M
ột anh nông dân, hôm ấy sang làng bên uống rượu đến say mèm. Đang mùa đông. Lúc theo bạn bè trở về ngang đường anh chàng bị té, nằm lăn trong tuyết không dậy được, nhưng không ai biết cả. Anh ta cứ nằm đó suốt đêm, lạnh cứng cả người. Đến hôm sau, không thấy anh ta đâu, người ta mới bổ đi tìm. Tìm thấy thì chỉ còn thoi thóp thở. Người ta kéo nạn nhân vào cái nhà ấm áp gần đấy, nhưng anh chàng không tỉnh lại được, chết luôn.
Tin ấy đồn khắp trong vùng. Thế là một cha cố trong khi giảng đạo liền giảng rằng: nhất thiết không được đưa người đang bị cóng lạnh vào chỗ ấm ngay. Trước hết phải lấy tuyết xoa cho nạn nhân tỉnh lại đã.
Một anh nông dân, cũng là tay sâu rượu, hôm ấy có mặt. Nghe cha giảng, anh ta suy nghĩ rồi quyết định không ra quán rượu nữa. Trở về nhà, anh ta cứ ngồi rầu rầu, cơm chẳng buồn ăn. Chị vợ thấy vậy mới hỏi cơ sự làm sao mà lại bỏ cơm canh? Anh chồng khi ấy mới kể lại: Hôm nay, trong khi nghe giảng kinh, cha bảo rằng nhất thiết không được kéo ngay người đang bị cóng lạnh vào nơi ấm áp, trước hết phải lấy tuyết xoa cho nóng người lên đã.
― Mùa đông thì đúng là có thể làm như thế rồi. Nhưng mùa hè thế này thì lấy đâu ra tuyết? ― Anh chồng nói.
― Anh đúng là thằng cù lần. Mùa hè thì làm sao mà lạnh cóng được cơ chứ?
― Ừ, đúng thật đấy nhỉ! ― Anh chồng phấn khởi đáp ― Có thế mà tôi cũng không nghĩ ra.
Nói rồi, anh ta khoan khoái đi thẳng ra quán rượu.