Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hạ Nhật
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 24: Thành Phố Đau Thương ( 1)
T
hu dọn lại tất cả, mặt quay về phía cửa, Hạ Nhật lặng lẽ ngồi trên giường.
Cuối cùng, cửa cũng được đẩy ra.
Cậu bước vào, ánh nắng sáng chói từ cửa sổ rọi vào khuôn mặt trẻ tuổi của cậu, hệt như một tác phẩm hoàn mỹ trong tay nhà điêu khắc. Trong khoảng thời gian đằng đẵng chậm trôi, cô đã chứng kiến cậu từng chút một bỏ đi tính trẻ con, bỏ đi vẻ non nớt. Thứ cô mong muốn vốn không nhiều, cô chỉ giấu trong lòng một hy vọng nho nhỏ, chỉ mong cậu một đời bình an, cậu không yêu cô cũng không sao, cô sẽ mãi đặt phần tình cảm ấy ở trong lòng cho đến lúc rời khỏi thế gian.
Hạ Nhật cất lời, giọng nói bình tĩnh hơn cô đã nghĩ.
“Mông Qua, là thật sao?”
“Ừ.” Mông Qua cúi đầu thu dọn mớ đồ ăn còn sót lại.
“Không phải chuyện đứa trẻ, là chuyện của Hạ Thiên.”
Gương mặt đó từng chút từng chút một tái đi trước mắt Hạ Nhật, sau cùng, hệt như đã chết.
“Lời của cậu và Tô Hồng Liên tôi đều đã nghe cả rồi, tôi chỉ muốn nghe cậu nói một câu là đúng hay không thôi.”
Thời gian dài như cả thế kỉ.
“Đúng vậy, thật ra hôm đó người đụng người ta là tôi.” Giọng của Mông Qua lạc đi, xa xăm.
Hạ Nhật bật cười, áp bàn tay lạnh toát của mình lên mặt Mông Qua: “Lạ đúng không, trời nóng như thế mà tay tôi lại lạnh đến vậy. Nhưng Mông Qua à, lòng của tôi còn lạnh hơn tay gấp trăm gấp ngàn lần kìa.”
Lúc buông tay xuống, Hạ Nhật cảm thấy đau thương cuộn trào, đây là người cô đã thương nhớ nhiều năm, từ thuở thiếu thời đến lúc trưởng thành, từ cậu bé con thành người đàn ông.
“Bởi vì Hạ Nhật và Hạ Thiên là những đứa trẻ đáng thương đã mồ côi cha, bởi vì họ đã nhận ân huệ của nhà họ Mông các người trong thời gian dài, cho nên, tất cả đều là lẽ đương nhiên. Nhỉ? Mông Qua? Cho nên, kẻ phải ngồi tù cũng là Hạ Thiên, chứ không phải là người tôn quý như cậu, có phải vậy không?”
“Không... Không phải như cậu đã nói đâu.” Sự quyết liệt trong mắt Hạ Nhật khiến Mông Qua cảm thấy tuyệt vọng, từng nỗi tuyệt vọng đó còn kèm theo cơn hoảng loạn cực lớn, chúng hệt như nước biển lạnh băng: “Không phải, Hạ Nhật, cậu đánh tôi, mắng tôi, thậm chí cả giết tôi cũng được, nhưng, tôi xin cậu... xin cậu đừng như vậy.”
“Vậy tôi phải thế nào?” Hạ Nhật bật cười khanh khách: “Mông Qua, chắc cậu vẫn chưa biết nhỉ? Tôi cũng là một người biết diễn đấy, hơn nữa kĩ thuật không hề thua kém cậu, chỉ là cậu diễn cho người khác xem, còn tôi diễn cho chính mình xem thôi. Đúng thế, Hạ Nhật phải làm một cô gái tươi sáng như cái tên của mình. Lúc nhỏ, tôi nói với chính tôi, chẳng có gì to tát cả, chẳng phải chỉ là mẹ không cần con thôi sao, chẳng phải còn có bố, còn có bà nội sao? Về sau, bà nội mất, tôi lại nói với chính mình, chẳng có gì to tát cả, hiện tại chẳng phải vẫn còn bố đây sao? Rồi sao đó, đến bố cũng không còn nữa, tôi lại lần nữa nói với chính mình, chẳng phải mày còn Hạ Thiên sao? Từ trước đến nay, mọi người đều bảo Hạ Thiên dựa dẫm tôi, thật ra, tôi mới là người dựa dẫm vào Hạ Thiên. Hạ Thiên giống như cọng rơm sau cùng của tôi vậy, tôi bấu víu nó mà sống từng ngày như con chim sợ cành cong. Hôm nay tôi nói cho cậu biết vậy, Mông Qua, dư chấn mà chuyện của bố để lại cho tôi đến hôm nay vẫn chưa hề biến mất, tôi sợ chết được, tôi sợ cái vận mệnh vô thường này một ngày nào đó sẽ lẳng lặng đưa Hạ Thiên đi. Nghĩ đến những đứa trẻ khác hiện tại vẫn đang trong độ tuổi vô lo vô nghĩ nhất, đón nhận sự dạy dỗ và cưng chiều của bố mẹ, nhưng Hạ Thiên của tôi lại phải trải qua những ngày tháng tươi đẹp nhất đằng sau những vách tường cao ngợp kia. Mỗi lần, hễ tôi nghĩ đến việc này thì trong tim lại như bị đâm vào một dao vậy, nhưng, tôi mãi mãi cũng không ngờ được rằng người đâm dao và tim tôi lại là cậu. Mông Qua, cậu có biết bởi vì là cậu mới khiến tôi sống không bằng chết như vậy không?!”
Nước mắt điên cuồng tuôn ra, Hạ Nhật cũng không lau đi, cứ để nó làm mờ đi tầm nhìn, bóng dáng của người đó đang lay động trong làn nước mắt.
“A Nhật... A Nhật, tôi sai rồi.” Bàn tay run rẩy của Mông Qua rút di động ra: “Tôi là một thằng khốn, là một thằng nhát gan, A Nhật, giờ tôi sẽ đi tự thú để trả Hạ Thiên về.”
Hạ Nhật giật lấy điện thoại của Mông Qua, ném mạnh nó ra ngoài cửa sổ: “Cậu điên à, cậu muốn Hạ Thiên lại vì cậu mà gánh thêm tội danh biết chuyện không báo, ngụy tạo chứng cứ sao? Cậu muốn để cho nó ngồi tù uổng phí suốt hai năm nay sao?”
Lời vừa nói xong, cửa bị đẩy mạnh ra, cụ ông Mông và tài xế xuất hiện ngay trước cửa, mặt ông đỏ gay đến sắp bật máu.
“Hóa ra là mày, cư nhiên lại là mày, mày...” Ông chỉ vào cháu trai mình mà nói không nên lời, ông chẳng thể nào ngờ được đứa cháu ngoan ngoãn hiểu chuyện của mình lại là kẻ vô trách nhiệm đến thế.
Ông giơ tay lên, một bạt tai tát mạnh vào mặt Mông Qua. Đây là lần đầu ông đánh Mông Qua, nghĩ đến Hạ Nhật và Hạ Thiên, ông không kiềm được mà rơi nước mắt.
Hạ Nhật chẳng lo được nhiều vậy, bây giờ cô chỉ muốn gặp Hạ Thiên.
Trong phòng, Mông Qua ngây ngốc nhìn bóng dáng của Hạ Nhật biến mất khỏi mắt mình.
Nhìn Hạ Thiên lâu thật lâu, Hạ Nhật thấy lòng xót xa, em trai cô không chỉ có vẻ ngoài oách như bố, đến cả tính cách cũng giống hệt bố. Lúc đó, nếu như đổi lại là bố, có lẽ ông cũng sẽ đưa ra quyết định giống Hạ Thiên thôi.
Hạ Nhật bị chị mình nhìn đến mức gai người: “Sao vậy? Có phải đã bị em trai mình làm cho mê mẩn rồi không?”
“Chị biết ngay mà, em trai chị vốn không phải là kẻ coi thường mạng người như thế, chị biết ngay mà.” Lời vừa dứt, nước mắt cô đã rơi.
“Chị biết cả rồi?”
“Đồ ngốc, tại sao lại gánh tội thay cho tên khốn Mông Qua đó chứ?” Hạ Nhật trong chốc lát đã khóc đến nghẹn lời.
“Em cũng không biết, lúc đó em chỉ nghĩ, nếu như ông nội mà biết được nhất định sẽ đau lòng chết mất. Chị phải biết, Mông Qua là niềm tự hào của ông mà, nên khi Tô Hồng Liên đưa ra đề nghị như thế, em đã đồng ý. Chị, em không hối hận đâu, cứ xem như là để báo đáp lòng tốt của ông nội dành cho chúng ta đi. Còn nhớ lúc nhỏ, con cái của mấy người họ hàng trong nhà luôn cười nhạo chúng ta, sau đó, có một lần ông nội nghe thấy, ông đã ôm lấy em, chỉ vào những đứa kia mà nói, “Hạ Thiên và Hạ Nhật là cháu nội của ông, giống như Mông Qua vậy, nếu sau này để ông còn nghe thấy mấy đứa nhóc tụi bây ăn hiếp nó, ông sẽ không khách sáo với tụi bây đâu.”. Từ đó về sau, những đứa đó chẳng bao giờ trêu chọc chúng ta nữa, chuyện đó em vẫn luôn nhớ mãi.”
Hạ Thiên bỗng chốc cũng rơi nước mắt.
“Được rồi, đừng khóc nữa, chị à, qua hai tháng nữa là em được thả ra, sau khi em ra rồi chúng ta có thể hoàn toàn thanh thản mà đi Nhật, chẳng phải sao?”
“Đúng vậy, lúc đó chúng ta cứ làm một màn không từ mà biệt với tên Mông Qua khốn kiếp đó, cho cậu ta hối hận chết luôn.”
“Chị, có phải chị còn thích anh ta không?”
Hạ Nhật cúi gằm, tình cảm dành cho Mông Qua cứ theo năm tháng mà dần dần từng chút một lớn lên thành cây cao chọc trời, mà tình cảm là loại độc không có thuốc giải trên đời, trước giờ nó chẳng thuộc về mặt lí trí.
“Quên anh ta đi thôi, anh ta không xứng với chị.” Hạ Thiên nhớ lại tình hình lúc đó, bất chợt thấy xót cho chị mình: “Tuy rằng có lẽ chị nghe rồi sẽ thấy buồn, nhưng em vẫn muốn nói, nếu như anh ta có chút gì đó để tâm đến chị, lúc đó, anh ta hẳn sẽ không chọn làm như thế. Lúc đó, anh ta đứng đấy không nói dù chỉ một câu, mặc cho bạn gái của anh ta dàn xếp tất cả.”
Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười, kế đó ra sức gật mạnh một cái: “A Thiên, chị cũng cảm thấy tên nhát gan đó không xứng với chị, cho nên, không cần em nói chị cũng sẽ quên cậu ta đi. Sau này, cậu ta trong lòng chị chỉ là một người qua đường thôi.”
Đúng vậy, Mông Qua, từ nay về sau đối với Hạ Nhật, cậu chỉ là người qua đường thôi.
Hạ Nhật đề nghị dọn khỏi nhà họ Mông, vợ chồng Mông Hữu Bác cật lực phản đối, trái lại cụ ông Mông lại không nói gì cả, vẻ mặt đau xót nhìn cô dọn dẹp hành lý. Chuyện của Mông Qua xem ra đã khiến ông chịu đả kích rất lớn, cụ ông tung hoành cả nửa đời này chỉ trong một đêm dường như đã già đi quá nhiều.
“Ông nội, ở trong lòng cháu, ông vẫn là ông nội của chúng cháu.” Hạ Nhật khẽ nói.
“A Nhật, ông có lỗi với hai đứa, ông cũng biết bản thân chẳng có mặt mũi nào để xin cháu ở lại, nhưng, cháu phải nhớ rằng, cháu và Hạ Thiên đều là cháu nội của ông, có thời gian thì về thăm ông nội, được không?”
Từng lời của ông cụ đều lộ rõ khẩn cầu.
“Cháu sẽ thế.” Hạ Nhật ôm lấy ông. Ông cụ mến chị em cô như thế nào, cô vẫn luôn biết.
Lúc thu dọn hành lý, Mông Hữu Bác gọi Hạ Nhật vào phòng sách của mình.
“Hạ Nhật, thật ra, chú cũng biết nguyên nhân khiến con muốn đi. Sau khi Hạ Thiên xảy ra chuyện, Mông Qua đã kể hết mọi chuyện cho chú biết, nó xin chú nhất định phải giúp Hạ Thiên. Lúc đó, chú đã hứa với nó sẽ không để Hạ Thiên bị gì cả, chú cho rằng dựa vào quan hệ của nhà họ Mông sẽ có thể khiến cho Hạ Thiên không phải chịu tội, nhưng sau đó ai ngờ được truyền thông lại chen chân vào làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Cho nên, chú đã thất hứa với Mông Qua, Mông Qua nó cũng chẳng dễ chịu gì, sau khi xảy ra chuyện đó, thằng bé đã từ sôi nổi hoạt bát đã trở nên sa sút tinh thần. Dạo trước không lâu, nó không biết tại vì sao lại đề nghị muốn đi Nhật Bản tu học, nó còn mời giáo viên tiếng Nhật về, hôm đó, nó đã vô cùng hưng phấn mà nói với chú rằng nó muốn cùng hai đứa đến Nhật.”
“Có lẽ, con sẽ nghĩ chú nói những chuyện này với con là để gỡ tội cho nó. Hôm qua từ sau khi về nhà, thằng nhóc đó đã nhốt mình lại trong phòng, chú tin rằng lúc này trong lòng nó cũng chẳng dễ chịu hơn con đâu. Cho nên, Hạ Nhật à, không phải chú muốn con tha thứ cho nó ngay bây giờ, chú chỉ mong con nể mặt của cô chú mà đừng giận nó lâu được không?”
Mông Hữu Bác biết bản thân hiện giờ rất ích kỷ, nhưng Mông Qua khiến ông rất lo, lần đầu tiên ông trông thấy Mông Qua có biểu cảm như thế, giống như hoàn toàn trống rỗng vậy, con trai ông sao ông lại không hiểu chứ.
“Không, chú à, e rằng cháu phải khiến chú thất vọng rồi, bởi vì kẻ đó là Mông Qua nên e là cháu lại càng khó lòng hơn. Hai năm nay, hễ cháu nghĩ đến việc Hạ Thiên phải trải qua ngày sinh nhật trong đó, lòng cháu rất đau, mà sau khi biết được sự thật cháu lại càng đau hơn. Thằng bé đã phải chịu uất ức biết bao nhiêu, chú cũng biết lúc đó trên báo nói gì về nó mà, mười chín tuổi, mới mười chín tuổi đã phải chịu đựng những chuyện này, nhưng nó lại không thể biện giải cho bản thân, Hạ Thiên của cháu đã phải chịu uất ức biết bao nhiêu.”
Tay vô lực mà buông xuống, Hạ Nhật nói hoàn toàn có lí, Mông Hữu Bác thở dài một hơi, ông lấy một tấm chi phiếu đưa cho Hạ Nhật.
“Được rồi, chú không miễn cưỡng con nữa, Hạ Nhật, có điều tấm chi phiếu này con nhất định phải cầm lấy, nếu không, cả đời này chú cũng không yên lòng được.” Mông Hữu Bác dùng ánh mắt van nài nhìn Hạ Nhật: “Xem như giúp chú được không?”
Sau cùng, Hạ Nhật vẫn không nhận tấm chi phiếu đó, nói là trả đũa cũng được, nói là thanh cao cũng được.
Chỉ là, cô đến chỗ vườn hoa, lặng lẽ nhìn về phía cửa sổ phòng Mông Qua. Đã vô số lần, cô cứ len lén đứng ở đây. Đã vô số lần, khi nhìn thấy ánh đèn trong phòng Mông Qua bật sáng, trong lòng cô lại thấy hân hoan, Mông Qua ở ngay trong căn phòng đó, chỉ cách bản thân vỏn vẹn mười mấy bước. Đã vô số lần, cô nghiêng tai lắng nghe, lắng nghe tiếng nhạc truyền từ trong phòng ra, Mông Qua khe khẽ ngân nga theo điệu nhạc, cho nên, Mông Qua mãi mãi cũng không biết được vì sao những bài cậu thích cô đều biết hát. Đã vô số lần, đợi sau khi đèn trong phòng của Mông Qua tắt ngấm, cô về lại phòng mình, hài lòng mãn nguyện mà chìm vào giấc ngủ.
Những cảnh tượng đó hệt như một thước phim điện ảnh, nụ cười ngây ngô của cô gái trong thước phim khiến Hạ Nhật rơi đầy nước mắt, chuyện yêu thầm đáng thương biết mấy.
Cầm một viên đá nhỏ lên, Hạ Nhật ra sức ném mạnh về phía cửa sổ phòng Mông Qua. Mặt kính “Xoảng!” cái vỡ nát, trong lòng Hạ Nhật cũng vang lên tiếng nhạc hạ màn.
Kính vỡ đầy mặt đất, Mông Qua nhặt một mảnh trong đó lên, rạch mạnh xuống chân mình.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hạ Nhật
Loan
Hạ Nhật - Loan
https://isach.info/story.php?story=ha_nhat__loan