Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cuộc Sống Ở Bắc Tống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 24: Sinh Lòng Lui Hôn
T
hím Dương định đỡ Trương Trọng Vi, chàng khoát tay áo, cúi người hành lễ với Phương thị và Trương Lương mới quay người đi hướng phòng ngủ. Trương Bá Lâm đang ở cửa nhìn xung quanh, thấy chàng bị thương quay về, không ngừng than “Tiểu tử ngốc”. Thím Dương là bà vú của Trương Trọng Vi, thiên vị chàng, mắng Trương Bá Lâm đừng nói nữa, nhưng bản thân bà lại không nhịn được, thở dài. “Thiếu gia tội gì a”.
Cả hai người thì quýnh lên, người thì thở dài, Trương Trọng Vi lại tựa lên ghế nở nụ cười. “Mẹ đã đánh tôi, vậy hẳn là không phạt Tam nương nữa”.
Thím Dương thầm nghĩ: nào có dễ dàng như vậy, bà định nói nhưng không nỡ dội nước lạnh lên tấm lòng của chàng, liền đi phòng bếp nấu canh tẩm bổ cho chàng. Bà tới trước linh đường hỏi qua Phương thị, được phép, lại ra sau nhà bắt con gà béo nhất, cắt tiết vặt lông, rửa sạch rồi bỏ vào nồi hầm. Chính đang vội, Trương Bá Lâm lấp ló ở cửa, cười hì hì. “Vừa vặn tôi cũng đói bụng, hưởng ké phúc Nhị đệ, làm phiền thím Dương bới thêm một chén cơm”.
Thím Dương cười đáp ứng, bỏ cây quạt bếp xuống, đi thùng gạo múc, phát hiện thùng gạo đã thấy đáy, bên trong chỉ còn đủ gạo để nấu cháo loãng, không đủ nấu cơm khô, bà nghĩ Trương Trọng Vi có thương tích trong người, tốt xấu gì cũng nên được ăn bữa cơm, liền đi linh đường tìm Phương thị, xin bà ta tiền mua gạo.
Phương thị không ở linh đường, Trương Lương nói bà ta đi nhà vệ sinh, thím Dương tìm một vòng không thấy, đang định quay về phòng bếp, chợt nghe sau mấy cây cổ thụ xì xào vài tiếng nói nhỏ – đúng là giọng Phương thị, bà mau chóng rón rén đi qua, tránh dưới mái hiên nghe lén.
Giọng Phương thị mang theo hận ý. “Đúng là thời cơ tốt, nhốt nó một ngày, sáng mai đuổi nó ra khỏi nhà đi”.
Tiếp theo là giọng thím Nhâm. “Đuổi đi cũng vô dụng, hôn ước còn đó, sớm hay muộn cũng quay về nhà họ Trương. Hiện giờ lão thái gia đã mất, Nhị lão gia lại không muốn nhìn mặt cô ta, Nhị phu nhân sao không hủy việc hôn nhân này đi, hủy đi rồi mới thật sự vô ưu”.
Phương thị trách mắng. “Lão thái gia còn chưa liệm, chúng ta liền hủy hôn sẽ chọc người khác nói nhảm, đợi đợi ít lâu nữa hết tang kỳ hãy quyết định”.
Thím Nhâm khen tặng. “Nhị phu nhân mưu tính diệu kỳ, cô ta đi khỏi nhà họ Trương thì sao sống toàn thây, không chừng chưa đợi đến lúc Nhị phu nhân mãn tang kỳ đã chết đói rồi”.
Thím Dương nghe đến đó, lòng đã nóng như lửa đốt, một đường chạy đến phòng Lâm Y, gõ cửa kêu. “Tam nương tử, Nhị phu nhân muốn đuổi cháu ra khỏi nhà”.
Lâm Y ở trong đáp một tiếng, lại im lặng.
Thím Dương nghĩ nàng bị dọa chết khiếp, vội an ủi. “Mau nghĩ thấu triệt, Nhị phu nhân sợ là sắp đến đây”.
Lâm Y cười khổ. “Cửa đóng, cháu có cách gì, lão thái gia đã giá hạc về Tây, cháu lại bị oan uổng, đuổi ra khỏi nhà là kết cục sớm hay muộn”.
Thím Dương la lên. “Tiền Nhị phu nhân lục được ở phòng cháu đã bị Nhị thiếu gia nhận hết trách nhiệm, vì việc này Nhị thiếu gia bị Nhị lão gia Nhị phu nhân đánh, hai tay sưng lên như bánh bao, cháu vì Nhị thiếu gia cũng đừng buông tay dễ dàng như thế”.
Lâm Y ngẩn ra, chợt hiểu được Trương Trọng Vi không biết việc này do Phương thị thiết kế, cứ nghĩ tiền đó là tiền bán nút thắt mới đi nhận. Nàng tự nhận mình xin lỗi Trương Trọng Vi, nhưng cũng chỉ có thể tạ lỗi trong âm thầm, không có cách nào khác.
Thím Dương không thấy nàng đáp, hoảng đến độ mồ hôi đầm đìa, có điều bà cũng có diệu kế gì đâu, chỉ phải đi tìm Trương Trọng Vi, kể mưu đồ của Phương thị cho chàng nghe, mong chàng hỗ trợ nghĩ cách. Trương Trọng Vi nghe xong vừa kinh hoàng vừa hối hận, thừa dịp Phương thị vào linh đường, chạy đến trước phòng Lâm Y, kể chuyện chàng đi linh đường nhận trách nhiệm, tự trách bản thân. “Nhất định là tôi hành động như vậy ngược lại chọc mẹ giận, ca ca nói đúng, tôi chính là tiểu tử ngốc”.
Lâm Y giảng giải tình hình thực tế cho chàng nghe. “Tiền Thím Nhâm lục soát thấy không phải của em, là bà ta vu oan hãm hại”.
Trương Trọng Vi nghe thấy, càng hối hận chính mình lỗ mãng, buồn bực đến nói không ra lời. Lâm Y nghe bên ngoài không có tiếng động, đoán được chàng đang tự giận, vội nói. “Không liên quan đến anh, là em đã quên nhắc anh”.
Trương Trọng Vi nắm tay đấm vào cửa, làm như ra quyết định. “Em chờ, tôi đi khuyên mẹ tôi, nói bà ấy đừng tự dưng hối hôn, nhất định tôi sẽ cưới em làm vợ…”.
Lâm Y xuyên qua đến Đại Tống đã là năm thứ ba, biết rõ hôn ước quan trọng như thế nào đối với người con gái, nàng và Trương Trọng Vi ở chung một viện đã hơn hai năm, nếu nói chẳng chút cảm tình đó là giả, huống chi Trương Trọng Vi đối với nàng một lòng một dạ, thật là phu quân chi tuyển, chỉ tiếc Phương thị những năm gần đây càng làm trầm trọng thêm, khiến nàng không dám tưởng tượng sau này sẽ có một bà mẹ chồng ác độc như thế.
Nàng thở dài thườn thượt, ngắt lời Trương Trọng Vi. “Đừng ngăn mẹ anh, để mặc bà ấy đi”.
“Vậy là thế nào?”. Trương Trọng Vi sửng sốt.
Lâm Y lại thở dài một tiếng nữa. “Chúng ta, cứ như vậy quên đi thôi”.
Trương Trọng Vi quá mức kinh ngạc, không để ý hai tay đau đớn, sống chết đập cửa. “Em nói gì, quên chuyện gì? Em không phải sợ, em yên tâm, tôi nhất định cưới em vào cửa”.
Lâm Y đầy bụng tâm sự, cũng không nói hết được cho chàng, cổ nhân sùng đạo hiếu, cho dù Trương Trọng Vi đấu tranh mọi cách, cưới nàng vào cửa, nàng cũng phải ngày ngày hầu hạ trước mặt Phương thị, nhẫn nhục chịu đựng, thử hỏi, có bà mẹ chồng coi mình như kẻ thù, cuộc sống có thể khá đi chỗ nào? Nàng không phải không nghĩ tới thay đổi, cũng không phải không thử cố gắng, nhưng bị hãm hại liên tiếp, oan uổng liên tiếp, nàng quá mệt mỏi.
Trương Trọng Vi liên tục truy hỏi ngoài cửa, nhưng thế nào cũng không nhận được câu trả lời từ Lâm Y, chàng sợ ở lâu bị Phương thị nhìn thấy, đành đứng dậy về phòng. Thím Dương đang chờ ngay cửa phòng chàng, thấy chàng thất hồn lạc phách quay về, trong lòng thắt lại, vội hỏi. “Thế nào?”.
Trương Trọng Vi vô lực lắc đầu, vào nhà ngồi phịch xuống, nói. “Tam nương nói… Quên đi…”.
“Quên cái gì?”. Thím Dương khẩn cấp, Trương Trọng Vi lại giống như mất hồn, mặc bà hỏi thế nào cũng không đáp.
Thím Dương không thể, chỉ phải đi tìm Lâm Y, hỏi ý nàng muốn thế nào. Lâm Y ngồi dưới đất, tựa lưng vào cửa, nói. “Nhị phu nhân vì sao đuổi cháu đi, còn không phải vì muốn từ hôn, cháu chuẩn bị… Nếu bà ta mở miệng, cháu sẽ đồng ý”.
Thím Dương khẩn trương. “Tam nương tử, đừng phạm hồ đồ, khoan hãy nói Nhị thiếu gia tình ý đối với cháu thế nào, riêng hai chữ ‘từ hôn’ đã có thể khiến cháu không tìm được nhà ai trong sạch nữa”.
Phương thị rốt cuộc là mẹ ruột Trương Trọng Vi, có một số thứ Lâm Y không tiện nói cho chàng, nhưng nguyện tâm sự cho thím Dương nghe, nhân tiện nói. “Đạo lý này Bát nương tử đã sớm nói cho cháu biết, cháu làm sao không hiểu, cái chính là tìm một kẻ nghèo hèn sống qua ngày còn tốt hơn bị mẹ chồng tra tấn mãi mãi”.
Thím Dương có thể tưởng tượng nếu Lâm Y gả vào nhà họ Trương, Phương thị sẽ đối xử với nàng như thế nào, bà đột nhiên cảm thấy không còn lý lẽ nào để khuyên nữa. Bà nhìn hướng phòng Trương Trọng Vi, do dự nói. “Nhị thiếu gia…”.
Lâm Y cũng không chịu nổi đau lòng, ngăn bà lại. “Chúng ta nói nhiều cũng vậy, Nhị phu nhân muốn từ hôn, cháu có thể làm thế nào, chấp nhận mệnh thôi, không lẽ phải quỳ trước cổng nhà họ Trương, khóc hô ‘ta phải gả cho Nhị thiếu gia’ sao?”.
Thím Dương ngẫm kĩ, đằng trước quả thật đã cùng đường, bà nhịn không được chùi nước mắt. “Nhị thiếu gia từ nhỏ đã đem lòng thương cháu, ngày ngày chạy qua nhà họ Lâm, hai năm trước gặp cháu bị thúc phụ trong tộc phạt quỳ, đông lạnh đến tím môi, vội vã chạy về nhà cầu lão thái gia, mới đem cháu nhận về nhà nuôi…”.
Lâm Y nhớ lại lúc trước, nàng xuyên đến Đại Tống chẳng bao lâu mà không sống quá được một ngày lành, trừ bỏ chịu khổ vẫn là chịu khổ, khó khăn mới có người quan tâm đến mình cũng đành rơi vào kết cục ly tan, nàng nghĩ mãi nghĩ mãi, đau lòng rơi lệ…
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cuộc Sống Ở Bắc Tống
A Muội
Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội
https://isach.info/story.php?story=cuoc_song_o_bac_tong__a_muoi