Hoa Tàn Hoa Nở epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 24
ám tang của Thúy Hân diễn ra trong sự tiếc thương nhiều người. Ngoài sự đau xót của người thân về sự ra đi của nàng, ngay cả những vị khách đi viếng nàng trong ngày hôm nay cũng không cầm được những giọt nước mắt cảm thương. Nhìn lên bàn thờ, bên cạnh những nhành huệ trắng, những ngọn nến còn đốt dở là tấm di ảnh của cô gái đang mỉm cười, đôi mắt đẹp đượm buồn, khuôn mặt ngây thơ đầy thánh thiện, không ai có thể ngờ rằng cô gái ấy ra đi sớm thế, giữa tuổi đời son trẻ và tràn đầy sức sống. Một vài người đã không nén được nỗi xức động mà thốt lên:
- Ôi! Thật là đáng thương cho cô bé. Là một người nhân từ, hiếu thảo như thế mà lại mất sớm. Đúng là ông Trời không công bằng mà! Sao ông không bắt những người có tâm địa nhẫn tâm độc ác đi, mà lại bắt cô gái ngoan hiền đứa hạnh phải sớm lìa khỏi cõi đời. Hỡi ông trời! Ông có nghe chúng tôi nói không?
Những lời nói vô tình của họ mà bà Mỹ Hương cứ ngỡ như lời buộc tội. Bà ân hận và đã khóc như một kẻ tội đồ:
- Thúy Hân ơi! Ta có lỗi với con. Gia đình ta có lỗi với con nhiều lắm! Con chính là ân nhân đã cứu giúp gia đình ta không đổ vỡ. Thế mà ta không biết ơn, lại còn tìm cách đuổi con ra khỏi nhà. Ta thật là một người ác, thật đáng trách mà. Xin con hãy tha thứ cho ta.
Ông Vĩnh Phước an ủi vợ:
- Bà ơi! Đừng như thế mà.
- Ông ơi! Chính tôi đã gây ra cái chết cho con. Chính tôi.
Người đàn bà vẫn khóc, khóc sau hai mươi năm dài tội lỗi. Quay về phía người mẹ ruột của cô gái, bà nói:
- Chị Mai Xuân! Tôi có lỗi rất nhiều với chị. Xin chị hãy tha lỗi cho tôi.
Bà Mai Xuân vẫn ngồi yên lặng không nói được câu gì. Giờ đây bà có thể trách ai đây. Trách người đàn bà kia, hay tự trách mình không làm tròn bổn phận của một người mẹ? Thế là hy vọng của bà đã hết sạch rồi sao? Sự thật trước mắt, mà bà vẫn không tin rằng con mình đã chết. Chỉ mới một hôm thôi mà trông bà khác hẳn, gương mặt xanh xao, tiều tụy, đôi mắt vô hồn, xa xăm. Bà vẫn gọi mãi cái tên:
- Giang Lệ! Giang Lệ!
Đó là cái tên mà ngày xưa bà đã đạt cho con gái trong một hoàn cảnh rất đau buồn. Không ngờ chính cái tên ấy đã giống như số phận đầy thương đau của con gái bà. Toàn là những chuỗi ngày buồn khổ không lấy một niềm vui.
Trước cái chết của em gái, Thái Bảo cũng lấy làm xót xa lắm. Anh cứ dằn vặt và mãi cho rằng lỗi này một phần do mình đã gây nên. Nếu anh quan tâm hơn về cuộc sống, về gia đình em gái thì mọi chuyện có lẽ sẽ tốt hơn. Và bây giờ chuyện đã quá muộn. Nỗi ân hận này có lẽ sẽ theo anh suốt cả cuộc đời là đã nghi oan cho em gái. Cho rằng Hân cố làm sai lệch sổ sách là bỏ tiền túi riêng cho mình. Anh có biết đâu chính trong lúc đó Tiểu Quyên đang cười vui sau lưng mình vì mọi toan tính của nàng đã thành công.
Nhưng rồi việc làm bất chính của nàng ta cũng bị cô thư ký Ái Chi phát hiện và Tiểu Quyên đã thú thật với Thái Bảo là tất cả mọi việc do nàng gây ra. Ngay cả lần Thúy Hân gánh tội cho mình vì sợ bạn mất việc làm. Lòng tốt của con người được trả ơn như thế sao? Thái Bảo thất căm giận vô cùng, nhưng nói ai đây, trách ai đây? Chính anh cũng là một người hồ đồ, ích kỷ kia mà.
Nỗi đau làm cho anh gục ngã. Nhưng anh phải cố đứng lên để làm chỗ dựa cho hai người phụ nữ mà mình luôn tôn kính và yêu mến. Đó là mẹ và vợ anh. Hơn ai hết, giờ đây họ rất cần lời an ủi động viên của mọi người.
Cát Vi đang vật vã gào thét bên xác bạn:
- Thúy Hân! Đừng đi! Mày đừng bỏ tao. Mày hứa làm chị em tốt với tao mà. Sao hôm nay lại ra đi? Tại sao...
Thái Bảo vỗ về vợ:
- Vi à! Đừng như thế sẽ có hại cho sức khoẻ.
- Nhưng anh ơi! Em không muốn Thúy Hân phải ra đi. Không muốn mà...
Nhìn nàng, nhìn người mẹ như vô hồn vì mất con, ai nấy đều lấy làm lo ngại cho mẹ con nàng. Bà Mai Xuân đang ngồi đấy với thân xác rũ rượi, bên cạnh là hai người thân đang đứng dìu bà. Những người đến dự đám tang đến ai ủi bà mà không cầm được nước mắt:
- Bà chủ à! Xin bà hãy giữ gìn sức khỏe. Nếu cô ấy thấy bà như thế này sẽ không vui đây. Xin bà đừng buồn nữa nhé.
- Không. Tôi sẽ không khóc nữa để làm cho con tôi vui lòng. Không khóc nữa...
Bà Mai Xuân đưa tay lên lau nhanh những giọt nước mắt, càng lau từng giọt lệ như tuôn tràn ra vì sự đau xót của người mẹ mất con. Cát Vi ngồi cạnh bên mẹ, nàng cũng muốn tìm lời gì đó an ủi cho mẹ vơi buồn. Nhưng ngày cả bản thân nàng giờ đây cũng không nén được nỗi xúc động. Hai người phụ nữ lại ôm nhau khóc. Khóc trong cơn đau đớn trong từng tiếng nghẹn ngào.
Không khí nơi đây vẫn diễn ra trong sự yên lặng và đầy tang thương. Mọi người vẫn nhìn nhau với đôi mắt đẫm nước mắt mà không nói được câu nào. Sự tiếc thương nuối tiếc của họ không là gì có thể vơi được. Thế rồi sự xuất hiện của những viên cảnh sát đã làm len lỏi trong họ niềm tin. Tất cả đều mơ ước rằng đây sẽ là một sự nhầm lẫn.
Thái Bảo tiến nhanh về phía viên cảnh sát và hỏi:
- Các ông đã điều tra tin tức gì về em gái tôi chưa? Đây có phải là một sự nhầm lẫn nào khác không? Hãy nói đi, nói là em gái tôi còn sống.
Viên cảnh sát với thái độ từ tối và tỏ ra tiếc nuối:
- Xin thành thật chia buồnn cùng gia đình. Thái Bảo à! Rất tiếc đấy đúng là em gái của anh. Vì qua lời khai của cô Hạnh đây, cùng với những gì chúng tôi điều tra được trong thời gian qua thì cô ấy đúng là Giang Thúy Hân. Qua nhận diện của gia đình về chiếc nhẫn và ví cầm tay mà khi chết cô ấy vẫn còn cầm trong tay mà thân nhân đã xác định đúng là của nạn nhân thì chúng tôi đã xác định được điều ấy. Đến bây giờ chúng tôi đã kết thúc vụ án và khẳng định rằng đó là một án mạng vì tình và phạm nhân chủ mưu vụ án cũng đã cúi đầu nhận tội. Còn đây là quyển nhật ký mà chúng tôi đã tìm được tại nơi nhà trọ của nạn nhân trong quá trình kham xét và điều tra vụ án. Xin trao trả lại cho gia đình.
Thái Bảo cầm quyển nhật ký trên tay mà nghe lòng đau xót. Đây là hình ảnh cuối cùng mà anh có thể nhận được từ tay của cô em gái đã đi xa đó sao? Bảo còn nhớ rất rõ ngày em anh bước vào công ty với đơn xin việc.
... Một cô gái trẻ bước vào với hồ sơ xin việc trên tay, khuôn mặt thoáng chút lo ngại. Nàng hỏi anh với vẻ khép nép:
- Xin phép anh cho em hỏi phòng của giám đốc ở đây ạ!
Thái Bảo vẫn nở nụ cười vô tư:
- Cô hỏi giám đốc có gì không? Nếu có gì thì cứ nói lại với tôi đi. Tôi sẽ nói lại với ông ta.
Cô bé vẫn tỏ ra khúm núm:
- Dạ, em cần gặp ôngg ấy để xin việc. Qua bài báo, em biết ông ấy đang cần người và em đã tìm đến đây.
- Cô có thể đưa tôi xem hồ sơ của cô chứ? Nếu tôi xét thất được thì có thể ông ấy sẽ nhận cô.
Cô gái rụt rè rút tập hồ sơ đưa cho Thái Bảo. Anh liếc sơ qua tờ đơn xin việc và bản khai về cô gái:
- Tên: Giang Thúy Hân.
- Tuổi: 22.
- Trình độ học vấn: Tốt nghiệp đại học loại giỏi.
- Kinh nhiệm: Chưa có.
Thái Bảo vẫn tươi cười:
- Học lực cô có khá đó, nhưng chưa có kinh nghiệm thì làm sao công ty chúng tôi dám nhận vào. Cô biết không, co nhiều người đến đây với "kinh nghiệm đầy mình" mà chúng tôi còn chưa nhận vào nữa đấy?
Cô ta có vẻ buồn và nói:
- Tôi nghĩ nếu công ty nnhận tôi vào làm, tôi sẽ làm hết sức mình để hoàn thành nhiệm vụ được giao...
... Thế rồi qua những lời trao đổi Thái Bảo đã nhận Thúy Hân vào làm. Ngày qua ngày, họ đã trở thành bạn thân với nhau. Khác với Cát Vi mới gặp lần đầu anh thấy yêu thấy nhớ. Còn với Thúy Hân, anh xem như cô em gái, luôn quan tâm và lo lắng cô như một người anh trai. Đó có phải là định mệnh chăng? Nhưng giờ đây khi mọi việc đã phơi bày thì họ đã phải chia lìa tình cốt nhục. Thái Bảo muốn thét lên:
- Thúy Hân! Em đừng chết. Hãy tỉnh lại đi. Anh em ta chưa kịp nhìn nhau mà sao em nỡ vội ra đi. Chẳng phải từ lâu em luôn nói là rất thích có một người anh trai đó sao? Bây giờ ước mơ đã thành hiện thực rồi ssao em lại đi xa. Hãy về đây với anh, với gia đình chúng ta, mọi người rất cần có em, Hân ơi!
Vẫn là sự yên lặng không một tiếng trả lời. Chỉ nghe văng vẳng trong hư vô là tiếng khóc khe khẽ của bà Mai Xuân, Cát Vi và cả những người đến viếng nàng. Bà Mai Xuân như không chịu nổi cơn đau xé lòng này nên đã ngất lịm khi vọng cuối cùng này đã vụt tắt. Sự chờ đợi suốt hai mươi năm dài của bà giờ đây chỉ là câu trả lời có thế sao? Giờ đây chỉ có giấc ngủ như thế mới làm cho người mẹ không còn cảm thấy đau xót khi phải mất con mà thôi. Trong giấc ngủ say, bà Mai Xuân thấy gia đình đang vui vầy sum họp. Đó là ước nguyện cuối cùng của người mẹ nhưng giờ đã lịm tắt rồi chăng?
Hoa Tàn Hoa Nở Hoa Tàn Hoa Nở - Dạ Miên Hoa Tàn Hoa Nở