Chương 7.2
dit: Minnamin
Nàng đi về phía trước cửa sổ, nhìn sao trên trời, trong miệng lẩm bẩm nói:” Mẹ…… Con muốn lập gia đình, tuy rằng người kia thực bá đạo, nhưng con thực thích hắn, có thể ở bên người Tửu vương, là phúc khí của con, mặc kệ như thế nào, con cũng sẽ không hối hận……”
Hai hàng nước mắt, nhẹ nhàng rơi xuống, đã từ rất lâu rồi, nàng đã nhanh quên đi tư vị hạnh phúc.
Một đêm nay, nàng cao hứng không thể ngủ say.
o O o
Nghi thức nạp thiếp được chọn tiến hành vào một ngày tốt cuối tháng, mặc dù cũng không giống như nghi thức cưới vợ long trọng phức tạp, nhưng cũng không thể qua loa được.
Bắt đầu từ ngày Khương Thế Dung truyên bố muốn nạp Tử Vi làm thiếp, Khương phủ liền bắt đầu bận rận không thôi. Có Khương Thế Dung làm hậu thuẫn, Tử Vi có thể chọn trước vài nha hoàn đến hầu hạ nàng, vì thế hôm đó, nàng liền danh chính ngôn thuận nói với Quản thúc muốn Bình Nhi và Ngọc Điệp làm nha hoàn của nàng.
Đám người Bình Nhi chẳng những được cứu vớt như vậy, còn đem những nha hoàn trước đây khi dễ cho doạ cho kinh hãi, các nàng đối với Tử Vi kỳ thực vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, nhưng từ nay cũng phải kiêng kị nàng. (Minnamin: hà hà đương nhiên a, may mà các ngươi có mắt sớm, không thì về sau tỉ trở thành chính thê của ca các ngươi còn thê thảm hơn a…)
Cửa bị đẩy ra, má Lưu tuy mập mạp nhưng lại linh hoạt lung lay thân mình tiến vào, đồng thời quay mặt ra sau nói thật to hạ mệnh lệnh.
“Đến đến đến, nâng tiến vào!”
Sau chỉ thị của má, chỉ thấ mọi người mỗi người đem một cái thùng nâng tiến vào, đặt trên bàn.
“Toàn bộ để ở trên bàn, nhanh chút.”
“Cái gì vậy a?”
Tử Vi cùng Bình Nhi và Ngọc Điệp ba người nhìn nhau, ánh mắt đều không giấu nổi tò mò, nhìn những người này đem thùng mở ra, đem một loạt những vải dệt thật tinh xảo hoa lệ để lên trên bàn.
“Oa! Đẹp quá a ~~” Bình Nhi cùng Ngọc Điệp nhịn không được hô nhỏ.
Sau khi má Lưu chỉ huy, trên vàn chưa đầy các thức vải dệt thượng đẳng do Phượng Chức phường các tự tay làm ra.
Má Lưu cười hì hì đối với Tử Vi nói:” Phía sau ta đây là sư phụ của Phượng Chức phường, bọn họ vội tới đây để đo vóc dáng của ngươi. chế bộ đồ mới, sau này ngươi sẽ trở thành thiếp của đại thiếu gia, sao có thể rất keo kiệt, hôm đó nạp thiếp, ngươi phải trang điểm ăn mặc thật xứng với danh phận. (Minnamin:thế mới thấy sao thiếp ở đây lại là danh phận cao quý, chứ như ở trong “Xung hỷ tiểu thiếp” ở nhà ss Vivian, làm thiếp là một nỗi ô nhục a… đúng là hoàn cảnh mỗi tỷ mỗi khác…)
Tử Vi sắp thành thiếp, về sau danh phận cùng địa vị của nàng đều cao hơn so với má Lưu, cứ việc như thế,nhưng nàng vẫn là thực thức thời, biểu hiện khiêm tốn có lễ.
“Tử Vi có rất nhiều sự không hiểu, về sau còn phải thỉnh giáo má nhiều.”
“Sao có thể nói như vậy, đây là ngài có phúc khí, ta cũng theo không được đâu! Không chỉ có chỗ bộ đồ mới này, còn có trang sức, son cùng rất nhiều các thứ khác nữa đang tiếp tục được đưa đến.” Má Lưu một bên vừa cười vừa nói
“Làm phiền má lo lắng.”
Nha đầu kia không đơn giản, thật am hiểu lễ nghi, sẽ không giống với nữ nhân khác một khi vừa được đắc đạo ân sủng, ánh mắt liền chạy lên để ở trên đỉnh đầu, không đem người khác đặt ở trong mắt, má Lưu thầm nghĩ mình đúng là không nhìn lầm người, trong số các nha hoàn, chỉ có nha hoàn kia là đặc biệt nhất, khó trách được đại thiếu gia lại thích nàng như vậy.
“Ngươi thực có tài a, làm cho đại thiếu gia nạp ngươi làm thiếp, thực không có đơn giản nha, nha hoàn đến quý phủ không ít, mĩ miền cũng nhiều, nhưng ta chưa từng gặp qua người nào làm đại thiếu gia có hứng thú quá như đối với ngươi đâu.”
“Hắn…… Trước kia không nạp thiếp sao?”
“Đừng nói thiếp, ngay cả bên mình nha hoàn cũng không có, đại thiếu gia luôn luôn chính mình tự để ý, ở bên người hắn, trừ bỏ Thạch Tiều cùng a Khoan, sẽ không có một ai khác, ngay cả việc thu ngươi làm nha hoàn cũng là lần đầu tiên, hiện tại lại nạp ngươi làm thiếp, là thực phá lệ a.”
Tử Vi nghe xong cũng không ngăn nổi đỏ mặt, khóe miệng bất tri bất giác dật ra nụ cười ngượng ngùng.
Nàng là nữ nhân đầu tiên mà hắn muốn nạp làm thiếp, chỉ nghĩ đến đó, lòng nàng phiêu phiêu (bay bay, híhí) thân thủ sờ lên những tấm vải dệt mềm mại kia, tâm nàng tựa hồ thực hết sức hạnh phúc.
“Tử Vi có ngày hôm nay, cũng là nhờ có má tạo phúc, không bằng mượn hoa hiến phật, mẹ cũng chọn vài khối vải dệt, làm vài món bộ đồ mới đi.”
“Ai nha, này, điều này sao có thể –” Má Lưu nghe được kinh hỉ nảy ra.
“Yên tâm, đại thiếu gia đã nói qua, ta muốn làm như thế nào, hắn sẽ không phản đối, đây là ngày vui của ta, cũng hy vọng mọi người mặc bộ đồ mới đến chúc mừng ta, Bình Nhi, Ngọc Điệp, các ngươi cũng đến chọn, mọi người cùng nhau đến làm bộ đồ mới đi.”
Nàng luôn luôn tâm tư thông minh, hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, sẽ không một khi đắc đạo, liền đem những người khác thấp hèn hơn mình, bởi vì nàng biết rõ bị người khác chèn ép thật rất vất vả, cũng hiểu được người làm nô tài lòng chua xót, cho nên một ngày — nàng thành chủ tử, tuyệt sẽ không ức hiếp người dưới.
Huống chi, nói không chứng nàng sau này còn có cơ hội phải nhờ những người bọn họ hỗ trợ, nghĩ biện pháp đem hai đệ muội từ trong tay nữ nhân xấu xa độc ác kia đoạt lại đây, bởi vậy nàng tuyệt không muốn trộm bí phương của Như ý tửu phường, càng không nghĩ sẽ phản bội Khương Thế Dung.
Sau khi ràng buộc trong lòng được cơi bở, nàng liền tâm tư vui vẻ chờ làm thiếp.
o O o
Một tháng sau, nơi ở của tân thiế đã được làm xong, đặt tên là Tử Lan viện, đây là do Khương Thế Dung đặt theo tên nàng.
Từ sau khi làm thiếp, Tử Vi từ dưới nhân phòng chuyển đến Tử Lan viện, Khương Thế Dung dắt tay nàng, mang nàng đi nơi nơi nhìn xem.
“Nàng nghĩ muốn ta tặng lễ vật gì?” Hắn cười cười hỏi, hào phóng tỏ vẻ, nàng là thiếp của hắn, nàng có thể hướng hắn làm nũng đòi hỏi.
Tử Vi mặc bộ y phục mới màu đỏ, tóc dài sơ thành thánh? Trên tóc có trâm hoa làm từ Nam Hải trân châu, làm cho nàng càng thêm quyến rũ động lòng người.
Nàng sẽ không vì làm thiếp của hắn, mà quên đi chính mình, nàng cẩn thận thủ lễ giáo, mặt nhẹ nhàng cúi xuống, nói: “Đại thiếu gia đã đối no tỳ đủ tốt rồi, no tỳ thấy thực thoả mãn.”
“Nàng không cần khách khí, nàng nghĩ muốn cái gì cứ nói, châu báu? Trang sức? Đều có thể.”
Nàng chính là cười nhẹ.” Châu báu trang sức, đại thiếu gia lúc trước đã phái người đưa tới cho Tử Vi chọn lựa, nô tỳ đã muốn đủ rồi.”
Hắn chọn mi.” Phải không? Ta nghe nói, nàng đem đại bộ phận châu báu trang sức, ban cho hạ nhân của mình, chính mình giữ lại cũng không nhiều lắm.”
Nàng cẩn thận sát sắc mặt cùng lời của hắn, cân nhắc ngữ khí của hắn, nghe không ra trong đó là cao hứng, hay là hờn giận.
“Nô tỳ tự làm theo ý mình, mong đại thiếu gia thứ lỗi, nếu ngài không thích, nô tỳ về sau sẽ không làm như vậy nữa.”
“Ta nói rồi, tặng cho nàng cái gì, nàng có thể chính mình quyết định xử trí như thế nào.”
“Cám ơn đại thiếu gia.”
Hừ, vẫn là câu nệ như vậy, nữ nhân này rốt cuộc khi nào mới dỡ xuống mặt nạ luôn luôn mềm mỏng, đem tâm giao cho hắn? (Minnamin: tâm thì đã giao cho ca rồi, còn mặt nan chap cuối tỷ dỡ ca nhá, để cho bọn muội có truyện mà đọc.)
Hôm nay hắn tâm tình tốt lắm, không muốn cùng nàng so đo, có lẽ liền bởi vì nàng khó thuyết phục nang bướng như vậy, cho nên hắn mới thích nàng.
Nhất tưởng đến đợi lát nữa, nàng nhìn thấy đại lễ hắn tặng cho nàng, hắn cũng không tin, nàng còn có thể bảo trì được mặt nạ này bao lâu!
Bọn họ đi vào hoa viên của Tử Lan Viện, từ xa có tiếng kêu to gọi nàng.” Tử Vi tỷ tỷ!”
Đỗ Tử Vi cả người chấn động, dừng lại cước bộ, khi nghe thấy âm thanh quen thuộc này, nàng kinh ngạc quay đầu lại.
Hai đưa nhỏ tám, chính tuổi, hưng phấn chạy vội lại phía nàng, sà vào trong lòng nàng.
“Tỷ tỷ ~~”
“Tùng Tùng, Đậu Đậu? Các ngươi làm sao có thể ở trong này?”
* * *
Jesse.s2
01-06-2011, 11:02 AM
Edit: Minnamin
Đại Thanh Tửu Vương Đại Thanh Tửu Vương - Mạc Nhan