Chương 23
ÂM TRẠNG CỦA HUNTER VẪN KHÔNG khá hơn trong suốt quãng đường ngắn ngủi họ đi về trang trại. Tiffany đặt chân xuống hiên nhà thì mới thấy ông Zachary đang đứng dựa vào cột trụ hiên. Hết nhìn Hunter rồi lại đến nàng, người đàn ông lớn tuổi không có vẻ hài lòng khi thấy họ đi riêng với nhau. Vậy ra chí ít cũng có ai khác ngoài nàng thấy chuyện này không đúng phép tắc sao?
“Mary nhà ta hỏi cô suốt đấy, cô gái,” Zachary cộc cằn bảo Tiffany. “Lên gặp rồi làm quen với bà ấy đi.”
“Vâng thưa ông.”
“Tôi sẽ giới thiệu cô với mẹ,” Hunter đề nghị.
“Cô gái tự lo được,” ông Zachary phản đối. “Cha muốn nói chuyện với con, nhóc.”
Spoiler
“Con sẽ quay lại ngay thôi, Cha,” Hunter nói và đẩy Tiffany vào bên trong, đi thẳng lên lầu. “Chờ đã!” Tiffany la lên khi anh định gõ vửa phòng Mary. “Tôi cần biết là liệu tôi trông có đủ đàng hoàng không, trước khi gặp mẹ anh.”
Anh cười. “Cô đẹp rồi. Thoải mái đi, mẹ tôi không cắn cô đâu.”
“Tôi không nghĩ thế, nhưng ấn tượng đầu tiên—“
Anh nâng cằm nàng lên để soi mặt nàng, rồi giả vờ phủi vài vết bẩn ở má nàng. Nàng biết anh đang giả vờ vì anh làm việc đó rất chậm rãi, rất nhẹ nhàng, hai tay anh gần như ôm mặt nàng, ngón tay anh dường như đang vuốt ve má nàng chứ không phải lau vết bẩn. Hơi nóng bừng lên khắp người nàng. Bị giam cầm trong đôi mắt quá dữ dội của anh làm nàng đờ đẫn đến không thở nổi.
Nàng nghe tiếng Hunter rên lên khi buông tay ra khỏi má nàng. Anh quay đi mở cửa phòng ba mẹ anh, lầm bầm, “Lần tới khi tôi nói trông em ổn thì phải tin luôn đi.”
Đó hoàn toàn không phải là những gì anh đã nói! Anh đã nói nàng đẹp, và làm nàng chao đảo. Nàng lập tức được đưa đến một phòng ngủ lớn. Có quá nhiều ánh sáng tràn vào phòng từ hai bên cửa sổ đang mở rộng, rèm cửa thì đã được kéo lên, làm mắt nàng phải mất một lúc mới quen được. Căn phòng rộng nhưng cũng có nhiều đồ. Tiffany hài lòng thấy bàn trang điểm không phải là thứ gì quá xa lạ ở miền Tây này. Mary có một chiếc bàn khá kiểu cách, và một bàn viết, một bàn ăn nhỏ hình tròn để vợ chồng bà có thể cùng ngồi ăn khi bà đang trong giai đoạn hồi phục. Căn phòng còn có cả giá sách, vài cái ghế tựa, và một cái ghế trông có vẻ êm ái được đặt ngay cạnh giường, chắc là dành cho khách đến thăm Mary.
Mẹ Hunter ngồi dựa lưng vào thành giường, có cả nửa tá gối chèn sau lưng bà. Mái tóc dài màu nâu của bà được bện lại, mỗi bên một bím. Bà mặc váy ngủ ngắn tay màu trắng, dài, khá thoải mái. Thời tiết quá nóng để nằm trong chăn. Ngay cả chân bà cũng để trần. Rose đã nói ông Zachary có một người vợ xinh đẹp. Nhưng nàng thấy bà có nét đẹp khỏe khoắn, góc cạnh chứ không thanh nhã, bà có đôi mắt xanh lơ tuyệt đẹp nữa. Đôi mắt của Hunter.
Hunter đi thẳng đến giường, cúi xuống hôn lên má mẹ. “Con mang Jenny đến cho mẹ đây. Nếu cô ấy có cứng nhắc một chút thì hãy nhớ cô ấy là người miền Đông nhé.”
Anh nói với cái giọng bỡn cợt thường ngày, không thiếu nụ cười kèm theo, nên Tiffany chẳng lấy làm phiền lòng. Mary cũng nhoẻn miệng cười, “Biến đi để mẹ với cô ấy làm quen. Cô ấy sẽ không dè dặt với mẹ đâu.”
Anh chưa ra khỏi phòng thì Mary đã nói, “Ta đã nghe kể về những gì cô làm.” Tim Tiffany lỡ một nhịp cho đến khi Mary mỉm cười, “Zach nói cô đã làm một việc phi thường để sắp xếp nhà dưới ngăn nắp lại. Ta không biết nó bừa bộn đến mức nào, dù đáng ra ta đã phải tưởng tượng ra từ trước, khi Pearl nghỉ quá lâu như thế. Thật lòng mà nói, ta chưa từng nghĩ đến chuyện nhờ người làm thuê giúp việc đó. Ngồi xuống đi, kể cho ta nghe cô đã làm thế nào.”
Tiffany ngạc nhiên thấy sự hồi hộp của mình nhanh chóng phai đi khi Mary thân thiện với nàng đến thế. Nàng mỉm cười, rồi thậm chí còn khúc khích trước khi thú nhận, “Tôi cũng không nghĩ là do tôi. Tôi hỏi những người chăn bò là có thể giúp tôi được không, còn họ thì cười rộ lên, nhưng rồi anh Degan Grant nói là sẽ giúp. Bỗng nhiên tất cả mọi người đều sẵn lòng giúp luôn.”
“À, nghe hợp lý hơn rồi đấy. Anh chàng đó có sức ảnh hưởng mạnh mẽ lắm. Khá lịch sự, ta không thể phủ nhận, nhưng cũng mừng là không còn cần đến anh ta nữa sau khi đám cưới đã xong.”
“Con trai bà sắp kết hôn ạ?”
“Phải. Ta và cô sẽ có rất nhiều việc phải làm để trang hoàng nơi này. Con gái nhà Warren khá giàu có, lớn lên ở chốn phồn hoa đô thị. Nhà ta chỉ hy vọng cô ấy không được nuông chiều hư hỏng đến mức không sống nổi ở đây – À thì, ít nhất là từ phía ta. Những gã đàn ông trong nhà thì nghĩ đến tình huống xấu nhất, nhưng họ chưa nói cái gì tốt đẹp về gia đình con bé cả, nên cũng không lấy gì làm lạ. Cha cô bé chắc chắn cũng mong gặp lại con gái mình lắm.”
Tiffany cố để không tỏ ra ngờ vực. “Ông ấy nói với bà sao?”
Mary chặc lưỡi. “Không nói chuyện với nhau nhiều năm rồi. Chỉ nghe người trong thị trấn đến thăm ta buôn chuyện thôi. Đó là tất cả những gì được người ta đồn thổi qua lại suốt mấy tháng vừa rồi.”
“Bà—lo đến chuyện gây ấn tượng với cô ấy sao?”
“Ôi chắc như quỷ ấy. Ta sẽ đối xử tốt với cô ấy. Có cả tỷ việc phải làm để chuẩn bị đám cưới đấy, cô gái. Nhiều vô kể. Vì vậy ta vô cùng mừng khi có cô ở đây giúp đỡ ta. Vậy cho ta hay vì sao một cô gái trông như cô lại chưa kết hôn thế?”
Rõ ràng không có gì gọi là lòng vòng với Mary Callahan hết. Tiffany bỗng thấy khó chịu với ý nghĩ lừa dối nhà Callahan, vì Mary nghe có vẻ quá hài lòng với đám cưới. Tuy nhiên, một lần nữa nàng vẫn kể lại câu chuyện của Jennifer, đã trở nên quá nhàm chán với bản thân nàng. Nàng thậm chí còn nghiêng về đánh giá của Hunter về mối quan hệ của Jennifer với chồng chưa cưới. Nếu họ thật sự yêu nhau, sao họ không cưới trước đi rồi dành dụm tiền mua nhà sau?
Nhưng Mary làm nàng ngạc nhiên khi nhìn nhận mọi chuyện khác hắn. “Ta vẫn còn nhớ ở miền Đông thì thế nào, mọi chuyện được suy đi xét lại chán chê trước khi quyết định. Có quá nhiều lựa chọn cũng là một vấn đề. Ở Montana này thì ngược lại. Không có nhiều lựa chọn, nên một người đàn ông phải luôn vội vã với lấy cái mình muốn trước khi có người khác cướp đi.”
Nghe như Mary đang nói về hoàn cảnh của Franklin Warren. Đó có phải câu chuyện tình lãng mạn của cha mẹ nàng không? Bị hối thúc từ phía Frank vì nỗi sợ thiếu phụ nữ ở đây? Nàng chưa từng nghĩ đến khía cạnh đó, nàng tự nhắc. Nhưng cũng không lường trước Mary Callahan cũng từ miền Đông đến đây.
“Tôi cứ tưởng bà cũng lớn lên ở đây như ông nhà,” Tiffany nói.
“Ôi không, nhưng Zach cũng không được sinh ra ở đây. Không có ai ngoài những người đào mỏ và người da đỏ sống ở đây thời đó. Cha của Zachary, ông Elijah Callahan là chủ một trang trại ở Florida, còn cha ta là người bán thịt làm ăn với ông ấy, vậy nên chúng ta mới gặp nhau.”
Tiffany ngạc nhiên. Sao nàng lại nghĩ những người này lại ở đây lâu hơn như thế nhiều chứ? Mối thù giữa hai nhà cũng không kéo dài đến thế sao?
“Vậy là thật ra bà chuyển đến đây cùng với chồng luôn?”
“Đúng vậy, và với cha chồng tôi nữa. Vợ chồng ta sống cùng ông. Vợ ông mới mất. Elijah không có lý do gì để sống ở Florida nữa, nên đã ra đi. Mối thù với nhà hàng xóm thật sự là nguyên nhân chính để ông quyết định bỏ đi.”
Mary gần như thì thầm câu cuối, nhưng không phải bà đang nói đến nhà Warren đấy chứ? Vậy sao bà lại nói câu đó với giọng nói bé như thế, như thể Tiffany không nên biết về điều đó? Nhưng nàng muốn hỏi Mary về mối hiềm khích giữa hai nhà, và bà dường như đã gợi mở cho nàng.
Nàng thận trọng nói, “Làm thế nào...thật kỳ lạ, vì anh Cole con trai bà nói nhà hàng xóm ở đây cũng không thân thiện lắm. Nghe có vẻ gia đình bà có dớp về--“
“À, còn tệ hơn thế, nhưng chúng ta đang hy vọng chuyện đó sẽ qua nhanh thôi. À, ta hy vọng thế. Zach thì nghi ngại hơn. Trăm nghe không bằng mắt thấy mà, cô biết đấy. Nhưng làm sao trách ông đấy được, vì bà ấy là người theo chúng ta đến đây và truyền lòng căm thù của mình cho những người còn lại trong gia đình bà.”
“Ai cơ?”
“Mariah Warren. Chưa có ai kể cho cô nghe về mối thù này sao?”
Tiffany sửng sốt, “Tôi đang định hỏi vì tôi gần như đang bị kéo vào giữa cuộc chiến. Ai là Mariah Warren ạ?”
“Người mà Elijah Callahan thật sự yêu. Trước kia bà là Mariah Evans, và họ cùng sống ở Florida. Elijah và Mariah lúc đó sắp cưới nhau.”
“Nhưng họ đã không?”
“Không, rõ là thế.” Mary thở dài. “Đêm trước lễ cưới, bạn thân của Elijah chuốc rượu cho ông ấy say và nghĩ ra trò đùa đặt ông ấy lên giường của một ả điếm, để ông ấy tỉnh dậy và nghĩ mình đã làm điều tồi tệ nhất. Nhưng bà Mariah lại muốn gặp ông ấy đêm đó. Nhiều người cho rằng bà cảm thấy bồn chồn trước lễ cưới, có người nghĩ bà không chờ được đến đêm tân hôn. Bà đã ngồi chờ hàng giờ ở nhà ông Elijah. Cuối cùng bà vào thị trấn để xem điều gì giữ chân ông lâu đến thế. Khi bà bước vào quán rượu tìm ông, mọi người chết sững. Bà cầm khẩu súng trường đòi biết Elijah ở đâu, và có người nói ông ở trên lầu.”
Tiffany thảng thốt. “Bà ấy bắn ông sao?”
“Không phải đêm đó. Lúc đó bà quá sốc. Nhưng bà bắn ông ngày hôm sau khi ông đến để thanh minh. Bà không tin ông chưa làm gì với ả điếm ở quán rượu. Bà chủ giết ông; chỉ không phải là tay súng giỏi nên chỉ làm ông bị thọt. Nhưng nỗi hận tình của bà thì không bao giờ nguôi ngoai. Ngay trong tuần đó bà cưới ngay người đã từng theo đuổi bà, Richard Warren, chỉ để chọc tức Elijah. Và cũng từ đó Elijah ôm mối hờn ghen trong lòng. Phải một thời gian lâu sau đó ông mới kết hôn, nhưng cũng cưới vợ với cùng lý do, để trả đũa Mariah.”
“Sao họ không cho qua chuyện đó đi nhỉ?”
“Cô sẽ nghĩ đến chuyện đó phải không? Như thế là khôn ngoan đấy. Nhưng tình yêu họ dành cho nhau quá mãnh liệt. Vì vậy mà mối hận tình mới sâu sắc đến thế. Ghen tuông có thể biến con người ta thành như thế, cô biết đấy, khi mà yêu nhau nhiều đến thế, và nó day dứt bà ấy suốt cả đời.”
“Vậy sao cả hai gia đình lại cùng đến đây?”
“Elijah cố để gia đình ông cách xa Mariah. Chồng của bà, ông Richard Warren đã mất không lâu sau khi họ cưới nhau, để lại cho bà ba người con, nhưng chỉ mình Frank sống sót đến lúc trưởng thành, và bà gieo lòng căm hận với chúng ta khi nuôi ông ấy lớn lên. Họ theo chúng ta đến đây...à, bà ấy thôi. Công bằng mà nói thì Frank không biết lúc đó mẹ cậu ta định làm gì. Lúc đó bà hơi điên, chắc vậy, khi đi một đoạn đường dài như thế chỉ để kết thúc mọi chuyện với Elijah.”
“Một cuộc chiến thật sự ư? Sao lại thế được?”
“Điều đó có thể lường được. Họ không thể sống với nhau nhưng chết cùng nhau.”
“Do người da đỏ à?”
“Ôi không, người da đỏ trong vùng này chưa từng gây hấn với người da trắng. Họ gần như khá thân thiện, nếu không chúng ta đã không thể dựng nhà ở đây khi ở gần một cọc treo da thú đâu.”
“Vậy vì sao ông Elijah và bà Mariah lại chết?”
“Họ bắn vào nhau.”
Chỉ Một Tình Yêu  Chỉ Một Tình Yêu  - Johanna Lindsey