Dành Hết Cho Em epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Hậu Ký Hai Năm Sau
manda đặt hai khay lasagna vào tủ lạnh, đoạn ngó vào lò nướng để kiểm tra chiếc bánh. Mặc dù vài tháng nữa Jared mới tròn hai mốt tuổi, cô đã coi ngày hai mươi ba tháng Sáu như ngày sinh nhật thứ hai của cậu. Vào ngày này cách đây hai năm, Jared đã nhận được một trái tim mới; vào ngày hôm đó cậu đã được trao cơ hội sống lần thứ hai. Nếu điều đó không đáng để ăn mừng, thì cô không chắc còn có điều gì đáng làm thế nữa.
Cô ở nhà có một mình. Frank đi làm, Annette đi dự tiệc ở nhà bạn chưa về, còn Lynn dù đang làm thêm nhân dịp nghỉ hè tại cửa hàng Gap. Trong khi đó, Jared lên kế hoạch tận hưởng một trong những ngày tự do cuối cùng trước khi kỳ thực tập của cậu tại một công ty quản lý vốn bắt đầu, bằng việc chơi bóng mềm với một nhóm bạn. Amanda đã cảnh báo Jared rằng ngoài đó trời sẽ rất nóng, và bắt cậu hứa sẽ uống thật nhiều nước.
“Con sẽ cẩn thận,” cậu trấn an cô trước khi đi đến sân bóng mềm. Những ngày này, Jared - có thể bơi vì cậu đang trưởng thành, hoặc có thể vì tất cả những gì đã xảy ra với cậu - dường như hiểu được rằng sự lo lắng luôn đi liền với tình mẫu tử.
Không phải lúc nào Jared cũng ngoan như vậy. Do hậu quả của vụ tai nạn, tất cả mọi thứ dường như đều làm cậu khó chịu. Nếu cô nhìn Jared với vẻ quan tâm, thì cậu tuyên bố cô đang làm cậu nghẹt thở; nếu cô cố gợi chuyện, thì cậu cáu kỉnh với cô. Cô hiểu những lý do đằng sau tính tình khó chịu của cậu, quá trình phục hồi của Jared rất đau đớn, và các loại thuốc cậu phải uống thường khiến cậu buồn nôn. Những cơ bắp từng mạnh mẽ bắt đầu teo lại dù đã tập vật lý trị liệu, điều đó càng làm cậu cảm thấy bất lực hơn. Quá trình phục hồi về mặt cảm xúc của Jared càng phức tạp vì không giống nhiều bệnh nhân ghép tạng khác, những người phải chờ đợi và hy vọng có cơ hội được kéo dài sự sống của họ, Jared không ngăn được cái cảm giác rằng nhiều năm trong cuộc đời của mình đã bị lấy đi. Đôi khi cậu còn nổi giận với những người bạn đến thăm mình, và Melody, cô gái mà đến kỳ nghỉ cuối tuần định mệnh đó cậu vẫn đang thích, đã thông báo sau vài tuần cậu bị tai nạn rằng cô đang hẹn hò với một người khác. Vô cùng chán nản, Jared quyết định bảo lưu việc học ở trường một năm.
Đó là một chặng đường dài và đôi khi nản lòng, nhưng với sự giúp đỡ của chuyên gia tâm lý, Jared bắt đầu hồi phục dần. Chuyên gia tâm lý cũng đề nghị Frank và Amanda gặp gỡ cô thường xuyên để nói chuyện về những thách thức mà Jared đặt ra, và làm thế nào để họ có thể phản ứng lại và hỗ trợ cậu một cách tốt nhất. Xét đến lịch sử cuộc hôn nhân của họ, đôi khi thật khó gạt những mâu thuẫn sang một bên để mang lại cho Jared cảm giác an toàn và sự động viên mà cậu cần; nhưng cuối cùng, tình yêu của họ dành cho đứa con trai đã vượt lên tất cả những điều khác. Họ làm những gì có thể để ủng hộ Jared khi cậu dần dần vượt qua những giai đoạn đau buồn, mất mát và giận dữ dể tới được thời điểm mà cuối cùng cậu cũng bắt đầu chấp nhận tình cảnh mới của mình.
Đầu mùa hè năm ngoái, Jared đã đăng ký học môn kinh tế tại trường cao đẳng cộng đồng ở địa phương, Amanda và Frank vô cùng tự hào và nhẹ nhõm khi Jared tuyên bố ngay sau đó rằng cậu đã quyết định đăng ký học lại toàn thời gian tại trường Davidson vào mùa thu. Rồi cũng trong tuần ấy, cậu đã đề cập đến trong bữa ăn tối, với thái độ gần như là thoải mái, rằng cậu đã đọc về một người sống thêm được ba mươi mốt năm sau khi ghép tim. Vì y học mỗi năm càng tiến bộ, cậu cho là mình sẽ có thể sống được lâu hơn thế.
Khi trở lại trường học, tinh thần Jared tiếp tục được cải thiện. Sau khi tham khảo ý kiến các bác sĩ, cậu chọn chạy bộ, và tập tăng dần đến mức bây giờ có thể chạy được sáu dặm một ngày. Cậu bắt đầu đến phòng tập thể dục ba hoặc bốn lần một tuần, dần dần lấy lại vóc dáng mà cậu đã từng có. Bị cuốn hút bởi khóa học đã tham dự vào mùa hè, Jared quyết định tập trung vào chuyên ngành kinh tế khi trở lại trường Davidson. Chỉ trong vài tuần sau khi trở lại trường học, Jared đã gặp một người bạn cũng sắp học ngành kinh tế, một cô gái tên là Lauren. Hai đứa thực sự yêu nhau, và thậm chí đã bắt đầu nói về việc sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp. Trong hai tuần qua, hai đứa đã tham gia một chuyến đi tình nguyện tại Haiti, chuyến đi được tài trợ bởi nhà thờ mà cô đi đạo.
Bên cạnh việc chăm chỉ uống thuốc và kiêng rượu, Jared bây giờ gần như đang sống cuộc đời của một thanh niên bình thường hai mươi mốt tuổi. Mặc dù vậy, cậu không thấy khó chịu khi mẹ muốn nướng cho cậu một chiếc bánh để kỷ niệm ngày ca ghép tim thành công. Sau hai năm, cuối cùng Jared cũng đã có thể tự cho là mình may mắn, bất chấp mọi chuyện đã xảy ra.
Tuy nhiên có một thay đổi gần đây trong cách suy nghĩ của Jared mà Amanda không chắc là nên tiếp nhận thế nào. Tối mấy hôm trước, trong khi cô đang xếp bát đĩa vào máy rửa, Jared đi vào, dừng lại và tựa vào bàn bếp.
“Mẹ à. Mẹ có định tổ chức các vụ từ thiện cho trường Duke mùa thu này không?”
Ngày trước, Jared luôn gọi những bữa trưa gây quỹ từ thiện của cô là các vụ từ thiện. Vì những lý do hiển nhiên, kể từ vụ tai nạn, cô không tổ chức các bữa trưa như vậy hay tham gia hoạt động tình nguyện nào tại bệnh viện nữa. Amanda gật đầu. “Có, họ lại nhờ mẹ đảm nhận chức vụ chủ tịch.”
“Bởi vì họ đã làm hỏng nó trong vài năm qua khi không có mẹ, đúng không? Đó là những gì mẹ Lauren đã nói.”
“Họ không làm hỏng các bữa trưa gây quỹ. Chỉ là họ không làm được tốt như kế hoạch đã đề ra thôi.”
“Con vui vì mẹ tiếp tục làm nó. Ý con là, vì Bea.”
Cô mỉm cười. “Mẹ cũng vậy.”
“Bệnh viện cũng thích điều đó, đúng không? Bởi vì mẹ đang gây quỹ mà?”
Cô với lấy một chiếc khăn và lau tay, quan sát Jared. “Tại sao đột nhiên con lại quan tâm thế?”
Jared lơ đãng gãi vết sẹo của mình qua lớp áo phông. “Con đang hy vọng rằng mẹ có thể tận dụng nhưng mối quan hệ của mẹ tại bệnh viện để tìm hiểu một chuyện giúp con,” cậu nói. “Đó là một chuyện con đã băn khoăn rất lâu.”
• • •
Để chiếc bánh đang nguội dần trên bàn bếp, Amanda bước ra hiên sau nhà và kiểm tra bãi cỏ. Cho dù đã có các vòi phun nước tự động Frank lắp đặt vào năm ngoái, vẫn có những chỗ cỏ chết do rễ bị héo. Trước khi Frank đi làm sáng nay, cô đã nhìn thấy anh đứng trên một trong những mảng cỏ màu nâu xỉn, vẻ mặt thất vọng. Trong vài năm qua, Frank đã trở nên nhiệt tình yêu thương bãi cỏ. Không giống như hầu hết những người hàng xóm, Frank kiên quyết tự cắt cỏ, và nói với bất cứ ai hỏi han rằng chuyện đó giúp anh thư giãn sau một ngày dài hàn răng sâu và tạo hình răng tại văn phòng. Dù cô đoán là có vài phần sự thật trong đó, nhưng hẳn là còn một cái gì đó bắt buộc trong thói quen của anh. Dù mưa hay nắng, cứ cách một ngày anh lại cắt cỏ, tạo nên hoa văn bàn cờ trên bãi cỏ.
Bất chấp hoài nghi ban đầu của cô, Frank đã không uống một lon bia hoặc thậm chí một ngụm rượu vang nào kể từ cái ngày xảy ra tai nạn. Tại bệnh viện, anh đã thề là sẽ từ bỏ vĩnh viễn bia rượu, và anh đã thực hiện được, anh đã giữ lời thề. Sau hai năm, cô không còn cho rằng có thể anh sẽ quay trở lại con đường cũ bất cứ lúc nào, và mọi chuyện giữa họ đã được cải thiện phần lớn nhờ vào việc đó. Đó không phải là một mối quan hệ hoàn hảo toàn diện, nhưng nó cũng không khủng khiếp như trước kia. Trong nhiều ngày, nhiều tuần sau tai nạn, những cuộc tranh cãi giữa họ đã xảy ra gần như mỗi đêm. Nỗi đau, cảm giác tội lỗi và sự tức giận đã mài nhọn lời nói của họ như những lưỡi dao, và họ thường đả kích nhau. Frank đã ngủ trong phòng dành cho khách hàng tháng trời, và đến sáng, mắt họ rất hiếm khi chạm nhau.
Dù những tháng ngày đó rất khó khăn, nhưng Amanda không bao giờ có thể buộc mình tiến hành bước cuối cùng là đệ đơn xin ly dị. Cân nhắc trạng thái tình cảm dễ bị tổn thương của Jared, cô không nghĩ mình sẽ dám làm cho cậu bị thương tổn hơn nữa. Điều mà cô không nhận ra là quyết tâm giữ gia đình nguyên vẹn của cô đã không đạt được hiệu quả mong muốn. Một vài tháng sau khi Jared xuất viện trở về nhà, Frank đang nói chuyện với Jared trong phòng khách thì Amanda bước vào. Như đã trở thành thông lệ vào lúc đó, Frank đứng dậy và ra khỏi phòng. Jared nhìn bố đi ra rồi quay sang mẹ mình.
“Đó không phải lỗi của bố,” Jared nói với cô. “Con mới là người lái xe.”
“Mẹ biết.”
“Vậy thì đừng đổ lỗi cho bố nữa,” cậu nói.
Trớ trêu thay, chính chuyên gia tâm lý của Jared lại là người đã thuyết phục cô và Frank tìm kiếm những lời tư vấn cho mối quan hệ đang gặp khó khăn của họ. Không khí căng thẳng ở nhà đã ảnh hưởng đến quá trình phục hồi của Jared, cô ấy chỉ ra, và nếu họ thật sự quan tâm đến việc giúp đỡ con trai mình, họ cần cân nhắc tìm kiếm khóa tư vấn dành cho các cặp vợ chồng. Nếu không có một môi trường ổn định tại gia đình, Jared sẽ gặp khó khăn trong việc chấp nhận và đối mặt với hoàn cảnh mới của mình.
Amanda và Frank đã đi hai xe khác nhau đến cuộc hẹn đầu tiên của họ với chuyên gia tư vấn, người mà chuyên gia tâm lý của Jared đã giới thiệu. Buổi tư vấn đầu tiên của họ đã biến thành một phần của cuộc tranh cãi mà họ đã kéo dài nhiều tháng. Đến buổi gặp thứ hai, họ đã thực sự có thể nói chuyện mà không to tiếng. Và trước sự thúc giục nhẹ nhàng nhưng kiên quyết của chuyên gia tư vấn, Frank cũng bắt đầu tham dự các buổi gặp mặt của tổ chức hỗ trợ những người nghiện rượu, việc đó khiến Amanda thấy nhẹ nhõm hẳn. Ban đầu, anh tham dự năm buổi tối một tuần, nhưng gần đây đã giảm xuống còn một, và ba tháng trước Frank đã trở thành một người đỡ đầu. Anh thường hẹn ăn sáng với một giám đốc ngân hàng ba mươi tư tuổi mới ly dị gần đây, không giống như Frank, anh ta đã không thể dừng việc uống rượu lại. Cho đến tận lúc đó, Amanda vẫn không cho phép mình tin rằng Frank thực sự sẽ thành công được lâu dài.
Không phải bàn cãi là Jared và các con gái cô đã được hưởng lợi từ bầu không khí được cải thiện tại nhà. Thậm chí gần đây đã có những khoảnh khắc mà Amanda coi là một khởi đầu mới đối với cô và Frank. Những ngày này, khi họ nói chuyện, những chuyện quá khứ hiếm khi được coi là quan trọng và đáng để chú tâm, bây giờ thỉnh thoảng họ đã có thể cười khi ở cùng nhau. Mỗi thứ Sáu, họ hẹn hò - một lời khuyên khác của chuyên gia tư vấn cho các cặp đôi - mặc dù đôi khi vẫn có cảm giác gượng gạo, nhưng cả hai đều biết nó rất quan trọng. Theo nhiều khía cạnh, họ đã tìm hiểu nhau một lần nữa, lần đầu tiên sau nhiều năm.
Có điều gì đó đã có thể gọi là viên mãn trong cuộc hôn nhân của họ, nhưng Amanda biết rằng nó không bao giờ là một cuộc hôn nhân đầy đam mê. Frank không phải người đầy đam mê, và cũng sẽ không bao giờ như thế, và điều đó không làm cô thấy phiền. Rốt cuộc, cô cũng từng được biết đến thứ tình yêu đáng để mạo hiểm tất cả, thứ tình yêu hiếm có chẳng khác gì thiên đường.
• • •
Hai năm. Hai năm đã trôi qua kể từ kỳ nghỉ cuối tuần của cô với Dawson Cole; hai năm dài kể từ cái ngày mà Morgan Tanner gọi để nói với cô rằng anh đã qua đời.
Cô vẫn giữ các bức thư, cùng với ánh của Tuck và Clara và nhánh cỏ bốn lá. Cô giấu chúng ở dưới cùng ngăn kéo đựng đồ ngủ của mình, một nơi mà Frank sẽ không bao giờ nhìn tới. Thỉnh thoảng, khi nỗi đau mà cô cảm thấy khi mất anh trở nên quá mãnh liệt, cô lại lấy chúng ra. Cô thường đọc lại các bức thư và mân mê nhánh cỏ bốn lá giữa các ngón tay, tự hỏi họ thật sự là gì của nhau vào kỳ nghỉ cuối tuần đó. Họ đã yêu nhau, nhưng họ không phải là tình nhân; họ là bạn bè nhưng cũng là những người xa lạ sau nhiều năm xa cách. Nhưng niềm đam mê của họ là có thật, không thể phủ nhận, cũng như mặt đất cô đang đứng vậy.
Năm ngoái, một vài ngày sau ngày tưởng niệm cái chết của Dawson, cô đã thực hiện một chuyến đi đến Oriental. Rẽ vào nghĩa trang của thị trấn, cô leo lên một mô đất nhỏ ở rìa nghĩa trang, nhìn xuống một đám cây xanh rì. Đây chính là nơi chôn cất Dawson, cách xa những ngôi mộ của gia đình Cole, và thậm chí còn xa hơn nữa khỏi những ngôi mộ của gia đình Bennett và gia đình Collier. Khi đứng trên tấm bia mộ đơn giản, nhìn vào bó hoa huệ tươi mới được cắt mà ai đó đã đặt ở đấy, cô tưởng tượng rằng nếu số phận bất ngờ rẽ lối và cô được chôn cất ở khu mộ của nhà Collier trong chính nghĩa trang này, thì linh hồn họ cuối cùng cũng sẽ tìm được nhau - như khi họ còn sống vậy, không chỉ một mà là hai lần.
Trên đường ra, cô đi vòng tới mộ của bác sĩ Bonner để viếng mộ thay cho Dawson. Và ở đó, trước bia mộ, cô nhìn thấy một bó hoa huệ tây tương tự. Cô đoán đó là hoa của Marilyn Bonner, vì những gì Dawson đã làm cho Alan; nhận ra điều đó, cô đưa tay lau mắt khi quay trở ra xe.
Thời gian không làm phai mờ ký ức của cô về Dawson; nếu không muốn nói là tình cảm của cô dành cho anh càng sâu đậm hơn. Theo một cách lạ lùng, tình yêu của anh đã mang lại cho cô quyết tâm cần có để vượt qua những khó khăn trong hai năm qua.
Giờ đây, ngồi trước hiên nhà khi ánh trời chiều muộn xuyên qua những tán cây, cô nhắm mắt và gửi một thông điệp thầm lặng cho anh. Cô nhớ nụ cười của anh và cái cảm giác bàn tay anh nắm lấy tay cô, cô nhớ kỳ nghỉ cuối tuần họ đã cùng trải qua, và ngày mai, cô sẽ nhớ lại tất cả thêm một lần nữa. Quên anh hay quên bất cứ điều gì về kỳ nghỉ cuối tuần mà họ đã cùng chia sẻ sẽ và một sự phản bội, và nếu có điều gì mà Dawson đáng được hưởng, thì đó là sự trung thành - giống như sự trung thành mà anh đã cho cô thấy trong những năm dài họ xa cách. Cô đã từng yêu anh và rồi lại yêu anh thêm lần nữa, và không gì có thể thay đổi tình cảm của cô. Rốt cuộc, Dawson đã làm mới cuộc sống của cô theo cách mà cô chưa bao giờ tưởng tượng là có thể..
Amanda đặt khay lasagna vào lò nướng và đang trộn salad thì Annette về nhà. Frank bước vào vài phút sau đó. Anh hôn phớt Amanda, đoạn trao đổi vài câu ngắn gọn với cô trước khi đi xuống cuối hành lang để thay quần áo. Annette thì vừa ríu rít không ngừng về bữa tiệc ở nhà bạn vừa trang trí bánh.
Tiếp theo là Jared, cậu về nhà cùng với ba người bạn. Sau khi uống cạn một cốc nước, cậu đi tắm trong khi bạn bè cậu yên vị trên đi văng trong phòng làm việc để chơi trò chơi điện tử.
Nửa tiếng sau Lynn lái xe về đến nhà. Trước sự ngạc nhiên của cô, con bé đi cùng với hai người bạn. Mấy cô cậu thanh niên cứ thế đi vào nhà bếp, bạn bè của Jared trò chuyện tán tỉnh bạn bè của Lynn, hồi xem các cô gái định làm gì sau đó và gợi ý rằng các cậu rất vui nếu được đi cùng.
Frank vừa trở lại bếp, Annette đã ôm chầm lấy anh, nài nỉ anh đưa đi xem một bộ phim nào đó dành cho các cô bé tuổi teen; Frank tu ừng ực chai nước quả không đường, trêu chọc con bé với lời hứa là sẽ xem một bộ phim có súng ống nổ đì đùng, con bé liền kêu ré lên phản đối.
Amanda quan sát tất cả những cảnh đó như một người ngoài cuộc, một nụ cười bối rối khiến gương mặt cô sáng lên. Việc cả gia đình tụ họp để ăn tối không hẳn là hiếm trong những ngày này, nhưng cũng không phải là thường xuyên. Chuyện có những người khác ở đây không hề khiến cô thấy phiền; vì nó sẽ làm bữa tối sinh động hơn với tất cả mọi người.
Rót cho mình một ly rượu vang, cô khẽ bước ra ngoài hiên sau, ngắm một đôi chim giáo chủ chuyền từ cành nọ sang cành kia.
“Em vào đi nào,” Frank gọi vọng ra từ ngưỡng cửa sau lưng cô. “Mọi người đang bắt đầu sốt ruột rồi.”
“Mọi người cứ dọn món đi,” cô nói. “Em vào ngay đây.”
“Em có muốn anh lấy cho em một đĩa thức ăn không?”
“Như thế thật tuyệt,” cô nói, gật đầu. “Cảm ơn anh. Nhưng cứ để mọi người lấy đồ ăn cho mình trước đã.”
Frank đi vào từ ngưỡng cửa, và từ cửa sổ cô nhìn anh len qua đám đông vào phòng ăn.
Sau lưng cô cánh cửa lại mở ra lần nữa.
“Mẹ à? Mẹ ổn chứ?”
Giọng Jared mang cô trở lại thực tại, cô bèn quay lại.
“Mẹ ổn,” cô nói.
Sau một thoáng, Jared bước ra hiên nhà, nhẹ nhàng đóng cửa lại sau lưng.
“Mẹ chắc chứ?” cậu hỏi. “Trông mẹ như đang có chuyện gì đó phiền muộn.”
“Mẹ chỉ cảm thấy mệt thôi.” Cô gượng cười trấn an. “Lauren đâu con?”
“Một lúc nữa cô ấy sẽ tới. Cô ấy muốn về nhà tắm trước đã.”
“Con bé có vui không?”
“Con nghĩ vậy. Ít nhất là cô ấy đã đánh trúng bóng. Cô ấy rất phấn khởi về điều đó.”
Amanda nhìn lên, ánh mắt lần theo bờ vai, cổ, rồi gò má Jared, cô vẫn có thể nhớ được khuôn mặt của Jared trông như thế nào khi cậu còn là một cậu bé.
Jared ngập ngừng. “Dù sao thì... con muốn hỏi xem liệu mẹ có thể giúp con không. Tối hôm đó mẹ vẫn chưa thực sự trả lời con.” Cậu đá đá vào một vết trầy nhỏ trên hiên nhà. “Con muốn gửi một bức thư cho gia đình người đó. Chỉ là để cảm ơn họ, mẹ hiểu không? Nếu không nhờ có người hiến, con đã không được ở đây.”
Amanda nhìn xuống, nhớ lại câu hỏi của Jared tối hôm đó.
“Cũng là tự nhiên thôi khi muốn tìm ra ai là người đã hiến tim cho con,” cuối cùng cô nói, cẩn thận lựa chọn từ ngữ. “Nhưng có nhiều lý do vì sao người ta lại giữ kín danh tính của người hiến.”
Những gì cô nói là thật, cho dù không phải là toàn bộ sự thật.
“Ồ.” Vai của Jared chùng xuống. “Con nghĩ có thể là vì thế,” cậu nói. “Tất cả những gì họ nói với con là ông ấy được bốn mươi hai tuổi khi qua đời. Con cha muốn... tìm hiểu thêm xem ông ấy là người như thế nào.”
Mẹ có thể cho con biết thêm, Amanda nghĩ thầm. Thêm rất nhiều. Cô đã nghi ngờ kể từ khi Morgan Tanner gọi cho cô, và cô đã gọi một số cuộc để xác nhận nghi ngờ của mình. Cô được biết người ta đã ngắt thiết bị hỗ trợ sự sống cho Dawson tại Trung tâm Y tế Đông Carolina vào cuối đêm thứ Hai. Anh đã được duy trì sự sống khá lâu sau khi các bác sĩ biết là anh sẽ không bao giờ hồi phục lại, vì anh là một người hiến tạng.
Cô biết Dawson đã cứu mạng Alan - nhưng rốt cuộc anh lại cứu cả Jared. Và đối với cô điều đó có nghĩa là... tất cả. Anh đã trao cho em phần tốt đẹp nhất trong anh, anh từng nói với cô như vậy, và với mỗi nhịp đập của trái tim con trai cô, cô biết anh đã làm đúng như thế.
“Ôm một cái trước khi vào nhà, con nhỉ?” cô nói.
Jared mở to mắt, dù vậy cậu vẫn mở rộng vòng tay. “Con yêu mẹ,” cậu lẩm bẩm, kéo cô lại gần.
Amanda nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp đập đều đặn trong lồng ngực Jared. “Mẹ cũng yêu con.”
HẾT
Dành Hết Cho Em Dành Hết Cho Em - Nicholas Sparks Dành Hết Cho Em