Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dụ Quân Hoan
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 23: Phạt Nhục
C
hương 23: Phạt nhục
Phong Phi Duyệt theo tiếng thét chói tai của nàng ta nhìn lại, chỉ thấy Minh hoàng quý phi đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt kinh hoảng, co rúc bên trong không ngừng kêu hô, mà nam tử ở giữa sắc mặt lại âm trầm, đôi con ngươi khiến người ta kinh hãi kia bị tóc dài che kín vài phần, lại càng phát ra lệ khí mười phần.
Trên da thịt màu đồng cổ, quấn quanh một vòng vải trắng, từng chút nhiễm đỏ, Phong Phi Duyệt tuyệt đối không ngờ mình sẽ có phản ứng như vậy. Một tháng huấn luyện, nếu không phải do thủ đoạn huấn luyện chết người kia của Quân Ẩn, nàng sao lại có được khả năng nhạy cảm như vậy. Trong lòng ảo não một hồi, xem ra, biết võ công vốn cũng không phải là chuyện tốt.
"Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp đáng chết."
"Hoàng thượng..."
Cô Dạ Kiết xoay người, vươn tay kéo Minh hoàng quý phi sang, "Sao vậy?"
"Hoàng thượng, bụng của thần thiếp đau quá, hoàng hậu, một cước vừa rồi của hoàng hậu đá... đá lên trên bụng thần thiếp." Nàng ta run rẩy tựa đầu trên vai Cô Dạ Kiết, mồ hôi lớn chừng hạt đậu theo tóc mai hai bên chảy xuống.
Cái gì? Phong Phi Duyệt nhíu đôi mày thanh tú, cho dù mình là đang ngủ mơ mơ màng màng, nhưng phản ứng nhất thời kia làm sao lại chuẩn xác như vậy, liền tới lên người Đại hoàng tử Huyền Triều?
"Hoàng hậu, nàng thật to gan!" Một tiếng gầm thét truyền đến, Cô Dạ Liết dù thô bạo tàn nhẫn, đối với đứa trẻ này thế nhưng lại hết sức xem trọng. Khí thế lãnh liệt đánh vụt tới, toàn thân Phong Phi Duyệt bị một chưởng đánh ngã xuống giường, bả vai bên trái 'rầm' một tiếng, đến cả xương quai xanh cũng bị đánh xuyên.
"Ưm..." Nàng nhịn đau, trước mắt choáng váng không thôi, mọi thứ xung quanh dần dần mơ hồ, ý thức từ từ thoát ly, một loại cảm giác tứ cố vô thân đem kiên cường Phong Phi Duyệt khó khăn lắm mới tạo nên được đánh cho tan rã.
"Âm Âm..." Nghẹn ngào một tiếng, cô gái như thủy như mưa đó, là người thân duy nhất của nàng.
"Người đâu, truyền ngự y!" Cô Dạ Kiết để Minh hoàng quý phi nằm trên giường, đứng thẳng dậy, nhặt đồ ngủ rơi bên cạnh lên đi tới trước người Phong Phi Duyệt.
Thân thể ban đầu đang nằm sắp, lúc nghe thấy tiếng bước chân, liền dùng tay phải khó khăn chống người dậy, hai đầu gối sượt qua mặt đất lạnh như băng, muốn đứng lên.
"Quỳ xuống cho trẫm!" Cô Dạ Kiết lạnh lùng liếc nhìn, thân ảnh cao lớn bị chao đèn huyết sắc chiếu đến phát ra kiều diễm, bao lấy cả nửa người nàng.
Phong Phi Duyệt chỉ cảm thấy nơi cổ họng lẻn lên một hồi tinh ngọt, vươn tay nhẹ lau, quả nhiên, một vệt máu đỏ sậm. Thở ra một hơi, liều mạng muốn đứng lên.
Nhưng, Cô Dạ Kiết lại vươn một chân ra, một cước giẫm lên trên đầu gối của nàng, đem thân thể nàng vất vả mới chống đỡ dậy được nặng nề đạp xuống, 'bịch...', hai đầu gối vô lực cứng nhắc, Phong Phi Duyệt không giữ được trọng tâm, đưa tay ra một bả nắm phải chân hắn.
"Hoàng hậu, vọng tưởng lấy quật cường của nàng tới ngỗ ngược với trẫm, trẫm muốn chính là thần phục!" Cô Dạ Kiết nhìn cô gái phía dưới, dưới chân dùng lực một cái, đem thân thể của nàng hất ra, hắn truy cứu không phải là một cước kia của Phong Phi Duyệt có rơi lên bụng Minh hoàng quý phi hay không, mà là, mượn chuyện này cảnh cáo, để nàng hiểu rõ hoàng hậu mà hắn muốn, phải là như thế nào!
Quân gia nắm giữ một nửa quyền lực giang sơn, hắn quyết sẽ không 'nể quá hóa hỏng', mà trước giờ cũng chưa từng đánh trận không nắm chắc phần thắng.
(Nể quá hóa hỏng: Bỏ qua cho kẻ xấu để khuyến khích tính xấu của kẻ đó)
"A..." Thân thể Phong Phi Duyệt bị hất ngã rơi trở về mặt đất, nơi xương quai xanh, giống như lại bị bẻ gãy lần nữa, gai xương bén nhọn, khắc vào da thịt non mịn.
"Quỳ xuống cho trẫm!" Cô Dạ Kiết một lần nữa lạnh lùng mở miệng, hung hiểm trên mặt, sớm đã mất đi phần cưng chiều khi ở trước mặt người khác kia.
Khuất nhục, đánh tới đến tận cùng, Minh hoàng quý phi trên giường hai tay đỡ bụng, kêu hô không ngừng, nhưng mà từ góc độ Phong Phi Duyệt nhìn lại, khóe miệng nàng ta nâng lên, rõ ràng là tràn đầy ý cười. Đùa cợt, thỏa mãn, cần cái gì có cái đó.
"Hoàng thượng, ngự y sao còn chưa đến, thần thiếp sắp đau chết..."
Cái quỳ này, Phong Phi Duyệt biết mình tránh không được, ý vị trong mắt Cô Dạ Kiết, nàng cũng nhìn thấu mấy phần. Đánh cũng không đánh lại hắn, trốn cũng trốn không thoát, mặc dù quay trở lại làm hoàng hậu, cũng là không quyền không thế. Nhìn vẻ mặt đắc ý của Minh hoàng quý phi, Phong Phi Duyệt vùng mình đứng dậy, dùng hai đầu gối, nâng cao cả thân thể.
Cái quỳ này, nàng âm thầm ghi nhớ!
Cái quỳ này, nàng muốn dùng máu thịt thân xác đối phương đòi lại!
Cái quỳ này, đem nhân từ thiện lương còn sót lại của nàng, quỳ đến sạch sạch sẽ sẽ!
"Thái hậu hai cung giá lâm!" Theo một hồi tiếng bước chân huyên náo truyền đến, tiếng Minh hoàng quý phi kêu đau càng phát ra lớn hơn, dẫn đầu là một ngự y trẻ tuổi nho nhã, trên vai xách theo một cái hòm thuốc.
"Tham kiến hoàng thượng, Minh hoàng quý phi," Tầm mắt ngự y thoáng qua, rơi lên trên người Phong Phi Duyệt đang chịu phạt, "thần tham kiến hoàng hậu nương nương."
"Minh Nhi..." Đông thái hậu theo sát phía sau, luống cuống vội vã đến quên hết trang dung, "Tiểu hoàng tôn của ta a, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Cô mẫu..." Minh hoàng quý phi vươn tay, trên mặt đã tí tách nước mắt.
"Còn đứng đó làm gì?" Phía sau, Tây thái hậu trầm lặng không nói gì liếc nhìn tên ngự y kia một cái, tầm mắt hướng sang Cô Dạ Kiết, "Hoàng đế, Minh Nhi nó đang mang long chủng trong người, con lại còn truyền nó thị tẩm?"
Khí chất, ung dung hoa quý, mang theo vài phần mạnh mẽ dọa người, Cô Dạ Kiết cùng Tây thái hậu đối mắt, ngữ khí, không chịu yếu thế, "Tây thái hậu, thân thể Minh hoàng quý phi đây, trẫm hiểu hơn người!"
Hắn, cư nhiên mở miệng gọi không phải là 'mẫu phi' hay là 'mẫu hậu', mà bất quá là 'Tây thái hậu' tầm thường nhất!
Bàn tay mang theo chỉ sáo* dài nhọn, hung hăng siết chặt trong lòng bàn tay, đôi con ngươi của Tây thái hậu vẫn trong trẻo như cũ, xoay mình sinh ra mấy phần trầm thống, nhiêu hơn còn lại là bất đắc dĩ.
(Chỉ sáo: ở đây là mấy cái móng tay giả dài dài nhọn nhọn mà mấy phi tần ngày xưa hay mang, chip cũng chẳng biết tên chính xác của nó là gì nên dịch theo từ Hán luôn là chỉ sáo nhóa:>>)
"Bẩm hoàng thượng, thái hậu, Minh hoàng quý phi cũng không bị thương nặng, long tử trong bụng rất khang kiện." Ngự y thu tay lại, đứng dậy lui sang một bên.
"Minh Nhi, con phải cẩn thận a, trong bụng đó là cốt nhục của hoàng đế, không thể lơ là..." Đông thái hậu lặp lại hết lần này tới lần khác, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Cô mẫu, Minh Nhi đã khiến mọi người lo lắng." Vẻ mặt khôn khéo đưa tay rơi lên trên bụng mình, "Đây là hài tử của hoàng thượng, Minh Nhi nhất định sẽ không để nó gặp chuyện không may."
Từ đầu đến cuối, đám người dường như đã quên mất Phong Phi Duyệt quỳ một bên, nàng ngẩng đầu thật cao, cho dù là quỳ, cũng không cho phép mình cúi đầu.
Nhìn quanh căn phòng ấm áp, cô độc lại kéo xuống một mình mình, lúc ở thời hiện đại, nàng đã nếm qua 'người ấm lòng lạnh'. Không ngờ rằng, đến dị giới, càng sâu!
Ánh nến mờ ảo, một chao đèn nhỏ thắp sáng, khắc lên ô cửa tinh xảo, tia sáng chiếu rọi thân ảnh kiên nghị của cô gái. Ngọn đèn trên cột trụ lưu đồng khắc nạm vàng ròng, đem vật trí bày biện trong phòng toàn bộ sọi rọi dưới ánh sáng, từng vệt từng vệt rơi vào sau lưng Phong Phi Duyệt, giống như là, muốn đem phần lưng ưỡn cao của nàng, đè cong.
Nhưng, nàng thế nhưng lại kiên định, ngoan cường đem mỗi một phân lạnh lẽo trong mắt người khác thu hết vào trong lòng.
Qua hồi lâu, Tây thái hậu mới mở miệng, nói, "Được rồi, nếu Minh Nhi không có việc gì, cũng nên về thôi."
Đông thái hậu đi cùng nghe vậy, không yên lòng dặn dò mấy câu, liền đứng dậy theo.
Xoay người, lúc đi ngang qua bên cạnh Cô Dạ Kiết, con ngươi Tây thái hậu nhấc một cái, nhìn về phía Phong Phi Duyệt, "Hoàng đế, chơi trò ba người, thực sự sẽ làm tổn hại thân thể đấy."
Ảm đạm trong mắt, theo một cái chớp mắt lúc bà ta nhấc chân bước đi mà bị chôn vùi, mà Cô Dạ Kiết nghe vậy, chỉ là vung tay áo trở lại bên giường.
"Hoàng thượng..." Thanh âm nũng nịu từ người phía sau truyền đến, Minh hoàng quý phi vươn tay bắt lấy tay áo của hắn, lay lay mấy cái.
Cô Dạ Kiết phía trước, lại là mắt điếc tai ngơ, hai mắt gắt gao chiếm lấy thân ảnh Phong Phi Duyệt. Kiêu ngạo như vậy, ẩn nhẫn như vậy. Thốt nhiên, nam tử trên giường bất ngờ đứng dậy, làm Minh hoàng quý phi sau lưng giật nảy mình, vội vã rút tay lại.
Hắn từng bước từng bước ép sát, Phong Phi Duyệt ngước mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, trong khoảnh khắc kia, ánh mắt hai người thế nhưng lại giống hệt nhau, giống như, đều là bị vứt bỏ, gian nan, chỉ có thể dựa vào chính mình tiếp tục sống. Hắn là hoàng đế, đôi con ngươi lại băng lạnh, tĩnh mịch như vậy. Mà nàng quý vi chi hậu, như cũ một thân lãnh đạm, thế gian còn lưu sót lại mà không lệ thuộc vào bất kỳ kẻ nào!
***
Chương 24: Thử thuốc
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dụ Quân Hoan
Thánh Yêu
Dụ Quân Hoan - Thánh Yêu
https://isach.info/story.php?story=du_quan_hoan__thanh_yeu