Chương 23
racy và Kins gặp Faz và Del trên tầng hai của tòa án quận King, mỗi người họ mang theo hai hộp tài liệu. Họ đi xuống cầu thang bên trong đến một tầng ít được sử dụng, gọi là tầng 1A, và Tracy dẫn họ xuôi theo một hành lang tới cánh cửa bị khóa, rồi mở nó ra bằng chìa. Nó dẫn tới một cầu thang kim loại ngắn hơn, kết thúc ở trước một cánh cửa kim loại. Tiếng bước chân của họ vang vọng như thể họ đang đi trong lòng một con tàu.
“Cảm giác như tôi đang ở trong một cái tàu ngầm vậy.” Faz nói, nhìn lên những dãy ống bắc ngang qua trần nhà và chạy dọc theo các bức tường.
Tracy kéo mở cánh cửa kim loại, bước vào và bật đèn. Căn phòng ước chừng ba mươi sáu mét vuông, có cảm giác như một cái hầm bê tông. Các bóng đèn huỳnh quang trên trần nhà thấp nhấp nháy bên trên năm, sáu cái bàn sứt sẹo. Có những cái lỗ trên các bức tường nơi bản đồ và biểu đồ cùng hình ảnh các nạn nhân và nghi phạm được treo từ thập niên 70 trong quá trình tìm kiếm tên giết người hàng loạt nổi tiếng đầu tiên của vùng Tây Bắc Thái Bình Dương: Ted Bundy.
“Quyến rũ ghê nhỉ!” Del nói từ chân cầu thang.
Kins bước vào. “Vậy ra đây là căn phòng Bundy nổi tiếng.”
Tracy đã nghe kể về căn phòng này khi cô nói mình muốn có nơi riêng tư để hạn chế nguy cơ rò rỉ về tiến độ hoặc cản trở tiến độ trong cuộc điều tra. Nó nhỏ và ảm đạm như lời đồn, mặc dù ít nhất hai ô cửa sổ đóng khung gỗ cũng cung cấp chút ánh sáng tự nhiên.
Kins kiểm tra điện thoại của mình. “Vẫn có sóng, vậy thì chúng ta có thể cho thế giới biết rằng chúng ta vẫn còn sống.”
“Nào, Fazzio, tránh ra nào!” Del nói. “Có đứng đây thì mấy cái hộp này cũng không nhẹ đi được đâu.”
Faz ngó đầu qua cửa, trông nhợt nhạt và ngần ngại. “Bầu không khí trong này xấu lắm.” Ông nói.
“Anh sợ ma đấy hả Faz?” Del bước qua Faz và đặt hai cái hộp lên bàn. Đầu anh ta gần như chạm vào mấy cái đèn phía trên. “Muốn chúng tôi chuyển đèn ra chỗ khác cho cô không?”
Faz bước vào phòng một cách ngập ngừng, và Tracy nhớ lại ông từng tâm sự rằng mình mắc chứng sợ không gian hẹp. “Cứ cho là tôi có sự tôn trọng lành mạnh với người đã khuất. Nơi này đã chứng kiến quá nhiều tội ác.”
“Sao anh không mang một cái bàn ra chỗ cửa sổ đi Faz?” Tracy lên tiếng.
“Đã rõ, thưa Giáo sư.”
Kins đóng cửa lại. “Ngôi nhà thân thương. Ít nhất thì nó cũng yên tĩnh.”
Chắc là nhận xét của Faz rằng căn phòng đã chứng kiến quá nhiều tội ác khiến Tracy căng thẳng, hoặc có lẽ cô cũng mắc chứng sợ hãi không gian hẹp, vì thế khi Kins đóng cửa lại, những sợi lông trên cánh tay cô dựng đứng lên. Căn phòng yên tĩnh kỳ lạ, ngoại trừ tiếng rì rì và lách tách của đèn huỳnh quang cùng bầu không khí ngột ngạt, nồng mùi bụi bê tông ẩm mốc.
“Cứ để cửa mở đi!” Cô nói, chặn cánh cửa bằng một chiếc ghế.
Họ sử dụng một trong những bức tường để ghim và dán ảnh của các nạn nhân, nghi can và các hiện trường vụ án, cùng các bức ảnh chụp từ trên không vị trí những nhà nghỉ có liên quan đến các câu lạc bộ Pink Palace. Vì đây là ngày đầu tiên của họ nên Tracy đã gọi pizza và sa lát, chúng ngay lập tức cải thiện được tâm trạng của Faz. Họ cùng ăn trên một cái bàn trong khi một kỹ thuật viên lắp đặt điện thoại và máy tính.
“Tài xế taxi nói anh ta đón một mình Veronica Watson ở Pink Palace và thả cô ta ngay ngoài văn phòng nhà nghỉ.” Faz nói. “Anh ta không nhớ là có thấy ai đang ngồi đợi cô ta không, nhưng anh ta cũng không ở lại lâu. Tổng đài cũng xác nhận là anh ta nhận được một cuộc gọi khác và bắt khách cách nhà nghỉ hai khu nhà. Biên lai xác nhận anh ta đã bận rộn trong suốt thời gian còn lại của đêm đó.”
“Trước đây anh ta đã bao giờ đón cô ta chưa?” Tracy xiên một lát rau diếp bằng chiếc dĩa nhựa.
“Anh ta không thể nhớ được cô ta.” Faz nói. “Nhưng tiếng Anh của anh ta cũng không được tốt.”
“Rõ ràng là của anh cũng không.” Del nói.
“Ừ, giống như anh nói giọng hoàng gia thôi chuẩn thôi.”
“Bankston sẽ đến vào xế chiều nay để kiểm tra nói dối.” Tracy lên tiếng. “Khi anh ta ra về, tôi muốn có người theo dõi anh ta. Ở lại trông chừng vài đêm và xem anh ta đi đâu.”
“Sao phải theo dõi?” Faz hỏi.
“Thẻ chấm công của anh ta chỉ ra anh ta đã chấm công ra về vào nửa đêm những hôm Schreiber và Watson bị giết. Chúng ta sẽ phải lấy được thẻ chấm công tháng trước của anh ta để kiểm tra anh ta vào đêm mà Hansen bị sát hại. Đưa ảnh anh ta cùng loạt nghi can đến Dancing Bear và Pink Palace để tìm hiểu xem liệu có bất kỳ ai nhớ là đã trông thấy anh ta không.”
Faz nguệch ngoạc lên một cuốn sổ ghi chép gáy xoắn trước khi bẻ một miếng pizza khác. Họ nghe tiếng bước chân đi xuống cầu thang kim loại. Ron Mayweather thò đầu vào phòng, vẻ như không chắc là mình có ở đúng chỗ hoặc muốn ở đó không.
“Quyến rũ ghê nhỉ.” Anh ta lên tiếng. “Tôi đoán là nhà xác hết chỗ rồi à?”
“Chào mừng trở lại, Kotter.” Faz lên tiếng. “Giấc mơ của anh là tấm vé ra đi của anh.” Các biệt danh trong sở là thứ rất khó rũ bỏ, đặc biệt là những biệt danh hay ho. Ai đó đã xem suất chiếu lại lúc đêm khuya của chương trình truyền hình Chào mừng trở lại, Kotter và nghĩ Mayweather, với mái tóc xoăn đen và hàng ria mép dày, trông giống y chang Gabe Kaplan, nam diễn viên thử vai chính. Mayweather ghét điều đó.
“Barney Miller gọi rồi đấy Faz. Ông ta muốn lấy lại chiếc quần âu và đôi giày lười của mình.”
Del cười rú lên.
Mayweather thả ba lô xuống và bẻ một miếng pizza.
“Có may mắn gì không?” Tracy hỏi. Cô đã yêu cầu Mayweather tìm hiểu xem liệu có cách nào lần theo dấu một chuyến hàng chở dây thừng từ nhà kho ở Kent đến một cửa hàng Home Depot cụ thể nào không.
“Có thể…” Mayweather nói. “Tôi vẫn đang tìm hiểu. Mọi thứ ra vào kho đều được theo dõi bởi mã vạch.”
“Họ có phân biệt được các loại dây khác nhau không?” Tracy hỏi.
“Tôi chưa biết. Tôi đang đợi một người gọi lại đây. Chúng ta có điện thoại không?”
“Giám sát bảo họ có thể theo dõi việc mua bán thông qua số hiệu của nhân viên.” Tracy nói. “Kiểm tra xem liệu anh có thể lấy được báo cáo của bất kỳ giao dịch mua hàng nào được thực hiện trong vòng sáu tháng cuối của một nhân viên có tên David Bankston không.”
Mayweather viết lại cái tên ấy, sau đó nhấc ba lô lên và lấy một miếng pizza sang một trong những chiếc bàn trống còn lại.
Kins đứng lên và bỏ đĩa giấy của mình vào thùng rác. “Tôi sẽ gọi cho ông chủ của Taggart và xem liệu hắn ta có đó không.”
Điện thoại bàn của Tracy reo. “Chúng ta có điện thoại.” Cô nói, nhấc máy. “Điều tra viên Crosswhite đây.”
“Chào điều tra viên, tôi là David Bankston.”
Tracy kiểm tra đồng hồ của mình. “Vâng, anh David. Cảm ơn vì đã gọi.”
Kins nhìn cô, và cô gật đầu.
“Ừm, vâng, thật ra hôm nay tôi sẽ không thể đến được.”
“Không ư?” Cô lắc đầu, cho Kins biết rằng Bankston đang rút lui.
“Mẹ vợ tôi bị ốm, vậy nên bà ấy không thể trông con gái tôi được. Tôi phải về nhà.”
“Vợ anh sẽ không ở nhà sao?”
Bankston ngập ngừng. “Cô ấy bị gọi đi làm sớm, thế nên cô ấy mới gọi cho mẹ mình để xoay xở cho đến khi tôi có thể về nhà.”
“Thế ngày mai thì sao?”
“Ngày mai tôi không thể đến được. Tôi phải trông con gái và tôi làm ca đêm.”
“Nói tôi biết khi nào anh làm ca ngày? Chúng tôi thật sự muốn xác nhận anh trong sạch.”
“Tôi sẽ gọi lại cho cô sau khi biết được lịch làm việc và nói chuyện với vợ tôi.”
“Anh sẽ gọi cho tôi vào ngày mai chứ?”
“Vâng. Ý tôi là, tôi sẽ cố. Tôi phải đi bây giờ. Tôi vẫn đang làm việc. Chúng tôi không được phép gọi những cuộc điện thoại cá nhân.” Bankston ngắt máy.
Tracy nhìn Kins. “Anh ta nói không thể đến được; anh ta phải trông con.”
“Có thể anh ta đã phát hiện ra chúng ta sẽ không chỉ tìm hiểu xem anh ta có trong sạch không.”
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng