Chương 24
u! Hu! A, buồn cười quá! A, đau bụng quá. Hu!... Tôi không thở được nữa! A!...
Một người đàn ông nhỏ con ốm yếu với bộ râu và chiếc mũ, mặc quần áo màu xám, bước vào cửa hiệu với vẻ mặt buồn rầu. Lucrèce đã giới thiệu cho ông khách chiếc mặt nạ do Vincent và Alan chế tạo.
- Hu! Hu! A, cái mặt này buồn cười quá! Hu!... Ôi, cái đầu ngốc nghếch này...
Mishima, đang khom người, bị kẹt trên một chiếc ghế, hai cánh tay đặt trên đùi đang banh ra, các ngón tay đan xen vào nhau trước đầu gối, nặng nhọc ngước nhìn người khách hàng sáng sớm, người đầu tiên của cửa hiệu. Ông nhìn nghiêng thấy người khách hàng đang cười ngặt nghẽo trước cái mặt nạ mà Lucrèce giới thiệu, lưng quay lại với chồng mình. Và người khách hàng cười tay bịt miệng:
- Ồ sao lại có thể chế ra một thứ như thế! Ôi!
- Những đứa con trai tôi đã chế tạo nó tối qua. Xấu xí quá phải không?
- A! Ôi, cái đầu ngốc nghếch. Và đôi mắt của nó kìa! Bouh! Và cái mũi! Ô là la, nhìn cái mũi của nó kìa. Ôi, không thể được!
Người khách hàng ôm bụng cười trước cái mặt nạ hóa trang mà bà Tuvache đang giơ ra ở ngang tầm ngực và đối diện ông ta! Ông ấy nghẹt thở, ho và nói một tràng:
- Ồ không, hãy cho tôi biết, làm sao sống với một cái đầu như thế! Chắc chắn không ai thèm kết bạn với cái mặt như thế này! Ouh! Còn phụ nữ nữa chứ! Người phụ nữ nào chịu sống chung với một tên đeo cái mặt nạ này chứ?! A! Ngay cả một con chó, thậm chí một con chuột cũng không thèm.
Người khách hàng cười chảy nước mắt, cố lấy lại hơi:
- Cho tôi xem lần nữa. Ôi, tôi không chịu nổi nữa.
- Vậy thì hãy nhìn đi hướng khác, - bà Tuvache khuyên.
- Nhưng tôi đã quyết định rồi. Bouh! Và nó có vẻ thảm hại. Hẳn tên này là một tên khốn nạn. Ngay cả con cá vàng cũng muốn bay ra khỏi bồn để đừng đứng trước mặt nó! Aaaa!
Ông khách hàng cười đến nỗi vãi ra quần. Ông làm ướt hết quần của mình.
- Ôi tôi xin lỗi. Xấu hổ quá. Tôi nghe nói cửa hiệu ông bà có những cái mặt nạ lố lăng, nhưng cái này thì... Aaaa!
- Ông có muốn xem mấy cái khác không? - Lucrèce đề nghị.
- Ồ không, không thể có cái nào khác lại kinh khủng hơn cái mặt nạ này được. Ouh! Ôi thằng khùng! Mày chết đi, chết đi, thằng khốn! Sẽ không ai nhớ mày đâu, thằng khốn!
Đang nhìn thơ thẩn và ủ rũ, Mishima bỗng chú ý tới vị khách hàng đặc biệt đang tự giết mình vì cười trước cái mặt nạ:
- Ôi, tim của tôi! Aaaa!...Ouuu! Nhưng nó nhìn ngu thế! Hou!...
Người khách hàng đột quỵ, cứng đơ, cánh tay gập lại trước ngực và các ngón tay căng cứng xòe rộng, ngã gục xuống nền nhà và hét vào chiếc mặt nạ:
- Đồ khốn!
Mishima đứng dậy, làm phép tính:
- Thế là hai người... Chúng nó đã phát minh ra gì nữa vậy? - Lucrèce quay người lại và giới thiệu cho chồng mình chiếc mặt nạ bằng nhựa màu trắng phi nhân cách, trên mũi chiếc mặt nạ Alan và Vincent gắn một cái gương.
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát