Chương 23
ây là tất cả những gì chị có thể nghĩ ra được. Thêm nữa, không ai hiểu về cuộc sống lều trại bằng những người sống cách đây năm trăm năm đâu.” Liz xoa xoa gáy bối rối. Selma nói đúng, nhưng sao mà cô ghét ý nghĩ ngủ dưới đất… lần nữa ghê gớm. “Em vốn là người của thế kỷ này mà. Em thích nệm lò xo và chăn lông vịt.”
“Ở đó thì làm gì có đệm lò xo chứ. Có tấm bạt trải ra đất là tốt lắm rồi ấy.”
“Cảm ơn vì đã nhắc nhở”, Liz hắt hơi.
“Không ai đến đây để tìm kiếm hai người đâu. Ai lại trốn ở một khu vực cắm trại tại bãi biển của bang, nơi có các gia đình bao quanh chứ?”
Liz run lên, thấy lạnh dù nền nhiệt vẫn giữ ở mức bảy mươi độ F sau khi mặt trời lặn. Selma thả họ xuống khu vực cắm trại và chạy đi tìm đồ ăn. Chị đã kịp giới thiệu họ với em gái mình, Beth, người đã ở sau sân bay để đợi những người khác của gia đình Selma nữa.
Người bạn mới nhất của họ đang triệu tập đội quân của mình. Những người nhà của Selma bay đến từ khắp nơi trên đất nước. Những người họ hàng, thuộc nhiều thế hệ khác nhau đã nghe lời khẩn cầu và ai cũng sốt sắng giúp chị.
Liz không hiểu. Làm thế nào mà những người cô không hề biết lại có thể giúp đỡ cô và Fin được chứ? Cô biết họ đến đây không phải vì mình mà là vì Selma. Ngoài nhà MacCoinnichs ra, Liz không biết có bất kỳ gia đình nào khác lại có được tinh thần đoàn kết lớn lao đến thế. Gia đình của cô, ngoài Tara ra, thì chẳng có ai buồn ở bên cạnh Liz trong suốt thời gian cô sinh đứa con trai ngoài giá thú của mình, chứ đừng nói gì đến việc chứa chấp khi cô bị cảnh sát truy nã.
Vậy mà gia đình Selma lại dang tay cứu giúp. Cô nhẩm tính chắc cũng phải hàng tá. Đương nhiên, cô đã hứa sẽ thể hiện ít phép thuật cho họ xem và có một buổi biểu diễn trước khi đêm nguyệt thực kết thúc. Thế là hòa nhau. Một chương trình giải trí miễn phí.
Fin lóng ngóng với những cây cột lều, cứ vài phút lại thấy anh chửi thề. Ngay cả chàng hiệp sĩ của thế kỷ XVI cũng gặp khó khăn với những tiện nghi sang trọng của họ.
Chiếc điện thoại trong túi Selma reo lên. Trong khi trả lời, chị quay người lại chào một thành viên khác trong gia đình rồi bước ra xa gần một mét.
Có hai đứa trẻ vừa cười đùa vui vẻ vừa đạp xe đi ngang qua. Chúng nhỏ hơn Simon chừng hai tuổi và dường như không quan tâm gì đến thế giới này. Liz nuốt khan, cảm thấy có gì đó chặn ngang họng. Hít một hơi thật sâu, cô bước đến bên Fin, cúi xuống cầm một cây cột kim loại lên. “Hai người sẽ dễ dàng hơn đấy.”
“Anh có thể dựng được lều cho hai ta mà em.”
Liz phì cười. “Dù muốn nhìn anh đánh vật với thứ này thêm một tiếng nữa, nhưng em thích vào trong trú ẩn hơn là đứng tần ngần ra đây hệt như một con ngốc đợi người ta đến tóm.”
“Sao em không sử dụng năng lượng của mình để làm nóng thứ gì đó ăn được trong khi anh hoàn thành cái này nhỉ.”
Liz vứt cây cột mình đang cầm xuống đất. “Đừng bắt đầu giở giọng phân biệt giới tính đó ra với em, Fin.”
Để mặc cây cột cùng cái lều sang một bên, Fin bước về phía Liz rồi đặt tay lên vai cô. Liz vùng ra chỉ khiến anh tiến sát và giữ chặt cô hơn. “Anh không định tranh luận với em, Elizabeth. Anh cũng đâu có muốn bị người khác phát hiện chứ. Cái lều cứ để anh lo còn em thì nấu ăn đi, làm thế ta sẽ có chỗ nghỉ qua đêm sớm hơn và tránh bị soi mói.”
Gì thế không biết. Cô bị sao vậy? Cô cứ nhảy vào chặn họng Fin trong khi anh chỉ muốn lo cho xong việc chung của hai người. Cô đưa hai tay ôm lấy mặt và lắc đầu. “Em xin lỗi.”
“Khi về nhà mình sẽ dễ chịu hơn thôi”, anh kéo cô vào vòm ngực rộng của mình. Liz tựa hẳn người vào Fin, ngả đầu vào ngực anh, và đẩy mọi suy nghĩ “sẽ thế nào nếu như…” ra khỏi đầu. Cô chẳng muốn nghĩ đến khả năng không quay về được hay không bao giờ nhìn thấy con trai mình nữa.
“Chuyện này sẽ thú vị đây”, Selma ra vẻ tự mãn khi gấp điện thoại đánh cạch một cái.
“Khi nào chị mới cho bọn em tham gia vào kế hoạch của mình đây, Selma?”
Selma ngồi xuống cạnh bàn dã ngoại bằng gỗ ọp ẹp và đợi hai người họ làm theo. Fin ngồi giạng chân trên ghế băng rồi kéo Liz ngồi gọn vào lòng mình trong khi chờ Selma giải thích.
“Em bảo là Grainna giữ linh hồn của hàng trăm Druid phải không.”
“Đúng thế, sao hả chị?”
“Nếu chị là một Druid, thì những người nhà chị cũng có thể như vậy, ít ra cũng được vài người, đúng không?”
Fin gật đầu.
“Chị đã nhờ họ tới đây để giúp đưa hai người trở về. Có thể không tập hợp đủ hàng trăm, nhưng chị đã tụ được một tá thành viên trong gia đình mình với hy vọng sẽ thành công.”
“Tôi không nghĩ một tá sẽ đủ đâu”, Fin nói đúng như những gì Liz đang nghĩ.
“Họ không thể bị thương được. Đêm qua khi chúng ta nhìn vào quá khứ, một cửa sổ nào đó đã mở ra và chỉ cho ba chúng ta nhìn thấy thôi. Kết hợp sức mạnh của mặt trăng, nguyệt thực, và gia đình chị thì may ra có thể đủ dùng.”
Liz nghĩ về Tara, Myra, Amber và những lúc họ ngồi trong một vòng tròn đọc những câu thần chú lẫn vận dụng sức mạnh tổng hợp của mình. Khi ở bên nhau, họ mạnh hơn và có thể đạt được gần như bất gì thứ gì mà họ đang tập trung vào nó. Họ được kết nối bằng dòng máu, dù ruột thịt hay chỉ là nghi thức. Có thể Selma đúng. Có lẽ nếu có đủ số lượng thì những quyền năng yếu hơn sẽ tạo ra đủ sức mạnh để đưa cô và Fin trở về.
“Để cho kế hoạch của chị có hiệu quả, trước tiên ta cần làm điều gì đó.” Liz ngước lên nhìn Selma và mỉm cười.
“Gì thế?”
Xung quanh họ, khu vực cắm trại trở nên yên ắng. Những bụi cây lớn giúp họ che chắn những hành động của mình, không cho người khác trông thấy.
“Fin, mang kiếm tới đây đi.”
Trước khi Selma kịp hỏi lý do, Fin đã mang thanh kiếm đến bên bàn và để nó giữa hai người phụ nữ.
“Tara, Myra, Amber và em đã cùng nhau đọc câu thần chú này. Một vòng tròn làm nên từ máu của Tara đã buộc
Grainna phải đi xuyên thời gian trước khi mụ ta lấy lại được tất cả sức mạnh của mình. Em không chắc nghi thức này có thể mang lại hiệu quả gì nhưng đảm bảo là không gây thương tổn.”
Selma cựa quậy trên ghế. “Thế có nghĩa là chị phải bị chảy máu hả?”
Liz bật cười. “Chỉ một ít thôi.”
Lướt một ngón tay dọc theo lưỡi gươm bén, Liz đợi Selma làm tương tự. Liz gác khuỷu tay lên bàn và nắm chặt lấy tay Selma cho đến khi cả hai ngón tay và máu hòa vào nhau.
“Trong ngày hôm nay và trong thời khắc này, con triệu hồi quyền năng thần thánh. Con trao máu mình cho người này, và chọn cô ấy làm chị của con.”
Selma nắm chặt lấy tay cô và lặp lại những lời tương tự. Khi từ cuối cùng được thốt ra khỏi môi chị, bàn tay Liz ấm lên và một tia hy vọng nhen nhóm lên trong lòng cô.
Trước khi người em ruột thịt mới nhất của mình buông tay ra, Selma nói, “Khi hai người quay về an toàn, chị sẽ làm một nghiên cứu nghiêm túc về phả hệ. Nếu không tìm thấy một người mang họ MacCoinnich nào trong đó thì chắc chị phải sửng sốt lắm”.
“Em cũng vậy.”
Quệt nước mắt, Selma buông tay Liz ra rồi đứng lên.
“Nếu hai người đã ổn định ở đây rồi thì tốt quá, chị có việc cần đi ngay trong đêm.” Selma cầm lấy ví tiền. “Thôi không nhì nhằng nữa. Nếu có chuyện gì xảy ra, cứ gọi bất kỳ số nào trong máy và cho họ biết hai người đang ở đâu. Chị sẽ đi tìm.”
Khi Selma lái xe đi khỏi, Liz quay sang Fin. “Em sẽ nhớ chị ấy.”
“Chúng ta mãi mãi mắc nợ chị ấy.”
“Không hiểu sao em không nghĩ chị ấy nhìn vấn đề này theo cách đó.”
Fin quay lại lều trong khi Liz gác hai khúc củi lên cái bếp dã chiến. Sau khi đã đảm bảo không có ai theo dõi, cô giơ hai bàn tay lên và khiến mẩu vỏ cây tóe lửa. Ngay lập tức hai khúc củi bắt lửa và ánh lửa màu cam bập bùng sưởi ấm không gian nhỏ bé của họ.
Bên trong căn lều chống thấm nước là một hộp xúc xích, bánh mỳ, một ít gia vị, và khoai tây chiên. Selma còn phi thêm vào trong đó hai lon soda và không quên kèm theo một vài vật liệu để làm bánh s’more[1]. Sau khi cho một viên kẹo dẻo vào miệng, Liz xiên hai cây xúc xích vào một cái que kim loại dài rồi nướng trên lửa.
Nếu gặp may, đây sẽ là ngày cuối cùng của cô ở thời đại này.
Khỉ thật, chuyện này đã xảy ra khi nào? Khi nào cô thôi nghĩ về thế kỷ XXI là thời đại của mình? Cô đưa mắt nhìn, cuối cùng Fin cũng đã dựng được cái lều hoàn chỉnh và đang đưa chăn cùng những thứ lặt vặt khác vào bên trong.
Cách đây nhiều tháng, cô đã cố làm mọi thứ để có thể quay về đây. Cô đã thề sẽ trở về nhà ngay khi tiêu diệt được Grainna và cô cùng Simon có thể làm vậy một cách an toàn. Liệu cô sẽ lại cố trở về khi nhiệm vụ đó hoàn thành? Liz xoay xoay cây xiên xúc xích trên lửa và trầm tư.
Nếu Simon ở đây, liệu cô có tìm cách quay lại thế kỷ XVI không?
Mọi thứ đã thay đổi. Gia đình của Selma hẳn đã khiến cô ganh tị ghê gớm nếu như cô không cảm thấy sự gắn bó tương tự với Fin và người nhà của anh. Họ luôn quan tâm đến nhau. Hàng ngày, hàng giờ.
“Em nghĩ gì thế?”, Fin ngồi xuống bên cô.
Anh nhìn sâu vào mắt cô. Tim Liz thắt lại. “Nếu mình không về được thì làm sao đây?”
“Sẽ về được.”
“Nhưng nếu không thì sao? Hay nếu tổ tiên đưa anh về lại thế kỷ XVI, còn em thì không?” Tại sao cô lại suy nghĩ như thế? Có Fin bên cạnh là điều duy nhất giữ cho đầu óc cô không bấn loạn. Tâm trí cô thay đổi. Trong một lúc, việc
mất đi Fin, con trai, và những người khác nhấn chìm lấy cô. Liz thở dốc và đánh rơi cái xiên xúc xích vào lửa, rồi bắt đầu run lên.
“Bình tĩnh nào em.” Fin ôm lấy cô. Liz bám vào anh hệt như kẻ sắp chết đuối bám vào người cứu hộ. “Chúng mình sẽ về nhà cùng nhau. Nào em, đừng khóc.”
Nhưng những giọt nước mắt vẫn tuôn trào cho đến khi ướt sũng cả áo anh. Cô áp chặt miệng vào vai anh để kìm lại tiếng nức nở. Fin nhẹ nhàng xoa lưng Liz và để yên cho cô khóc.
Khi Liz nguôi ngoai, Fin đưa tay chùi nước mắt cho cô. Sự dịu dàng của anh không khiến cô ngạc nhiên nữa. Việc cô chịu để anh chùi nước mắt đã nói lên điều đó.
Liz khom người về phía trước, hôn lên môi anh cho đến khi nỗi đau lẫn sự lo âu lắng dịu và tan biến. Đôi tay khỏe mạnh, rắn chắn ôm chặt cô hơn.
Khát khao, chưa bao giờ lắng dịu bất kỳ khi nào cô ở trong vòng tay Fin, giờ nó lại bùng lên. Cô đã phải lòng anh một cách vô điều kiện khi nào vậy? Lại một tiếng nấc nữa thoát ra từ họng cô.
Fin ngả người ra.
“Thôi nào Liz. Xin em, nghe em khóc anh đau lòng lắm.” Cố kìm lại một lại tiếng nấc nữa chực bật ra, cô nhìn vào mắt anh.
Sâu thẳm trong lòng anh, một cái gì đó bùng lên. Nghe tiếng khóc của cô, cảm thấy nỗi đau của cô khiến tim anh vỡ thành ngàn mảnh. Anh khẽ khàng đi vào tâm trí cô, thận trọng chỉ để tìm hiểu xem cô muốn anh thấy gì.
“Đừng sợ”, anh bảo cô, dù biết rằng đó là một trong những điều khiến cô lo lắng.
“Em sợ lắm.”
“Cả hai chúng ta đều sợ.” Cô cau mày. “Thật ư?”
“Việc thiếu chắc chắn vào ngày mai khiến cả hai chúng ta đều cảm thấy nặng nề. Đừng nghĩ là em đang phải chịu sức nặng ấy một mình.”
Cô nhìn lảng sang hướng khác, sự kết nối giữa hai người bị ngắt.
“Anh đang nói về chuyến trở về của chúng ta hay sao?” Đây không phải là một câu hỏi. Đây không phải là điều cô lo lắng. “Sẽ có nhiều tương lai cho cả hai chúng ta.”
Liz bắt đầu vùng ra. Anh không thể buông cô ra được. Cô đã không hiểu điều anh cố nói. “Cả hai chúng ta, Elizabeth.”
Fin dõi theo hướng cô đang nhìn xuống thanh kiếm trên bàn. Một vệt máu của cô đã chuyển sang màu đen còn vương lại trên lưỡi kiếm. Cô đã gắn kết lời thề chị em với Selma và những em gái của anh. Sức mạnh họ chia sẻ cùng nhau không nhầm lẫn đi đâu được.
“Chúng ta mạnh lên cùng nhau.” Khi những lời nói vuột khỏi môi, Fin với tay lấy thanh kiếm và cứa vào lòng bàn tay. “Trong ngày hôm nay và trong thời khắc này, con triệu hồi quyền năng thần thánh. Con chọn trao máu của mình cho cô gái này…”
Liz ngồi thẳng người dậy, nhìn vào mắt anh, và toét miệng cười. “Nếu anh dám nói làm anh trai, em đánh cho đấy.”
Anh bật cười. “Con chọn Liz gắn kết với con.” “Anh nói gì đấy Finlay?”
“Anh nói trong ngày hôm nay, vào chính thời khắc này, em có ý nghĩa đối với anh hơn bất kỳ điều gì. Bất kể ngày mai có thế nào, anh vẫn muốn có em bên cạnh để chúng ta có thể cùng nhau tận hưởng nó.” Khi những lời nói vừa vuột khỏi miệng, anh cảm thấy sức nặng của chúng trĩu xuống trong đầu. Liệu cô có hiểu anh muốn nói điều gì không? Fin cảm giác rằng nếu mình nói muốn sống mãi bên Liz, thì cô sẽ vùng ra khỏi vòng tay anh và chạy trốn mất. Họ đã gần nhau, rất gần đến mãi mãi.
Fin nín thở, chỉ thở ra khi cô với lấy thanh kiếm và cứa vào tay mình. “Trong ngày hôm nay và trong thời khắc này, con triệu hồi quyền năng thần thánh. Con chọn trao máu mình cho người này. Con chọn Finlay gắn kết với con.”
Cô nắm chặt lấy tay anh. Khi hai cặp mắt giao nhau, cô hòa trộn máu mình vào máu anh. Không khí xung quanh như bị rút sạch khiến đầu anh trở nên váng vất, và mọi thứ xung quanh dần chao đảo.
Anh nhận thấy môi Liz trùm lên môi mình. Fin ghì chặt lấy cô và xác lập lời thề ước giữa hai người bằng một nụ hôn cuồng nhiệt.
Khi anh dứt môi ra để thở, Lizzy hổn hển đứng lên. Chìa tay về phía anh, cô nói, “Yêu em đi, Finlay”.
Lời đề nghị của cô khiến anh thấy bị chạm tự ái.
Sau khi lấy một tấm chăn ra khỏi lều, anh đưa cô ra khỏi khu cắm trại đầy người lạ cho đến khi tìm thấy một chỗ kín đáo ngoài bờ biển. Vừa trải tấm chăn ra trên cát xong, anh vẫy một ngón tay về phía cô. “Đến đây nào.”
Ánh trăng khiến đôi mắt cô sáng ngời, long lanh hệt những vì sao lấp lánh. Anh dịu dàng hôn cô. Cô thở ra và ngả người vào anh cho đến khi người cô áp sát vào người anh. Cô đưa tay mân mê lưng anh, lần xuống hông và đùi. Cơ thể anh căng cứng dưới lớp quần áo jeans đang mặc.
Liz quỳ gối, anh để cô nằm ngả ra lớp chăn trải trên nền cát và áp người xuống bên trên cô. Khi lưỡi cô dò vào anh. Liz áp sát hông mình vào hông anh, và quắp hai đùi quanh đùi anh.
Anh gieo những nụ hôn phớt lên môi cô. “Chưa khi nào trăng đẹp như đêm nay.”
“Anh chỉ cần bảo đến đây nào là có được em rồi. Đâu cần thơ văn lãng mạn thế chứ.”
“Anh có biết thơ thẩn gì đâu.”
Không khí đượm vị mặn của biển quấn quít lên làn da ẩm ướt của Liz. Cô đưa cả hai tay vuốt tóc Fin khi anh cúi xuống thấp hơn. Anh sẽ nếm cô, khám khá cơ thể cô cho đến khi biết tường tận từng phân một.
Mùi cơ thể cô thấm đẫm mọi giác quan của anh trước khi anh tách hai chân cô ra, sau đó chồm người lên vào đi vào cô.
Cô mở to mắt và quắp chặt hai chân quanh hông anh. Anh chuyển động bên trong cô. Những cú thúc chậm rãi, dịu dàng cho đến khi anh cảm thấy cơ thể cô bám chặt vào anh hơn. Hoàn hảo. Anh tuôn trào, đưa cô lên cực cảm một lần nữa. Anh nghẹn ngào xúc động. Ánh trăng chiếu sáng đôi mắt cô và giúp anh nhìn thấy tương lai của mình.
Liz không thể gắn bó với anh chỉ với mục đích để quay về với con trai mình. Bởi vì trong chừng mực nào đó, ờ và mãi mãi.
_________________________
Chú thích:
[1] S'more (viết tắt của "some more") là món thanh niên Mỹ thường làm khi đi dã ngoại. Nguyên bản của món S'more được làm bằng cách kẹp bánh quy với sô cô la, kẹo dẻo đã được nướng và mọi người cùng thưởng thức với nhau. Ngày nay, món bánh này đã xuất hiện với nhiều phiên bản khác nhưng sức hút của của chúng vẫn chưa bao giờ giảm sút.
Giữ Trọn Lời Thề Giữ Trọn Lời Thề - Catherine Bybee Giữ Trọn Lời Thề