể anh bị điên. “Không. Tại sao anh lại nghĩ vậy chứ?”
“Tôi không biết nữa. Tôi biết Dan cũng kiếm được kha khá và cô sẽ không phải chịu đựng mấy chuyện vớ vẩn nữa.”
“Tôi sẽ chẳng đi đâu cả.” Cô nói. “Là về Andrea Strickland.”
“Có chuyện gì về cô ấy?” Faz hỏi.
“Tôi không nghĩ cô ấy là người phụ nữ trong cái lồng cua.”
Faz đặt ly rượu của mình xuống. “Sao cô lại không nghĩ cô ấy là người ở trong cái lồng cua?”
Tracy lắc đầu. “Tôi không nghĩ rằng xác của cô ấy ở trong lồng cua.”
Ba người đàn ông có vẻ ngạc nhiên đến mức chẳng nói được gì.
“Tại sao lại không?” Kins hỏi. “Thế thì còn có thể là ai được?”
“Khi tôi tới đó lần đầu tiên, tới bãi biển, cậu bé đã kéo lồng cua lên…”
“Kurt Schill.” Kins nói.
“Đúng vậy. Cậu bé đó nói cậu ấy nghĩ cái xác trong lồng cua là một người phụ nữ, mặc dù cậu ấy chỉ nhìn thoáng qua bàn tay của cái xác trước khi kéo nó vào bờ.
Tôi hỏi cậu bé tại sao cậu ấy biết thì cậu ấy nói: “Ngón tay cô ấy có sơn”.”
“Màu xanh dương.” Kins nói.
“Phải. Nhưng khi tôi nói chuyện với cô của Andrea Strickland, bà ấy nói rằng Andrea có tật cắn móng tay, nhiều tới mức bị chảy máu.”
“Có thể móng tay được sơn kia là móng giả…” Faz nói. “Hoặc cô ấy đã dừng thói quen đó lại rồi.”
Tracy lắc đầu. “Tôi đã hỏi Funk. Móng tay kia là thật. Và nếu anh từng gặp một người luôn cắn móng tay của mình, anh sẽ biết đó là một thói quen khó bỏ tương đương như hút thuốc lá.”
“Tôi có một người cô và cô cũng hay cắn móng tay.” Del nói. “Sau nhiều năm thì việc đó làm mẻ cả răng của của cô ấy.”
Họ đồng thời ngả lưng ra ghế yên lặng, cân nhắc thông tin vừa rồi. Kins nói: “Nếu đó không phải là Strickland, cô nghĩ đó là ai?”
“Tôi nghĩ đó có thể là người bạn. Tôi nghĩ có thể đó là Devin Chambers. Cô ta biến mất gần như cùng lúc với Andrea và họ gần như có cùng cân nặng, chiều cao và màu tóc.”
“Trời ạ” Del nói. “Mọi thứ bắt đầu trở nên phức tạp.”
“Chúng ta chưa biết được điều gì cả.” Faz nói. “Thế rồi sao nữa? Andrea Strickland đã chết đâu đó trên ngọn núi kia?”
“Không biết được.” Tracy nói.
“Cô nghĩ là chồng của Strickland giết Chambers à?” Del hỏi.
“Một lần nữa, quá sớm để có thể kết luận. Thứ chúng ta thực sự biết là người phụ nữ trong lồng cua đó đã thay đổi ngoại hình, và có khả năng đã sử dụng số tiền kia để làm việc đó. Nếu Chambers biết về số tiền đó, tôi có thể hiểu tại sao cô ta muốn thay đổi ngoại hình.”
“Thế thì sao nữa? Chambers và chồng của Strickland hợp tác với nhau, sau đó hắn ta trở mặt và giết cô ấy?” Del hỏi.
“Cũng có khả năng…” Tracy nói. “Nếu hắn ta nhờ đến người săn lùng tung tích của chúng ta để tìm cô ấy, có thể giải thích được tại sao hắn ta lại yêu cầu anh ta truy lùng cái tên Devin Chambers, và cả lý do vì sao cô ta thay đổi ngoại hình và chạy trốn.”
“Cô ta muốn số tiền kia.” Del nói.
“Cô ta chẳng cần phải chạy trốn để có được số tiền đó.” Tracy nói. “Nếu cô ta là người phụ nữ trong cái lồng cua, cô ta phải biết về cái tên giả Lynn Hoff. Và cô ta cũng biết rằng tài khoản ngân hàng được đăng ký dưới cái tên này, cũng như biết được mật khẩu. Cô ta hẳn đã chạy trốn vì một lý do khác.”
“Cô ta nghĩ rằng tên Graham kia sẽ giết mình.” Faz hỏi. “Phải giết mới đúng.”
Tracy gật đầu. “Có lẽ. Nhưng hãy nhớ rằng, Andrea Strickland từng nói với sếp của cô ta rằng chồng mình đang có người phụ nữ khác ở bên ngoài. Biết đâu người phụ nữ đó lại là Devin Chambers?”
“Tôi tưởng họ là bạn.” Kins nói.
“Chính xác. Sẽ ra sao nếu Andrea Strickland phát hiện ra bạn thân của cô ta ngủ với chồng mình? Bác sĩ tâm lý mà tôi nói chuyện cùng đã từng nói Andrea có thể trở nên mưu mô, thậm chí là bạo lực. Sẽ thế nào nếu người mà chúng ta vẫn nghĩ là nạn nhân lại không phải là nạn nhân? Sẽ thế nào nếu nạn nhân đó chính là kẻ giết người?”
Một lần nữa, tất cả bọn họ lại ngồi đó suy ngẫm về những phân tích của Tracy.
“Chúng ta không phụ trách vụ này nữa.” Cuối cùng, Faz lên tiếng.
“Và nếu tôi nói với Fields, đặc biệt là khi không có thêm chứng cứ, hắn sẽ chạy đến chỗ sếp của mình và mách rằng tôi lại cướp đồ chơi mới ở trong hộp cát của hắn.” Tracy nói.
“Vậy chúng ta cần phải biết chắc chắn.” Kins nói.
“Funk đã lấy mẫu ADN từ cái xác và Melton đã giao nó cho CODIS.” Tracy nói, ám chỉ Mike Melton, giám đốc của Phòng Nghiên cứu tội phạm Sở Cảnh sát bang Washington. Đêm hôm trước, cô đã nghĩ về những thứ có thể chắc chắn.
“Vậy là họ có hồ sơ ADN ở trong hệ thống của họ.” Faz nói.
“Và Strickland có một người dì ở San Bernardino.” Tracy nói.
“Và Chambers có một người chị gái ở New Jersey.” Faz nói, ngồi dậy và trở nên hưng phấn “Trời ạ, chúng ta có thể làm được việc này. Melton có thể thử ADN không?”
“Nếu chúng ta có thể lấy mẫu ADN từ người dì và người chị gái kia, chúng ta có thể gửi đến một phòng phân tích ADN tư nhân.” Tracy nói.
“Tôi có một người chú làm việc trong ngành ở Trenton đã bốn mươi lăm năm.” Faz nói. “Tôi có thể nhờ chú ấy.”
“Và tôi đã có mối quan hệ với người dì.” Tracy nói.
“Được rồi, nhưng cô vẫn sẽ phải nói với Mike để ông ấy đưa hồ sơ của nạn nhân cho phòng phân tích ADN tư nhân.” Del nói.
Tracy lắc đầu. “Không, tôi chỉ cần Mike gửi hồ sơ cho tôi thôi. Tôi có thể gửi cho phòng phân tích.”
“Nhưng sau đó thì sao?” Kins hỏi. “Giả sử chúng ta có kết quả xét nghiệm và từ đó chứng minh được đó không phải là Strickland mà là Chambers. Sau đó thì sao? Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”
“Nếu chúng ta có kết quả chứng minh đó không phải là Strickland mà là Chambers, tôi sẽ tới nói với Martinez và Nolasco.”
“Không có ý gì đâu, nhưng lần trước cách này không hiệu quả lắm, Giáo sư ạ.” Faz nói, sử dụng biệt danh của Tracy.
“Nếu như người phụ nữ trong lồng cua không phải là Andrea Strickland, vụ này sẽ càng thu hút sự chú ý của dư luận hơn. Nó sẽ trở thành một câu chuyện mang tính quốc gia. Tôi không nghĩ các sếp lại đánh đổi sự chú ý mà họ có thể khai thác được từ câu chuyện mang tính quốc gia về những cảnh sát tận tụy phá được một vụ án kinh hoàng chỉ để trừng phạt chúng ta làm gương.” Tracy nói.
“Đặc biệt là nếu chúng ta đúng.” Kins nói. “Bọn họ sẽ có một cơn ác mộng liên quan đến truyền thông.”
“Bên cạnh đó…” Tracy nói, không thể nén được nụ cười khi cô lần lượt nhìn từng người đồng nghiệp. “Nếu người phụ nữ trong lồng cua không phải là Andrea Strickland, quận Pierce hoàn toàn mất quyền điều tra.”
Kins tựa lưng ra sau, nhẹ nhàng lắc đầu và cười khúc khích. Faz và Del dần dần hiểu ra. Không lâu sau, tất cả cùng phá lên cười.
“Cô khiến chúng tôi không thể tin được, cô biết không?” Kins nói. “Cô phát hiện ra điều này từ lúc nào?”
“Đêm hôm qua.”
Faz nâng ly rượu của mình lên. “Chúng ta làm vụ này chứ?”
Del cũng nâng ly. “Tất nhiên rồi, tôi tham gia.”
“Tôi nữa.” Kins nói, cụng ly với hai người kia. “Nếu có thể công khai vụ này theo hướng có lợi cho mình, tôi sẽ làm.”
Tracy nhìn họ nhưng không nâng ly. Cô không muốn họ dính vào rắc rối vì những thứ mà cô gây ra. “Faz, anh sắp nghỉ hưu rồi. Del, anh còn phải trợ cấp, và Kins, anh có ba đứa con trai đấy.
“Cô nói chúng ta là một gia đình cơ mà.” Faz nói. “Đây là những gì mà một gia đình làm. Chúng ta làm những chuyện không đúng, nhưng chúng ta làm cùng nhau.”
Mắc Kẹt Mắc Kẹt - Robert Dugoni Mắc Kẹt