Chương 24
eg nghe thấy tiếng xe rì rì bò theo sau cô. Mặc dù mới vừa mười giờ tối, cơn mưa tháng Mười lạnh buốt đã khiến những con phố ở khu Lower East Side Manhattan vắng tanh. Cô rảo bước nhanh hơn băng qua những túi rác đen ướt lướt thướt nghiêng ngả trên lề đường. Mưa nhỏ tong tong qua những cầu thang thoát hiểm phía trên đầu cô, rác rưởi dập dềnh trên những rãnh nước lênh láng. Một vài tòa chung cư xưa xây bằng gạch đỏ trong khối nhà của Clay đã được tân trang lại, nhưng phần lớn thì không, và khu vực quanh đây nguy hiểm bậc nhất. Tuy nhiên, cô không hề đắn đo suy nghĩ khi quyết định đi bộ một chuyến đến cửa hàng thức ăn vừa ngon vừa rẻ yêu thích để mua một chiếc hamburger. Nhưng cô không ngờ đến lúc quay về nhà lại gặp phải cơn mưa khiến mọi người phải trốn hết vào trong nhà.
Phải đi thêm gần hai khối nhà nữa mới tới tòa nhà nơi tọa lạc căn hộ tầng năm chật chội của Clay. Cô đã thuê lại căn hộ nhếch nhác của em trai trong thời gian cậu ở L.A. đóng một vai quan trọng trong một bộ phim indie có lẽ sẽ thành bước đột phá mà cậu hằng chờ đợi. Căn hộ nhỏ và tù túng, chỉ có hai cửa sổ nhỏ xíu cho phép những tia sáng nhỏ nhoi lọt qua, nhưng nó rẻ tiền, và sau khi loại bỏ chiếc ghế dài cũ rích nhờn mỡ cùng những tàn tích của vô số cô bạn gái của cậu, cô đã có đủ không gian để làm đồ nữ trang.
Chiếc xe vẫn bám theo cô. Liếc vội ra đằng sau, cô nhìn thấy đó là một chiếc limo đen dài, không có bất kỳ dấu hiệu đáng lo nào, nhưng cô vừa trải qua một tuần dài dằng dặc. Sáu tuần dài dằng dặc. Bộ não của cô đã trở nên mơ mơ hồ hồ do kiệt sức, và ngón tay cô phồng rộp vì nỗ lực cần mẫn hoàn thành bộ sưu tập nữ trang vốn là nguồn sức mạnh ý chí duy nhất giữ cho cô bước tiếp. Nhưng công việc vất vả của cô đã gặt hái được thành công.
Cô không cố gắng thuyết phục bản thân rằng mình đang hạnh phúc, nhưng cô biết cô đã có những quyết định tốt nhất cô có thể đưa ra cho tương lai của mình. Sunny Skipjack đã nhắm chuẩn mục tiêu khi bảo Meg nên xác định lại mà tìm đến thị trường cao cấp. Các quản lý cửa hàng được cô cho xem sản phẩm mẫu đều thích sự kết hợp giữa thiết kế hiện đại với nguyên vật liệu cổ xưa, và các đơn đặt hàng đến nhanh hơn so với mong đợi của cô rất nhiều. Nếu mục tiêu cuộc đời cô là trở thành một nhà thiết kế nữ trang thì cô hẳn đã ngất ngây hạnh phúc, nhưng đó không phải mục tiêu của cô. Hiện tại thì không. Cuối cùng, cô đã biết cô muốn gì.
Chiếc xe hơi vẫn bám sát đằng sau cô, ánh đèn pha đổ màu vàng lên con đường nhựa ướt át. Mưa đã dội ướt sũng đôi giày vải của cô, và cô khép chặt hơn chiếc áo khoác màu đỏ tía tậu được từ một cửa hàng đồ cũ. Lưới sắt an ninh đã chắn các cửa sổ của cửa hàng quần áo sari, cửa hàng nội thất giảm giá Hàn Quốc, thậm chí cả hàng sủi cảo - tối nay tất cả đều đóng cửa.
Cô rảo bước nhanh hơn, nhưng tiếng động cơ xe đều đặn vẫn không biến mất. Đây không phải do cô tưởng tượng ra. Chiếc xe rõ ràng đang bám theo cô, trong khi cô còn phải đi thêm một khối nhà nữa.
Một chiếc xe cảnh sát lao vút qua trên con phố cắt ngang, còi hụ réo ầm ĩ, ánh đèn đỏ rập rờn trong mưa. Hơi thở của cô đập dồn hơn khi chiếc limousine tiến sát lại cạnh cô, những ô cửa sổ tối màu đầy đe dọa trong đêm tối. Cô bắt đầu chạy, nhưng chiếc xe vẫn bám theo cô. Qua khóe mắt, cô nhìn thấy một khung cửa sổ màu đen trượt xuống.
“Muốn đi nhờ không?”
Khuôn mặt cô không mong đợi nhất ló ra nhìn cô. Cô vấp phải một vỉa hè gồ ghề, choáng váng đến độ suýt nữa đã ngã. Sau hết thảy mọi nỗ lực che giấu vết tích của cô, anh lại đã ở đây, được đóng khung trong ô cửa sổ đang mở đó, đường nét khuôn mặt chìm trong bóng tối.
Đã bao nhiêu tuần, cô cật lực làm việc thâu đêm, dồn toàn tâm toàn trí vào công việc, không cho phép mình suy nghĩ lung tung, không chịu đi ngủ cho tới khi kiệt sức không còn gắng gượng được nữa. Cô vừa tả tơi vừa đói bụng, chẳng có tâm trạng đâu mà nói chuyện với bất kỳ ai chứ đừng nói là anh. “Không, cảm ơn,” cô cố trả lời. “Em về nhà đến nơi rồi.”
“Trông em hơi ướt.” Một vạt sáng từ ngọn đèn đường cắt ngang gò má như tạc tượng của anh.
Anh không thể làm chuyện này với cô được. Cô sẽ không cho phép anh. Không cho phép anh làm thế sau hết thảy những chuyện đã xảy ra. Cô lại bước tiếp, nhưng chiếc limo vẫn đều đều lăn bánh cùng cô.
“Em thực sự không nên ở ngoài đường một mình,” anh nói.
Cô hiểu anh quá rõ để biết được đích xác vì sao anh bất ngờ xuất hiện ở đây. Ý thức tội lỗi. Anh căm ghét việc làm tổn thương người khác, và anh cần được trấn an bản thân mình rằng cô không bị tổn thương vĩnh viễn. “Không cần anh lo,” cô nói.
“Em không muốn vào trong xe à?”
“Không cần đâu. Em gần về đến nhà rồi.” Cô tự nhắc nhở bản thân đừng nói thêm gì nữa, nhưng sự tò mò đã thắng thế. “Sao anh tìm thấy em?” “Tin anh đi, không dễ chút nào đâu.”
Cô vẫn nhìn thẳng về phía trước, bước chân không hề chậm lại. “Một trong hai đứa em của em,” cô nói. “Anh đã hỏi được bọn chúng.”
Lẽ ra cô nên biết họ sẽ nhượng bộ. Tuần vừa rồi, Dylan đã đi vòng từ Boston tới để kể với cô họ sắp phát điên vì những cuộc điện thoại của Ted và cô cần phải nói chuyện với anh. Clay gửi cho cô cả một cơn lũ các tin nhắn. Anh ta có vẻ tuyệt vọng lắm, tin nhắn gần đây nhất của cậu. Ai mà biết anh ta có thể làm gì chứ?
Tình huống xấu nhất? cô hồi đáp. Anh ấy sẽ đánh trượt một cú đánh cách lỗ golf hơn một mét.
Ted đợi cho đến khi một chiếc taxi đã đi qua rồi mới trả lời. “Các em trai của em chẳng cho anh thứ gì ngoài rắc rối cả. Thậm chí Clay còn bảo với anh em đã ra nước ngoài rồi. Anh quên mất cậu ta vốn là diễn viên.”
“Em đã bảo anh nó giỏi lắm mà.”
“Anh đã mất một thời gian, nhưng rồi cuối cùng anh đã nhận ra em sẽ không nhận tiền từ cha mẹ nữa. Và anh không nghĩ em có thể rời đất nước với số tiền trong tài khoản ngân hàng của em.”
“Sao anh biết được tài khoản của em?”
Cho dù dưới ánh sáng lờ mờ, cô vẫn có thể nhìn thấy anh nhướng một bên lông mày lên. Cô bước tiếp kèm theo tiếng khịt mũi khinh bỉ.
“Anh biết em sẽ đặt hàng trên Internet một vài nguyên vật liệu làm đồ nữ trang,” anh nói. “Anh đã liệt kê ra một danh sách những nhà cung cấp tiềm năng và nhờ Kayla gọi cho họ.”
Cô bước vòng qua một chai whiskey vỡ. “Được giúp anh thì chắc chắn cô ấy còn mừng hơn bắt được vàng ấy chứ.”
“Cô ấy bảo với mọi người là cô ấy sở hữu một cửa hàng ở Phoenix và đang cố tìm nhà thiết kế của mấy món nữ trang cô ấy đã nhìn thấy ở Texas. Cô ấy miêu tả vài món nữ trang em làm, nói rằng cô ấy muốn bày chúng trong cửa hàng. Hôm qua cô ấy đã lấy được địa chỉ của em.”
“Và anh đã ở đây. Một chuyến đi phí hoài.”
Anh cả gan ra giọng giận dữ. “Em có cho là chúng ta nên trò chuyện trong xe không?”
“Không.” Anh cứ việc tự mình xử lý nỗi ân hận của mình đi. Ân hận chẳng thể biến thành tình yêu, một cảm xúc cô đã vĩnh viễn giết chết.
“Anh thật sự cần em vào trong xe.” Anh gằn từng chữ. “Em thật sự cần anh cút xuống địa ngục đi.”
“Anh vừa từ đó trở về xong, và tin anh đi, nó không giống hệt như người ta vẫn tưởng đâu.”
“Thế thì rất lấy làm tiếc.”
“Chết tiệt.” Cửa bật mở, và anh nhảy ra ngoài trong khi chiếc limo vẫn đang di chuyển. Cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã lôi cô tới chỗ chiếc xe. “Dừng lại! Anh đang làm gì vậy?”
Chiếc limo cuối cùng cũng phanh lại. Anh đẩy cô vào bên trong, trèo vào theo sau cô rồi đóng sầm cửa lại. Tiếng khóa cửa bật đánh tách. “Cứ coi như em đã chính thức bị bắt cóc đi.”
Chiếc xe lại bắt đầu di chuyển, người tài xế bị che khuất đằng sau vách ngăn đã đóng kín. Cô chộp lấy tay nắm cửa, nhưng nó không nhúc nhích. “Thả em ra! Không tin nổi anh lại làm thế này. Có chuyện quái gì với anh vậy? Anh điên à?”
“Kha khá đấy.”
Cô cố hết sức trì hoãn việc phải nhìn vào anh. Lâu hơn nữa, anh sẽ nhìn ra sự yếu đuối của cô. Cô chậm chạp quay đầu lại.
Anh vẫn chói lóa như xưa với đôi mắt hổ và xương gò má dẹt, mũi thẳng và quai hàm của ngôi sao điện ảnh. Anh mặc áo vest xám than kèm sơ mi trắng và cà vạt màu xanh hải quân. Cô chưa nhìn thấy anh ăn mặc trang trọng thế này bao giờ kể từ sau ngày cưới của anh, và cô cố gắng vật lộn chống lại cơn triều u ám của cảm xúc. “Em nói thật đấy,” cô nói. “Thả em ra ngay bây giờ đi.”
“Tới lúc nào chúng ta nói chuyện xong đã.”
“Em không muốn nói chuyện với anh, em không muốn nói chuyện với ai hết.”
“Ý em là sao? Em thích nói chuyện.”
“Không còn như thế nữa.” Bên trong xe đặt những chiếc ghế dài dọc hai bên hông và những bóng đèn xanh bé xíu gắn trên nóc. Một bó hồng đỏ khổng lồ nằm trên chiếc ghế trước một quầy bar gắn liền vào thành xe. Cô xọc tay vào sâu trong túi áo khoác tìm điện thoại. “Em sẽ gọi cho cảnh sát báo là em đang bị bắt cóc.”
“Anh thấy em không làm thế thì hơn.”
“Đây là Manhattan. Ở đây anh không phải là Chúa. Chắc chắn họ sẽ tống anh đến nhà tù Rikers.”
“Đáng nghi ngờ lắm, nhưng cũng không nên tạo cơ hội làm gì.” Anh giằng lấy cái điện thoại và nhét nó vào trong túi áo vest của anh.
Cô là con gái một diễn viên, vậy nên cô trình diễn một cái nhún vai buồn chán. “Tốt thôi. Nói đi. Và nhanh nhanh lên. Vị hôn phu của em đang đợi em ở nhà.” Cô tì hông vào cửa, cách anh càng xa càng tốt. “Em đã bảo với anh em không cần nhiều thời gian để quên anh rồi mà.”
Anh chớp mắt, sau đó với tay về phía bó hoa hồng hối hận rồi đặt nó vào lòng cô. “Anh nghĩ có lẽ em sẽ thích cái này.”
“Anh nhầm rồi.” Cô ném trả bó hoa về phía anh.
Khi bó hoa đập vào đầu anh, Ted chấp nhận thực tế rằng cuộc tái hợp này sẽ không diễn ra tốt đẹp hơn những gì anh đáng phải nhận. Bắt cóc Meg lại là một tính toán sai lầm nữa của anh. Tất nhiên, nói thế không có nghĩa là anh đã dự tính bắt cóc cô. Anh định xuất hiện trước cửa nhà cô cùng một bó hoa hồng và lời thú nhận rung động trái tim về tình yêu vĩnh cửu, rồi cướp cô nhét vào trong chiếc limo. Nhưng khi chiếc xe rẽ vào phố nhà cô, anh lại nhìn thấy cô, vậy là mọi lý trí biến mất sạch sành sanh.
Dù chỉ nhìn từ phía sau, trong khi cơ thể cô đã bị bọc kín trong chiếc áo khoác dài màu đỏ tía, bờ vai gù về phía trước vì mưa, anh vẫn nhận ra cô. Có những phụ nữ khác có cùng dáng đi với đôi chân dài ấy, có cùng kiểu vung tay dứt khoát ấy, nhưng không ai trong số họ khiến anh có cảm giác lồng ngực như nổ tung.
Ánh đèn xanh lờ mờ bên trong chiếc limo soi tỏ những quầng thâm dưới mắt cô giống y hệt như những quầng thâm mà anh biết rõ đã yên vị lâu ngày dưới mắt anh. Thay vì những những hạt vòng thô sơ và những đồng tiền cổ anh thường thấy đung đưa rủ xuống từ tai cô, cô không đeo nữ trang, và cái lỗ khuyên tai bé xíu, trống trải ấy mang lại cho cô một vẻ yếu đuối đâm thẳng vào anh. Chiếc quần jean của cô thò ra dưới gấu áo choàng đỏ tía ướt sũng, và đôi giày vải của cô lép nhép nước. Mái tóc cô đã dài hơn so với lần cuối cùng anh thấy, lấp lánh những giọt nước mưa và nhuộm màu đỏ tươi. Anh muốn cô quay lại là cô của ngày xưa. Anh muốn hôn cô để xóa sạch những vết hõm mới xuất hiện trên xương gò má cô và mang sự ấm áp trở lại trong mắt cô. Anh muốn làm cô mỉm cười. Cười to. Làm cho cô lại yêu anh sâu sắc như anh yêu cô.
Khi cô hướng ánh mắt về phía trước, nhìn chăm chăm vào vách ngăn đã ngăn cách họ với người tài xế Manhattan đã theo mẹ anh từ rất lâu rồi, anh nhất định không chịu nghĩ rằng anh đã đến quá muộn. Cô chắc chắn đã nói dối về vị hôn phu. Chỉ trừ việc có người đàn ông nào lại có thể cưỡng lại việc yêu cô cơ chứ? Anh cần được đảm bảo. “Kể cho anh nghe về vị hôn phu của em đi.”
“Không đời nào. Em không muốn anh cảm thấy khổ sở hơn nữa.” Cô đang nói dối. Ít nhất anh cũng cầu mong như thế. “Vậy em nghĩ em biết anh cảm thấy như thế nào sao?”
“Hiển nhiên rồi. Anh thấy hối hận.”
“Đúng vậy.”
“Thành thực mà nói, ngay bây giờ em không còn hơi sức đâu để cam đoan với anh một lần nữa. Như anh thấy đấy, em đang sống rất tốt. Giờ thì hãy tiếp tục cuộc đời của anh và để cho em yên đi.”
Cô không có vẻ là đang sống rất tốt. Cô có vẻ kiệt sức. Tệ hơn, ở cô toát lên vẻ xa cách... vẻ nghiêm trang... quá trái ngược với người phụ nữ vui vẻ bất nhã anh từng biết, đến nỗi anh không sao nắm bắt được. “Anh nhớ em lắm,” anh nói.
“Rất mừng được nghe điều đó,” cô đáp, bằng giọng xa xăm không kém gì những ngọn núi anh từng lo sợ cô có thể đang trèo lên. “Phiền anh đưa em trở lại căn hộ của em được không?”
“Để sau đã.”
“Ted, em nói nghiêm túc đấy. Chúng ta không còn chuyện gì để nói nữa.”
“Có lẽ em thì không, nhưng anh có.”
Thái độ kiên quyết muốn bỏ về của cô làm anh sợ hãi. Anh đã tận mắt chứng kiến cô có thể bướng bỉnh đến mức nào, và anh dấy lên lòng căm ghét khi thái độ cứng cỏi đó được dùng để chống lại anh. Anh cần tìm ra cách phá vỡ lớp băng của cô. “Anh cứ tưởng chúng ta... có thể lên tàu chơi một chuyến.”
“Lên tàu chơi một chuyến hả? Em không nghĩ thế đâu.”
“Anh biết đó là một ý tưởng ngu ngốc, nhưng ủy ban tái thiết cứ khăng khăng đó là cách hợp với em. Quên chuyện đó đi.”
Cô ngẩng phắt đầu lên. “Anh bàn chuyện này với ủy ban tái thiết?”
Ánh chớp giận dữ đó đã thắp sáng hy vọng cho anh. “Có lẽ anh đã nhắc đến nó. Ngẫu nhiên thôi. Anh cần biết được quan điểm của cánh phụ nữ, và họ thuyết phục anh tin là mọi phụ nữ đều đánh giá cao cử chỉ lãng mạn. Kể cả em.”
Quả nhiên, những đốm lửa đã lập lòe trong mắt cô. “Không thể tin nổi anh lại bàn về chuyện riêng của chúng ta với đám phụ nữ đó.”
Chuyện riêng của chúng ta, cô đã nói thế. Không phải chỉ là chuyện của anh. Anh dồn ép mạnh hơn. “Torie thực lòng tức giận em đấy.”
“Em không quan tâm.”
“Công nương Emma cũng vậy, nhưng cô ấy tỏ thái độ lịch sự hơn. Em đã làm tất cả bọn họ bị tổn thương khi thay đổi số điện thoại đấy. Thực sự em không nên làm thế.”
“Gửi lời xin lỗi của em tới họ nhé.” cô nói kèm theo nụ cười nhếch mép.
“Con tàu là ý tưởng của Birdie. Vì chuyện Haley mà giờ cô ấy biến thành người bảo vệ em rồi. Và em đã đúng khi không muốn lôi cảnh sát vào cuộc. Gần đây Haley đã trưởng thành hơn rất nhiều, và anh không phải kiểu người không dám thừa nhận sai lầm của mình.”
Hy vọng của anh lên cao hơn khi cô siết chặt nắm tay vào chiếc áo khoác ướt nhoét. “Anh đã nói với bao nhiêu người về chuyện riêng của chúng ta rồi?”
“Vài người.” Anh câu giờ, hối hả vắt óc mường tượng ra nên chơi trò này như thế nào. “Kenny rõ là vô dụng. Skeet vẫn giận điên lên với anh. Ai mà biết được ông ấy lại yêu quý em thế chứ? Và Buddy Ray Baker nói anh nên mua cho em một con xe Harley.”
“Em còn chẳng biết Buddy Ray Baker là ai!”
“Chắc chắn là em biết chứ. Ông ấy làm ca tối ở cửa hàng Xăng và Thức ăn ấy. Ông ấy hỏi thăm em đấy.”
Sự phẫn nộ đã khiến màu hồng ửng lên trên đôi má xinh đẹp ấy. “Còn có ai anh không nói chuyện không hả?” cô hỏi.
Anh với tay lấy chiếc khăn ăn cạnh cái xô đựng chai champagne lạnh toát anh đã mua trong một cơn lạc quan bốc đồng. “Để anh lau khô cho em.”
Cô chộp lấy cái khăn từ tay anh và ném nó xuống. Anh quay trở lại vị trí, cố gắng tỏ vẻ như đang phải kiềm chế cao độ. “Thiếu vắng em, San Francisco chẳng có gì vui.”
“Rất tiếc vì anh đã phải lãng phí tiền bạc như thế, nhưng em dám chắc ủy ban tái thiết rất biết ơn sự đóng góp hào phóng của anh.”
Việc thừa nhận anh không phải người đã đặt mức đấu giá xa xỉ chốt hạ đó có vẻ như không phải cách tốt nhất để thuyết phục cô tin vào tình yêu của anh. “Anh đã ngồi đợi em trong sảnh khách sạn suốt cả buổi chiều,” anh nói. “Hối hận là chuyện của anh. Nó chẳng liên quan gì đến em cả.”
“Đó không phải sự hối hận.” Chiếc limo tấp vào lề đường và viên tài xế, theo chỉ dẫn từ trước của Ted, dừng lại trên phố State đối diện Bảo tàng Quốc gia Anh Điêng. Trời vẫn mưa không ngớt, lẽ ra anh nên chọn một đích đến khác, nhưng anh sẽ không đời nào dẫn cô vào trong Làng Greenwich của cha mẹ anh, và anh không thể hình dung ra cảnh anh sẽ dốc hết gan ruột của mình tại một nhà hàng hay quán bar. Anh chắc chắn sẽ không nói thêm một lời nào trong chiếc limo này khi bên kia vách ngăn đang có tài xế riêng của mẹ anh dỏng tai nghe ngóng. Quỷ tha ma bắt. Cho dù mưa hay không, đây chính là chỗ thích hợp.
Cô thò đầu ra ngoài cửa sổ. “Sao chúng ta lại dừng ở đây?”
“Để chúng ta có thể đi dạo một lát trong công viên.” Anh ấn khóa, vớ lấy cái ô trên sàn và đẩy cửa mở ra.
“Em không muốn đi dạo. Em đang ướt, chân em lạnh cóng rồi và em muốn về nhà.”
“Sớm thôi.” Anh túm lấy tay cô và bằng cách nào đó cũng xoay xở lôi được cả cô lẫn cái ô ra ngoài xe đứng giữa phố.
“Trời đang mưa!” cô kêu lên.
“Giờ không nặng hạt lắm. Thêm nữa, em đã ướt sẵn rồi, mái tóc đỏ đó sẽ giữ ấm cho em mà anh thì lại có cái ô to đây rồi.” Anh bật ô, lôi cô đi vòng ra phía sau xe và bước lên vỉa hè. “Ở đây có nhiều bến tàu lắm.” Anh nắm khuỷu tay cô dẫn tới lối vào công viên Battery.
“Em đã bảo anh em sẽ không lên tàu rồi mà.”
“Tốt. Không lên tàu.” Dù sao anh cũng không có kế hoạch đó. Để làm được thế thì đòi hỏi anh phải biết tính toán mạch lạc, trong khi anh nào có khả năng bình tĩnh được. “Anh chỉ nói ở đây có bến tàu thôi. Và cảnh nhìn ra tượng Nữ thần Tự Do rất đẹp.”
Cô đã quên béng mất ý nghĩa của nó.
“Chết tiệt, Ted.” Cô quay ngoắt về phía anh, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào của sự hóm hỉnh ranh mãnh từng bám theo sát gót sự hài hước của anh. Anh không thích nhìn cô như thế này, khi mọi tiếng cười của cô đều phai nhạt, và anh biết anh là người duy nhất phải chịu trách nhiệm.
“Thôi được, vậy thì giải quyết chuyện này cho xong đi.” Cô quắc mắt nhìn một người lái xe đạp. “Cần nói gì thì anh nói đi, sau đó em sẽ về nhà. Bằng tàu điện ngầm.”
Quỷ tha ma bắt cô đi. “Thỏa thuận nhé.” Anh dẫn cô vào công viên Battery và bước xuống con đường gần nhất dẫn tới lối đi dạo.
Hai người chia sẻ một chiếc ô đáng lẽ ra là một hình ảnh lãng mạn, nhưng khi người này nhất định không chịu lại gần người kia thì bầu không khí lại khác. Đến lúc họ tới được con đường đi dạo thông thoáng, mưa đã làm ướt sũng áo khoác của anh, còn giày của anh cơ hồ cũng ướt chẳng kém gì của cô.
Những xe bán hàng rong đã biến mất cả ngày, và chỉ còn vài người yêu dời hối hả bước trên mặt đường ẩm ướt. Gió đã nổi mạnh hơn, và màn mưa bụi lạnh căm tạt nước vào mặt anh. Xa xa, tượng Nữ thần Tự Do đứng canh gác trên bến cảng. Hằng đêm nàng lại được thắp sáng, và anh có thể nhận ra những ngọn đèn tí xíu đang tỏa sáng qua những ô cửa sổ trên chiếc vương miện của nàng. Vào một ngày hè cách đây lâu lắm, anh đã từng đập vỡ một trong những ô cửa sổ đó, ném ra ngoài tấm băng rôn chống vũ khí hạt nhân, và cuối cùng tìm thấy cha anh. Giờ đây, với lòng can đảm được củng cố khi nhìn bức tượng sừng sững ở nơi đó, anh thầm nguyện cầu anh sẽ tìm thấy tương lai của mình.
Anh vận hết lòng can đảm. “Anh yêu em, Meg.”
“Sao cũng được. Giờ em đi được chưa.”
Anh nghiêng đầu về phía bức tượng. “Sự kiện quan trọng nhất thời thơ ấu của anh đã diễn ra tại nơi đó.”
“Phải, em vẫn nhớ. Hành động phá hoại thời trai trẻ của anh.” “Đúng vậy.” Anh nuốt nước bọt. “Và có vẻ cũng là hợp tình hợp lẽ nếu sự kiện quan trọng nhất thời trưởng thành của anh cũng nên diễn ra ở đó.” “Chẳng phải sự kiện đó chính là khi anh mất trinh sao? Khi đó anh bao nhiêu nhỉ? Mười hai à?”
“Nghe anh này, Meg. Anh yêu em.”
Sự hờ hững của cô không thể giảm hơn được nữa. “Anh nên đi gặp bác sĩ tâm lý đi. Nghiêm túc đấy. Ý thức trách nhiệm của anh đã bị mất kiểm soát rồi.” Cô vỗ vỗ lên tay anh. “Chuyện qua rồi, Ted. Quăng hết sự hối hận đó của anh đi. Em đã quên chuyện này rồi, trong khi đó, thành thực mà nói, anh bắt đầu có vẻ hơi đáng thương đấy.”
Anh sẽ không để cô dồn anh vào thế bí. “Thực ra, anh muốn nói chuyện này ở ngoài đảo Tự Do. Không may, anh lại bị cấm vĩnh viễn, vậy nên chuyện đó không có khả năng rồi. Hồi anh mới lên chín thì chuyện bị cấm có vẻ chẳng phải vấn đề to tát gì cho lắm, nhưng bây giờ thì chắc chắn đó đúng là chuyện lớn.”
“Anh thấy có thể kết thúc chuyện này được chưa? Em có mấy tài liệu cần hoàn thành trong tối nay.”
“Tài liệu kiểu gì.”
“Hồ sơ nhập học. Tháng Một này em sẽ bắt đầu học ở Đại học New York.”
Ruột gan anh nhộn nhạo. Hiển nhiên đây không phải điều anh muốn nghe. “Em định quay lại trường à?”
Cô gật đầu. “Cuối cùng em đã hình dung ra em muốn làm gì với cuộc đời mình rồi.”
“Anh tưởng em đang thiết kế nữ trang.”
“Đó là kế sinh nhai thôi. Dù sao thì chủ yếu là thế. Nhưng nó không làm em thỏa mãn.”
Anh muốn là đối tượng làm cô thỏa mãn.
Cuối cùng cô cũng bắt đầu nói chuyện mà không châm chích gì. Không may, nó lại không phải về hai người họ. “Em vẫn có thể lấy bằng cử nhân khoa học môi trường vào mùa hè và chuyển thẳng lên thạc sĩ.”
“Thật... tuyệt.” Không tuyệt chút nào. “Sau đó thì sao.”
“Có lẽ sẽ làm việc cho Sở Công viên Quốc gia hay gì gì đấy kiểu như tổ chức Bảo tồn Tự nhiên. Có lẽ em có thể quản lý một chương trình bảo vệ đất đai. Có rất nhiều lựa chọn. Quản lý đất bỏ đi chẳng hạn. Hầu hết mọi người không coi đó là một lĩnh vực đặc biệt hấp dẫn, nhưng ngay từ đầu bãi rác vệ sinh đã thu hút em. Công việc mơ ước của em là...” Đúng lúc đó, cô đột ngột dừng lại. “Em lạnh rồi. Quay về thôi.”
“Công việc mơ ước của em là gì?” Anh thầm cầu nguyện cô sẽ nói gì đó liên quan đến chuyện làm vợ anh và làm mẹ của các con anh, nhưng chuyện đó dường như không mấy thực tế.
Cô nói nhanh, như hai người xa lạ với nhau. “Việc em thật sự muốn làm là biến những khu đất hoang môi trường thành những khu vực giải trí, và anh có thể coi như chính anh là người chịu trách nhiệm đấy. Công việc đó hứng thú lắm, nhưng em phải đi thôi. Và lần này, đừng cố ngăn em nhé.”
Cô xoay lưng lại và bắt đầu bước đi, một người phụ nữ tóc đỏ nghiêm nghị thiếu hài hước vô cùng tàn nhẫn và không còn mong muốn có anh trong đời nữa.
Anh hoảng loạn. “Meg! Anh yêu em! Anh muốn cưới em!”
“Kỳ quái thật,” cô nói mà không dừng bước. “Mới sáu tuần trước, anh còn nói với em về chuyện Lucy đã làm tan vỡ trái tim anh như thế nào.”
“Anh đã nhầm. Lucy đã làm tan vỡ trí óc anh.”
Câu này cuối cùng cũng làm cô dừng lại. “Trí óc anh?” Cô quay lại nhìn anh.
“Đúng vậy.” anh nói khẽ khàng hơn. “Khi Lucy bỏ rơi anh, cô ấy đã làm tan vỡ trí óc anh. Nhưng khi em bỏ đi...” Anh thất kinh khi nhận ra giọng anh vỡ vụn. “Khi em bỏ đi, em đã làm tan vỡ trái tim anh.”
Cuối cùng anh cũng thu hút được trọn vẹn sự chú ý của cô, tất nhiên không phải cô sẽ nhìn anh bằng ánh mắt mơ màng hay thậm chí có khả năng sẵn sàng ném mình vào vòng tay anh, nhưng ít nhất cô đang lắng nghe.
Anh gập ô lại, bước lên một bước, rồi buộc mình dừng lại. “Trong đầu anh, Lucy và anh hòa hợp một cách hoàn hảo với nhau. Bọn anh có mọi điểm chung và hành động của cô ấy thật không thể lý giải nổi. Sau lưng anh, cả thành phố đang xếp hàng để bày tỏ lòng tiếc nuối cho anh, và quỷ tha ma bắt anh đi nếu anh để cho bất kỳ ai biết được anh khổ sở đến thế nào. Anh... Anh hoàn toàn mất phương hướng. Và rồi giữa lúc đó, em xuất hiện, cái gai xinh đẹp trước mắt anh, khiến anh lại cảm thấy mình được là mình. Chỉ có điều...” Anh so vai, và một dòng nước mưa chảy xuống cổ áo anh. “Đôi khi logic có thể trở thành kẻ thù của ta. Nếu anh đã nhầm lẫn đến mức đó về Lucy thì anh có thể tin tưởng gì ở cảm giác của anh đối với em chứ?”
Cô đứng đó, không nói một lời, chỉ lắng nghe.
“Giá như anh có thể nói anh đã nhận ra anh yêu em nhiều đến thế nào ngay khi em rời bỏ thị trấn, nhưng anh còn quá mải mê giận dữ em vì đã bỏ lại anh một mình. Anh không có nhiều kinh nghiệm giận dữ, vậy nên phải mất một thời gian anh mới hiểu ra người anh thật lòng tức giận chính là bản thân mình. Anh đã quá bướng bỉnh và ngu ngốc. Và sợ hãi. Mọi thứ luôn dễ dàng đối với anh, nhưng ở em lại chẳng có gì dễ dàng hết. Những điều em khiến anh cảm thấy. Cách em buộc anh nhìn vào chính mình.” Anh gần như không thở nổi. “Anh yêu em, Meg. Anh muốn cưới em. Anh muốn được ngủ bên em đêm đêm, được ân ái với em, có những đứa con. Anh muốn chúng ta cùng nhau phấn đấu, cùng nhau làm việc và... chỉ cùng nhau thôi. Còn bây giờ, em sẽ tiếp tục đứng đó trừng mắt nhìn anh hay em sẽ lôi anh ra khỏi sự thống khổ và nói rằng em vẫn yêu anh, dù chỉ là một chút?”
Cô nhìn anh chăm chăm. Đôi mắt điềm tĩnh. Không mỉm cười. “Em sẽ suy nghĩ về chuyện này và sẽ báo cho anh biết.”
Cô bước đi, để lại anh một mình đứng đó giữa màn mưa.
Anh thả rơi chiếc ô, lảo đảo ngã xuống hàng rào chắn ướt đẫm, những ngón tay siết lại quanh lớp kim loại lạnh băng. Mắt anh nhức nhối. Anh chưa bao giờ cảm thấy trống rỗng và cô đơn đến thế. Khi dõi mắt nhìn vào bến cảng, anh tự hỏi anh biết nói gì đây để có thể thuyết phục được cô. Chẳng có gì cả. Anh đã quá muộn rồi. Meg không đủ kiên nhẫn đối với những kẻ hay chần chừ. Cô không còn lãng phí thời gian nữa và đã tiếp tục tiến lên phía trước.
“Được rồi, em đã suy nghĩ kỹ rồi,” cô nói từ sau lưng anh. “Lễ vật của anh là gì?”
Anh quay phắt lại, trái tim nảy lên trên cổ họng, mưa quất vào mặt. “Ừ... Tình yêu của anh?”
“Khoản đó thì qua rồi. Còn gì khác nữa.”
Cô có vẻ dữ tợn, mạnh mẽ và tột cùng quyến rũ. Những sợi lông mi nhọn ẩm ướt đóng khung đôi mắt giờ có vẻ chẳng phải màu xanh lơ hay xanh lục mà ngả sang màu xám lất phất mưa giăng. Đôi má cô ửng đỏ, mái tóc ánh lên như ngọn lửa, khuôn miệng như một hẹn ước đang chờ được xác nhận. Trái tim anh đập thình thịch. “Em muốn gì?”
“Nhà thờ.”
“Em có định sống ở đó nữa không?”
“Có thể.”
“Vậy thì không đâu, em không thể có nó được.”
Cô có vẻ ngẫm ngợi một lúc. Anh chờ đợi, tiếng dòng máu chạy rần rật trong tai anh.
“Thế còn về những tài sản còn lại của anh trên khắp thế giới thì sao.” cô hỏi. “Là của em.”
“Em không muốn chúng.”
“Anh biết.” Một thứ gì đó đã bung nở trong lồng ngực anh, một thứ gì đó ấm áp và ngập tràn hy vọng.
Cô liếc mắt lên nhìn anh, mưa nhỏ tong tong từ đầu mũi cô. “Em chỉ phải gặp mẹ anh mỗi năm một lần. Vào dịp Halloween.”
“Có lẽ em sẽ muốn suy nghĩ lại đấy. Mẹ anh chính là người đã bí mật trả tiền để em thắng cuộc đấu giá.”
Cuối cùng anh cũng phá vỡ được vẻ điềm đạm của cô. “Mẹ anh?” cô hỏi. “Không phải anh à?”
Anh phải khóa chặt hai tay để ngăn mình ôm chầm lấy cô. “Lúc đấy anh vẫn đang trong kỳ điên cuồng. Mẹ nghĩ em... Để anh trích nguyên văn lời bà nhé. Mẹ nghĩ em ‘rất cừ’.”
“Thú vị đấy. Được rồi, nhưng tin xấu là...”
“Sẽ không có bất kỳ tin xấu nào hết.”
“Đấy là anh nghĩ thế thôi.” Lần đầu tiên, cô có vẻ không chắc chắn. “Anh có... sẵn lòng sống ở một nơi khác ngoài Wynette không?”
Lẽ ra anh nên đoán được chuyện này, ấy vậy nhưng anh lại không nghĩ tới. Tất nhiên cô sẽ không muốn quay trở lại Wynette sau hết thảy những chuyện đã trải qua ở đó. Nhưng còn gia đình anh, bạn bè anh, cội rễ của anh, những điều đã ăn sâu bén rễ vào trong mảnh đất sỏi đá mà anh đã dần trở thành một phần của nó?
Anh nhìn chăm chú vào gương mặt của người phụ nữ đã chiếm hữu linh hồn anh. “Được,” anh nói. “Anh sẽ từ bỏ Wynette. Chúng ta có thể chuyển đến bất cứ nơi nào em muốn.”
Cô cau mày. “Anh đang nói gì vậy? Em đâu có định nói là vĩnh viễn. Ôi chao, anh điên đấy à? Wynette là nhà mà. Nhưng em thật sự nghiêm túc về chuyện bằng cấp đấy, vậy nên chúng ta sẽ cần có một chỗ ở Austin, giả sử như em vào học ở trường Đại học Texas.”
“Ôi, Chúa ôi, chắc chắn em sẽ học ở đó.” Giọng anh lại vỡ vụn. “Anh sẽ dựng cho em một lâu đài. Ở bất cứ nơi nào em muốn.”
Cuối cùng cô cũng lộ ra vẻ ngây ngô đúng như cảm giác của anh. “Anh thực sự sẽ từ bỏ Wynette vì em à?”
“Anh sẽ từ bỏ cả mạng sống vì em.”
“Được rồi, nghiêm túc mà nói, anh bắt đầu làm em thấy sợ rồi đấy.” Nhưng giọng cô không giống như cô đang sợ hãi. Giọng cô giống như thể cô đang hạnh phúc thực sự.
Anh nhìn sâu vào trong mắt cô, muốn cô biết đích xác anh nghiêm túc đến mức nào. “Đối với anh không gì quan trọng hơn em.”
“Em yêu anh, Teddy Beaudine.” Cuối cùng cô cũng nói ra câu nói anh vẫn chờ đợi được nghe. Và rồi, với một tiếng kêu sung sướng, cô lao vào ngực anh, dán chặt cơ thể lạnh băng ướt đẫm vào người anh, vùi khuôn mặt lạnh băng ướt đẫm vào cổ anh; đưa đôi môi nóng hổi, ướt đẫm của cô chạm vào tai anh. “Sau này chúng ta sẽ giải quyết triệt để những vấn đề ân ái của chúng ta nhé,” cô thì thầm.
Ồ, không đâu. Cô sẽ không vượt qua anh dễ dàng như thế được đâu. “Chết tiệt thật, chúng ta sẽ giải quyết triệt để những vấn đề đó ngay bây giờ.” “Thách anh đấy.”
Lần này, chính cô là người lôi anh đi. Họ chạy trở về chiếc limo. Anh truyền đạt cho người tài xế một loạt chỉ dẫn nhanh gọn, rồi hôn Meg đến ngạt thở trong lúc chiếc xe đưa họ băng qua vài khối nhà ngắn ngủi tới khách sạn Ritz ở công viên Battery. Họ lao vào trong sảnh, không mang theo hành lý, quần áo tong tỏng nước mưa. Chẳng mấy chốc họ đã khóa mình sau cánh cửa căn phòng khô ráo, ấm áp trông ra toàn cảnh bến cảng tối đen chìm trong màn mưa.
“Em sẽ cưới anh chứ, Meg Koranda?” anh hỏi trên đường kéo cô vào phòng tắm.
“Tất nhiên rồi. Nhưng em sẽ giữ nguyên họ thời con gái của mình, chỉ để chọc tức mẹ anh thôi.”
“Tuyệt. Giờ thì cởi quần áo ra.”
Cô làm theo, và anh cũng vậy, nhảy lò cò bằng một chân, tựa người vào nhau, quấn nhằng trong một mớ bòng bong những tay áo sơ mi và ống quần denim ướt lướt thướt. Anh bật nước trong buồng tắm đứng. Cô nhảy vào trước anh, tựa người vào lớp đá cẩm thạch, hai chân cô rộng mở. “Hãy để em xem liệu anh có thể sử dụng sức mạnh của mình cho mục đích xấu xa thay vì mục đích tốt đẹp không.”
Anh bật cười và nhập hội cùng cô. Anh ôm cô trong vòng tay, hôn cô, yêu cô, muốn cô như thể anh chưa từng muốn bất kỳ ai khác như thế. Sau chuyện xảy ra vào cái ngày đáng ghét đó tại bãi chôn lấp, anh đã tự hứa với lòng sẽ không bao giờ mất kiểm soát trước cô nữa, nhưng chỉ cần nhìn thấy cô, cảm nhận được cô đang áp vào người mình, anh lại quên hết những cách thức đúng đắn để yêu một người phụ nữ. Đây không phải một người phụ nữ bất kỳ nào. Đây là Meg. Người yêu xinh đẹp, hấp dẫn và quyến rũ khôn cưỡng của anh. Và, ôi Chúa ôi, anh suýt nữa đã chết chìm trong cô.
Trí não anh cuối cùng cũng tỉnh táo. Anh vẫn ở bên trong cô, và cô đang ngước lên nhìn anh từ trên sàn phòng tắm, một nụ cười toe toét như ánh mặt trời chói lóa tỏa rạng trên miệng cô “Cứ việc xin lỗi.” cô nói. “Em biết anh muốn thế mà.”
Anh phải mất cả trăm năm để hiểu người phụ nữ này mất.
Cô đẩy anh ra, với tay lên cao, đập lòng bàn tay xuống tắt vòi nước đi, và nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy tội lỗi. “Giờ đến lượt em.”
Anh không đủ sức cưỡng lại.
Cuối cùng, khi đã xong việc với cái buồng tắm, họ quấn người trong áo choàng tắm, lau khô tóc cho nhau và chạy về phía giường. Ngay trước khi hai người tiến đến giường, anh bước tới bên cửa sổ kéo rèm khép lại.
Mưa đã tạnh, và xa xa kia, Nữ thần của Hải cảng đang nhìn anh chăm chú. Anh có thể cảm nhận được nàng đang mỉm cười.
Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo - Susan Elizabeth Phillips Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo