Chương 24
ần nữa mở mắt trong tình trạng toàn thân đau nhức, Mã Vy khó nhọc mở mắt, miệng thấp thoảng một nụ cười mỉa mai, lại lần nữa ghé thăm bệnh viện, lại lần nữa bị cùng một người hại. Cố chống cái tay đầy mấy kim chuyền nước, Mã Vy muốn ngồi dậy, lập tức được ai đó nâng giúp:
- Vy à, đừng ngồi dậy vội, không tốt đâu.
Mỉm cười nhẹ, Mã Vy dựa vào gối, nhìn Kim My cô bạn đang tèm lem nước mắt nhìn mà thương:
-Tớ không sao, chỉ nặng hơn lần trước chút. Nín đi.
Lại bật khóc ôm lấy cô bạn đang băng trán thấm cả máu đỏ thẫm kia, nói:
-Mã Vy cậu ngốc lắm! Sao phải làm thế chứ! Đừng vì mình thế, bây giờ tớ biết cảm ơn cậu thế nào?
Để mặc cô bạn ôm mình, Mã Vy mệt mỏi nhưng âm mưu toan tính đầy mình:
-Kim My, cậu muốn cảm ơn tớ cho tớ mượn chục tên điệp viên mật đáng tin nhất của nhà cậu được không? Tớ biết các tập đoàn lớn đều có lực lượng lớn nhỏ ở thế giới ngầm, nhà cậu cũng không phải ngoại lệ, giúp tớ nhé?
Ngạc nhiên rời vòng tay, Kim My nhìn Mã Vy kinh ngạc:
-Cậu cần mấy người đấy làm gì? Có chuyện gì à? Nói ình biết mình sẽ giúp.
Vội vã nhắn tin cho lực lượng nhầm nhà mình rồi nhìn Mã Vy;
-Họ có số cậu rồi, sẽ nhắn cho cậu số liên lạc, bây giờ cậu nói ình biết đang có chuyện gì được không?
Nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đen tối mịt không một ánh sao, Mã Vy thở dài, giọng mệt mỏi:
-Cảm ơn cậu. Nhưng có những thứ tớ không thể nói cho cậu biết được. Bây giờ cậu về đi, muộn rồi. Mà hôm nay tớ cứu cậu, đừng nói như mang ơn thế, chúng ta là bạn bè mà.
Nghe thấy Mã Vy nói thế, Kim My cũng gật đầu, an tâm đi về hơn. Đang đi nửa quãng đường, Kim My chợt quay lại nói:
- Ừm, nói thế nào nhỉ? Cậu ngủ được mấy tiếng rồi, cậu bị thương nặng ở đầu đấy đừng nghĩ ngợi nữa. Mình gọi cho Hội trưởng rồi nhưng anh ý không nghe máy, hình như là vừa đi công tác ở đâu đó rồi, một lúc nữa Dạ Vũ sẽ vào thăm cậu. Mình về đây chào nhé.
Đóng chặt cánh cửa lại, Mã Vy một mình trên giường bệnh bâ giờ mới nhăn nhó ôm đầu đau điếng. Cái tên đâm cô, thật khôn lỏi, lấy cớ việc đi nhờ xe để nắm thóp lịch trình chơi bời của cô, tìm thời cơ thích hợp rồi manh động. Mã Vy đọc được vị ngay từ khi thấy cái khuyên sáng chói đó qua ô cửa sổ, có điều Mã Vy không hiểu, sao cứ muốn hãm hại cô mà không giết chết một lần cho nhanh lại còn muốn lai rai chêu đùa.
Lặng người nhìn cánh tay đang thấm đẫm máu qua băng kia, Mã Vy chết lặng, máu –thứ cô ghét, hận và sợ nhất, mỗi lần nhìn thấy thứ chất lỏng đỏ lòm ấy Mã Vy lại tự tua lại ký ức vào tối đêm kinh hoàng đó, mắt không muốn nhưng nước mắt cứ rơi lã chã, đang bị lún sâu vào quá khứ đen tối, lòng muốn trả thù ngày càng trỗi dậy, tiếng cô y tá làm cho Mã Vy bừng tỉnh mà chầm chậm quay đầu lại nhìn cô gái trẻ đang mặc y phục trắng toát, miệng ân cần hỏi han còn tay đang nhanh nhẹn thay băng trên đầu cho cô.
- Em là Mã Vy? Không có ai đến trông nom em à? Bị thương nặng thế này mà...
Ngán ngẩm lắn đầu vì sự không có mặt của người nhà trông nom cô bé đáng thương, chị y tá chán nản. Đưa cho cô một cốc thuộc nhỏ và một chai nước khoáng, dặn dò cẩn thận rằng uống xong sẽ ngủ say nên cứ uống từ từ cho ngấm dần rồi rời khỏi phòng.
Sau nhưng hành động, cử trỉ của cô y tá, Mã Vy không nói một lời chỉ gật đầu nghe theo và làm.
Thuốc đúng là có phần an thần mạnh,vừa uống được mấy phút đã lăn ra ngủ sâu, miên man không muốn dạy.
TRong đêm thanh tĩnh, cô gái có mãi tóc dài óng mượt, đen nhánhđể xoã ra trên chiếc giường bệnh trắng muốt. Mắt nhắm nghiền, môi mím chặt bợt bạc, làn da trắng toát giờ đây trông cũng xanh xao, hao gầy. Vừa mới được ra viện bây giờ lại vào viện, con người nào mà chịu đựng được?
Chợt cánh cửa phòng mở nhẹ, một đôi chân dài sải bước vào. Không nhanh, không chậm, nhưng đầy ân cần, Nguyệt Phong luồn nhẹ tay vào mái tóc đen như gỗ mun kia, xoa xoa rồi đôi mắt đang dịu dàng là thế nhìn cái băng quấn trên đầu cô đang thấm máu ngày một nhiều, đôi mắt kia đen đặc lại nguy hiểm, nhìn bộ dạng Mã Vy, Nguyệt Phong thấy nhói ở tim, thầm rủa mụ đàn bà độc ác kia. Anh ngày một tiến sát lại đôi môi Mã Vy khi cảm nhận được nhịp thở của cô mơn man trên cánh mũi anh khẽ nói:
- Xin lỗi...vì đến quá muộn.
Hôn nhẹ lên đôi môi đang mím chặt nhợt nhạt kia, tức khắc đôi môi ấy được thả ra, có chút vết răng cắn chặt nhưng giờ đỡ gò bó sợ hãi hơn.
Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? - Lizz