Bố Già epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 24
nh nắng sớm mai Sicily vàng màu vỏ chanh, tràn vào phòng ngủ, Michael tỉnh giấc, cảm thấy làn da nõn nà như lụa của Apollonia áp lên da thịt nó nóng hổi, làm nó cũng tỉnh giấc trong tình yêu nồng thắm của đôi vợ chồng mới. Lần nào cũng vậy, dù đã mấy tháng qua trọn vẹn cho nhau, sau phút ái ân Michael vẫn không ngừng kinh ngạc vì nhan sắc và nhiệt tình của vợ.
Apollonia ra khỏi giường, xuống hành lang, vào phòng tắm. Michael vẫn chưa mặc quần áo, để nắng sớm vờn trên da thịt. Nó châm điếu thuốc, thoải mái nằm nghỉ trên giường. Hôm nay là ngày cuối cùng hai vợ chồng ở lại đây. Ông Trùm Tommasino đã thu xếp để hai đứa chuyển qua vùng ven biển phía Nam Sicily. Apollonia đang mang bầu tháng thứ nhất, muốn về thăm gia đình vài tuần, rồi sẽ tới nơi trốn tránh mới của chồng.
Đêm trước, ông Trùm Tommasino rủ Michael ra ngồi ngoài vườn, sau khi Apollonia đi ngủ. Ông có vẻ lo lắng, mỏi mệt. Ông thú thật là rất áy náy cho sự an toàn của Michael. Ông bảo:
– Cuộc hôn nhân đã làm anh bị lộ, vậy mà tôi ngạc nhiên thấy ông già anh chưa thu xếp cho anh đổi chỗ ở. Lúc này tôi lại đang có rắc rối với đám Thổ ở Palermo. Tôi đưa ra những thỏa hiệp để chúng được đớp nhiều hơn cả những gì chúng đang hưởng. Nhưng có mấy thằng điếm thúi muốn ăn hết, hưởng hết. Thật không thể nào hiểu nổi lũ này. Chúng đã chơi tôi mấy vố, nhưng dễ gì thịt được tôi. Chúng phải biết đừng coi tôi rẻ quá. Nhưng cái rắc rối đối với mấy thằng ranh này là chẳng biết phải quấy là gì, vục được mồm xuống giếng là chúng muốn nốc cạn bằng hết.
Ông cũng cho Michael biết hai thằng chăn cừu Fabrizzio và Calo cùng đi với nó để bảo vệ, bằng cái xe Alfa Romeo. Ông nói lời tạm biệt với
Michael, vì sáng sớm mai, Ông bận việc đi Palermo. Michael không kịp chào cụ Taza, tối đó cụ mắc đi du hí bên Palermo.
Michael biết ông Trùm Tommasino đang có rắc rối thật. Đảm bảo vệ súng ống cùng mình, vòng vòng tuần tiễu quanh biệt thự cả đêm. Mấy thằng chăn cừu thân tín, kè kè khẩu lupara luôn túc trực trong nhà. Bản thân ông Trùm cũng luôn đeo súng đạn, và cặp kè một thằng bảo vệ.
Mặt trời đã lên cao, Michael dụi tắt điếu thuốc, mặc vào bộ quần áo lao động, đội lên đầu cái mũ lưỡi trai, giống như đa số đàn ông ở Sicily. Vẫn để chân trần, nó đến dựa cửa sổ, ngó xuống thằng Fabrizzio đang ngồi trên ghế, trong vườn, tay vuốt tóc. Michael huýt sáo. Thằng Fabrizzio ngước lên. Michael nói lớn:
– Đem xe ra đi. Năm phút nữa tao xuống. Thằng Calo đâu?
Fabrizzio phanh ngực áo. Cái hình xăm xanh đỏ trên ngực nó lộ ra, nó nói vọng lên:
– Nó đang uống cà phê trong bếp. Bà xã cậu có đi cùng không?
Michael liếc xéo thằng chăn cừu. Mấy tuần nay, coi bộ thằng này chú ý tới Apollonia hơi bị nhiều. Chẳng lẽ nó dám tính chuyện chàng màng vợ của bạn ông Trùm. Ở cái đất Sicily, léng phéng kiểu đó là đâm đầu vào cửa tử.
Michael lạnh lùng nói:
– Không, cô ấy về thăm nhà trước rồi sẽ tới sau.
Nó đứng nhìn thằng Fabrizzio vội vàng ra gara để lấy xe.
Khi Michael xuống phòng tắm, không thấy Apollonia. Chắc cô bé vào bếp, tự tay làm món ăn sáng cho chồng, để chuộc lỗi không cùng đi với nó.
Michael vào bếp, mụ Filomena bưng cà phê cho nó, lí nhí chào tạm biệt.
Nó bảo sẽ chuyển lời của mụ tới Bố Già. Mụ gật.
Calo thò đầu vào bếp, nói:
– Xe sẵn sàng rồi. Để tôi xách hành lý cho cậu. Michael bảo:
– Khỏi, để tôi xách. Cô Apollonia đâu? Calo toét miệng cười:
– Đang ngồi ngoài xe, khoái đạp ga lắm. Chưa qua Mỹ mà đã giống Mỹ lắm rồi.
Chưa bao giờ nghe nói phụ nữ nông thôn Sicily lại đi học lái xe hơi, nhưng Michael thỉnh thoảng vẫn cho vợ tập lái loanh quanh trong biệt thự. Tất nhiên nó phải ngồi kế bên, vì con bé luôn đạp nhầm ga thay vì đạp thắng.
Michael bảo Calo gọi thằng Fabrizzio ra xe chờ sẵn, rồi lên phòng ngủ lấy hành lý. Nó nhìn qua cửa sổ, thấy cái xe đậu trước hiên, chứ không đậu trước nhà bếp. Apollonia đang ngồi sau tay lái, cô bé táy máy như đứa trẻ đang chơi đùa. Thằng Calo đang xếp mấy giỏ đồ ăn lên đằng sau. Michael bực mình thấy thằng Fabrizzio đang lách mình qua khỏi cổng. Giờ này mà nó còn đi chỗ đâu vậy kìa? Thấy thằng Fabrizzio lén lút nhìn lại phía sau, Michael nghĩ phải chỉnh cho thằng này một trận mới được. Nó xuống nhà bếp chào mụ Filomena lần cuối và hỏi xem bác sĩ Taza đã dậy chưa. Mu láu lỉnh bảo:
– Gà trống già làm sao có thể đón mặt trời được. Cả đêm qua ông ấy ở Palermo mà.
Michael cười lớn. Nó bước ra lối đi trước nhà bếp, hương hoa chanh ngọt ngào phả vào cái mũi tắc tị của nó. Apollonia ngồi trên xe cách nó chừng mươi bước. Cô vẫy tay ra hiệu cho chồng cứ đứng đó, để cô lái xe lại đón. Thằng Calo đứng cạnh xe, cười cười, vung vẩy khẩu lupara. Không thấy bóng dáng thằng Fabrizzio đâu. Ngay lúc đó, như có linh tính, trong trí
Michael mọi việc thật rõ ràng, nó gào lên: "Đừng! Đừng!", nhưng tiếng gào của nó chìm trong một tiếng nổ kinh hồn, vừa khi Apollonia mở công tắc xe. Cánh cửa nhà bếp tan ra từng mảnh, thân hình Michael bị quăng xa ba, bốn mét dọc theo tường. Mái đá đổ ầm ầm lên mình, lên đầu nó. Nhưng nó còn đủ tỉnh táo để thấy chiếc xe chỉ còn lại bốn cái bánh dính vào cái sườn xe bằng sắt.
Michael tỉnh lại trong căn phòng tối với những âm thanh rì rầm nho nhỏ chung quanh. Giống như bản năng của con thú bị thương, nó giả bộ như chưa tỉnh cho đến khi có người lên tiếng: "Cậu ấy tỉnh lại rồi." Có ánh đèn bật lên, ánh sáng của nó như tia lửa trắng rọi vào mắt, làm Michael phải quay mặt đi. Nó cảm thấy nặng nề, tê dại. Rồi nó thấy mặt bác sĩ Taza đang cúi xuống. Ông nhẹ nhàng bảo: "Tôi khám một chút nữa, rồi tắt ngay." Ông đang rọi cái đèn pin nhỏ như cây viết vào mắt Michael. Rồi ông quay sang nói với một người khác trong phòng:
– Cậu ấy sẽ không sao đâu. Anh nói chuyện với cậu ấy được rồi đấy.
Bây giờ Michael đã nhìn rõ, đó là ông Trùm Tommasino đang ngồi trên ghế, sát bên giường. Ông ta hỏi:
– Michael, anh có thể nói với tôi không? Hay muốn nằm nghỉ? Michael đưa tay ra dấu, ông Trùm hỏi:
– Có phải chính thằng Fabrizzio đem xe ra khỏi gara không?
Michael không hiểu sao nó lại nhếch mép cười. Một cái cười lạnh lẽo thay lời xác nhận.
Ông Trùm lại bảo:
– Thằng Fabrizzio biến mất rồi. Anh đã ngất đi, mê man gần tuần nay. Anh biết không Michael, mọi người đều tưởng là anh chết rồi, vì vậy, bây giờ anh đã được an toàn. Chúng nó đã thôi lùng kiếm anh. Tôi đã báo tin
cho ông già, và ông cũng đã trả lời. Chẳng bao lâu nữa, anh sẽ trở về Mỹ. Trong thời gian chờ đợi hãy tịnh dưỡng ở đây. Đây là trang trại của tôi trên núi. Vì tưởng anh chết rồi, nên tụi ở Palermo đã làm hòa với tôi. Thì ra chúng làm bộ như định giết tôi, thật ra chúng làm vậy để dễ bề tìm tung tích để khử anh. Anh chỉ cần biết vậy thôi, mọi chuyện khác để tôi lo. Bây giờ thì tịnh dưỡng cho mau hồi sức.
Lúc này Michael nhớ lại tất cả. Nó biết vợ nó chết rồi. Thằng Calo cũng chết rồi. Nó nghĩ tới người hầu già trong bếp khi đó, không nhớ nổi bà ta có cùng bước ra ngoài với nó không? Nó thì thào hỏi:
– Còn bà Filomena?
Ông Trùm Tommasino lặng lẽ bảo:
– Bà ấy không sao, chỉ đổ máu mũi vì sức ép thôi. Đừng lo. Michael ráng nói:
– Còn thằng Fabrizzio. Bảo đám chăn cừu của chú, thằng nào nộp Fabrizzio cho cháu, sẽ được thưởng cánh đồng chăn nuôi tốt nhất Sicily.
Thấy Michael nói năng tỉnh táo, chú cháu cụ bác sĩ thở dài nhẹ cả người. Ông Trùm Tommasino với tay rót ly rượu, ngửa cổ lực cái một. Cụ Taza thì lơ đãng nói:
– Này, thế là anh góa vợ rồi. Ở Sicily đàn ông góa vợ trẻ là hiếm lắm đấy.
Ông cụ cứ làm như điều "đặc biệt" này có thể an ủi, làm nó bớt buồn nhiều lắm.
Michael ra dấu cho Trùm Tommasino ghé sát miệng nó, rồi nó thì thầm:
– Nói với bố cháu hãy đưa cháu về. Nói với bố cháu, cháu ước ao làm con của ông.
Nhưng cũng phải mất một tháng để nó bình phục hẳn và thêm hai tháng để thu xếp giấy tờ, thủ tục, rồi Michael bay từ Palermo tới La Mã, từ La Mã bay thẳng qua New York. Suốt thời gian đó không thấy dấu tích của thằng Fabrizzio ở đâu.
Bố Già Bố Già - Mario Puzo Bố Già