Chương 23
inh thự Knote, điền trang của công tước Gilner
Ngày 20 tháng 06 năm 1784.
“Phải có người tìm địa điểm để chúng ta có thể cho lũ trẻ tới đó tìm kho báu”, Lisette nói một cách mạnh mẽ. “Eleanor, sao em không làm việc đó nhỉ? Em sẽ ra ngoài trời và có thể mang con chó đó đi cùng.
Chị cần em tìm bốn địa điểm thích hợp mà lũ trẻ có thể mang thứ gì đó từ nơi đấy về. Một quả trứng từ chuồng gà. Đại loại thế. Tối nay chị sẽ viết manh mối.” “Có vẻ trời mưa”, Villiers nói, nhìn ra ngoài. “Vậy thì ngài hãy đi cùng cô ấy và giữ ô”, Lisette nói.
Cô ta quay sang nói với mẹ Eleanor. “Cháu có thể nhờ bác…” Eleanor nhóm dậy và đi ra khỏi phòng mà không nói một lời nên Villiers đi theo. Cô mang đầy đủ dấu hiệu của một người phụ nữ sắp bùng nổ, do giận dữ, đau buồn hay một điều gì khác thì anh không biết. Đau buồn thì kể có hơi quá lố, căn nhắc đến việc công tước Astley vừa lao đến bày tỏ tình yêu.
Đúng là anh ta đã đi khi gia nhân tỉnh giấc nhưng đó chỉ là phong cách đạo đức thường thấy của anh ta mà thôi. “Em đang cảm thấy bực bội vì hoàng tử của mình đã đi à?”, anh hỏi, đuổi kịp Eleanor đúng lúc cô sai một người hầu đưa Hàu đến. Cô lạnh lùng liếc nhìn anh qua vai.
“Anh ấy sẽ quay lại.” “Cân nhắc đến sự hăng hái của anh ta ngày hôm qua thì chẳng ai có thể nghĩ khác đâu.” Eleanor mang một vẻ mặt kỳ cục nhưng đúng lúc ấy người hầu chạy đến cùng con Hàu, con chó đang chúc mừng viễn cảnh được đi dạo vui vẻ bằng cách sủa nhặng lên.
‘Suỵt”, Eleanor nói. Một cách tự nhiên con chó không thèm quan tâm đến điều đó nên Villiers tháo cây gậy gươm đeo ở thắt lưng của mình ra, trao nó cho một người hầu và cầm lấy dây xích. Con chó xấu xí đến mức ghê tởm. Chẳng thể làm gì với quai hàm của nó nhưng hành vi thì lại là một câu chuyện khác.
“Im lặng”, anh nói. Hàu ngưng phát lại khi đang há nửa miệng. Họ ra khỏi nhà và đi xuống con đường mòn vòng sang phải. Eleanor dẫn đường như thể cô biết chính xác phải đi đâu. Villers nhìn tấm lưng cứng đờ của cô và quyết định rằng trò chuyện vui vẻ không có ích gì lúc này.
Thay vào đó anh để tâm vào việc từ chối bước đi mỗi lần Hàu kéo dây. Chẳng bao lâu sau chú cún con đã thể hiện tương đối giống một con vật có hành vi biết điều. Họ ra khỏi vườn khi Eleanor bước vào một con đường quanh co dẫn vào khu rừng trải rộng xuống sườn đồi. Đến lúc Hàu và anh đạt được một thỏa thuận thân tình về tốc độ đi dạo hợp lý thì Villiers đã mất dấu cô.
Anh nhận ra là có khi mình nên đưa Tobias đi cùng. Và có lẽ hai cô con gái nữa. Rồi anh có thể oai vệ đi trên đường như một người đàn ông tuổi trung niên đã có gia đình, có con và có chó. Đi theo là một bà vợ giận dữ. Điều sốc nhất là bức tranh đó không hề có vẻ khác thường – cho tới khi công tước nhận ra rằng tất nhiên anh sẽ không đi theo Eleanor tới bất kỳ đâu hết.
Anh sẽ đi theo Lisette. Lisette tóc vàng ngọt ngào. Anh phải dừng lại và xin lỗi con Hàu vì con vật tội nghiệp đó không xứng đáng bị kéo dây xích mạnh đến vậy. Con đường quặt phải đột ngột rồi dẫn vào một dòng suối lổn nhổn đá. Trông như thể một người khổng lồ từng quăng đá cuội và đá tảng như cái cách lũ trẻ con ném đá hoa cương.
Chúng nằm thành từng đống hỗn độn, vài tảng đá to như cỗ xe ngựa, những hòn đá khác lại chỉ to bằng cái bô. Một dòng nước êm đềm chảy chậm rãi quanh chúng. Ở bên kia dòng suối là một bụi cây mâm xôi rất lớn leo dọc trên một ngọn đồi nhỏ. “Eleanor!”, Villers gọi to. “Gì?”, đầu cô nhô lên sau một tảng đá lớn.
Anh cảm thấy ngớ ngẩn. “Hàu và tôi đang ở đây.’ “Tôi thấy rồi.” “Em đang làm gì đấy?” “Đi lang thang. Hồi bé bọn tôi rất hay tới đây. Nhìn xem Hàu ngoan ngoãn thế nào kìa. Tôi cứ nghĩa nó sẽ thích nước lắm chứ. Có lẽ nó đang bị ốm.” Villers nhướng một bên lông mày lên nhìn con chó đang im lặng ngồi trên mặt đất, chỉ có cái đuôi để lộ ra sự phấn khích.
“Tôi nghi ngờ điều đó đấy”, anh nói. “Tôi tin là mình sẽ tháo xích cho nó.” “Thật à?”, Eleanor nói một cách nghi ngại. “Tôi chưa bao giờ…” Hàu tuột khỏi dây và phóng qua hòn đá một cách hớn hở, kêu ré như một chú lợn con khi móng vuốt trượt vào nước nên Villiers đoán rằng nó ít có khả năng bị chìm.
“Được rồi, đi nào”, Eleanor nói một cách nóng nảy. “Ngài không muốn nhìn sao?”, đầu cô biến mất. Anh thở dài. Việc leo trèo trên các tảng đá không hợp với anh. Cũng không hợp với bộ đồ của anh. Tuy nhận thức về bản thân thật buồn chán. Anh thích cuộc sống khi mình đi khắp Luân Đôn mà chẳng thèm bận tâm đến bất kỳ ai trừ vài đối thủ cờ vua hơn.
Anh xoay xở để trèo qua các tảng đá mà không làm xước bốt. Bất chấp vẻ ảm đạm ban nãy của bầu trời, mặt trời đang ló dạng và trút nắng xuống các tảng đá, làm những cái bóng hiện lên rõ ràng. Dòng sông lượn lờ thành những cái xoáy nước nhỏ xíu, nhưng phần lớn các tảng đá đều khô rang và nóng rực.
Chúng trắng xóa như các vách đá vùng Dover. “Em đang làm…Ồ.” Eleanor đã tìm thấy một vũng nước nhỏ. Tai tiếng, ngọt ngào, cô đã cởi giày và tất ra. Mắt cá chân của cô thanh nhã, không trắng bệch mà màu kem ngọt lịm. Các ngón chân của cô ngoe nguẩy như lũ cá nhỏ Clearwater. Cô ngẩng lê nhìn anh và mỉm cười.
Tâm trạng tồi tệ của cô dường như đã bốc hơi. “Anh trai và tôi vẫn hay dành hàng giờ đồng hồ ở đây khi bọn tôi tới thăm điền trang này hồi trẻ.” Anh ngồi xuống và cởi bốt ra. Anh không thích nước lạch. Anh ghét việc không mặc đồ ở ngoài trời. Nhưng anh đã không còn chú ý nhiều tới những gì mình thích hay ghét nữa, không phải khi mà cơ thể anh bị kiểm soát bởi sự đói khát này.
“Khi ấy Lisette có thả chân vào nước không?” Mặt Eleanor đông cứng lại và anh thầm chửi rủa bản thân vì đã lôi tên hôn thê ra. “À, không”, sau một giây cô nói. “Lisette…không. Nhưng kia là những khóm hồng ưu thích nhất của cô ấy”, cô hất đầu qua vai. Anh liếc lên và nhìn thấy một khóm hồng màu mơ chín leo trên hàng giậu mâm côi ở bên kia dòng suối.
Các bông hoa nở thành chùm lớn, cánh hoa mang màu rượu cam dưới nắng, “Nếu ngài muốn cô ấy vui thì hãy hái vài bông”, Eleanor nói, kéo váy cao hơn một chút để có thể chạm ngón chân vào lòng suối. “Em hẳn đang đùa”, anh nói, rời mắt khỏi chân cô. Chúng thanh nhã và mảnh mai. “Chúng cao quá đầu tôi, chưa kể đến sự thật là tôi sẽ ngã vào trong nước.
Bên đó trông có vẻ sâu hơn nhiều.” “Đúng là như vậy.” “Hẳn là em không thể nghĩ sẽ đưa lũ trẻ tới đây trong cuộc truy lùng kho báu chứ”, anh nói. “Vì sao lại không?” “Nó không an toàn”, anh nói. “Chúng có thể dễ dàng bị ngã và gãy tay gãy chân.” “Ngài chắc sẽ không trở thành một trong những ông bố bao bọc quá mức đấy chứ? Hồi còn trẻ bọn tôi ở đây suốt.” “Trèo cây hái hoa hồng ư?”, anh nheo mắt nhìn các tảng đá.
Nước bên này chảy thành từng dòng nhỏ và đọng lại thành các vũng nước nông. Nhưng ở bên kia, người ta phải trèo lên các tảng đá hơn một mét mới có thể cắt được một bông hồng. “Hồi xưa những người hầu toàn phải đi lấy hồng cho Lisette”, Leanor nói. Cô kéo váy cao lên thêm một tí.
“Dòng nước này tuyệt quá”, cô xoay tay dưới mặt nước và làm các giọt nước bắn tung tóe từ đầu ngón tay. “Hàu đâu rồi?” “Nó đã tìm được một khoảng đất có ánh nắng và đi ngủ rồi.” “Ngài có nghĩ con chó nào cũng lười như Hàu không?” “Tôi không thích chó”, anh nhận xét.
“À, nó thì thích ngài đấy”, cô nói, tóet miệng cười với anh. “Ngài sẽ không thích nhúng chân vào nước sao?” “Có lẽ là không”, anh nói một cách nghi ngại. “Hồi ngài còn bé ngài không chơi đùa trong một dòng sông nào sao?” “Tất nhiên, em trai tôi…”, anh nói mà không nghĩ ngợi gì và chặt đứt câu nói khi nó mới ra được một nửa.
Cô đang nhúng tay vào trong nước và vẽ hình lên đá. Những ngón tay mảnh mai một cách lố bịch. Tuyệt đẹp. Chúng khiến anh có một cảm giác khao khát kỳ lạ. “Tôi không biết là ngài có em trai đấy”, cô nói. “Nhìn này, Villiers, tôi đang vẽ một con ngựa. Ngài có nhìn ra không?” Anh nhìn chỗ ướt trên tảng đá.
“Không.” Cô nhún vai và bắt đầu lại. “Kể cho tôi về em trai ngài đi.” Rồi các ngón tay sững lại trên tảng đá và cô quay đầu. “Giờ khi tôi nghĩ lại thì tôi chưa từng nghe đến em trai ngài.” “Nó đã chết.” “Tôi xin lỗi. Tôi vô cùng xin lỗi. Cậu ấy đã chết rất trẻ ư?” “Mười một”, anh hắng giọng.
“Nó chỉ mới mười một tuổi.” “Chuyện gì đã xảy ra?” “Nó bị bệnh bạch hầu”, Villers nói. Anh nghe thấy giọng nói không chút biểu cảm của mình nhưng vô phương ngăn nó lại. “Thật khủng khiếp”, Eleanor nói. “Có nhiều người bị lây không?” “Không. Mẹ tôi đã phản ứng rất nhanh.
Bà đã cách ly nó.” “Ý ngài là gì khi nói bà ấy đã cách ly cậu ấy?” “Bà ấy đã đưa nó vào một cánh của ngôi nhà và không cho phép bất kỳ ai vào.” Eleanor đã quên luôn con ngựa mới mà cô đang vẽ. Các ngón tay cô nắm lại trên tảng đá. Anh nhìn chúng bởi vì anh không thể nhìn nổi vào mắt cô.
“Không phải…một mình cậu ấy ư?” Anh hắng giọng. “Không, người hầu riêng của nó đi cùng nó, tất nhiên. Dù anh ta cũng bị bệnh bạch hầu.” “Vậy thì ai chăm sóc họ?” “Một trong những người hầu, một người đàn ông tên là Ashmole. Thậm chí từ hồi đó, khi ông ta chỉ mới là một gia nhân hạng hai, ông ta cũng đã nóng tính rồi.
Ông ta đã xông vào khu vực đó, mang thức ăn và chăm sóc cho họ, và mẹ tôi không nói một lời nào.” Eleanor vươn tay ra và đặt tay lên má anh. Anh có thể cảm nhận sự lạnh giá đến từ các ngón tay ướt đẫm của cô tới tận chân răng. “Thật khủng khiếp.” Anh giật người ra và các ngón tay của cô rơi xuống.
“Khi ấy tôi không có ở đó. Tôi đang ở trường học.” “Không thì ngài hẳn đã tới chỗ em trai và có khi cũng chết vì căn bệnh đó rồi”, cô nói, gật đầu. “Không nhất thiết như vậy. Ashmole, gã người hầu nóng tính, không bị bệnh. Giờ ông ta là quản gia của tôi.” Cô thích điều đó.
Biểu cảm của cô làm lỏng gọng kìm luôn bóp chặt trái tim mỗi khi anh nghĩ về em trai. Hoặc mẹ. Hoặc điền trang nơi anh đã lớn lên. “Đó là lý do ngài không bao giờ đi tới tòa lâu đài mà mẹ tôi đã nói đến.” Anh nhăn mặt. “Bọn tôi đã đóng cửa khu nhà đó lại, nhưng đến cả mẹ tôi cũng ngừng về nhà sau một khoảng thời gian.
Bọn tôi đã sống với nó.” “Chắc chắn là một ngày nào đó ngài sẽ về nhà chứ?” “Nó đang sụp đổ.” “Tòa lâu đài ấy à?” “Tôi sẽ để cho từng viên đá ở lâu đài Cary rơi xuống đất rồi mới vào chỗ đó một lần nữa.” “Tôi có thể hiểu được”, một lúc sau cô nói.
Cô đã quay lại với việc nhúng chân vào nước, vẩy nước lên những hòn đá đối diện. Anh không muốn nghĩ về em trai mình hoặc tòa lâu đài nữa. Tất cả những gì anh muốn đang ngồi đối diện, nghịch nước và ngân nga với từng hơi thở. Hàng mi của cô cong trên trong nắng và thân váy của cô hơi căng ra trên ngực.
Anh đoán vốn nó được làm cho em gái cô. Anh chưa từng muốn một ai như thế này trong đời, với sự đói khát cồn cào này, sự đói khát khiến anh kể cho cô những bí mật mà anh chưa từng nói cho bất kỳ ai, nó có khả năng làm anh quỳ gối…Dù lúc này khi anh nghĩ về điều đó, đầu gối của anh hẳn sẽ là một chỗ rất tuyệt, căn nhắc đến bộ phận cơ thể cô mà vị trí đó sẽ mang đến cho anh.
“Villiers”, Eleanor nói, “Ngài nhìn xem lần này tôi vẽ cái gì?” “Leopold”, anh sửa lại lời cô. Anh nhìn vào mảng nước mà cô đã tạo ra trên hòn đá bên cạnh người. “Vì sao em lại vẽ dương vật lên trên hòn đá đó?”, anh hỏi, cuối cùng cũng đành kéo tất ra. “Nó không phải dương vật!”, cô nói, cười khúc khích.
Tiếng cười của cô chạy dọc trên da và làm tóc gáy anh dựng đứng lên. Anh đặt chân vào trong cái vũng nước nhỏ mà cô đã chọn. Chúng to khổng lồ khi đặt cạnh chân cô và cả hai nhìn chằm chằm hồi lâu. Rồi anh nhanh nhẹn di chuyển tới hòn đá của cô. “Ngài đang làm gì vậy?”, cô thở dốc hệt như một nữ chính trong một vở kịch rẻ tiền.
“Tôi có thể hỏi em câu đó đấy”, anh nói. “Vì sao?” “Nói đúng đấy. Sao phải hỏi nhỉ? Em đang quyến rũ tôi và tôi không thèm quan tâm đến lý do”, anh nhìn xuống đôi mắt mở to của cô. Sáng nay cô đã quên vẽ mắt đen. Anh không muốn nói cho cô biết điều này, nhưng trông cô thậm chí còn đẹp hơn khi không có nó.
Đôi mắt như của cô không cần mỹ phẩm. “Không hề!”, cô nói, nhưng anh có thể nhận ra rằng cô không thực lòng phản đối. “Tôi chưa kết hôn”, anh nói, kéo cô đứng dậy và dịu dàng đẩy cô nằm xuống tảng đá rộng, phẳng đến là hợp lòng người sau lưng cô. “Cả em cũng không.
Hẳn là em chưa thể đưa ra một lời thề nghiêm túc nào với ông chủ Gideon, vì tối qua anh ta đã tuyên bố cho tất cả mọi người trong phòng khách biết về ý định để tang vợ mình hết năm sau. Rõ ràng là anh ta cảm thấy em sẽ chờ đợi.” “Anh ấy không hề nghĩ thế!”, Eleanor nói. Nhưng cô không cố rời người đi, chỉ dựa vào tảng đá, bị giam lại bởi hai cánh tay anh chống hai bên người cô.
“À có đấy”, Villers nói. “Trừ phi sau đó em đã tìm được cách thay đổi suy nghĩ của anh ta?” “Thật ra là đúng vậy”, cô nói. “Anh ấy sẽ quay lại để tháp tùng bọn tôi về Luân Đôn.” Bất chấp cơn đói khẩn cấp đang lao qua cơ thể, anh vẫn cảm nhận được điều đó như một cú đấm.
Anh đông cứng một lúc, nhìn xuống đôi mắt hình quả hạnh nhân của cô, môi dưới của cô bĩu ra, đầy đặn và căng mọng, rồi lắc đầu. “Đừng cố thoát ra vào lúc này, công chúa. Quá muộn rồi.” “Gì…”, cô định nói. Anh cúi xuống và gặm môi cô. Anh định nói thêm một điều gì đó nữa nhưng cô thở dài vào miệng anh, đột nhiên anh có thể ngửi thấy mùi hương của cô, mùi nước hoa lài thoang thoảng và một mùi khác nữa còn tuyệt vời hơn mà không thể miêu tả thành lời, gợi cảm hơn.
Một thứ gì đó khiến anh từ bình thường thành cứng ngắc mỗi lần anh đến gần cô. “Hương Eleanor”, anh thì thầm. “Nếu tôi có thể đóng chai nó thì tôi sẽ trở nên nổi tiếng.” Môi Eleanor cong lên trong một nụ cười và anh lại hôn cô. Anh rời khỏi nụ hôn trong trạng thái đờ đẫn, cơ thể thiêu trên lửa, tim đập thình thịch.
“Không phải em đang cố gắng quyến rũ ngài đâu”, Eleanor tuyên bố. Tất cả trung khu cao cấp trong bộ não của anh đang cân nhắc những công việc hậu cần sau khi làm tình giữa một dòng sông và anh gần như không hiểu được lời cô. “Không à?” “Không.” “Điều đó không quan trọng vì tôi đang quyến rũ em.
Điều đó ổn với em chứ?” “Ngài đang quyến rũ em sao?” “Phải”, anh nói một cách bình thản. Bình thản hết mức có thể với thực tế là anh đang cảm thấy như một con thú đói. “Đừng chọn thời điểm này để trở nên tiết hạnh nhé, Eleanor.” “Nếu thế thì sao?”, cô nói, trong mắt cô chứa một điều gì đó, gần như là sự đau đớn hoang mang.
Anh hôn cô thật nồng nhiệt, loai nụ hôn cướp đi hơi thở của anh và khiến các ngón tay co lại với ước muốn chạm vào cô. Nhưng anh không làm vậy. “Dẫu sao đi nữa thì tôi cũng quyến rũ em thôi”, anh bảo cô, hết sức thành thật. “Chúa ơi, Eleanor, tôi chưa từng cảm thấy như thế này.
Chưa bao giờ.” Và rồi anh đứng dậy và giật khăn quàng cổ của mình ra. Ném cái áo lụa nặng trịch lên một tảng đá và vài cái áo sơ-mi bằng vải lanh hảo hạng lên một tảng đá khác. Người phụ nữ anh định quyến rũ cười trong khi những tia nắng nhảy múa trong tóc cô, biến những sợi tóc thành màu vàng chảy, màu đồng óng ánh, và một sắc màu sẫm hơn, như trà pha.
Anh không quan tâm cô cười như thế nào miễn là cô không rời đi. Và cô không hề bỏ đi, chìm vào im lặng khi anh cởi quần bó xuống qua bộ phận nóng rực, nhức nhối của mình. Anh không nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt cô, tạ ơn Chúa. Hoặc sự do dự. Trần truồng, anh đi về chỗ vũng nước, thậm chí không cảm nhận được làn nước lạnh giá ở mắt cá chân.
Cô dán chặt tay ở hai bên người. “Ý định của ngài không thể là…”, cô thì thào. Mắt cô mở rất to và rất u ám. Nhưng không phải do dự. “Phải.” Cơ thể của cô gồm những đường cong và hõm tối, hồng ở đây, kem ở đó. Anh muốn xé bộ váy của cô đi, nếm tất cả của cô.
Khuy váy của cô kéo dọc cả bộ váy. Chưa đầy vài giây ngắn ngủi phải đến hai trăm cái khuy đó đã được cởi ra, chưa tính đến những cái văng đi, chìm xuống vũng nước với những tia nước nhỏ bắn lên. “Chúng ta không thể làm việc này”, cô thì thầm. Anh liếc qua vai. Họ ở cách xa ngôi nhà, và dù cho có người đi vào con đường mòn kia thì họ cũng nằm ngoài ở khúc quanh của dòng sông, hoàn toàn nằm ngoài tầm nhìn.
“Sẽ không có ai tới đâu.” Anh vứt bỏ áo nịt của cô và đang kéo váy lót của cô lên. “Chúng ta chỉ có một mình, Eleanor. Em có nhận ra là chúng ta gần như chẳng bao giờ được ở một mình không? Finchley lúc nào cũng lởn vởn quanh phòng ngủ của tôi và còn cả cô hầu của em nữa.” “Chúng ta không thể làm tình ở giữa trời thế này.
Em chưa từng nghe nói đến một việc gì đó tai tiếng như vậy. Chúng ta, cả hai ta, đều đã hứa hẹn với người khác.” “Tôi cưới vì các con”, anh nói thẳng thừng. “Tôi có đủ kỳ vọng là Lisette và tôi sẽ khá thoải mái bên nhau. Và tôi sẽ chung thủy với cô ấy. Nhưng tôi chưa cưới.
Trên thực tế, tôi thậm chí còn chưa cầu hôn.” “Cô ấy đã thông báo về sự đính hôn của hai người rồi mà”, Eleanor chỉ ra, giữ chặt lấy váy lót để anh không thể kéo nó lên trên chân cô. “Điều đó làm tôi ngạc nhiên, nhưng không nhiều như khi em tuyên bố điều tương tự”, anh nói, trao cho cô một nụ hôn ở khóe miệng.
Giờ anh đã luồn một tay vào dưới mép váy lót của cô, vẽ vòng trong trên làn da mịn màng của cô. “Đáng ra em phải bắt ngài quỳ một gối”, cô nói. “Gideon cũng không hề làm vậy, cứ cái đà này thì em sẽ chẳng bao giờ có một lời cầu hôn đúng nghĩa mất.” Villers không muốn nghĩ về Gideon.
Anh thậm chí còn chẳng muốn nghe đến tên người đàn ông đó. Anh rê tay cao hơn rồi di môi trên long mày của cô. “Em rất đẹp, Eleanor”, anh thì thầm. “Mới đầu tôi cứ nghĩ mắt em màu đen, nhưng thật ra chúng có màu xanh, như màu bầu trời ngay trước lúc mặt trời lặn.” “Chúng ta không thể làm việc này! Hàu đang nhìn kìa”, cô nói, kéo chân váy lót xuống.
Villers đã sống hơn ba chục năm trên đời. Anh biết chính xác lúc nào một người phụ nữ thật sự phản đối và khi nào thì cô thì cô ta chỉ viện cớ cho có. Con chó đang nằm dang người trên một hòn đá ngập tràn ánh nắng, bốn chân giơ lên trời, ngáy khò khò. Theo đánh giá của anh, Hàu là một con chó chẳng ra gì, nên anh thậm chí còn chẳng thèm trả lời câu phản đối đó, chỉ giật miếng vải khỏi tay cô và kéo toàn bộ cái váy qua đầu.
Và rồi đó là tình trạng của họ. Khỏa thân. Tóc cô bắt đầu tung ra khỏi cái kẹp, các lọn trượt xuống trên ngực cô. Bụng cô hơi tròn và cong xuống một hõm tối xinh đẹp, phủ lông màu brandy. Chưa bao giờ có chuyện anh không tìm được lời nào để nói. Chưa bao giờ. Cho tới bây giờ.
“Em thật…” Anh dừng lại. Anh đã muốn khám phá cô bằng miệng nhiều giờ liền, nhiều ngày liền. Và cô muốn một người đàn ông quỳ gối trước mặt mình. Vậy nên anh làm theo, hơi tách chân cô ra để anh có thể rê lưỡi dọc theo cái đùi mảnh mai đẹp đẽ. “Ôi…”, cô kêu lên, giọng vang đến từ nơi xa xăm và rất mỏng.
Da cô ngọt ngào và mịn màng, anh dùng lưỡi vẽ họa tiết lên người cô, trượt lên cao hơn và cao hơn, như thể cô cũng là một tảng đá trơn dưới ánh nắng. Các ngón tay của cô đang chơi đùa với tóc anh, xoắn và vuốt ve. “Ngài sẽ không...”, hơi thở của cô ngày càng thô ráp. “Có đấy.” “Ngài không thể làm thế được!” Cô thật sự có vẻ sốc, nên anh đứng dậy và để các ngón tay phủ lên đường cong trong trịa ở đùi trong của cô mà anh vừa mới hôn.
Má cô đỏ rực đến mức khiến cả cơ thể anh ngân vang sung sướng, nhiều đến mức mà trong một lúc anh thậm chí còn không nhận ra rằng khoái lạc của cô tạo ra khoái lạc cho anh mà mới kỳ cục làm sao. Anh không nghĩ tới điều đó cho tới khi họ lại hôn nhau và nhấm nháp những góc tối ngọt ngào của miệng cô, một cánh tay vòng quanh lưng để bảo vệ cô khỏi phiến đá cứng, tay còn lại vuốt ve đùi cô, trượt lên gần hơn, rồi ra xa, rồi lại vào gần.
“Ngài sẽ không chạm vào em ở đó chứ?”, cô thì thầm một cách rụt rè. Anh lùi lại và cau mày nhìn cô. “Anh ta thậm chí còn không chạm vào em à?” “Em…không. Đó luôn là một phần của việc làm tình à?” Cuộc tranh đấu với lương tâm chỉ diễn ra trong một phần nghìn giây và lương tâm của anh thua cuộc, như thường lệ.
“Hoàn toàn đúng”, anh nói kiên quyết. “Người ta không muốn chỉ trích người tình cũ, nhưng mà…” Anh làm cô run rẩy nên anh trượt các ngón tay tới rìa những lọn xoăn mềm mại giữa hai chân cô. “Một người đàn ông luôn muốn chạm vào một người phụ nữ ở đây. Bởi vì…”, anh kéo cô lại gần để có thể cảm nhận bầu ngực mềm mại ấy ở lồng ngực, “…bởi vì đó là nơi mà một người phụ nữ ngọt ngào nhất và thanh nhã nhất, chỉ nội nó thôi cũng khiến một người đàn ông nóng như lửa cháy.” Anh để một ngón tay rơi sâu xuống, vuốt ve và lướt đi.
Đầu cô ngả ra sau dựa vào cánh tay nên anh cúi xuống để hôn cổ họng cô. “Người đàn ông chạm vào phụ nữ như thế này”, anh nói, liếm vai cô và để các ngón tay của mình chạy lang thang. “Điều đó thật…dễ thương”, Eleanor nói, sự đứt quãng trong giọng cô làm háng Villers lại giật tưng bừng.
“Chắc chắn là anh ta đã hôn em ở đây chứ?”, anh hôn dọc xuống đường cong ở ngực cô, dịu dàng cào răng trên nhũ hoa của cô. “Tất…tất nhiên”, cô nói, lưng cô ưỡn về phía anh. “Cái đó tuyệt quá!” Anh không nghĩ là Eleanor chỉ nói đến việc anh đang mút ngực cô nên tăng sức ép của các ngón tay lên một chút.
Những tiếng kêu khẽ khàng của cô là thứ thuốc kích dục mạnh mẽ hơn bất kỳ thứ gì nên anh lại quỳ gối xuống trước khi cô có cơ hội phản đối, kéo chân cô dang rộng hơn. Cô đẹp tinh tế đến mức anh đang run rẩy như một thằng nhóc nếm thử người phụ nữ đầu tiên trong đời.
“Em không chắc nữa”, cô kêu lên. “Ôi Leo, anh không thể…” “Tất nhiên là anh có thể.” “Nó không đứng đắn”, Eleanor kêu lên một cách tuyệt vọng. “Em không thể nghĩ là nó đứng đắn. Em chưa từng nghe nói đến một việc như thế nữa.” Cô nhìn quanh một cách hoang dại, rõ ràng lại nhớ ra họ đang ở ngoài trời.
“Và chúng ta…” Giọng cô vỡ ra bởi vì anh đã nhúng các ngón tay của mình vào làn nước lạnh băng và vuốt chúng lên những bộ phận nóng nhất của cơ thể cô. Miệng há hốc và cô phát ra một âm thanh nghèn nghẹn. Anh lại mỉm cười dưới chân cô và để các ngón tay của mình nhảy múa.
“Giờ anh sẽ hôn em đây”, anh nói khi đã làm cô run rẩy. Cô xoay xở để nói “Leo”, nhưng đó chỉ là một câu phản đối yếu ớt và anh biết điều đó. Anh đặt miệng lên người cô, một cách khéo léo, trong nụ hôn ngọt ngào nhất. Chỉ mất một giây. Tay cô xoắn tóc anh, hông cô ưỡn lên, và cô phát ra một tiếng kêu, một tiếng kêu run rẩy, âm thanh đẹp đẽ nhất mà anh từng được nghe.
Anh chậm rãi đứng thẳng dậy, biết rằng khả năng kiểm soát của mình rất mong manh. “Trông em như một trinh nữ tế thần, nằm trên tảng đá chờ một con rồng sà xuống”, anh nói, nghe thấy tông giọng gầm gừ của chính mình. Cô mở mắt. “Em không phải trinh nữ”, cô thì thào, kéo anh vào gần hơn.
“Và anh vô cùng biết ơn điều đó”, anh thì thầm đáp lại. “Anh cần tìm quần đã.” “Ngay bây giờ đi”, cô kêu lên, kéo anh về với mình. “Ôi Chúa ơi, Leo, xin anh, xin anh…Em muốn anh.” “Không nhiều bằng anh muốn em đâu”, anh gầm lên. Anh thậm chí không thể để cơ thể mình chạm vào cô.
Nếu tự cho phép chính mình chạm vào cô dù chỉ một cái thôi thì anh cũng sẽ mất kiểm soát, đâm sâu vào sự ngọt ngào của cô, chiếm lấy cô ngay tại đó, dưới bầu trời của Chúa và không có chút xấu hổ. Eleanor không thể suy nghĩ minh mẫn. Cô đang dựa vào một tảng đá dưới ánh mặt trời.
Cô trần truồng. Cô sắp sửa làm tình với một người đàn ông mà không có gắn bó chính thức. Cô… Tất cả mọi sự cân nhắc mà đáng ra phải khiến cô kêu gào chạy vào rừng như có vẻ không ăn nhập khi mà thay vào đó cô có thể nhìn vào vùng hông đẹp đẽ của Leopold khi anh cúi xuống và rút một cái bao cao su của Pháp ra từ túi quần, rồi ném quần về phía bờ sông.
“Lúc nào anh cũng mang chúng theo à?”, cô hỏi. Anh đứng thẳng dậy và quay lại. Cơ thể anh gần như cướp đi hơi thở của cô: Nó vô cùng mạnh mẽ, cơ bắp và đẹp tuyệt…Vô cùng khác cơ thể cô. Cô ít có xu hướng cảm thấy nhỏ nhắn và nữ tính, dù cô cảm thấy đúng như vậy khi đứng đó dưới ánh nắng, chờ đợi.
Nhưng cô không di chuyển, sợ rằng cô sẽ phá vỡ thần chú nếu chuyển động. Sợ rằng một trong hai người sẽ lấy lại vị trí và vớ lấy quần áo. “Chúng ta sẽ đứng làm tình à?”, vài giây sau đó cô hỏi một cách ngượng ngùng. “Ôi!” Bởi vì rõ ràng là họ sẽ làm như vậy.
Bàn tay to của anh ôm lấy mông cô và kéo lên một chút và rồi… Và cô mở đùi và anh trượt vào nó thật khác – cực kỳ khác – so với những gì cô nhớ. Tay anh khum lại quanh mông nhưng toàn bộ cơ thể đang tập trung vào một nơi khác. Anh chậm rãi và cô cần nó. Cô có thể cảm nhận từng phần một.
Thật mệ hoặc – hơi đau – tuyệt vời. Móng tay cô cắm vào vai anh. “Quá nhiều sao?”, anh thì thầm, giọng anh gầm gừ. “Em chặt quá, Eleanor.” “Cứ chậm thôi”, cô thở dốc nói. Anh đi vào thêm một inch và khoái lạc của nó lan dọc chân cô như một ngọn lửa. Cô cắn môi anh. Anh gầm gừ với cô và đi vào thêm một inch nữa.
Cô định nói với anh một câu khác, nhưng những gì cô thốt ra là: “Đừng dừng lại, đừng dừng lại, xin đừng dừng lại.” “Anh không định thế đâu”, anh nói và cắn tai cô. Cướp thêm một inch nữa. Chờ đợi, để cô cảm nhận anh, điều chỉnh với sự xâm lăng, độ dày của anh, sự chiếm hữu của anh.
“Em xin lỗi”, cô nói, lại thở dốc. “Công chúa à, em không có gì phải xin lỗi hết”, giọng anh chứa đựng một sự thật sống sượng khiến cô cảm thấy mê ly đến mức phải ưỡn người lên, và anh đâm vào tận cùng. Toàn bộ. Tiếng rên của anh xé ra từ phổi và cô hẳn cũng phát ra âm thanh đó nhưng không thể thở nổi, cô có cảm giác tuyệt vời đến vậy đấy.
Và rồi anh lùi ra, và nó như một con đường lụa, lần thứ hai dễ dàng hơn, lần thứ ba tuyệt vời hơn, lần thứ tư đờ đẫn thần trí…cô lạc lối. Anh đang chống hai tay vào hõm đá, hôn cô thật sâu và ngọt ngào, và toàn bộ lúc ấy hông anh đẩy ra đẩy vào. Những suy nghĩ vụn vặt trôi nổi trong đầu cô và rồi bị lạc mất trong biển khoái lạc.
Thì ra làm tình với một người đàn ông, chứ không phải một cậu trai, là thế này đây. Nó hoàn toàn khác biệt. Hơi nóng, sức mạnh, độ… Cô thậm chí không thể đếm nổi những điều khác nhau nữa. Giờ cả hai người đều đã ướt mồ hôi và lửa đang liếm chân cô, bụng cô. Cô đang cong người áp vào anh, cảm nhận từng lần anh đẩy vào trong nhưng nó không hẳn là đang đến.
Không hẳn. Vậy nhưng cô không thể, cô không muốn nói gì hết. Không muốn hướng dẫn anh. Không muốn hướng dẫn anh. Không muốn trở thành – trở thành người mà Gideon nghĩ về cô. Nhưng rồi anh nói, “Eleanor”, giọng anh vừa khàn đặc vừa năn nỉ, và đột nhiên cô nhận ra rằng mình mới lố bịch làm sao.
“Đây”, cô nói trong một tiếng thở dốc, và móc một chân quanh hông anh làm cô cao hơn một chút, để khi anh đi vào thì nó không chỉ là khoái lạc mà là thiên đường thuần khiết, trọn vẹn. “Thế này”, cô nói, nhăn mặt vì cô đang làm chính việc mà mình đã thề là sẽ không bao giờ làm.
Nhưng đây là Leopold, và anh trông không có vẻ chướng tai gai mắt hay bị sỉ nhục, anh chỉ đi vào. Cô thật sự kêu ra thành tiếng. Cô nghe thấy anh gầm gừ thỏa mãn nhưng không thể nghĩ ngợi được gì, không thể nói gì, bởi vì giờ đây anh vừa mạnh vừa nhanh, và một cơn sóng thủy triều khoái lạc làm các ngón chân cô cong lại, chân cô giơ lên, và lưng cô dựa hẳn vào tảng đá.
Tiếng kêu của cô trôi vào bầu trời xanh cao vời vợi và biến mất. Tiếng gầm của anh hẳn đã dọa đến một con thú đang ngủ say nào đó. Và rồi… Và rồi cô thấy mình đang đứng trong vòng tay anh, đầu gối yếu ớt, hơi thở thô ráp trong bầu không khí tĩnh lặng. “Chết tiệt”, anh nói nhẹ.
Anh ôm tay quanh người cô nhưng trán thì gục vào đá. Sau khi cô và Gideon làm tình, cả mười lần, cả hai đều bị bắn thủng lỗ chỗ bởi cảm giác tội lỗi. Anh sẽ thề là họ sẽ không bao giờ làm lại nữa, sẽ đợi tới khi anh đến tuổi và họ đã kết hôn. Và cô biết rằng mình đã dụ dỗ anh làm việc đó, cảm thấy tội lỗi và buồn nôn.
Với Leopold hoàn toàn không có chuyện gì như thế. Cuối cùng anh ngẩng đầu dậy khỏi tảng đá và vẻ mặt hẳn cũng tương tự nụ cười toe toét trên mặt cô. “Chúng ta tuyệt thật”, anh nói. Rồi, “Em tuyệt thật”. Cô cảm thấy nụ cười tắt khỏi miệng mình. “Không”, cô nói, “Em không giỏi chuyện này.
Đó không phải là một kỹ năng mà em đã luyện tập. Em chỉ” “Suỵt”, anh nói, đặt môi lên môi cô. “Anh không ám chỉ rằng em là gái điếm Babylon. Anh chỉ đang nói rằng đây là lần làm tình tuyệt nhất anh từng có trong đời mà thôi.” Thật là một phát biểu thẳng thắn. “Thật à?”, cô hỏi, nhận ra vẻ ngờ vực trong giọng mình.
“Đây không phải những gì…”, cô phẩy tay. “Những gì anh luôn có à?” Đến lượt anh cười toét miệng. Cô từng nghĩ rằng mắt anh lạnh lung phải không? Giờ chúng đầy vẻ tươi cười, tươi cười và một điều gì đó nữa, hình ảnh phản chiếu của dục vọng vừa mới đây thôi.
Không, sự hiện diện của dục vọng. Anh muốn cô. Vẫn đang muốn. Nó là một thứ suy nghĩ. Gideon lúc nào cũng hoảng hốt sau khi họ làm tình, trở nên cáu bẩn và lo lắng. Tất nhiên, khi đó anh mới chỉ là một cậu nhóc, và lại chuyện đó đã diễn ra cách đây nhiều năm rồi. “Em đang nghĩ về anh ta phải không?” Anh cắn tai cô, không hề nhẹ chút nào.
“Nó rất khác nhau”, cô nói. Cái cắn biến thành một nụ hôn. “Phải.” Đột nhiên cô nhớ ra. “Hàu đâu?” Anh không cần nhìn nên hẳn đã kiểm tra rồi. “Nó vẫn đang ngủ. Con chó đó ngủ bao nhiêu tiếng vậy?” “Gần như cả ngày. Tất cả những lúc nó không chạy vòng quanh.” Họ nên quay về nhà.
Mọi người có thể đang thắc mắc liệu họ ở đâu. Lisette có thể nhận thấy…Không, Lisette sẽ không nhận thấy đâu. Nhưng có thể sẽ có người khác. “Chúng ta nên di chuyển thôi”, cô thì thào nói. Má anh đặt ngay cạnh má cô và nó có mùi hoan ái và đàn ông, nên cô cẩn thận rê lưỡi trên da anh.
Anh có vị thật tuyệt vời. “Em nói đúng”, Leopold nói. Một phần nhỏ xíu trong trái tim cô cảm thụ sự thất vọng. Tất nhiên là anh đúng. Hồi xưa Gideon lúc nào cũng đúng. Nhưng đứng thẳng có nghĩa là cô tiếp xúc trọn vẹn với cơ thể anh. Và ít nhất một phần trong anh có hứng thú với… “Di chuyển là hoạt động ưa thích nhất của anh”, Leopold nói, trầm và thoải mái.
“Em có định sớm nhìn anh không thế, công chúa?” Cô hầu như không nhìn vào mắt anh từ khi họ làm tình. Thật xấu hổ. Và cũng quá đáng sợ nữa, nếu cô chịu thú nhận với bản thân. Cô không muốn nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt anh, không muốn nhìn thấy suy nghĩ cô giống như một loại gái điếm hạng sang phi thường.
Dù là theo một cách nào đó cô đúng là như vậy. Rõ ràng là thế. Cô bắt đầu cảm thấy hơi buồn nôn. Ai mà biết làm đàn ông hạnh phúc lại đáng buồn thế này chứ? “Này”, một tiếng gầm nhẹ vang lên bên tai cô và một bàn tay mạnh mẽ kéo mặt cô lại. Leopold đang cau mày nhìn xuống cô.
“Em đang nghĩ về cái gì vậy?” “Không có gì”, cô nói nhanh. Anh hôn cô, nhanh và dữ dội. “Nói cho anh đi.” “Không”, cô không thể kể cho anh. Anh sẽ nghĩ cô bị điên mất. Có khi anh còn cười cô nữa ấy chứ. “Cô nàng nganh ngạnh.” Với một động tác nhanh gọn, anh bế cô lên tay và bắt đầu đi qua các tảng đá.
“Anh đang đi đâu đấy?”, cô thở dốc, níu lấy cánh tay anh. “Em thích đi bộ hơn. Em muốn mặc đồ lại ngay bây giờ. Đồ của em!” Cô ngoái lại. “Chúng ta đã bỏ váy lót của em lại trên tảng đá rồi.” “Chúng ta không cần nó đâu”, anh nói, trèo ra khỏi dòng sông. “Em cần nó!”, cô nói một cách căm phẫn.
“Anh có thể đặt em xuống không? Em phải đi nhặt đồ.” Anh đặt cô ngả lưng xuống thảm cỏ mềm, theo cô nằm xuống nhanh đến mức Eleanor gần như không vặn người nổi một cái trước khi cơ thể anh trùm lên mình. “Em đã nói chúng ta nên di chuyển mà”, anh nhắc nhở cô. Giờ thì đã rõ anh đang nghĩ tới loại di chuyển nào trong đầu rồi.
“Không, cám ơn anh”, Eleanor nói, mỉm cười nhưng kiên quyết. Cô đã phát ngấy việc trở thành cô gái điếm ưa thích của tất cả mọi người rồi. Anh gần như đã thả cho cô dậy nhưng rồi đột ngột lại đẩy cô nằm xuống. “Không.” “Không à?” “Em sẽ phải nói ra điều gì không ổn đang diễn ra trong cái đầu kia không thì anh sẽ không bao giờ thả em về ngôi nhà kia đâu.
Anh sẽ giữ em lại đây.” Cô cười khúc khích. “Giữ em lại đây á? Ở bờ sông sao?” “Chính xác.” Anh không phải dạng đàn ông dễ đổi ý. Và sau cùng thì nó cũng chẳng thật sự quan trọng lắm. Nên cô cứ thế bộc bạch hết ra. “Em biết rằng mình khác các quý cô khác. Và trong một số mặt em thấy biết ơn, nhưng trong những mặt khác thì nó có vẻ khá mệt mỏi.” “Khác biệt trong những mặt nào thế?”, anh thả cô ra và lăn người sang bên, cầm lấy quần anh trên một tảng đá.
Đôi mắt xám của anh thậm chí chẳng hề tỏ vẻ thương cảm. Anh không phải típ đàn ông biết thương cảm. “Anh đã nói rằng em không phải gái điếm Babylon nhưng thỉnh thoảng em cảm thấy mình như thế.” “Thật à?” Điều đó hấp dẫn anh. Nhưng cô cũng nhìn thấy cả vẻ thích thú trong ánh mắt lóe lên dưới hàng lông my của anh.
Thật không công bằng khi một người đàn ông lại mang hàng my dày, sẫm như vậy khi mà cô phải tô bột đen lên long my mình. “Em không thể miêu tả được điều đó”, cô nói một cách chán nản, ngồi dậy. “Em thật sự phải mặc đồ vào đây. Villiers.” Vẻ cau có của anh có uy lực đến mức cô rúm hẳn người lại.
Anh lại quăng quần của mình xuống. “Em xin lỗi”, cô nói sau khi ngừng lại một lần nữa. “Leopold.” “Lúc nào cũng là Leopold hết nhé, Eleanor. Không bao giờ là Villiers cả, đối với em.” “Leopold”, cô nói một cách dịu dàng, “anh sắp cưới một người phụ nữ khác. Và em sắp cưới Gideon.” Anh nằm xuống và kéo cô lên người mình.
Anh nóng đến mức cô không tự chủ mà rùng mình. “Vậy hãy nói cho anh nghe xem em đang nghĩ cái quái gì”, anh gầm lên. “Nói cho anh rồi chúng ta sẽ ra đi và sống cuộc đời hoàn hảo với những người bạn đời hoàn hảo của chúng ta. Em có nhận ra là chúng ta đều cưới những con người xinh đẹp phi thường không?” Cô cười méo xệch với anh.
“Em đã không nghĩ về nó theo cách đó.” “Đúng vậy đấy. Những cậu bé cô bé vàng, như Shakepeare nói.” “Nó nằm trong một trong những bài Sonnet à? Em chỉ vừa mới đọc chúng lần đầu tiên.” “Không, nó nằm trong một vở kịch. Tất cả những cậu bé cô bé vàng, cũng giống như những đứa trẻ quét ống khói, đều sẽ trở về với cát bụi.
Anh luôn nghĩ đó là một châm ngôn tốt mà một công tước nên ghi nhớ.” “Vậy ra anh xem mình là một trong những cậu bé cô bé vàng à?” “Không nếu xem xét về mặt sắc đẹp.” “Nhưng các công tước đều được coi trọng như vàng”, cô nói. “Em thấy rõ điều đó mà.” “Gạt bỏ tước hiệu đi thì anh cũng cục súc như một đứa trẻ quét ống khói thôi.
Những người như Astley mới mang vẻ quý tộc trên mặt.” “Đó là lý do anh ăn vặn một cách phô trương như thế à?”, Eleanor hỏi. Cô nằm thăng bằng trên cơ thể anh một cách kỳ cục, ngực cô ép vào lồng ngực anh, hai khuỷu tay của cô chống hai bên người anh. Nhưng cô thấy dễ chịu.
“Không”, anh chậm rãi nói. Và rồi: “Có thể. Nhưng vừa nãy em sắp thú nhận nỗi sợ hãi u ám nhất của mình đó là em thật sự là một gái điếm hoàng gia phiên bản công tước. Và anh phải thú nhận là mình thật sự thấy tò mò đấy”. Anh lại đang cười, dù chỉ bằng mắt, nên cô cúi xuống để cắn anh một cái khiển trách, nhưng họ lại bắt đầu hôn và không hiểu sao cô quên luôn sự trừng phạt của mình.
Dần dần cô mới quay lại với bản thân mình từ chốn nóng bỏng, dịu dàng mà những nụ hôn của anh đã đưa cô đến. “Em cảm thấy mình như một gái điếm”, cô nói với anh, chẳng thèm nói thì thầm. “Anh biết không, em đã dụ dỗ Gideon làm tình vào cái năm cách đây đã lâu lắm rồi ấy.
Em đã khiến anh ấy làm việc đó.” “Hẳn là em đã phải làm thế khi cân nhắc đến việc anh ta nghiêm túc coi trọng bản thân như thế. Quá để ý tới hành vi biến một người đàn ông thành kẻ nhạt nhẽo thận trọng”, Leopold nói, đẩy để cô ngồi lên bụng mình. “Anh đang nghe hết sức chăm chú đây, nhưng trong lúc đó, em có cảm thấy muốn dịch về phía sau một tẹo không?” Cô hiểu ra chuyện anh đang nhắm đến và có thể cảm nhận má mình nóng rực lên.
“Anh không biết xấu hổ sao?”, cô hỏi, tò mò chứ không phải trách mắng. “Xấu hổ chẳng liên quan gì đến việc này hết”, anh nói ngay lập tức. “Cứ cảnh báo thêm về bản tính quyến rũ của em đi và trong lúc đó anh sẽ cho em thấy những gì mình đang nghĩ.” “Anh làm em có vẻ ngu ngốc thật đấy?”, Eleanor nói, lấy hai tay che mặt.
Anh kéo tay cô xuống. “Anh không nên lấy nó ra đùa. Em đã ngủ với gã Gideon ghê tởm không sao đo đếm nổi, kẻ mà không nghi ngờ gì đã ghi nhận em là người tạo ra mọi tia lửa đam mê nhen nhóm giữa hai người. Bởi vì như thế thì anh ta có thể khiến mình không cảm thấy có gì đáng trách.” “À thì…”, Eleanor nói.
“Và bằng cách quy cho em tội phá vỡ mọi luật lệ mà hai người đã phá vỡ, anh ta có thể bỏ em đi mà cưới một người khác. Bởi vì em khiến anh ta cảm thấy không thoải mái, Eleanor ạ. Em đam mê dữ dội như thế trong khi cuối cùng thì anh ta chẳng là gì ngoài một cái vỏ trấu khô.” “Anh không được nói thế”, cô phản đối.
“Anh đang nói về hôn phu của em đấy.” Anh làm một cử chỉ thô lỗ. “Và rồi anh đến, và rồi chúng ta như củi khô gặp lửa, hai chúng ta đấy. Nhưng em đo lường anh bằng tro tàn của anh ta, nghĩ rằng anh khen em là cô gái điếm hạng sang trong các giấc mơ.” “Anh đã nói…”, Eleanor thì thầm, cảm thấy mình đỏ bừng hơn cả lúc trước.
“Anh đã nói đó là lần làm tình tuyệt nhất từng có. Anh không hề nói em là người tình tuyệt nhất từng có.” Cô cau có nhìn anh. “Em đang hiểu ra rồi đấy”, anh nói, từ tốn đưa tay lên ngực cô. Cô nhìn xuống tay anh. Chúng to và sẫm màu hơn da cô. Chúng nhào nặn ngực cô, chơi đùa ngực với cô bằng sự hòa trộn chuẩn xác giữa mạnh bạo và dịu dàng.
“Em nên làm gì nào?”, cô hỏi. “Em thật sự thấy tò mò hay rồi sẽ rơi vào hố sâu suy sụp và quyết định rằng mình là cô gái điếm hạng sang tệ nhất Anh quốc?” “Em không phải là gái điếm hạng sang”, cô chỉ ra. “Không. Em là một người phụ nữ cực kỳ gợi cảm với bộ ngực lỗng lẫy nhất vùng trời của Chúa.” Giọng anh đen tối hơn, trầm hơn.
“Em nên làm gì nào?”, cô cố chấp hỏi. “Chạm vào anh”, anh nói, “Em cứ toàn giữ rịt tay trên vai anh.” “Ồ.” Cô đỏ mặt. “Em không nghĩ…” “Em không nghĩ là anh thích được chạm vào bởi vì gã ngốc Astley đó đã nhảy chồm chồm phản đối điều đó. Nhưng anh thì không.
Anh muốn em chạm vào anh ở tất cả mọi nơi.” Đột nhiên tay anh vòng quanh eo cô, bế cô dậy, hạ cô xuống. Cô thét lên nhưng lần này nó đi vào dễ dàng hơn nhiều. Cô thấy mềm ướt. Anh đâm vào cô với một tiếng rên làm một con chim bay ra khỏi bụi cây cạnh người họ. Trong một lúc chẳng ai trong hai bọn họ di chuyển.
Hơi thở của họ thô ráp. “Anh có muốn em chạm vào như thế này không?”, cô nói dùng một ngón tay vẽ vòng trong quanh ngực anh. “Hmm. Nó không kinh khủng nhưng cũng chẳng tuyệt lắm”, anh nói. “Em còn có thể làm gì nữa với cái ngón tay đó nào?” Anh lại đang trêu chọc nên cô cấu quở trách, hơi thở của anh nghẹn lại - và cô học được một điều mới.
Dù vậy anh hồi phục rất nhanh và kéo cô vào chặt hơn, thì thầm, “Còn như thế nữa thì đây sẽ là một màn ân ái cực kỳ ngắn ngủi đấy, công chúa”. Cô không muốn điều đó và cả anh cũng không. Nên anh trao cho cô một trong những nụ hôn khiến cô cảm thấy như thể đang chìm xuống nước và đồng thời cũng như đang bị thiêu trên lửa.
“Anh muốn em liếm khắp người anh”, anh nói khàn giọng bên tai cô. Và anh bắt đầu di chuyển. Mất một phút sau những gì anh nói mới ngấm vào đầu và cô đột nhiên tưởng tượng ra mình quỳ gối trước mặt anh, như trước đó anh quỳ trước cô, khiến anh rên rỉ và kêu thét, như anh đã làm với cô.
“Em sẽ thích điều đó đấy”, cô thì thầm. Các ngón tay anh đang túm chặt hông Eleanor nhưng cô có thể cảm nhận được ngọn lửa đang tăng lên cực kỳ sớm, quá sớm. “Ôi Leopold”, cô nói một cách vô vọng, cào tay qua tóc anh. “Em không thể chạm vào anh ngay bây giờ, em không thể bởi vì…” Nhưng bất kể là cô định nói gì thì nó cũng lạc trong cơn sóng khoái lạc thuần túy, dữ dội.
Cô chậm chap tỉnh lại rồi nhận ra rằng anh vẫn đang ở đó, vẫn đang…cùng cô. “Một gái điếm hạng sang sẽ chẳng bao giờ lên đỉnh trước khách hàng của mình”, Leopold nói vào tai cô. “Và nếu có như thế thì cô ấy sẽ phải lên đỉnh lần nữa, để đền bù.” Cô hẳn sẽ bật cười nhưng cô quá mệt.
“Còn những việc khác mà anh muốn em làm đây”, Leopold nói, giọng anh như một cây roi bằng nhung. Và anh bắt đầu nói cho cô nghe. Thật chi tiết. Cô lên đỉnh hai lần nữa trước khi cuối cùng, anh cũng chịu thừa nhận rằng cô có thể, chỉ có thể thôi nhé, vừa đạt được một chút kỹ năng mà một gái điếm hạng sang thực thụ có.
Nhưng cô không quan tâm bởi vì anh đã thét lên khi lên đỉnh, thét gọi tên cô một cách khiến bản thân cô vứt bỏ mọi nỗi sợ hãi. Cô không phải gái điếm Babylon. “Eleanor”, anh lại nói thêm một lần nữa sau đó. Và ôm cô cực kỳ chặt. Chỉ có thế: “Eleanor”. Thế là đủ.
Công Tước Của Riêng Em Công Tước Của Riêng Em - Eloisa James Công Tước Của Riêng Em