Kỳ 23 - Kẻ Thất Tình
iếng thét kia lặp lại:
- Thằng nhãi ranh kia! Buông súng xuống! Đưa tay lên!
Thù bàng hoàng nhận ra mình đã lọt vào ổ phục kích của đồng bọn Gấu đen. Gấu đen gục gặc cái đầu tán thưởng sự thông minh của tên đồng bọn đang lồm cồm bò ra từ trong xe. Tên kia cười, nhe hàm răng trắng nhởn trong bóng tối:
- Có sao không Gấu đen?
Gấu đen ú ớ ra hiệu cho tên kia rút cái áo vo tròn của Thù đang nút cứng cái miệng gã ra. Tên kia vừa bước gần đến Gấu đen chỉ kịp đưa tay lên thì... nhanh như cắt, Thù xô mạnh vào lưng Gấu đen. Bị trói thúc ké, Gấu đen dễ dàng mất thăng bằng té nhào, đè cái khối thịt đồ sộ lên người tên đồng bọn. Thù chộp vội khẩu súng vừa văng ra trên mặt đất:
- Tụi bay tưởng dễ chơi thằng Thù này hả?
Ngay lúc đó, chung quanh họ vang lên những tiếng hét lạnh lùng:
- Tất cả đứng im! Bỏ súng xuống! Lực lượng không cảnh làm nhiệm vụ đây!
Đồng thời, những ánh đèn pin loang loáng đồng loạt chĩa vào từ bốn phía chung quanh. Những chiến sĩ không cảnh cùng cha Thù xuất hiện. Cha Thù chạy đến ôm con trai:
- Thằng Thù! Mày có sao không? Con cọp...
Thù nhìn cha e ngại:
- Ba yên tâm, con đã hạ con cọp già đó rồi! Nhưng mà...
Cha Thù ôm lấy đôi vai cứng cáp của con:
- Nhưng mà sao?
- Còn cô bé thành phố? Ba có...
Cha Thù nở nụ cười hiếm hoi của dân đào vàng:
- Tao đã biết con bé đó vô tội! Nhưng nó đâu?
Thù đưa tay lên miệng làm tiếng cú kêu. Tù trong chỗ ẩn náu, cô bé Hận nắm tay Kim Thúy chạy ra, kêu:
- Ba!
Kim Thúy đến bên Thù, cầm tay chàng Tarzan nghĩa hiệp, lắc lắc:
- Anh Hai, còn con cọp trong bụi cây kìa!
o O o
Hoàng Thân lục lọi trong cái tủ bí mật một lúc, lấy ra một hộp dĩa mềm, vui mừng la lên:
- Có rồi! Trời ơi, những công trình yêu quý của tôi đây rồi!
Sau khi xem xét các vết thương trên vai người lực sĩ và tên Phái viên, Tú Anh nhanh chóng băng bó lại cho hai người bằng các động tác sơ cứu rất thành thạo. Tú Anh hỏi chàng lực sĩ bị thương:
- Tại sao cánh cửa tủ bí mật mở ra mà vẫn khạc đạn?
Người vệ sĩ can đảm vừa ôm lấy bờ vai đau đớn vừa giải thích:
- Là vì các tín hiệu điện tử vẫn nhận ra vân tay của chính chủ nhân, nhưng nó cũng kịp nhận ra ở bên cạnh đó còn có hơi hướng nhân điện của bàn tay tôi!
Minh móm kêu lên:
- Ghê quá, không đời nào tui xài loại tủ hiện đại này đâu!
Hải khòm đế vô:
- Mày có tài sản gì mà cần tủ điện tử bí mật?
- Có chứ!
- Có gì?
- Thư!
- Thư gì?
- Thì thư... mèo!
- Hứ, cái bản mặt móm sọm của mày chỉ nhận được toàn thư... chó thì có!
- Ê! Mày nói ai “chó”?
- Tao có nói mày đâu!
- Vậy mày nói ai gởi thư cho tao người đó là chó hử?
Hải khòm tức tối:
- Thằng này dai như đỉa! Ừ, tao nói vậy có sao không?
Bỗng nhiên Minh móm giở giọng thút thít. Hải khòm hoảng hốt:
- Thôi, đừng khóc nữa Minh móm! Tao xin lỗi!
Cái câu “đừng khóc nữa” giống như dầu đổ thêm vào lửa làm Minh móm méo xệch cái miệng, nấc lên:
- Hu hu! Kim Thúy ơi, giờ này Kim Thúy ở đâu? Rừng sâu hay núi cao?
- Đừng khóc nữa Minh ơi!
Câu nói từ đâu vẳng tới làm Minh móm im bặt cái trò vừa khóc lóc vừa kể lể. Hắn đưa mắt dòm dáo dác rồi hỏi:
- Mọi người có nghe thấy gì không? Tiếng của Kim Thúy! Kim Thúy vừa nói với tui: “Đừng khóc nữa Minh ơi”. Trời ơi, hay là tiếng nói của... oan hồn Kim Thúy từ dưới địa ngục vọng lên?
Thông bác học dòm Minh móm như dòm con khỉ trong sở thủ:
- Thằng này đi theo đoàn cải lương sẽ phát triển được tài năng khóc lóc đó nghe! Mọi người đều nghe tiếng Kim Thúy nói chớ có riêng mày đâu mà mừng! Kim Thúy ở quanh đây thôi, đi tìm Kim Thúy đi!
Kim Thúy đột ngột xuất hiện ở cửa phòng:
- Khỏi tìm!
Người sung sướng nhất là Minh móm, nên hắn lẩm cẩm reo lên:
- Trời ơi! Kim Thú... Y!
Kim Thúy giãy nảy:
- Đó! Không thấy người ta thì khóc. Thấy thì kêu người ta là Kim Thú Y! Nghỉ chơi!
Hải khòm bước tới giới thiệu:
- Đây là Kim Thúy! Còn đây là Hoàng Thân, tài năng tin học!
Kim Thúy nhoẻn miệng cười, đưa tay ra:
- Hoàng Tử Bé Hoàng Thân phải không?
Hoàng Thân đua ánh mắt dịu dàng chào và đưa bàn tay mềm mại nhẹ nhàng cầm lấy tay Kim Thúy:
- Hân hạnh gặp lại cô!
Kim Thúy bất ngờ hô to:
- Mọi người im lặng! Kim Thúy sẽ giới thiệu một người bạn mới. Đây là chàng Tarzan của rừng xanh!
Mọi người hướng mắt ra cửa thì đã thấy một chàng trai trần trụi và rắn chắc như bức tượng đồng đen, vai vác con cọp to đùng.
Tú Anh há hốc miệng, sợ hãi thụt lùi:
- Trời đất! Tarzan giữa lòng thành phố!
Tarzan Thù chưa kịp chào hỏi ai thì bị xô từ sau lưng, và một thằng nhóc xuất hiện, toét miệng ra cười:
- Ủa, các anh còn nguyên hả, mừng quá!
Minh móm và Hải khòm tức tối chửi:
- Sao bây giờ mày mới tới? Lỡ tụi tao bị giết sạch hết rồi sao?
Đó là thằng em họ của Minh móm có nhiệm vụ cảnh giới trên sân thượng nhà nó.
- Tại... tui ngủ quen...
Hải khòm rủa:
- Làm điệp viên điệp vụ như mày về nhà hàn sườn xe đạp cho xong!
Minh móm véo vào hông Hải khòm một cái đau nhói, làm hắn sực nhớ tới cái xe đạp đang còn trả góp. Hải khòm rầu rĩ nhìn quanh quất, đột ngột hắn hét váng óc:
- Chết rồi, thằng Phái viên biến mất rồi!
Cả bọn hốt hoảng quay ngoắt lại thì chỉ thấy một vết máu nhỏ lên mặt đất, vệt máu đỏ sẫm như con rắn ngoằn ngoèo trườn ra cửa rồi mất hút ở chỗ rẽ cuối hành lang. Cả lũ ngó vào mặt nhau, những gương mặt xanh như tàu lá. Chưa hết, Kim Thúy còn bồi thêm một phát súng ân huệ để kết thúc niềm vui chiến thắng khá vội vàng của cả bọn:
- Thù đâu? Tarzan Thù đâu rồi?
Minh móm kê tủ không đúng lúc:
- Chắc nó quanh quẩn đâu đó phá phách mấy cái máy vi tính chứ gì?
Kim Thúy càng hốt hoảng hơn:
- Trời ơi, cái tòa nhà này vô cùng nguy hiểm. Các bạn, đi tìm Thù đi!
Thông bác học bộc lộ ngay tức thì khả năng lãnh đạo:
- Khoan đã! Ta phải chia làm hai cánh. Hải khòm, Minh móm và Kim Thúy đi kiếm thằng Tarzan. Tao, Tú Anh đi kiếm thằng Phái viên. OK?
Có một bàn tay cầm lấy tay Thông bác học lắc lắc:
- Anh Thông, cho em đi theo với!
Thông bác học nhìn lại thì nhân ra thằng nhóc em họ Minh móm chuyên bán xe đạp. Thông bác học trề môi:
- Mày đi theo chỉ tổ vướng chân. Mà hay nhất là mày nên theo bọn Hải khòm để bảo vệ tính mạng cho nó, nó mà có mệnh hệ nào thì... lấy ai tiếp tục trả góp cho mày chiếc xe nó đang đi?
Minh móm tỏ ra cám cảnh thằng em họ, vuốt ve:
- Thôi, mày về đi, chuyện này nguy hiểm lắm, không dành cho trẻ con đâu. Bảo đảm với mày tụi tao sống bền, sống lâu, sống khỏe để trả dứt nợ chiếc xe và món nợ...
Thông bác học cười khẩy:
- Chu cha, nhóm tụi mày làm ăn ra sao mà nợ nần dữ vậy?
Minh móm không thèm để ý cái sự thọc gậy bánh xe của Thông bác học, nói tiếp:
- Và trả món nợ... nhãn hạt tiêu nữa!
Thông bác học chưa kịp gầm lên thì Tú Anh chớp chớp đôi mắt hạt nhãn:
- Ủa, tưởng bọn con gái tụi này mới thích ăn nhãn chứ, ai dè...
Thông bác học tức tối ra lệnh:
- Thôi, lên đường!
Hai nhóm người chia thành hai hướng di ngược theo hành lang.
Khi đi dọc hành lang tầng dưới, giác quan thứ sáu của thám tử chuyên nghiệp giúp cho Minh móm có cảm giác như bị ai đó theo dõi sau lưng, nhưng ngoái nhìn thì chỉ thấy dãy hành lang vắng lạnh, hun hút. Đột nhiên Hải khòm thầm thì:
- Hình như có tiếng chân người theo sau lưng chúng ta!
Kim Thúy thì thào trả lời:
- Kim Thúy cũng nghĩ như vậy!
Hải khòm âm mưu:
- Tới ngã rẽ trước mặt, mình ém quân ở đó, chộp nó. Chắc chắn là kẻ gian nên mới không dám ra mặt.
Minh móm run run giọng:
- Hay là thằng... Phái viên?
Hải khòm nhướn mày:
- Không loại trừ!
Vừa quẹo cua qua chỗ rẽ của hành lang, cả ba dừng lại nhưng để đánh lừa đối phương, ba đứa đứng dậm chân tại chỗ để tạo tiếng bước chân. Ngay lúc ấy lù lù xuất hiện một tên mặc blouse trắng, mặt đeo khẩu trang kín mít, chỉ chừa hai con mắt, vừa đi tới vừa láo liên quan sát. Hải khòm, Mình móm nhất loạt nhảy ra tấn công: thằng kẹp cổ, thằng tung cước vào bụng đối phương...
Vụ Án Hoàng Tử Bé Vụ Án Hoàng Tử Bé - Hồ Thi Ca Vụ Án Hoàng Tử Bé