Chương 24
ột vài tuần sau, John và Belle đang cuộn mình trên giường tại Persephone Park, tận hưởng sự bình yên tương đối và sự yên tĩnh vô cùng. Belle đang lật giở một cuốn sách, đó là thói quen trước khi đi ngủ của cô, và John đang phân loại một chồng giấy tờ kinh doanh của anh. "Em trông rất được trong cặp kính mới đấy," anh nói với một nụ cười.
"Anh nghĩ thế sao? Em nghĩ chúng khiến em trông thông minh hơn." "Em thông minh mà." "Vâng, nhưng chúng khiến em trông nghiêm trang hơn, anh không nghĩ thế sao?" "Có lẽ." John đặt những giấy tờ của anh lên đầu giường, sau đó cúi xuống và hà hơi lên cặp kính của cô. "Jo-ohn!" Cô tháo kính ra và bắt đầu lau lau vào chăn.
Anh nhấc chúng ra khỏi tay cô. "Bỏ chúng ra đi." "Nhưng em không thể đọc sách mà không -" Anh lấy cuốn sách từ tay cô. "Em cũng không cần cả cái này nữa." Cuốn sách rơi xuống đất, và John bao phủ cơ thể ấm áp của cô bằng cơ thể anh. "Đến giờ đi ngủ rồi, em không nghĩ thế sao?" "Có thể." "Chỉ có thể thôi sao?" Anh véo mũi cô.
"Em đang nghĩ." "Anh chắc chắn hy vọng vậy." "Đừng có trêu chọc em." Cô cù vào sườn anh. "Em nghiêm túc đấy." Anh nhìn vào đôi môi cô, nghĩ rằng anh cũng thích cắn nó nữa. "Điều gì đang nằm trong tâm trí em vậy, em yêu?" "Em vẫn muốn một bài thơ." "Gì cơ?" "Một bài thơ tình, anh tặng em." John thở dài.
"Anh đã tặng em những điều lãng mạn nhất mà một người phụ nữ từng có. Anh trèo lên cây vì em. Anh quỳ trên đầu gối. Em cần một bài thơ để làm gì nữa chứ?" "Thứ gì đó mà em có thể giữ được ấy. Thứ gì mà cháu chắt chúng ta sẽ tìm thấy rất lâu sau khi chúng ta qua đời, và chúng sẽ nói rằng 'Cụ cố chắc chắn đã yêu bà cố'.
Nó không quá ngớ ngẩn, em nghĩ thế." "Em sẽ viết cho em một bài thơ chứ?" Belle nghĩ về điều đó trong giây lát. "Em sẽ cố, nhưng em không phải một người thi vị lãng mạn như anh." "Giờ thì, làm cách nào em biết được điều đó? Anh đảm bảo với em anh là một nhà thơ kinh khủng." "Em chưa bao giờ thích thơ trước khi em gặp anh.
Anh thì luôn luôn yêu nó. Em chỉ có thể suy luận rằng anh có một tâm hồn thơ mộng hơn em." John nhìn xuống cô. Gương mặt cô sáng lên với tình yêu và sự tận tâm trong ánh nến, và anh biết anh không thể từ chối cô. "Nếu anh hứa sẽ viết cho em một bài thơ, em có hứa để anh hôn em bất cứ khi nào anh muốn không?" Belle cười khúc khích.
"Anh đã luôn làm thế rồi còn gì." "Nhưng trong tất cả các phòng? Anh có thể thực hiện cuộc nghiên cứu của anh trong phòng khách, phòng khách màu xanh lá, phòng màu xanh dương và phòng -" "Dừng! Dừng! Em xin anh đấy," cô cười lớn. "Phòng nào là phòng xanh lá thế?" "Phòng có nội thất màu xanh dương đó." "Thế phòng nào là phòng màu xanh dương?" Mặt John đần ra.
"Anh không biết nữa." Belle cố ngăn một nụ cười. "Nhưng anh có thể hôn em ở đó không?" "Em cho là được, nhưng chỉ khi anh hôn em ngay bây giờ cơ." John gầm gừ vui sướng. "Như em mong muốn, phu nhân của anh."... Một vài ngày sau Belle đang dành buổi chiều trong phòng khách của cô, đọc và viết thư.
Cô và John hy vọng sẽ cưỡi ngựa tới Westonbirt thăm Alex và Emma, nhưng thời tiết khắc nghiệt đã đặt dấu chấm hết cho những kế hoạch của họ. Belle đang ngồi ở bàn làm việc ngắm mưa rơi trên khung cửa sổ khi John bước vào, tay anh nhé trong túi như trẻ con. "Thật là bất ngờ đấy," cô nói.
"Em cứ nghĩ anh đang xem xét những khoản đầu tư Alex đã gửi qua." "Anh nhớ em." Belle mỉm cười. "Anh có thể mang giấy tờ theo và đọc chúng ở đây mà. Em hứa em sẽ không làm anh sao lãng." Anh đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô. "Chỉ sự hiện diện của em cũng khiến anh sao lãng rồi, tình yêu.
Anh sẽ không thể đọc nổi lấy một từ. Em đã hứa anh có thể hôn em trong mọi căn phòng trong nhà, nhớ không?" "Nhắc đến chuyện đó, không phải anh đang viết cho em một bài thơ tình sao?" John lắc đầu ngây thơ. "Anh không nghĩ vậy." "Em nhớ rất rõ về phần thơ. Em có thể phải hạn chế những nụ hôn của anh ở trên lầu rồi." "Em ăn gian, Belle," anh buộc tội.
"Chuyện này cần có thời gian. Em có nghĩ Wordsworth chỉ cần sáng tác thơ theo yêu cầu không? Anh nghĩ là không. Nhà thơ phải lao động trên mỗi câu chữ. Họ -" "Anh đã viết một bài thơ sao?" "À, anh đã bắt đầu một bài, nhưng -" "Ôi làm ơn đi, làm ơn cho em nghe nó đi!" mắt Belle sáng lên với dự đoán, và John nghĩ rằng cô trông giống như một cô bé năm tuổi, vừa được nói rằng cô sẽ có thêm một viên kẹo.
"Được rồi." Anh thở dài. "Fair is my love, when her fair golden hairs With the loose wind ye waving chance to mark; Fair, when the rose in her red cheeks appears; Or in her eyes the fire of love does spark."[23] Belle nheo mắt. "Nếu em không nhầm, ai đó đã viết chúng từ vài thế kỷ trước anh. Spenser, em nghĩ vậy." Với một nụ cười, cô nhấc cuốn sách đang đọc lên.
"Tuyển tập những bài thơ của Edmund Spenser." "Em sẽ không thể nhận ra nó nếu là một giờ trước." John cau mày. "Anh lẽ ra đã viết được nó nếu như ông ấy không nghĩ ra trước." Belle kiên nhẫn chờ đợi. "Ồ, được rồi. Anh sẽ đọc nó cho em. E hèm. Nàng bước đi trong -" "Vì những lợi ích tốt đẹp, John, anh từng đọc bài đó rồi!" "Rồi sao?" anh lẩm bẩm, "Anh đọc rồi, phải không?" Belle gật đầu.
Anh hít một hơi thật sâu. "In Xanadu did Kubla Khan a stately pleasure-dome decree -" "Anh đang tuyệt vọng, John ạ." "Ồ, vì tình yêu Chúa, Belle, anh sẽ đọc nó cho em. Nhưng anh sẽ cảnh báo em ngay bây giờ, nó, à, nó - Ồ, em tự xem đi." Anh thò tay vào túi và lôi ra một mảnh giấy được gập lại.
Từ chỗ đang ngồi, Belle có thể thấy rằng tờ giấy bị gạch ngang dọc và có nhiều lần chỉnh sửa. John hắng giọng. Anh ngước nhìn cô. Belle mỉm cười đoán định và khuyến khích. Anh hắng giọng thêm lần nữa. "My love has eyes blue as the sky. Her warm, bright smile makes me want to try To give her the world, And when she's curled Up in my arms where I can feel her touch, I realize again that I love her so much.
My world has turned from black to white. Kissing in starlight, basking in sunlight, dancing at midnight."[24] Anh ngước nhìn cô, đôi mắt do dự. "Nó cần thêm chút chỉnh sửa, nhưng anh nghĩ anh gieo vần gần đúng hết." Belle nhìn anh, môi dưới cô run lên vì xúc động. Những vần thơ của anh thiếu chất thơ, nhưng lại chứa đựng trái tim và ý nghĩa hơn rất nhiều.
Và anh đã bỏ tâm huyết vào một nhiệm vụ mà anh rõ ràng không có năng khiếu, và chỉ vì cô đã yêu cầu anh - cô không thể ngăn được, cô bắt đầu khịt mũi, và nước mắt nhanh chóng lăn dài trên má cô. "Ôi, John. Anh hẳn phải thật sự, thật sự yêu em." John bước đến chỗ cô, nhẹ nhàng nâng cô đứng dậy và cuốn cô vào vòng tay anh.
"Anh yêu em, em yêu. Hãy tin anh, anh thật sự, thật sự yêu em." ---The end--- Chú thích: * * * [1] Thưa ngài [2] John sử dụng cụm từ “belle of the ball” [3] Khoảng hơn 3 mét [4] Những điều chói sáng giờ đang rực cháy Là những thứ đang trong ánh mắt tôi Dù thời khắc đó có thể không quay lại Của những thảm cỏ tráng lệ, những đóa hoa khoe sắc Chúng ta sẽ không buồn đau, không kiếm tìm Sức mạnh của những gì đã bỏ lại phía sau lưng.
[5] William Wordsworth (7 tháng 4, 1770 – 23 tháng 4, 1850) là nhà thơ lãng mạn người Anh. [6] “Hello yourself” [7] Đàn harpsichord [8] Buồn nôn [9] Nàng bước đi đẹp tuyệt trần như màn đêm Của vùng trời không mây đầy ánh sao Và tất cả điều tuyệt vời giữa ánh sáng và bóng tối Hội tụ trong vực sâu nơi đáy mắt nàng.
[10] Không có gì dấu yêu trong trái tim anh Hơn người phụ nữ được bao phủ trong chiếc bánh dâu tây. [11] Nhà văn người Anh, 1764 – 1823. [12] Persephone (Tiếng Hy Lạp cổ đại: Περσεφόνη, Persephone) là bà hoàng m phủ, là nữ thần trong Thần thoại Hy Lạp. Persephone là con gái của thần Zeus và nữ thần nông nghiệp Demeter và là vợ của thần Hades, là một người con gái đẹp như hoa khiến Hades say đắm.
Tên của nữ thần có ý nghĩa là "Kẻ phá hoại". Một tên khác của nàng là Kore mang ý nghĩa là "đồng trinh" [13] Hai hay ba lần tôi đã yêu người, Trước cả khi tôi biết mặt hay tên; Cả trong giọng nói, cả trong ngọn lửa bất định - [14] John Donne (19 tháng 7 năm 1572 – 31 tháng 3 năm 1631) – nhà thơ Anh theo trường phái siêu hình, tác giả của thơ sonnet, thơ tình, bi ca và những lời thuyết giáo nổi tiếng, là một trong những nhà thơ lớn của Anh thế kỉ 17.
[15] Uống cạn tôi chỉ bằng đôi mắt người, Và tôi bị giam cầm trong chính tâm trí tôi, Hay để lại một nụ hôn vào chiếc tách, Và tôi sẽ không còn tìm tới rượu vang. Khát khao từ một linh hồn thuần phục, Thuần phục để hỏi một vị thần đang say; Nhưng chỉ một hớp trong chén thánh của Jupiter, Tôi sẽ không thể thay đổi cho người.
[16] Ben Jonson (tên đầy đủ: Benjamin Jonson, 11 tháng 6 năm 1572 – 6 tháng 8 năm 1637) – nhà viết kịch, nhà thơ Anh. Cùng với William Shakespeare và Christopher Marlowe, được coi là một trong những nhà viết kịch lớn nhất của thời đại Elizabeth. [17] Volpone là một vở hài kịch châm biếm viết bởi Ben Jonson ra mắt vào năm 1606.
[18] Persephone on the Lemon Tree [19] Belle sends you to hell [20] Tyger! Tyger! hãy cháy lên Trong rừng đêm Điều bất tử trong bàn tay hay ánh mắt Liệu có thể giữ chặt sự sợ hãi của ngươi? [21] Please [22] Khoảng 27,5m [23] Ngọt ngào là tình yêu của tôi, khi những sợi tóc vàng của nàng Quấn quýt theo những cơn gió Ngọt ngào, khi nụ hồng trên đôi má nàng xuất hiện; Hay trong ánh mắt nàng châm ngòi bởi ngọn lửa tình [24] Tình yêu của tôi có đôi mắt của bầu trời.
Nụ cười ấm áp tỏa sáng khiến tôi muốn cố gắng Ban tặng nàng cả thế giới, Và khi nàng cuộn mình, Trong vòng tay nơi tôi có thể cảm nhận những cái vuốt ve của nàng, Tôi nhận ra một lần nữa rằng tôi yêu nàng biết mấy. Thế giới của tôi xoay chuyển từ đen sang trắng. Hôn nàng trong ánh sáng sao, sưởi nắng trong ánh mặt trời, khiêu vũ lúc nửa đêm.
Dancing At Midnight (Tiếng Việt) Dancing At Midnight (Tiếng Việt) - Julia Quinn Dancing At Midnight (Tiếng Việt)