Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Không Thể Quên Em
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 23 : Mùi Vị Không Quên Được
H
ai người gọi xe đến đường BW, từ đầu giường đến cuối đường đèn đuốc rực rỡ, cả con phố tràn ngập mọi hoạt động nhân sinh và phù hoa của thế gian. Ở đây, lúc nào cũng tặng cho bạn chút bất ngờ khi bạn thấy lạc lõng và hụt hẫng nhất.
Trước cửa quán Không Quên Được có một dãy bán thịt dê xiên nướng, ngửi mùi hấp dẫn ấy, Tang Du quay sang nhìn Thẩm Tiên Phi, hỏi: "Ăn không?"
"Bẩn!", ngắn gọn vắn tắt.
"Ừm, ông chủ cho tôi mười xiên", Tang Du mấp máy môi với Thẩm Tiên Phi, "Trả tiền!".
Quay mặt đi, Thẩm Tiên Phi nén giận, anh nói anh không ăn cay, cô đòi ăn cá hấp dưa cải chua, anh chê xiên nướng bẩn, cô mua liền mười xiên, ý khiêu khích đã quá rõ ràng.
Lấy ví ra trả tiền, anh định vào trong quán nhưng bị Tang Du ngăn lại: "Anh vào làm gì? Đợi thịt nướng xong rồi vào. Mời khách thì phải ra dáng mời chứ, phải để khách thậtt như ở nhà mình, ăn ngon, uống ngon. Đứng đó đợi, em đi tìm chỗ rồi chọn món".
Đứng đờ ở cửa, Thẩm Tiên Phi nhìn người đàn ông lưng trần mồ hôi mồ kê nhễ nhại, vừa nướng từng xiên gì đó đen sì sì, vừa ra sức uống nước, ngửi thứ mùi nhức mũi ấy, anh thật chỉ muốn ném cô nàng bướng bỉnh kia lên vỉ để nướng luôn cho rồi.
Quán bán thịt nướng đó rất đông khách, phải đợi ít nhất hai mươi phút, Thẩm Tiên Phi mới cầm được thịt nướng, anh vào quán và thấy Tang Du ở một góc trên lầu hai.
Tang Du thấy thịt nướng thì không ăn ngay mà đặt lên đĩa quan sát, sau đó mắt ngó nghiêng tứ phía, miệng lẩm bẩm: "Cái nơi mà Chu Tiên Tiên giới thiệu tệ hại thế này, kém cỏi quá, đúng là ồn ào chết đi được".
Gian phòng đầy ắp người, nếu lát nữa món ăn không ngon cô sẽ về vặn tai heo của Chu Tiên Tiên.
Cau mày, Thẩm Tiên Phi nhìn đĩa thịt nướng, không kìm được hỏi Tang Du: "Cô chọn món này sao không ăn đi?"
Nhìn ánh mắt không vui của anh, Tang Du không phản bác, chỉ hừ mũi một tiếng: "Em có nói là chọn thì sẽ ăn ngay không? Lát nữa em ăn không được à?"
Nghiến răng ken két, Thẩm Tiên Phi cầm thực đơn lên, liếc nhìn từng hàng một, gân xanh trên trán hằn rõ.
Cá hấp dưa chua, cá hấp tiêu ớt, thịt luộc, tôm cay...
Ném thực đơn lên bàn, Thẩm Tiên Phi quay đầu lại nói với phục vụ đứng cách đó mấy mét: "Phục vụ, ở đây thêm món".
Cô gái phục vụ mỉm cười tiến lại, vẫn chưa lên tiếng thì đã bị Tang Du trừng mắt: "Mấy món này là được rồi, không cần thêm".
"Tôi muốn thêm món"
"Lãng phí là hành vi vô sỉ."
Cô gái phục vụ nhìn hai người với vẻ khó xử, không biết rốt cuộc là nên thêm hay không, cô đành chớp mắt nhìn cả hai, cuối cùng nhỏ nhẹ hỏi: "Vậy... rốt cuộc là có cần thêm không ạ, hai vị bàn bạc kỹ rồi gọi tôi, được không?"
Cười nhẹ, Tang Du gật đầu với cô gái phục vụ: "Ừ, giúp tôi giục làm gấp mấy món đó. Cảm ơn!".
Đuổi cô phục vụ đi rồi, Tang Du hớp một ngụm trà trước mặt, sau đó cau mày, lá trà rẻ tiền, thế là cô đẩy ly nước sang bên.
"Tại sao không chọn đồ uống?"
Ngước lên thì thấy một đôi mắt sắc nhọn có phần giận dữ, Tang Du nhướn mày, lườm Thẩm Tiên Phi một cái: "Chẳng phải có nước trà rồi hay sao? Đã ăn cay thì uống nước gì chứ, phải giữ vị nguyên chất trong miệng, anh có hiểu không?"
Thẩm Tiên Phi đang định nổi cáu thì lúc ấy, phục vụ mang thức ăn lên.
Tang Du mặc kệ Thẩm Tiên Phi trừng mắt với mình, cô cầm đũa, gắp một miếng cá cho vào miệng, sau đó kêu lên: "Ôi, thử xem, ngon thật đấy, vừa thơm vừa mềm vừa mịn".
Thẩm Tiên Phi nhìn cô, không chút biểu cảm, đôi đũa trong tay không hề gắp thức ăn.
"Món này nhìn cũng ngon", Tang Du lại gắp một miếng cá hấp tiêu ớt, sau đó cười nhìn Thẩm Tiên Phi, "Đã thấy heo chạy, thì nhất định phải biết mùi vị của heo sao? Không thử thì làm sao anh biết nó không hợp khẩu vị? Nếu anh nhìn đám ớt đỏ này mà không dám động đũa, thế thì đêm nay anh phải chịu đói rồi. Hay là ăn thịt xiên nướng này cũng được?"
Trừng mắt với Tang Du một cái, Thẩm Tiên Phi cúi xuống, gắp một miếng cá, vị cay nồng xé lưỡi khiến anh nhăn mặt, sau khi nuốt xong miếng cá, anh vội vàng nhấc ly trà bên cạnh uống hết mấy ngụm.
"Hình như món cá này không cay, hơi cay, cay vừa, nếu đã là món Tứ Xuyên thì đương nhiên phải cay một tí mới đã chứ. Anh phải ăn nhiều một chút, lãng phí là đáng hổ thẹn lắm đấy", Tang Du nhân cơ hội gắp thêm cá, thịt luộc, tôm... vào bát anh, "Nếu ăn hết những món này thì anh chính là nam tử hán đại đậu hủ'.
Nam tử hán đại đậu hủ? Chẳng lẽ cưỡng bức là đại trượng phu? Lý sự cùn! Thẩm Tiên Phi chau mày, gắp miếng cá trong bát lên cho vào miệng, vị cay tràn ngập, theo cổ họng kéo xuống đến tận dạ dày. Anh khẽ há miệng ra, hít hà liên tục, cảm giác cay nồng đó khiến thần kinh của anh đều căng ra, cảm giác ấy thật không dễ chịu tí nào.
"Có phải cay đến nỗi rất đã, rất thoải mái? Thế, miếng cá to này cho anh, người có sinh nhật thì phải ăn nhiều hơn", Tang Du lại gắp thêm rất nhiều cá vào bát cho anh.
Cuối cùng không chịu nổi sự nhiệt tình của cô nữa, Thẩm Tiên Phi nãy giờ cúi đầu khổ sở chiến đấu cũng ngẩng lên, "Tại sao cô cứ gắp thức ăn cho tôi mãi vậy, sao cô không ăn?"
"Ai nói em không ăn, chẳng phải là em đang ăn hay sao?" Tang Du gắp một miếng thịt cho vào miệng, nhai hai cái rồi chớp chớp mắt, cười nói với anh: "Ừ... ngon lắm...".
Hai người cứ cố gắng chiến đầu, không biết bao lâu sau, di động Tang Du reo vang, cô vội vàng đứng lên, nói với Thẩm Tiên Phi: "Em ra ngoài nghe điện thoại".
Ra khỏi Không Quên Được, Tang Du ra sức chớp mắt, há miệng hít hà, đưa lưỡi liếm đôi môi bị cay đến sưng đỏ lên, nước mắt nước mũi đầm đìa. Cô nhìn xung quanh, tìm một cửa hàng tiện lợi.
Đúng là cay chết đi được, nếu không nhờ tin nhắn dự báo thời tiết này, không biết cô phải chịu đựng đến bao giờ nữa. Để bắt con chim ngố kia chịu khổ, cô đã chọn món cay mà minh không biết ăn nhất, kết quả là bản thân bị cay đến dở sống dở chết. Điều cô hối hận nhất là, lúc chọn món đã nói với phục vụ là phải thật cay, cay cực kỳ, còn kiên quyết không chọn nước uống.
Đó gọi là trời tạo nghiệt, thì còn có thể tránh được, tự tạo nghiệt thì không sống nổi.
Thấy siêu thị chếch phía bên kia đường, Tang Du đi như chạy tới đó. Để mua một chai nước khoáng, cô còn phải chạy lên lầu hai siêu thị, đến khi mua được rồi, cô ra khỏi đó, cay đến nỗi đã chảy nước mắt tự nãy giờ, cô cuống quýt mở chai nước, ngửa đầu lên uống ừng ực.
"Chẳng phải cay đến nỗi rất thoải mái sao? Để giữ nguyên mùi vị trong miệng, còn kiên quyết không chọn nước uống."
Nghe giọng giễu cợt quen thuộc đó, Tang Du hoảng loạn, sặc nước, ho sù sụ không ngừng.
Quay đầu lại, cô thấy Thẩm Tiên Phi đang cười nửa miệng, nhìn mình với vẻ thích thú.
"Anh... khụ khụ khụ..." Tang Du cúi gập người chỉ vào Thẩm Tiên Phi, muốn hỏi anh sao lại chạy ra, nhưng bị cơn ho dữ dội chặn đứng, không mở miệng nổi, gương mặt đỏ bừng bừng.
Rút tay ra khỏi túi, Thẩm Tiên Phi vỗ nhẹ vai cô.
Những ngón tay dài trắng trẻo ấy như có luồng điện cao thế, trong tích tắc chạm vào lưng Tang Du, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền đến toàn thân cô qua làn áo pull. Bất giác cô đỏ mặt, bịt đôi môi đỏ tươi vì ăn cay, quay lại nhìn Thẩm Tiên Phi.
"Thì ra cô là hàng giả", Thẩm Tiên Phi nhếch môi cười giễu.
Ánh mắt Tang Du dừng lại ở đôi môi đỏ vì cay của anh, đôi môi đỏ tươi, vốn dĩ môi anh mỏng và rất đẹp, lúc nói chuyện ác ý, khóe môi sẽ có một nét lạnh lùng châm biếm quen thuộc, trông có vẻ xấu xa nhưng lại cực kỳ hấp dẫn. Giống như anh đang nói chuyện bây giờ, đôi môi ấy mấp máy thật sự rất quyến rũ, đặc biệt là nụ cười ở khóe môi, khiến cô không kìm được muốn đưa tay ra sờ, có phải cảm giác cũng tuyệt như khi nhìn không?
Nhận ra Tang Du đang nhìn mình một các nóng bỏng, Thẩm Tiên Phi quay sang nhìn cô, ánh mắt gian tà của cô khiến tim anh như run rẩy, bàn tay vỗ lưng cô như bị sức nóng dưới làn áo pull đốt cháy, anh rụt tay lại, quay đi, ngượng ngùng khẽ ho vài tiếng.
Tiếc quá!
Chỉ nhìn được mà không sờ được!
Người đứng trước mặt là chim ngố, không phải Giang Nam, không phải Tăng Tử Ngạo, cũng không phải những tên con trai khác, nếu không cô đã đẩy anh vào tường sờ cho đã rồi nói sau.
Tang Du nhìn bảng hiệu đèn neon nhấp nháy ba chữ Không Quên Được, đối với người không ăn cay như cô mà nói, đúng là không quên được. Cô cau mày, nhìn Thẩm Tiên Phi: "Này, anh đừng nói với em là anh đã trả tiền rồi nhé'.
Thẩm Tiên Phi nhìn phớt qua cô, nói: "Không trả tiền thì sao đứng ở đây?".
"Em chưa ăn no mà, còn thịt xiên nướng của em sao anh không mang ra giúp em, anh đang mời khách đó hả?", Tang Du hỏi.
Thẩm Tiên Phi không nhìn cô, đi thẳng sang góc đường đối diện.
Tang Du đuổi theo, ngăn anh lại: "Anh đang khao em đó hả?"
"Nếu cô chưa no thì quay lại đó mà ăn nữa đi", Thẩm Tiên Phi hờ hững trả lời.
"... Không." Cô không thể ăn cay, lúc nãy chỉ thuần túy muốn trả thù anh, nhưng lại tự đẩy mình vào hố lửa.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Không Thể Quên Em
Hoa Thanh Thần
Không Thể Quên Em - Hoa Thanh Thần
https://isach.info/story.php?story=khong_the_quen_em__hoa_thanh_than