Hoa Mộng Ảo epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 22
ino rời khỏi toà nhà Parco ở Shibuya, vừa đi bộ vừa kiểm tra tin nhắn trong điện thoại, bỗng cảm thấy có người tiến lại gần. Vì đã gặp cảnh này nhiều lần nên cô đoán ngay đó là một tay tuyển người (1).
----------
(1) Tuyển người: những nhân viên tìm các cô gái trẻ cho các công ty giải trí, thường xuất hiện tại các khu phố lớn ở Tokyo hay Osaka.
"Cô có thời gian không ạ?" Anh ta lên tiếng đúng như cô đoán.
Rino dừng bước nhìn sang đối phương. Đó là một người đàn ông mặt nhỏ, tóc ngắn nhuộm màu nâu. Anh ta khoác áo sơ mi xanh bên ngoài áo phông.
"Bây giờ tôi có việc phải đi," cô trả lời qua quýt. Thực ra cô cũng chưa biết sẽ đi đâu.
"Thế mình vừa đi vừa nói vậy. Cô là sinh viên?"
"À vâng."
"Hiện giờ cô có thuộc công ty quản lý người mẫu nào không?"
"Không." Cô trả lời ngắn gọn nhưng không gây cảm giác khó chịu.
"Ôi thế à!" Giọng anh ta vui vẻ hẳn lên. "Cô có đang đi làm thêm không?"
"Cũng thỉnh thoảng."
"Tôi có một công việc cực kỳ tuyệt vời dành cho cô, cô thấy sao?"
"Công việc?" Rino liếc mắt nhìn anh ta. "Việc gì thế?"
"Sắp tới một quán rất sành điệu sẽ được mở ở Shinjuku. Tôi hiện đang đi tìm kiếm các cô gái xinh đẹp và quyến rũ, thật sự tôi rất mong cô nhận công việc này."
"Hả?" Rino dừng chân rồi trừng mắt quay sang nhìn anh ta. "Có phải là hộp đêm không?"
"À, đúng vậy. Nhưng mà chỗ này cực kỳ tốt thưa cô." Anh ta thò tay vào túi áo ngực. Có vẻ định đưa danh thiếp.
"Đủ rồi!" Cô giơ tay ngăn anh ta rồi vội vã bước đi. Cô định sẽ hét ầm lên nếu anh ta đuổi theo nhưng xem ra anh ta không có ý định đó.
Đến ngã rẽ cô bước chậm lại, hít một hơi thật sâu rồi lấy lại bình tĩnh. Đây là lần đầu tiên có người ở hộp đêm tiếp cận cô.
Cô vừa bước đi vừa ngắm nhìn các cửa hàng qua cửa sổ, hình ảnh của cô phản chiếu lại trong những tấm kính.
Cô nhớ lại lần cuối mình được một tay tuyển người gạ gẫm cách đây đã hai năm, khi cô còn chưa đến hai mươi tuổi. Lần ấy có lẽ cũng là một lời đề nghị sống sượng như thế này.
Công việc ư...
Khi còn chìm đắm trong bơi lội, cô không mấy quan tâm đến chuyện đi làm. Với cô bơi lội chính là nghề nghiệp. Cô tự mãn cho rằng chỉ cần công ty thành nhà tài trợ của mình và hỗ trợ tài chính cho mình thì làm ở đâu cũng được.
Tâm trạng của cô trở nên u ám. Có lẽ công việc cô có thể làm sau khi bỏ bơi lội là gái gọi ở hộp đêm. Thậm chí kể cả ở đó, cô cũng không chắc mình làm nổi. Vì bất kỳ ngành nào cũng có cái khó riêng.
Rino đang vừa đi vừa nghĩ ngợi thì điện thoại đổ chuông. Cô dừng lại, ngạc nhiên khi nhìn vào màn hình. Người gọi đến là sĩ quan điều tra Hayase.
Hayase tươi cười tiến lại gần khi cô bước ra khỏi cổng soát vé. Anh ta mặc quần tây màu xanh thẫm và áo sơ mi trắng cộc tay. Một tay anh cầm cặp tài liệu, tay còn lại cầm một cái quạt.
"Xin lỗi vì đã gọi cô đến gấp thế này."
"Không sao! Có chuyện gì xảy ra vậy? Anh nói đến xem nhà ông nội tôi nghĩa là sao?"
"Thì đúng nghĩa đen của câu ấy. Tôi muốn cô đi đến hiện trường cùng tôi. Sau khi vụ án xảy ra cô vẫn chưa đến nhìn lại đúng không?"
"Tại vì tôi được dặn không được tự tiện xâm nhập hiện trường."
"Vậy nên hôm nay tôi mới muốn cô đến xem lại cẩn thận một lần nữa. Mà ta đi thôi, không nên lãng phí thời gian." Hayase vừa phe phẩy quạt vừa bước đi.
Rino đi cạnh viên cảnh sát và suy nghĩ về mục đích của anh ta. Lần trước anh ta đến gặp cô để hỏi về vụ chậu hoa bị trộm. Không lẽ sau đó anh ta đã điều tra thêm được chuyện gì sao?
Dù sao đi nữa cô cũng không định nói với anh ta chuyện mình đang tìm hiểu cùng Gamo Sota. Nếu sử dụng quyền hạn của cảnh sát thì có thể tìm ra Iba Takami chẳng khó khăn gì nhưng cô không muốn để cho họ nắm thế chủ động.
Khi đến nhà ông Shuji, Rino thấy hoa trong vườn đã héo hết do lâu không được tưới nước. Cô tính rằng từ mai nếu có thời gian rảnh sẽ đến đây chăm sóc cho chúng.
Hayase lấy chìa khóa mở khóa tiền sảnh. Vừa bước vào phòng, một mùi lạ bốc lên nồng nặc làm cô thấy khó thở. Cô xin phép Hayase rồi mở tung cửa sổ.
Tình trạng căn phòng không khác mấy so với lúc cô phát hiện ra thi thể của ông Shuji. Đồ đạc bị vứt bừa bãi trên sàn và chiếu, cánh cửa tủ vẫn đang mở nguyên như thế.
Nhưng so với lúc đó vẫn có vài điểm khác biệt rõ rệt. Chẳng hạn như trên bàn uống trà của ông Shuji, cô nhớ có đặt thứ gì đó nhưng bây giờ không thấy nữa. Chắc cảnh sát đã mang nó đi rồi.
"Cô thấy sao?" Hayase hỏi. "Cô có thấy điểm gì đáng chú ý sau khi nhìn lại căn phòng không?"
Rino khẽ lắc đầu thở ra.
"Không có gì đặc biệt... Tôi chỉ nghĩ rằng chuyện thật tồi tệ. Tại sao người ta lại làm thế với ông nội tôi..."
"Về cây hoa màu vàng kia, sau hôm đó cô có kể lại với ai không?"
"Không, tôi không nói với ai cả. Cảnh sát có biết thêm gì không?"
Hayase ngừng một thoáng rồi trả lời. "Chưa. Chúng tôi cũng chưa biết nó có liên quan đến vụ án hay không."
"Nói dối," Rino nghĩ bụng. Người cảnh sát này nhất định đã biết chuyện gì đó. Có lẽ anh ta đã gặp Gamo Yosuke. Nhưng cô không nghĩ anh ta sẽ thành thật trả lời nếu cô hỏi thẳng chuyện đó.
Cô từ từ cúi xuống rồi quỳ trên chiếu. Chợt cô nhớ ra một chuyện, bèn nhìn quanh căn phòng.
"Có chuyện gì vậy?"
"À không phải chuyện gì quan trọng, tôi chỉ thấy thiếu cái đệm ngồi."
"Đệm ngồi?"
"Hôm xảy ra vụ án có một cái đệm ngồi ở đây," Rino chỉ tay vào chỗ cạnh bàn uống trà. "Cái đệm đó ướt sũng nước, chân tôi bị ướt vì giẫm lên trên đó."
Hayase mở cặp tài liệu rồi lấy ra một tờ trong tập hồ sơ. "Cái này phải không?" Anh xoay trang tài liệu vừa mở ra về phía cô. Có vài tấm ảnh trên đó. Một trong số đó là tấm chụp khu vực xung quanh bàn uống trà, cô đã nhận ra cái đệm ngồi trong tấm ảnh.
"Đúng rồi. Anh có thấy mấy chỗ hơi tối màu không? Đó là chỗ bị ướt đấy."
Hayase gật đầu.
"Tôi có biết chuyện này. Các nhân viên giám định cũng băn khoăn chi tiết đó nên đã điều tra rồi. Trên bàn có tách trà và chai trà uống liền nhưng chỗ nước trên đệm ngồi không phải nước trà mà chỉ là nước bình thường thôi. Chúng tôi vẫn chưa biết người làm đổ nước là ông Akiyama hay thủ phạm và đó là loại nước gì."
Rino nghiêng đầu. "Tôi cũng không biết. Lúc tôi tới thì nó đã ướt rồi."
"Lạ thật!"
"Đúng... thế thật," Rino nhìn xuống tấm ảnh lần nữa. Ngay cạnh tấm đệm bị ướt có một chiếc hộp màu trắng. Đó là thứ mà cô đã mua ngày hôm ấy. "Nếu như hôm ấy mình không mau bánh tổ ong thì..." Cô lẩm bẩm.
"Cô bảo sao?"
"Bánh tổ ong ạ. Nếu hôm ấy tôi không mua nó mà đến đây ngay thì có lẽ đã không xảy ra vụ án."
"Không đâu," Hayase lập tức phủ định. "Vụ án xảy ra trong khoảng một tiếng rưỡi kể từ lúc cô gọi điện cho nạn nhân, nghĩa là lúc cô đang ngồi nghe giảng ở trường."
"Ra là vậy..."
"Chuyện mua bánh là do cô nghĩ ra à?"
"Đúng thế. Tôi hỏi ông nội xem thích quà gì thì ông bảo bánh ngọt kiểu Âu là được."
"Chà, bánh ngọt kiểu Âu à," Hayase khoanh tay. "Ông Akiyama đã hơn bảy mươi tuổi rồi. Những người ở tuổi đó mà vẫn thích bánh ngọt kiểu Âu quả là hiếm nhỉ."
"Đúng vậy! Có lẽ do ông nội tôi thích uống cà phê hòa tan."
"Ra là thế."
Hayase gật đầu rồi đi vào nhà bếp cạnh đó. Ông Shuji có tính ngăn nắp nên nhà bếp cũng được dọn dẹp rất cẩn thận. Phía trên bồn rửa treo một tấm khăn lau màu trắng. Có lẽ nó khô cong rồi.
Trong lúc dõi theo cử động của Hayase, Rino nhận ra ấm đun nước đang đặt trên bếp ga.
"Là cái ấm đó. Ông đã dùng nó đun nước sôi pha cà phê."
"Thế à," Hayase nhấc cái ấm lên, mở nắp ra rồi nhìn vào bên trong. Sau đó anh nhìn xung quanh, mở, đóng các cánh cửa tủ đựng bát đĩa.
"Có chuyện gì vậy?" Rino hỏi.
"À không, có khi chẳng có vấn đề gì đâu," Hayase vừa gãi đầu vừa quay trở lại. "Ngay từ đầu tôi đã thấy lạ là sao lại có tách uống trà."
"Hả?"
"Trên bàn có tách uống trà và chai trà uống liền. Tôi cứ thấy làm sao ấy. Bình thường nếu như uống trà trong chai nhựa thì phải dùng cốc thủy tinh đúng không?"
"À," Rino nhìn vào chỗ ảnh trong tập hồ sơ. "Nói thế cũng đúng."
"Nhất là bây giờ đang mùa hè nên chai nhựa sẽ thường được cất trong tủ lạnh. Nếu như uống trà lạnh thì xét về mặt thẩm mỹ người ta sẽ thích uống bằng cốc thủy tinh hơn. Nhưng ông Akiyama thì lại dùng tách uống trà. Tôi đoán có thể do ông ấy không có cốc thủy tinh, nhưng trong tủ vẫn thấy có cốc thủy tinh. Vậy nghĩa là sao nhỉ?"
"Chà," Rino chẳng biết nói gì hơn. "Có lẽ do tâm trạng của ông lúc đó."
"Cũng có thể là thế," Hayase gật đầu nhưng vẫn tỏ ra chưa bị thuyết phục.
Sau đó viên cảnh sát hỏi cô về những chi tiết nhỏ. Hầu hết là những điều mà cô không biết có liên quan đến vụ án hay không. Có lẽ chính anh ta cũng không có căn cứ hay mục đích rõ ràng khi hỏi những câu đó.
Khi hai người rời khỏi nhà thì trời đã tối. Hayase đóng cửa lại rồi quay sang Rino cúi đầu thật thấp.
"Cô vất vả rồi. Thật lòng cảm ơn cô đã hợp tác điều tra."
Rino nhìn thẳng vào viên cảnh sát.
"Xin anh hãy trả lời thẳng thắn. Những gì anh hỏi tôi hôm nay thật sự có thể giúp ích cho việc điều tra không? Tôi hoàn toàn không nghĩ như thế đâu."
Hayase hơi cau mày rồi nhìn thẳng vào mắt cô.
"Tôi xin nói thẳng. Nếu cô hỏi tôi có tìm được thêm manh mối nào không thì tôi chỉ có thể trả lời là không. Có lẽ tôi chỉ làm phiền cô thôi."
"Tuy nhiên," anh tiếp tục. "Để giải quyết vụ án này thì chỉ có cách quay lại điểm xuất phát ban đầu. Tôi chỉ nói với cô thôi nhé, công tác điều tra đang gặp bế tắc. Không có manh mối nào đáng kể từ vật chứng, quan hệ cá nhân đến các thông tin xung quanh. Cô có biết tại sao không?"
Vì không biết nên cô chỉ yên lặng lắc đầu.
"Vì chúng tôi đã nhầm," Hayase nói. "Tổ điều tra đã sai hướng ngay từ đầu. Vậy nên mới chẳng đi đến đâu. Người duy nhất nhận ra điều đó là tôi."
"Nếu thế thì không phải anh nên báo cáo với cấp trên sao?"
Hayase mỉm cười.
"Làm việc trong tổ chức rắc rối lắm. Ngoài ra tôi cũng có lý do riêng không giải thích tường tận được."
Rino cảm thấy hơi khó chịu trước kiểu nói lấp lửng đó.
"Đối với tôi, người bắt được hung thủ sát hại ông nội tôi là ai cũng không quan trọng."
"Hung thủ của vụ án này," vẻ mặt Hayase nghiêm túc trở lại. "Tôi nhất định phải tự tay bắt được. Tôi chỉ nói với cô như thế thôi."
Giọng anh trầm thấp như phát ra từ bụng khiến Rino hơi lúng túng. Thấy cô không trả lời, viên cảnh sát lại mỉm cười: "Xin phép cô tôi phải đi rồi." Anh vẫy tay chào rồi bước theo hướng ngược với đường đi ra ga.
Nhìn theo anh ta một lúc, Rino đi về phía ga. Cô vẫn không thể hiểu được tính toán của Hayase. Nhưng so với lần gặp trước, ấn tượng của cô về anh đã tốt hơn một chút. Có lẽ là nhờ câu nói cuối cùng đó.
Khi cô đến ga thì điện thoại báo có tin nhắn tới. Cô nhìn tên người gửi, vô thức dừng lại. Đó là người bạn cô quen cùng bơi lội từ hồi phổ thông. Trường phổ thông ấy chính là trường của Iba Takami!
Hoa Mộng Ảo Hoa Mộng Ảo - Higashino Keigo Hoa Mộng Ảo