Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 23
N
àng đang nghĩ thế, cánh cửa bật mở và Joe bước vào. Mary đã ra đi trước đó chỉ vài phút. Chắc chắn nàng đang còn đâu đó trong tòa nhà. Có lẽ nàng vẫn còn trong thang máy. Sau khi từ cửa sổ quay lại, Judith nhìn chàng và nghĩ, chắc chàng đã trông chừng cửa phòng từ cuối dãy hành lang. Ở đây có những dãy hành lang dài.
“Bà ấy đã nói gì với em thế?”.
Judith nghĩ, suốt thời gian vợ chàng đang ở đây với mình, chắc chàng đã ẩn mình ở một khung cửa nào đó dọc hành lang, thắc mắc xem nàng đã nói gì.
Mẫu báo cáo hiếp dâm, cùng với những trang ghi chú mà Judith đã ghi trên một tập giấy được luật pháp qui định, đang nằm trên mặt bàn giấy. Nàng nhặt lên và liếc qua như để hâm lại ký ức nàng. Nàng không cần phải làm thế. Nàng nhớ từng từ một. Nàng đặt những tờ giấy này vào trong một phong bì hồ sơ và kẻ chữ MARY HEARN trên nhãn. Nàng đặt phong bì hồ sơ lên trên những bì hồ sơ tương tự bên cạnh bàn giấy.
“Cho anh biết bà ấy đã nói gì đi”.
Judith nghĩ đến ông Katz đang ngồi ngoài cửa. Ông ta nghĩ như thế nào về chuyện đi và đến như điên cuồng của gia đình Hearn này nhỉ? Đối với một người được coi là quá cẩn thận trong những lần xuất hiện, chắc chắn sáng nay Joe đã không nghĩ đến bản thân mình. Đây là phương thức cho những lời đồn đãi bắt đầu, nàng tự nhủ.
“Anh có quyền biết đấy”.
Judith với lấy bì hồ sơ của Mary. Nàng lại liếc những trang giấy và tự hỏi phải trả lời như thế nào. Nàng nghĩ, vợ anh đã bảo em đừng kể cho anh nghe về chuyện Loftus. Bà ấy cố gắng giữ cho anh khỏi bị đau đớn. Bà ấy bảo rằng nếu anh biết được, điều ấy sẽ làm anh tổn thương. Bà ấy cố gắng bảo vệ anh.
Nhưng Judith chẳng nói gì với Joe cả về điều này. “Theo vợ anh”, nàng nói, như thể đang đọc từ bì hồ sơ, “Bà ấy đã không làm tình với Loftus trong ngày ấy. Bà ấy vẫn ăn mặc đầy đủ lúc kẻ tấn công đến cửa”.
“Anh có thể xem được không?”
“Không”.
Đầu Joe đang gật gù, nhưng đôi mắt chàng đã hạ xuống sàn nhà. Chàng hỏi, “Cuộc tình của họ đã diễn tiến bao lâu rồi? Bà ấy có cho em biết không?”
Vợ anh vào trong phòng khách sạn ấy là để tìm cách trừng phạt anh đấy, Judith nghĩ thế. “Theo bà ấy”, Judith miễn cưỡng nói, “Đấy là lần đầu tiên”. Nàng nhìn phản ứng của Joe.
Vẻ mặt chàng là - thế nào nhỉ? Bớt căng thẳng ư? Bắt đầu vui ư? “Còn em?” Chàng nhiệt tình hỏi và tia nhìn của chàng đưa lên. “Em có tin bà ấy không?”
Có một hàng tủ hồ sơ bằng gỗ dọc tường của văn phòng nàng. Judith mang chồng hồ sơ đến tủ khóa lại. Một câu trả lời chỉ độc một từ cộc lốc đang dâng lên, nhưng đó là câu trả lời quyết định, và cuộc đời nàng, cả thế giới của nàng, hình như đang tùy thuộc vào đó.
“Không”, nàng đáp.
“Em không tin bà ấy ư?”
Đối với Judith sự đau khổ trong giọng nói của chàng không nhầm lẫn được. “Em đã bảo không. Anh không nghe em nói à?” Nàng xoay lại và đối mặt với chàng, chàng trông có vẻ thực thảm hại như nàng đã mong đợi. “Làm sao anh có thể hỏi được một câu như thế nhỉ?” Nàng hỏi. “Làm sao em phải biết bà ấy có nói thật hay không nhỉ?”
“Tối nay anh sẽ gặp em được không?” Joe lẩm bẩm sau một lúc.
“Tất nhiên, sao lại không nhỉ?”
Chàng lại nhìn đăm đăm xuống sàn nhà.
“Bây giờ em nghĩ rằng anh nên đi đi”, Judith nói một cách quả quyết. “Em phải đến tòa án trong mười phút nữa và có một việc em phải làm trước ở đây.” Rồi nàng tiễn chàng ra khỏi văn phòng.
o O o
Mary lái xe thẳng về nhà. Joe cũng thế. Chàng chỉ đi sau nàng vài cây số thôi. Nàng vội vào nhà bếp, đặt ví tay xuống mặt quầy và lập tức trố mắt nhìn về phía điện thoại. Nó có reo trong lúc nàng vắng mặt hay không? Chắc thế. “Không được đáp rằng không đấy”. Nhưng hắn sẽ gọi lại. Nếu hắn muốn lấy tiền, hắn phải gọi lại. Nàng thay quần áo, tự pha trà lấy và tiếp tục chờ đợi. Dường như sự cảnh giác của nàng đã không bao giờ bị đứt đoạn. Cuộc phỏng vấn ở chỗ Judith Adler đã làm nàng run rẩy, nhưng điều ấy đã qua, bây giờ nàng đang thoải mái. Nhưng sự thoải mái chỉ thật sự khi nào điện thoại reo thôi. Nàng không biết nàng có thể đứng được bao lâu nữa. Kẻ hành hạ nàng ở đâu và tại sao hắn không làm cho xong điều ấy nhỉ?
Chuông điện thoại bỗng reo lên. Nàng chộp lấy ống nghe, hầu như muốn kéo cả chiếc máy ra khỏi tường. Nhưng đấy không phải là George Lyttle. Đấy là Loftus.
“Tôi phải gặp bà đấy”.
“Ông điên à? Gọi tôi ở đây à? Giả sử chồng tôi ở nhà thì sao?”
“Bà không hiểu”. Nhưng từ sự kinh hoàng trong giọng nói của chàng, nàng hiểu rõ. “Tôi phải gặp bà”.
Hắn đã gọi Loftus, Mary nghĩ thế. “Ở đâu?” Nàng hỏi.
Họ quyết định tại bờ bể của thành phố - hoặc nói đúng hơn là Mary quyết định. Loftus có vẻ gần như quẫn trí và ngay cả quyết định này chàng cũng giao lại cho nàng. Nàng nhặt ví tay, chìa khóa lên và đi ra cửa sau.
Khi Joe về, mười phút sau, thấy nhà vắng, chàng đi xuống hầm. Chàng đi thẳng ngay đến chỗ chiếc máy thâu băng hoạt động theo tiếng nói mà chàng đã gắn vào điện thoại của họ. Đã nhiều ngày chàng chưa kiểm tra lại chiếc máy này; chàng đã quên rằng nó có ở đấy. Trong đầu chàng, vẫn còn âm vang những câu nói - đặc biệt hai câu thôi - khi sáng, một của chàng và một của Judith.
“Em có tin bà ấy không?”
“Không”.
Chàng ấn nút “reverse”, cuộn băng quay lui kêu rít lên. Rồi chàng ấn nút “play” và cuộn băng bắt đầu chạy tới. Chàng mang ống nghe vào.
Một đoạn băng rất dài đã được dùng hết. Chắc có gì trên đấy. Chàng chỉ lắng tai nghe những giọng nói đàn ông thôi. Chàng cứ ấn nút lướt tới, lược bớt các câu chuyện đầy đủ. Vừa rồi Mary đã nói chuyện với mẹ nàng, em gái nàng, Billy và những bà nội trợ khác.
Cuối cùng chàng nghe đến cuộc nói chuyện mới nhất trên cuộn băng và lúc chàng lắng nghe, chàng ấn đốt tay vào mắt chàng. Đối với chàng đây là câu chuyện đáng nguyền rủa nhất có thể tưởng tượng được.
“Tôi phải gặp bà đấy”.
“Ông điên rồi à? Gọi tôi ở đây à? Giả sử chồng tôi có ở nhà thì sao?”
Joe lắng nghe cho đến lúc họ đã đồng ý gặp nhau tại bờ bể của thành phố, rồi tắt máy. Chàng đi ra và vào trong xe. Đến bờ bể chàng đậu xe cách đường trong rừng cây thấp mọc phía sau những đụn cát, để xe của chàng khỏi bị phát hiện rồi thận trọng đi về phía những cây to. Có một gian hàng độc quyền đã đóng cửa vào lúc này, lý do là trái mùa. Chàng đến đấy và nhìn quanh nó.
o O o
Mary đang đứng ở mé nước nhìn qua bờ sông Connecticut. Một ngọn gió ấm thổi vào mặt nàng và những ngọn sóng lăn tăn bò lên gần đến chân nàng. Chẳng có ai khác trên bờ sông cả. Nàng nghe chiếc xe của Loftus đi vào trong bãi đậu, và khi nàng quay lại hắn đang vượt qua bãi cát về phía nàng.
Nàng không chào hắn và hắn cũng chẳng chào nàng. Hắn lên tiếng, “Hắn đã gọi tôi. Hắn đòi tiền đấy”.
Mary gật đầu. Đấy là điều nàng đã chờ đợi. Đầu cúi xuống và hai tay cho vào túi sau chiếc quần jeans của nàng, nàng lê bước dọc theo sát bên những con sóng vỗ. Loftus đi cạnh nàng. Cát ướt và dính chặt.
“Hắn đòi mười nghìn đô la”.
Mary nhìn đăm đăm xuống cát và suy nghĩ, nếu đến đây một mình, nếu mình chẳng có điều này trong tâm trí, có lẽ mình sẽ đá giày ra và đi chân không, và cát ướt sẽ thật tuyệt giữa những ngón chân mình đấy. Nhưng nàng lại hỏi, “Hắn còn nói với ông điều gì khác nữa?”
“Hắn đe đọa tôi. Hắn bảo hắn sẽ cho công bố những tấm ảnh ấy”.
Mary dừng lại và nhìn hắn. Một cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua mái tóc nàng. Nàng chẳng nói gì cả và một lúc sau lại tiếp tục đi.
“Tôi sẽ mất việc”, Loftus bảo. Hắn thốt ra một tiếng cười ảo não. “Tôi cũng sẽ chẳng tìm ra được một công việc khác nữa. Một ông thầy giáo dính líu vào một chuyện tình dục đốn mạt thì sao nhỉ? Chẳng trường nào sẽ thuê tôi cả”.
“Chưa kể là vợ ông sẽ phản ứng như thế nào nữa đấy”. Mary nói.
Loftus không nghĩ đến vợ mình. “Họ sẽ đuổi tôi thật lẹ. Bà không biết rằng thành phố này khắt khe kinh khủng như thế nào đâu”.
Bầu trời xanh thẫm. “Vâng” Mary đáp. Có một ít đám mây lớn, nổi cuộn trên cao và xa tít. Nàng tiếp tục đi. “Mười nghìn đô la”, nàng nhắc lại. Sau khi đến cuối bờ bể, nàng bắt đầu quay trở lại, đi ngược lại hai cặp dấu chân trước mặt nàng. Dấu giày của Loftus, nàng nhận thấy, lún sâu hơn dấu chân nàng. Đấy là một ngày trời trong vắt. Gió nhẹ đang thổi. Bờ sông Connecticut trông khá gần để bơi qua. Mary muốn phóng mình vào trong nước. Nàng muốn bơi một mạch đến phía bên kia, để đặt Long Island Sound giữa bản thân nàng và tất cả. Khi nàng đã vượt qua nàng sẽ bắt đầu chạy. Nàng sẽ chạy mãi cho đến lúc chẳng ai có thể gặp mình nữa.
“Ông muốn nói gì nào?”
“Tôi không có tiền. Tôi là thầy giáo. Bà có biết lương của giáo viên bao nhiêu không?”
“Ông định nói với tôi rằng ông không muốn trả à?”
Loftus cắn đầu ngón tay cái. Hắn cắn răng vào móng tay. Hắn đang ở trong một trạng thái thật kinh hãi đến nỗi nếu so ra Mary sẽ điềm tĩnh hơn. Nàng hầu như cảm thấy thương hại hắn.
“Chúng ta hãy thảo luận điều ấy một cách bình tĩnh đi”, nàng nói. “Ông có thể làm như thế không? Ông có thể cố gắng bình tĩnh suy nghĩ điều ấy chứ?”
Họ lui tới dọc theo mé sông. Kết quả là Loftus có 2500 đô la tiền tiết kiệm. Đấy là một cái gì đấy. Không nhiều. Nhưng là một sự bắt đầu.
“Ông muốn tôi đưa ra 7500 đô la kia, có phải không?”
Loftus chộp lấy cánh tay nàng và quay nàng lại. “Nếu những bức ảnh ấy được công bố, điều ấy cũng chẳng có gì tốt cho bà đâu. Có lẽ chồng bà sẽ bắn bà đấy”.
Mary giật tay lui và lại tiếp tục đi. Nàng lại tiếp tục chăm chú nhìn xuống cát ướt, những lỗ thở của những con sò, những mảnh vỏ sò. “Không”, nàng bảo, “ông ấy sẽ không bắn tôi đâu”.
Họ bước đi một đoạn ngắn trong im lặng. “Tôi cũng không có tiền”, Mary lên tiếng. “Tôi phải lấy đâu ra số tiền như thế nhỉ?”
Hiển nhiên Loftus đã nghĩ ra điều ấy. “Bà xuất thân từ một gia đình giàu có”. Giọng hắn có vẻ gần như van nài.
Áp lực như thế này, Mary nhận ra, bắt buộc người đàn ông cân nhắc đến một diễn tiến hành động đáng khinh bỉ. Nàng cười vỡ ra. Vâng, nàng có thể xin cha nàng. Đấy là một lối thoát có thể thực hiện được. Nàng đã nghĩ đến điều ấy. Nàng có thể nói dối với ông và rồi…
Áp lực như thế này buộc người đàn bà suy xét lại những nhược điểm của mình, nhận ra những vực sâu mà có lẽ nàng muốn lao vào. “Cha tôi đã bảy mươi hai tuổi”, nàng đáp. “Ông ấy sống tại Florida và đang bị đau tim”. Vì gần muốn khóc, nàng lắc đầu một cách ương ngạnh. “Xin cha tôi là điều vượt ra ngoài vấn đề”.
“Vậy chúng ta định làm gì? Chúng ta phải nộp tiền. Chẳng có lối thoát nào cả”.
“Hãy bình tĩnh nào”, Mary bảo. “Hãy bình tĩnh nào và chúng ta hãy thảo luận điều này lâu hơn một tí.” Và thế là nàng được biết Loftus đã được tên kia liên lạc ở trường, chứ không phải ở nhà. Đã có một số lần điện thoại gọi đến phòng hội đồng giáo viên trong lúc Loftus đang lên lớp. Chẳng có cái tên nào được nhắn lại cả. Cuối cùng người gọi đã để lại một số điện thoại Loftus phải gọi là vào một giờ nào đấy và hỏi George. Chàng đã làm như thế và George, nếu đấy là tên của gã đàn ông, đã đòi mười nghìn đô la.
“Hắn để lại số điện thoại để gọi lại sao?”
“Vâng”.
Hắn không sợ chúng mình đấy, Mary nghĩ thế. Hắn để lại số điện thoại của hắn. Hắn biết chúng mình chẳng làm được gì cả.
“Ông vẫn còn số điện thoại ấy chứ?”
“Hắn đã cho chúng ta từ đây đến ngày mai để kiếm tiền đấy”.
“Tôi không biết tại sao hắn không hề gọi tôi”, Mary nói. Nhưng nàng nghĩ rằng nàng biết lý do và cảm thấy hơi tự hào. Hắn nghĩ mình can đảm hơn Loftus, nàng tự nhủ, để bảo đảm được điều hắn muốn, hắn tấn công chúng ta nơi mà chúng ta yếu nhất.
Họ vẫn bước lui tới dọc theo mé nước. Tại nhiều nơi những dấu chân phủ chồng lên nhau. Joe đang rình họ qua những kẽ hở giữa gian hàng độc quyền và phòng điện thoại cạnh đấy. Họ không nhìn thấy chàng và họ cũng chẳng nhìn quanh đề tìm chàng.
“Chiều nay tôi phải gọi hắn lại với câu trả lời của chúng ta”.
Đối với Mary bờ sông có vẻ càng lúc càng nhỏ lại, co lại, khóa lại nhốt nàng, như thể nó có những bức tường. Nàng không thể quyết định xem câu trả lời của họ sẽ như thế nào. Dường như có một cuộn băng siết quanh sọ và những ngón tay cái ấn chặt vào con ngươi nàng. Nàng không trông rõ được, hầu như nàng chẳng nghĩ được gì cả, tuy nhiên điều ấy tùy nàng để quyết định cho cả hai.
Kết luận mà nàng đi đến không hoàn hảo nhưng chẳng có kết luận nào khác tự gợi lên cả. Họ sẽ đề nghị với tên George này một nửa số tiền hắn đã đòi, chỉ năm nghìn đô la thôi, tất cả những gì họ có thể kiếm được. Loftus sẽ gặp hắn, chung tiền; đổi lại là nhận các bản sao và phim. Loftus sẽ cảnh cáo gã đàn ông rằng bất kỳ yêu sách nào thêm đều sẽ bị từ chối tất cả.
“Điều ấy đáng giá năm nghìn đô la cho chúng ta nếu như thế là kết thúc” Mary nói. “Nếu như thế không đủ, hãy để hắn làm bất kỳ điều gì hắn thích với những bức ảnh ấy”. Nàng nói một cách cực kỳ quyết liệt. Nàng phải thuyết phục Loftus trước, nếu Loftus có nhiệm vụ thuyết phục kẻ hành hạ, rằng sẽ chẳng có món tiền nào trả thêm cả. Một món tiền trả duy nhất thôi. Họ sẽ không đồng ý một món tiền khác. “Chiều nay tôi sẽ có tiền cho ông đấy.”
Nàng tiếp tục nói với Loftus bằng một giọng trầm mạnh mẽ để lên tinh thần lại cho hắn.
“Ông có thể làm điều ấy, Marty, ông là một người can đảm. Trong phòng khách sạn, hắn đã tấn công bất ngờ. Lần này ông sẽ đề phòng. Hắn sẽ không dám lộn xộn với ông đâu.”
Nàng đặt tay lên vai Loftus và còn nâng cằm hắn lên để mắt họ gặp nhau nữa. Người chồng đang nhìn của nàng cho điều này là một cử chỉ trìu mến. Chàng chờ đợi nàng hôn hắn một cách âu yếm nhưng hầu như kinh ngạc khi nàng không làm thế.
“Ông có thể làm điều ấy, Marty ạ.”
Họ lại đến gần cuối bờ bể. Không thêm một lời, Mary quay lưng lại với Loftus và nặng nề bước đi qua bãi cát mềm về phía bãi đậu xe. Lúc nàng làm như thế, Joe Hearn biến về lại khu nhiều cây cối nơi chàng đã giấu chiếc xe của mình.
Trong lúc lái xe về nhà, Mary cảm thấy hầu như nhẹ nhõm. Vấn đề ấy đã xong. Nàng chẳng làm gì hơn được với nó cả. Bây giờ nó tùy thuộc vào Loftus. Điều này để tâm trí nàng rảnh rỗi để thu xếp những vấn đề khác.
Sáng nay Judith đã làm nàng xuống tinh thần, làm nàng phải thổ lộ tâm tư. Nàng đã đưa tin tức có khả năng phá hoại vào trong tay người đàn bà ấy và ý thức rằng điều này có thể ám ảnh nàng sau này. Nhưng đã quá trễ để thay đổi các sự việc. Lo lắng về Judith Adler chỉ vô ích thôi, về phần xếp Cirillo, nàng sẽ phải gặp hoặc điện thoại cho ông ta, kể lại việc nàng đến thăm văn phòng chưởng lý quận và xin ông cho chồng nàng trở lại chức vụ của chàng. Nàng không rõ ông ta muốn làm việc ấy hay không. Có lẽ ông muốn. Nàng sẽ tác động ông, tác động mạnh. Cuối cùng nàng phải tìm ra phương cách để ngồi lại với Joe. Nàng muốn chiếm chàng lại - nếu đó là cách đúng đắn để diễn đạt điều ấy. Nàng sẽ tìm ra cách nào đấy để chiếm lại chàng.
Sau khi đậu xe ở lối xe riêng, nàng đi vào nhà. Nàng biết rõ điều nàng phải làm. Độ năm phút sau nàng đi ra, mang theo chiếc hòm đựng bạc của bà nội nàng và đặt chiếc hòm vào trong thùng xe. Nàng lái thẳng đến Garden City, thành phố lớn nhất của những thành phố lân cận. Thành phố này có hai tiệm cầm đồ. Nàng lần lượt mang chiếc hòm bạc vào từng tiệm để chấp nhận món tiền cao hơn trong hai món tiền được mặc cả, 3.200 đô la. Lãi của món tiền này được khấu trừ trước cho năm đầu.
Nàng đã bị chàng theo dõi từ đầu đến cuối. Trong chừng mực nào, chàng hiểu điều đang xảy ra. Chàng đã nhận ra chiếc hòm bạc, và khi Mary đi ra từ tiệm thứ hai mà không có nó, là nó đã được đổi thành tiền. Nhưng nàng cần tiền để làm gì nhỉ? Chàng tự hỏi một cách đáng thương hại. Mình đã cho nàng tất cả tiền của mình. Đối với Joe, trong tình huống hiện tại, chỉ có một lời giải thích duy nhất có thể hiểu được. Nàng định bỏ mình đấy, chàng nghĩ. Nàng định chạy trốn theo hắn. Đấy là lý do giải thích về số tiền này.
Chàng theo dõi Mary từ tiệm cầm đồ thứ hai đến siêu thị gần nhà họ nhất, nơi nàng bắt đầu chất đầy đồ tạp hóa lên một chiếc xe đẩy. Nàng định để lại cho con càng nhiều thức ăn càng tốt, chàng nghĩ thế. Ngay khi nàng nhập vào hàng người đi ra, chàng lái xe về nhà, đậu xe ở góc đường và vào nhà trước nàng. Chàng đi thẳng xuống tầng hầm, nơi chàng mang ống nghe vào và ngồi xuống cạnh máy thâu băng để chờ đợi.
Chàng đợi đấy hai giờ điện thoại mới reo. Người gọi không cần phải báo tên mình. Lúc này Joe đã nhận ra giọng nói ấy.
“Hắn không chịu điều ấy,” Loftus bảo.
“Hắn không chịu điều ấy sao?” Joe nghĩ mình chưa bao giờ nghe được quá nhiều tuyệt vọng trong giọng nói của Mary và một cảm giác mơ hồ bắt đầu xâm chiếm lấy chàng.
“Hắn đòi toàn bộ số tiền.”
“Tôi không có đủ tiền,” Mary đáp. “Tôi chỉ có 2.700 thôi. Đấy là số tiền nhiều nhất mà tôi kiếm được đấy.”
“Hắn bảo tất cả hoặc chẳng có gì cả,” Loftus bảo. Một sự im lặng tiếp theo sau. Joe có thể nghe tiếng thở của cả hai.
Giọng Mary vang lên gần như muốn khóc. “Tại sao tôi bị trừng phạt như thế này nhỉ? Tôi đã chẳng làm gì cả.”
“Đừng tìm cách đổ tội cho tôi đấy,” Loftus kêu lên. “Bà cũng rất muốn lên phòng khách sạn ấy đấy.”
“Tôi đã đến đấy độ một phút thôi,” Mary bảo. “Tôi vừa định bỏ đi đấy.”
Im lặng lâu hơn, nhiều tiếng thở bị nén hơn. Joe có thể cảm giác được Mary đang cố gắng trấn tĩnh lại. “Tất cả đều là quá khứ,” nàng bảo. “Vấn đề bây giờ là, bước tiếp theo của chúng ta như thế nào đây?”
“Hắn gia hạn chúng ta đến bốn giờ chiều để liên lạc với hắn. Nếu không…”
“Nếu không thế nào?”
“Ngày mai hắn sẽ gởi các bức ảnh cho chồng bà và cho nhà trường đấy.”
“Hãy nói lại với hắn, Marty. Hãy bảo hắn rằng chúng ta không có tiền. Bảo hắn chúng ta cần thời gian. Hãy nói với hắn, Marty. Ông có thể làm điều ấy. Ông là một người rất có sức thuyết phục, ông có sức mạnh, có năng lực.
Tình cảm của Joe, lúc chàng lắng nghe, thật xáo trộn đến nỗi chàng hầu như không hiểu được điều chàng đang nghe.
“Tôi không thuyết phục hắn được.” Loftus phản đối. “Tôi đã cố gắng. Điều ấy sẽ không thực hiện được đâu.”
Joe đang ngồi trong bóng tối trên một thùng gỗ cạnh lò đun. Ống nghe ép chặt vào đầu chàng.
“Bà hãy nói với hắn đi, Mary. Có lẽ hắn sẽ nghe bà đấy. Đây là số để gọi.” Loftus đọc số ra. Hắn đọc lại hai lần và rồi Mary đọc lại cho hắn. Joe không có bút chì và giấy trong tầng hầm, nhưng chẳng cần gì cả.
Loftus bảo, “Hãy gọi đúng bốn giờ chiều. Đấy là điều hắn đã bảo, bốn giờ chiều đấy. Chúng ta không muốn làm hắn điên lên đấy.”
“Thôi được,” Mary bảo. Giọng nàng đã trở nên gần như một tiếng thì thầm. Chẳng còn chút nghị lực nào trong đó cả.
Khi nàng đã gác máy, Joe gỡ ống nghe ra và đặt nó xuống trên máy. Có hai cánh cửa thoát ra tầng hầm. Một cánh đi lên qua nhà bếp, cánh kia ra thẳng lối xe riêng. Chàng lắng nghe ở cửa nhà bếp cho đến lúc nghe Mary đi lên cầu thang về phía phòng ngủ của họ. Rồi chàng băng qua tầng hầm, thoát ra cửa sau. Chàng đi qua hàng rào vào trong sân bên cạnh, rồi từ đấy đi ngược lại chiếc xe của chàng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt
Robert Daley
Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt - Robert Daley
https://isach.info/story.php?story=ban_tay_ke_la_mat__robert_daley