Chương 24: Một Duyên,Hai Phận, Ba.. Nợ Nần.(1)
ùng lúc đó,Trương Tam nắm trong tay chiếc điện thoại công cộng ước sức muốn bóp nát nó.
Hắn kìm nén tâm tình,gác điện thoại vào vị trí cũ,kéo sụp chiếc mĩ lưỡi trai che đi 1/3 khuôn mặt,sau đó mới bước ra khỏi trụ điện thoại công cộng,nhanh chóng lẩn vào dòng người.
Hắn vừa rời đi thì một chiếc xe ô tô dừng lại tại đó,bốn người đàn ông mặc áo vest đen bước xuống,một trong số đó chạy về phía trụ điện thoại xem xét một chút,sau đó hướng ba người còn lại lắc đầu.
Sau đó cả bốn người lại lần nữa bước lên xe,chiếc xe phóng đi.
--------------------------------
-"không có nữ nhân nào tên này?"
-"đúng vậy,Cẩn thiếu gia"
-"ngươi tìm thêm một lần nữa.Hàn Tuyết Ly,18 tuổi."
-"đã tra rất cẩn thận,không có người này"
Âu Dương Cẩn phiền chán đưa tay trảo trảo mái tóc.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Kiếp trước thời điểm này rõ ràng cô ấy làm phục vụ tại nơi này.
Bây giờ lại không có?
Hắn xoay người bước ra cửa,trong lòng ẩn ẩn khó chịu.
Hàn Tuyết Ly..em đang ở đâu?
------------------------
Kiếp trước.
Trong một hẻm nhỏ bụi bẩn đầy rác rưởi.
Bên hai mép tường la liệt những người hoặc nằm hoặc ngồi,đủ mọi tư thế.
Đặc điểm chung duy nhất của bọn họ là thân hình gầy giơ xương,nhếch nhác bẩn thỉu,ánh mắt lờ đờ của kẻ nghiện lâu năm.
Vài đôi mắt mất tiêu cự,chết lặng.
Rõ ràng một con hẻm mặt trời vẫn rạng ngời nhưng phảng phất có một tầng bóng đêm dày đặc bao vây lấy những con người này,khiến họ nhìn không đến ánh sáng hi vọng.
Tại một góc chết của con hẻm.Có hai bóng người đang không ngừng va chạm.
Bỗng..một trong hai bị đối phương đạp ngã xuống đất không gượng dậy nổi,chỉ có thể thống khổ ôm đàu chịu đựng con mưa gậy gỗ rơi xuống người mình.
-"thằng chó,mày dám trộm thuốc của tao?cho mày chết..cho mày chết.." mỗi tiếng "cho mày chết" một tên nam nhân thân mình gầy như que củi,sắc mặt xanh xao lại giẫm lên ngực chàng trai đang nằm co quắp dưới đất.
Tên gầy như que củi kia ánh mắt loé lên điên cuồng,hắn nắm lấy một ống sắt gần đó hướng trên người kẻ đang nằm dưới đất không lưu tình đánh xuống.
Âu Dương Cẩn thống khổ gập người lại,bất chợt ống sắt vụt lên..máu tươi văng ra.
Âu Dương Cẩn hét thảm một tiếng,trên trán kéo dài tận má phải huyết nhục mơ hồ,khuôn mặt hắn chảy đầy máu tươi.
Nam nhân gầy gò kia phi một ngụm nước bọt lên người hắn sau đó nghênh ngang rời đi,bỏ lại nằm trên đất hôn mê không rõ sống chết Âu Dương Cẩn.
-----------------------
Khi hắn lần nữa mở mắt ra,đã là ngày hôm sau,.
Hắn ngây người một lúc mới nhớ ra những sự việc xảy ra ngày hôm qua.
Hình như trong cơn mê mang vì mất máu,hắn ngửi được mùi hoa oải hương.
Hắn còn nghe được một giọng nói mềm nhẹ như nước suối rót vào lòng hắn..hắn lại cảm giác được có người dìu hắn đi...
Sau đó...
Không có sau đó vì hắn đã hoàn toàn hôn mê rồi..
Khuôn mặt bỏng rát,theo bản năng,hắn vươn tay sờ sờ lại ngoài ý muốn phát hiện một lớp băng bịt kín một nửa khuôn mặt hắn,chỉ chừa lại đôi mắt.
Bên cạnh hắn còn có một người..mà một bàn tay còn lại của hắn đang nắm chặt bàn tay mềm mại của người kia
Hắn lại đưa mắt nhìn chậu nước bên trên có vắt một cái khăn mỏng,lại nhìn nhìn bản thân "thơm tho sạch sẽ".
Trên người mặc một chiếc áo sơ mi size hơi nhỏ so với cơ ngực của hắn,chỉ có thể khoác hờ cài hai cái nút cuối cùng.
Lại nhìn cảnh cô nằm nửa trên nửa dưới giường bên cạnh hắn thì ngay lập tức hiểu được là cô gái này đã "chăm chút" cho hắn.
Hắn im lặng nhìn gương mặt an tường của cô một lúc lâu rồi đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô.
Lại nhìn nơi hai bàn tay giao nhau chặt chẽ,trong lòng có một chút khác thường.
Hắn ngẩng ra sau đó vội buông đôi tay mềm mềm mát lạnh khiến hắn có chút luyến tiếc kia.
Dời tầm mắt khỏi cô, hắn bắt đầu quan sát căn phòng.
Đây là một căn phòng hết sức cũ kĩ,có thể nói là "ọp ẹp",trên trần nhà treo một cái bóng đèn kì quái,nhãn hiệu hắn chưa thấy bao giờ.
Trần nhà vài chỗ có dấu hiệu muốn "nghỉ hưu",có lẽ là ngói vỡ nên ánh sáng mặt trời không thương tiếc chiếu thẳng vào phòng.
Đối diện giường, là cửa phòng tắm.
Sát cạnh phòng tắm là một cái tủ quần áo nhỏ bằng gỗ,bên trên nóc tủ đặt không ít thú bông,có con còn đang làm dang dở..
Cửa ra vào bên tay trái,giữa căn phòng kê một cái bàn nhỏ,bên trên là một loạt các loại chỉ màu,kim thêu,vải vóc cùng bông..
Nhìn là hiểu đống thú bông kia hẳn là làm tại nhà.
Hắn nhẹ nhàng đứng dậy,trên người máu bầm đã tan đi phân nửa nhưng vẫn còn rất đau đớn.
Đặt chân xuống giường,hắn nhặt chiếc chăn nhẹ đắp lên bờ vai gầy nhỏ bé kia.
Hắn chậm chạp đi từng bước đến cạnh cửa sổ,vén tấm màn nhìn ra ngoài.
Đây là tầng hai của một căn nhà trong một khu trọ đã xuống cấp.Tường liêu xiêu,rong riêu cổ kính.
Hắn đưa mắt nhìn sang bên cạnh,một chiếc sào trúc vắt ngang từ cửa sổ và ban công,bên trên treo một bộ đồ.
Đó là bộ đồ của hắn.
Mùi bột giặt hoà lẫn vị tươi giòn của nắng mai vương trên quần áo khiến hắn có chút thất thần.
Đối với y phục, hắn thói quen là luôn dùng một lần sau đó thay bộ khác, sẽ có nhà thiết kế chuyên chịu trách nhiệm phối đồ cho hắn.
Hắn.. chưa từng nghĩ thì ra mùi vị của bột giặt hoà lẫn ánh nắng lại ấm áp động lòng người như vậy.
------------------------
Hàn Tuyết Ly Trùng Sinh Hàn Tuyết Ly Trùng Sinh - kenzylisa