Chương 24 - Giỡn Mặt Tử Thần
hững lời lẽ độc địa, vẻ tàn nhẫn đến lạnh lùng của David Carr khiến ông Triệu không sao ngăn nổi một tiếng kêu phẫn nộ.
- Ta không cho phép bất cứ ai thọc gậy bánh xe vào các dự định của ta. Vậy mà mi, Alice Roy, mi đã không ngừng quấy nhiễu ta kể từ buổi gặp gỡ xui xẻo của hai chúng ta trên đường Trois-Ponts giữa rừng khuya hôm nào...
- Và tôi sẽ còn tiếp tục gây trở ngại cho ông, khi nào mà ông và em trai của ông còn chưa bị tống vào nhà đá để ngồi xé lịch! - Alice thét lên, do cơn giận và sự ghê tởm đã làm cô quên là mình đang nằm dưới quyền sinh sát của kẻ thủ.
Gương mặt tên Carr lộ vẻ sửng sốt.
- Em trai ta! Thì ra mi biết cả sự tồn tại của em trai ta ư?
- Phải! Và tôi cũng chẳng lạ gì những hành động ám muội của hắn nữa!
Alice đã nói hú họa như vậy để dọa đối phương, vì cho đến nay cô chỉ mới dựa vào những manh mối không lấy gì làm chắc chắn, cũng như vào tài phán đoán ít khi lầm lẫn của mình.
- Mi khôn khéo thật đấy, xin có lời khen - Carr đáp lại với vẻ giễu cợt - Ta sẵn sàng nhìn nhận đó là các dấu chân của em trai ta, những dấu vết mà mi đã phát hiện được sau vụ trộm chiếc bình ở nhà Fellmor và sau vụ trộm con voi ngọc ngay tại nhà mi đó!
- Sao hắn ham cái bình ấy quá vậy, khi mà đó cũng chỉ là một cái bình giả mà thôi?
Những nếp nhăn giận dữ hằn lên trên gương mặt của tên khốn kiếp.
- Không một chuyện nào trong số những chuyện lố bịch ấy đã xảy ra nếu không có cái thói ngu xuẩn của mụ vợ đần độn của ta! Nếu mụ ấy đã canh chừng họ kỹ hơn, thì cha con lão già họ Mai đã không thể ký tên của họ trên cả đống những đồ gốm mà ta đã bán cho thiên hạ. Việc ấy đã buộc hai anh em ta phải trầy vi tróc vẩy, vào sinh ra tử để đoạt lại các sản phẩm "phản phúc” ấy. Ta sợ là chữ ký ấy sẽ bị ai đó nhìn ra và cảnh sát sẽ lần ngược theo đường dây mua bán...
- Tôi hiểu cả rồi! Ông đã đánh cắp cái bình của nhà Fellmor, sau đó ông đã bắt hai cha con nhà họ Mai phải xóa bỏ tên của họ đi, rồi ông lại bán cái bình ấy lần nữa, mà trên đó không có gì cho phép phát hiện được một sự làm giả. Nhưng, ai là kẻ đã trình diện tại ghisê bưu điện để lãnh khoản tiền đã được gửi cho ông Triệu? Em trai của ông hả?
Tên lường gạt không buồn trả lời, quay sang cụ già Tigười Hoa, hắn chế nhạo ông:
- Hử? Ông nghĩ sao, ông Triệu? Vụ áp phe do tôi sắp đặt cũng tinh vi lắm chứ, phải không? Tiếc thay vì con nhỏ này mà phương án của bọn tôi đã không hoàn toàn êm xuôi trót lọt. Phải chi nó tin ông là thủ phạm, thì chắc hẳn nó đã bỏ rơi vụ này rồi, và việc ấy lẽ ra đã tránh được cho nó nhiều phiền hà nghiêm trọng.
- Tôi rất sung sướng vì đã cứu ông Triệu - Alice tuyên bố.
- Chẳng bao lâu nữa, mi sẽ không còn vênh váo tự đắc như vậy đâu.
Và hắn thêm:
- Một lời khuyên cho mi! Đừng mất công tìm cách đào thoát. Con chó này khó tánh khó nết lắm đấy, và răng của nó lại rất bén. Vài phút nữa ta sẽ trở lại. Lúc ấy chúng ta sẽ xem lòng dũng cảm của mi còn lại được bao nhiêu!
Hắn đóng ập cánh cửa sắt lại. Alice móc đèn bấm ra khỏi túi và bật sáng. Ông Triệu vẫn ngồi bệt dưới đất, ông đã quá yếu nên không đủ sức đứng mãi.
- Mọi chuyện xảy ra đều là lỗi tại bác - Ông nói với Alice, giọng chán chường mệt mỏi - Lẽ ra bác không nên đề nghị cháu theo bác đến đây mới phải.
- Bác đừng tự trách mình như vậy - Alice vừa đáp vừa gắng gượng mỉm cười - Chính nguyện vọng riêng của cháu muốn làm rõ vụ án bí ẩn này đã dồn chúng ta vào cảnh ngộ hiện nay đấy chứ?
- Không! Không! - Cụ già vừa nói vừa lắc đầu lia lịa - Bác buồn không phải là buồn cho cái thân già này đâu, cháu hãy tin bác, hai cha con Thế Nguyên là bạn của bác và bác sẽ không bao giờ tha thứ cho mình vì đã không cố hết sức để cứu họ. Nhưng còn cháu... cháu... đó là chuyện khác... Bác không có quyền...
Đến đây, giọng ông trở nên nghẹn ngào và ông không sao nói tiếp được nữa.
- Bác đừng tự dằn vặt mình về chuyện của cháu nữa - Alice năn nỉ - Rồi cô đi tới cửa lắng nghe động tĩnh. Con chó vẫn đang đứng canh ngoài ấy. Đánh hơi thấy sự có mặt của một kẻ lạ ở gần bên mình, nó bỗng cất tiếng gầm gừ đầy vẻ dọa dẫm.
Nhờ luồng sáng của cây đèn bấm, Alice dò xét các vách tường xây bằng gạch. Chẳng có hy vọng gì thoát được qua ngã này! Vậy mà, dứt khoát phải có một biện pháp nào đó để đào thoát chứ!
Một tiếng chân bước khiến họ giật mình. Vội vàng, Alice tắt đèn và nhét ngay vào túi. Cửa bật mở. Họ những tưởng sẽ thấy tên Carr nhưng đã há hốc miệng vì kinh ngạc khi nhìn thấy kẻ mới đến.
Nơi ngưỡng cửa, được chiếu sáng bởi ánh đèn ngoài hành lang, với vẻ mặt khó hiểu, Lữ, gã gia nhân của ông Triệu đang đứng đó. Đôi môi hắn nở hé một nụ cười nham hiểm.
- Lữ! - Ông Triệu vừa gọi vừa tiến đến bên gã - Lữ! Cám ơn anh đã tới cứu chúng ta.
Và bằng tiếng Tàu, ông bắt đầu nói với gã vẻ hết sức xúc động. Bỗng nhiên, tên gia nhân cười phá lên và đẩy bật ông già lại. mạnh đến nỗi ông ngã lăn xuống đất.
- Tội nghiệp cho lão già ngu si! - Gã quát lớn bằng tiếng Anh - Thế ra lão tưởng thằng này sắp giải cứu cho hai người đấy hả? Lão và con nhỏ do thám bạn của lão ấy? Tôi đã chơi ông được một vố nặng rồi, ông chủ của tôi ơi!.
Khi phát ngôn cụm từ chót này, gã đã đặt vào đó một ngữ điệu hết sức mỉa mai.
- Mi chính là thằng em trai của Carr! - Alice la lên dẫu chưa nhận thức được trọn vẹn tất cả những gì ngầm chứa trong danh xưng ấy.
Lữ cúi khom người và vung tay chào cung kính với vẻ giễu cợt.
- Đúng vậy!
Alice nâng ông Triệu đứng dậy và đối diện với tên gia nhân cũ đang giương giương tự đắc.
- Bây giờ thì tôi đã hiểu ra nhiều tình tiết mà trước nay đã vượt khỏi sự phán đoán của tôi - Alice nói - Thì ra chính mi đã trình diện dưới tên của cụ Triệu để lãnh ngân phiếu!.
- Hoan hô, cô Roy! Cô có tiến bộ rồi đó. Tiếc thay! Điều ấy sẽ chẳng giúp gì được cho cô nữa đâu. Cô đã phạm phải một sai lầm vô phương cứu vãn khi mò đến đây. Cô sắp phải trả giá đắt cho sự lỡ lầm ấy.
Và với một tiếng cười khinh bỉ, gã thêm:
- Cô có biết câu ngạn ngữ của người Mỹ: "Tính tò mò đã giết chết chú mèo" không? Cô nắm bắt được ý nghĩa câu đó chứ? Cũng như tính tò mò của chú mèo, thói tọc mạch của cô sẽ là nguyên nhân sự mạt vận của cô.
- Khỏi cần phải hù dọa chúng tôi. Anh thừa rõ là cha tôi sắp tới đây, với cảnh sát đi kèm. Làm gia trọng tình trạng phạm pháp của anh nào có ích gì đâu?
- Xui xẻo cho cô là cha cô hiện nay lại đang ở mãi tận Washington kìa. Cô thư ký của ông ta đã có nhã ý báo cho tôi biết thế khi tôi gọi điện nhân danh cô, tất nhiên rồi, để báo cho ông Roy là cô có thể sẽ về... hơi trễ tối nay và rằng tốt hơn ông nên dùng bữa tối một mình mà không có cô.
Alice đã nhận thức được tính nghiêm trọng của hoàn cảnh mình đang phải chịu. Tuy thế, cô vẫn còn một hy vọng mong manh. Do không thấy cô về, bà vú Sarah chắc sẽ gọi điện cho vợ chồng Milltop, khi hay tin Alice và ông Triệu đã lên đường với ý đồ đột nhập vào khu đất có rào vây quanh, bà hẳn sẽ báo cảnh sát.
Nhằm kéo dài thời gian được bao nhiêu hay bấy nhiêu, Alice nêu ra những câu hỏi tới tấp cho Lữ, kẻ rất hãnh diện được đáp lại lời cô vì muốn tỏ cho cô thấy anh trai hắn và chính hắn đã qua mặt cô quá dễ dàng trong toàn bộ vụ này.
Nhờ vậy mà Alice được biết anh em hắn đã quyết định là hắn sẽ xin vào làm việc cho ông Triệu, người mà chúng biết rõ là bạn thân của cha con họ Mai. Bằng cách ấy, Lữ có thể canh chừng thư tín của ông Triệu và ém nhẹm mọi tin tức liên quan đến cha con Thế Nguyên. Bất cứ hành động, cử chỉ nào của ông già cũng đều bị rình rập cả.
- Nhưng cũng có một lần, một bức thư liên quan đến cha con bác Mai đã lọt khỏi mạng lưới của các người – Alice nói.
- Đúng! Xui xẻo thế đấy! Nhưng cũng đâu có sao! Bọn mi sẽ không bao giờ còn gây phiền hà được cho chúng ta nữa đâu. Không lâu nữa, anh em ta sẽ rời khỏi nơi đây. Trước đó chúng ta sẽ thủ tiêu mọi chứng cớ chống lại mình. Khi ta nói mọi chứng cớ, là không chỉ các vật chứng mà kể luôn cả các nhân chứng có khả năng lên tiếng nữa.
Ông Triệu nói bằng tiếng Tàu với tên gia nhân cũ của mình. Ông van nài hắn phóng thích ít ra là cho Alice. Hắn vẫn trơ trơ không hề thay đổi ý kiến.
- Ngay khi anh em ta đã giấu kỹ toàn bộ tài sản của mình, chúng ta sẽ trở lại và sẽ giật mìn làm sập luôn cái ống khói xiên. Khi sụp đổ, nó sẽ làm đổ luôn nóc của lò nung. Ta không ham muốn số phận của bọn mi tí nào. Hy vọng là cái chết sẽ mau đến với bọn mi.
Câu nói sau chót này đã được nói lên với giọng trắc ẩn ngụy tạo, còn tệ hơn cả những lời lẽ xuất phát từ sự hằn học nữa.
Khi hắn bỏ đi rồi, Alice và người bạn già đồng hội đồng thuyền im lặng một hồi lâu không ai nói với ai lời nào. Cô gái tự nhủ là vú Sarah chắc sẽ chẳng lo ngại gì cho cô trước 10 giờ đêm đâu. Lúc ấy, bà sẽ hành động hết sức khẩn trương, nhưng chắc hẳn là đã quá muộn. Làm sao mà thoát khối số phận đang chờ đợi họ đây?
- Không thể nào bỏ trốn qua lối cửa ra vào được, bởi có con chó! - Alice khẽ nói.
Ông Triệu vẫn tiếp tục câm nín. Lâu lâu, một tiếng thở dài bật ra khỏi miệng ông, Alice e rằng ông sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Nhấc cao cây đèn bấm lên quá đầu, Alice thăm dò kỹ vòm trần tạo thành nóc lò nung. Lỗ thông hơi, vươn lên theo hình xoáy ốc bên trong ống khói, đo được khoảng sáu mươi centimét đường kính.
- Bạn của bác đã chẳng leo lên từ bên trong ống khói để cột cái hoa văn bằng sắt đó sao? - Alice hỏi cụ già người Hoa với giọng phấn khởi.
Cụ già, vẫn chưa hết xây xẩm nên không sao phản ứng nhanh nhẹn được, chỉ nhìn Alice trân trối với vẻ bỡ ngỡ. Cuối cùng, ông đáp:
- Phải. Chú ấy đã dùng một cái thang, chú ấy đã nói thế với bác.
Nhưng trong lò làm gì có thang? Alice lại dò xét kỹ lỗ thông hơi. Có hay không có thang, cô cũng sẽ thử leo lên xem sao.
- Bác hãy giúp cháu lọt vào trong đó - Alice nói với người bạn già đồng cảnh ngộ sau khi đã trình bày với ông dự tính của mình.
- Dù sao cháu cũng không có ý định leo tuốt lên tận trên ấy đấy chứ? - Cụ già hoảng sợ.
- Phải thế thôi, đó là cơ may độc nhất của chúng ta mà.
- Nhưng lỡ cháu bị trượt chân, ngã xuống thì sao?
- Chẳng có gì tệ hại hơn những gì đang chờ đợi chúng ta đâu. Với lại, ở độ cao này, cháu sẽ chẳng bị rủi ro bao nhiêu. Dù sao chúng ta cũng phải cố thử tất cả để tự cứu mình và cứu các bạn của mình trước khi quá muộn.
Nhìn nhận là họ chẳng có sự lựa chọn nào khác, cụ già người Hoa trồi dậy một cách chật vật, cúi khom xuống và gồng cứng người cho cô gái leo lên lưng mình để cô có thể rướn người lên bám vào trong lòng lỗ thông hơi. Rồi ông đưa mắt theo dõi những động tác chậm chạp của cô.
- Cần nhất là đừng để mất hy vọng - Alice bảo ông - Nếu cháu mà thoát được bằng cách này, cháu sẽ trở lại rất sớm cũng với cảnh sát.
- Mong sao cháu được may mắn! - ông Triệu đáp.
Alice dựa lưng vào một bờ thành của lỗ thông hơi, hai chân chống vào thành kia và tiến tới từng phân một theo kiểu sâu đo.
Việc leo ống khói của cô được thuận lợi nhờ độ nghiêng của ống khói. Nhưng lớp xi măng bên ngoài đã bị tróc loang lổ từng mảng. Mỗi động tác của Alice đều kéo theo nguy cơ di dời một cục gạch và nhất là nguy cơ ngã nhào xuống giữa lò nung.
Chầm chậm, Alice leo dần lên. Cuối cùng, cô đã lên tới đỉnh và vòng ra phía ngoài, nghĩa là lên mái ngói dốc xoai xoãi của ngôi nhà gạch cũ kỹ.
Alice đang sắp sửa nhảy xuống thì đột nhiên nghe thấy tiếng hắt hơi.
Cô nằm bẹp xuống mái nhà và một giây sau, thấy mụ vợ của tên Carr, trong bộ đồ đi phố, đang mở cánh cửa nằm trên vách tường bằng đá và bước về phía mình.
Nếu bà ta đừng ngước mắt lên, Alice sẽ an toàn. Nhưng đột nhiên, Alice cảm thấy tay chân co quắp lại, cô buông lỏng tay ra và bắt đầu trượt xuống.
"Không! Không! Ta không được phép thất bại, nhất là vào lúc này! Không không được phép để xảy ra chuyện ấy!" Alice tự nhủ với nỗi tuyệt vọng.
Alice Và Chiếc Bình Cổ Alice Và Chiếc Bình Cổ - Caroline Quine Alice Và Chiếc Bình Cổ