Chương 24: Đậu Khô Ngũ Vị Hương Đút Cho Con Nhện
iểu đạo sĩ một lần nữa giấu ta trong hà bao đi ra, cảm giác lại nhìn thấy sắc trời thực sự là…
Khó có thể hình dung.
“Này Lý Kha, ta có chuyện này không rõ. Các sư thúc sư bá chữ lót là Thanh của ngươi, chẳng lẽ không phát hiện ra yêu khí trên người ta sao? Chúng ta cứ đi như vậy có được hay không a?”
“Ngươi đừng sợ, mặt trên hà bao này thêu vào bùa chú, đan dược này bạc hà này thoại mai (1)này cất vào đều không lộ ra ngoài một chút mùi nào, cho nên ngươi đương nhiên cũng sẽ không bại lộ.”
“Ồ.. Thì ra đây là túi đồ ăn vặt của ngươi à?”
“Ừ, đây là Thanh Vân sư thúc tặng cho ta,” Lý Kha hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt: “Ta cũng chưa dùng được mấy lần, không có gì để cất vào cả.”
“Đúng rồi, trên Thục sơn cũng không có siêu thị, mua không được đồ ăn vặt gì…”
“Siêu thị?”
“Ừm, tiệm tạp hóa.” Nhập gia tùy tục đổi sang cách nói của nơi này.
“Thanh Vân sư thúc biết chế mứt kẹo, trên Thục sơn cũng có cây ăn quả, Thanh Vân sư thúc ướp mứt hạnh, mứt táo, quả dại khô, hương vị đều phi thường ngon.”
“Thật không? Ta cũng có một đồng môn, kêu Tam Lục, mật nàng cất đặc biệt ngon, bất quá ta chưa từng thấy nàng làm mứt kẹo mứt hoa quả, lần sau bảo nàng làm chút, hì hì… Tam Thất hẳn là sẽ hái cánh hoa cùng với trái cây, chờ sau này ta trở lại liền có lộc ăn.”
“Tam Lục Tam Thất?” Lý Kha hỏi? “Là gọi theo hàng thứ sao? Vậy ngươi thứ mấy?”
Ta nhất thời không kịp kìm lại, buột miệng nói: “Tam Bát.”
“Tam Bát? Tam Bát thật ra rất thuận, không dễ quên.”
“Ợ…”
Ta cơ hồ muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình!
Làm sao vẫn là nói lỡ miệng!
Tam Bát Tam Bát, thực sự là… thực sự là! Ô, vốn đã có rất nhiều người gọi như vậy rồi, đồng môn, còn có Ngao Tử Hằng, còn có phượng hoàng, bây giờ ngay cả tiểu đạo sĩ cũng gọi như vậy!
Ta không cần a!
“Ngươi vẫn là gọi ta… Đào Hoa đi, hoặc là gọi thẳng ta con nhện là được rồi, ta không ngại…” Biểu tình của ta nhất định dị thường nhăn nhó, thanh âm cứng ngắc. Tiểu đạo sĩ không biết là thực sự không hiểu hay là giả bộ không hiểu, cười cười nói: “Tam Bát dễ gọi, còn thân thiết, sau này ta vẫn gọi ngươi Tam Bát.”
Ta thật sự… rất muốn, rất muốn giết người!
“Xuỵt.” Tiểu đạo sĩ nhấc tay, tay áo che ta lại, ta vội vàng trượt vào chỗ sâu trong hà bao.
“A? Tiểu Kha? Ngươi, ngươi đi ra?”
“Đúng vậy, Thanh Thuật sư thúc.”
“Ngươi thật đúng là… đúng là, đã thế còn nhanh như vậy sao xong kinh rời khỏi Vô Ưu các! Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên a! Qua nhiều năm như vậy, trong môn ta không có tiền bối hay đồng môn nào có thể nhanh như thế hoàn thành rời đi! A, ngươi mau đi theo ta, ta mang ngươi đi gặp Thanh Liên sư huynh! Hắn mà biết nhất định cực kỳ cao hứng a…”
“Thanh Thuật sư thúc, ta nghĩ trước tiên đi bẩm báo sư phụ, cáo lỗi, lại đi gặp Thanh Liên sư bá, có thể chứ?”
“A, đây là đương nhiên, đương nhiên phải trước đi nói cho sư phụ ngươi biết, mau mau, ta đi cùng ngươi!”
“Thanh Thuật sư thúc, hôm nay là ngươi đến Vô Ưu các canh giữ đi? Bây giờ thời gian không còn sớm, ngươi trước tiên lên đi, ta đi gặp sư phụ, rồi sẽ đi gặp Thanh Liên sư bá, cũng không thể làm lỡ chính sự của ngươi.”
“A, đúng đúng, ngươi xem ta, cũng cao hứng đến hồ đồ! Được được, vậy ta đi lên, tự ngươi đi thôi.”
Tiếng bước chân của hắn nhẹ nhàng đi xa, ta nhỏ giọng hỏi Lý Kha: “Ai, Vô Ưu các buổi tối không có người trông coi sao? Ngày hôm qua ngươi tình hình không bình thường, ta kêu lớn tiếng như vậy, cũng không có người đến…”
Lý Kha thấp giọng nói: “Buổi tối hẳn là cũng có người canh giữ… Trước không nói cái này, ta phải đi về gặp sư phụ.”
Ta vẫn là cảm thấy rất buồn ngủ, nhỏ giọng nói: “Vậy ta lại ngủ một hồi, đêm qua lăn qua lăn lại quá lâu.”
“Được, vậy ngươi ngủ đi.”
Trong hà bao cũng không cảm thấy thông khí không thoải mái, hơn nữa rất giữ ấm, ta ngáp một cái, mơ hồ nghe tiểu đạo sĩ nói chuyện với người khác, người không giống, thế nhưng khẩu khí tựa hồ cũng rất kinh ngạc, tựa hồ Lý Kha kết thúc cấm đoán nhanh như vậy đích thực là vô cùng kiệt xuất, rất ưu tú.
Nhưng là nguy hiểm đáng sợ Lý Kha trải qua đêm qua, dường như lại không ai hỏi qua.
Giữa đồng môn đạo sĩ, dường như còn không có thân thiết bằng yêu quái chúng ta đâu.
Ừ, nhớ lại kiếp trước, ta có một bạn học tiến vào trường cấp ba trọng điểm, lúc gặp mặt nói chuyện, nàng thường xuyên nói, cạnh tranh gay gắt, căn bản không có bạn bè tri kỷ gì. Mỗi người đều ngầm ra sức chăm chỉ, nhưng trước mặt người khác lại không biểu hiện ra ngoài. Bản thân biết gì đó không muốn dạy cho người khác, đương nhiên, người khác cũng là giấu giếm như vậy.
Thục sơn có nhiều môn phái như thế, bên này với bên kia nhất định cũng tồn tại tranh giành và cạnh tranh chứ? Trong môn Lý Kha bọn họ nhiều đạo sĩ như vậy, giữa mọi người với nhau, có thể cũng tồn tại loại tình huống này.
Ờ, thật ra đây cũng không có gì ngạc nhiên.
Trong Đào Hoa quan cũng không phải là hòa hợp êm thấm…
Đấu tranh sinh tồn, người thắng làm vua, đây cũng không có gì kỳ quái.
Đây chính là một thời đại kẻ mạnh nắm giữ quyền thế địa vị, kẻ yếu chỉ có thể bị giẫm đạp khi dễ…
Thực tàn khốc, thực chân thật…
Ta ngủ mơ mơ màng màng, dường như nghe được sư phụ của tiểu đạo sĩ đang nói cái gì, thanh âm của hắn rất dễ nhận ra. Sau đó tựa hồ còn nghe được thanh âm của Thanh Liên đạo sĩ kia.
Sau đó ta thực sự ngủ say.
Ưm, rất thơm… thơm ngào ngạt…
Ta bản năng hé miệng, có thứ gì đút vào trong miệng.
A, cái này, ăn rất tươi rất ngon.
Ta mở mắt ra, tiểu đạo sĩ đang cầm một đĩa đậu phụ khô ngũ vị hương nhỏ, không cần hỏi, vừa rồi đút cho ta khẳng định là cái này.
“Ăn ngon!”
“Ừ, ăn chút nữa.”
“Trên núi các ngươi còn có đồ ăn này a?”
“Ngươi sẽ không cho rằng chúng ta đều là ăn gió uống sương đi?”
“Nhưng là ở Vô Ưu các ngươi không phải đều là tịch cốc sao?”
“Đấy là cấm đoán, bị phạt không giống.”
“À há, lại thêm miếng nữa.”
Hắn cười lại nhón lấy một miếng cho ta.
“Ưm, nước sốt không tồi.”
Ta ăn hơn phân nửa miếng, tiểu đạo sĩ cười mỉm nhìn ta: “Vóc dáng ngươi bé xíu, sao ăn nhiều như vậy?”
“Hì, chút thôi mà.” Ta hỏi hắn: “Thế nào? Cấm bế quan xong rồi, về sau còn bị phạt nữa hay không?”
“Vậy đương nhiên là không.”
“Đúng rồi, ta khi nào thì có thể đi a?” Ta vẫy vẫy chân, ý bảo hắn bưng cái khay đi. Ở trong Vô Ưu các hơn nửa năm như thế, giữa chúng ta đã là phi thường ăn ý, không cần nói cũng biết đối phương muốn làm gì: “Kỳ thực chỉ cần không bị những người khác phát hiện, ta có thể tự mình đi, không cần lại làm ngươi thêm phiền toái.”
Lý Kha buông khay xuống, cầm cái khăn lau tay: “Ngươi thật sự là ngu ngốc a, ngươi cho là xuống núi dễ dàng như vậy? Thục sơn nếu như một chút cấm chế cũng không có, còn không phải ma quái yêu vật gì đó đều chuồn lên núi mất rồi? Ngươi tạm thời yên tâm đợi, mấy ngày nữa sư phụ không còn chăm chú nhìn lúc ta luyện công nữa, ta đưa ngươi xuất sơn môn.”
“Nha,” ta gật gật đầu: “Vậy nơi này xuống núi, cách Đào Hoa quan có xa lắm không? Đúng rồi, ngươi nếu có thể giúp, thì vẽ cho ta lộ tuyến đồ đi, ta cho tới bây giờ còn chưa từng tới nơi xa như vậy đâu, cũng không biết làm sao hồi Đào Hoa quan.”
“Ừm, Đào Hoa quan từ đây đi hướng tây nam, cách xa ngàn dặm, ngươi muốn dựa vào chính mình đi về, vậy cũng rất vất vả.”
Ta tán thành gật đầu… Đích xác a, ngàn dặm, vừa nghe chân ta liền run rẩy nhũn ra.
“Lý Kha a, chúng ta có thể thương lượng một chút hay không… Ta có chuyện này muốn cầu ngươi. Ngươi cũng biết, ta đạo hạnh quá ít, chưa từng học bản lĩnh gì, phòng thân tự vệ cũng có vấn đề. Ngươi nếu có thể, ừm, nếu có thể chỉ điểm sơ sơ cho ta một chút, không cần quá nhiều, để cho ta sẽ không vừa ra khỏi cửa liền bị đại yêu quái ăn… Ta chính là nói nói, nếu không thể cũng đừng miễn cưỡng.” Ta nói chừng mực đúng lý hợp tình,
“Vậy không thành vấn đề.” Hắn đặt ta trên vai, nghiêng đâu nhìn ta: “Tuy rằng tâm pháp và kiếm pháp này đó của Thục sơn không thể truyền cho ngươi, nhưng là làm sao đối phó yêu quái, ta có thể dạy ngươi. Còn có, ta có thể chuẩn bị cho ngươi một số bùa chú, ngươi có thể mang theo phòng thân.”
Hắn đáp ứng vui vẻ như vậy ta thực sự bất ngờ: “Vậy thì thật sự đa tạ ngươi.”
Chú thích
(1) thoại mai: tên gọi để chỉ chung một số loại thực phẩm của người Trung Quốc trong đó có mai mơ ngâm với đường, muối và một số loại thảo dược khác như cam thảo ↑
Bàn Ti Động 38 Hào Bàn Ti Động 38 Hào - Vệ Phong