Chương 23
ầu tiên Chaz chú ý đến người bồi bàn bởi vì trông anh ta rất dễ thương và không giống diễn viên. Quá lùn, nhưng có cơ thể đẹp và mái tóc đầu đinh sẫm màu. Khi chuyển các khay đựng đồ khai vị, anh ta cứ liếc ngang liếc dọc nhìn tất cả mọi người, hơi vụng trộm, nhưng cô cũng đang làm y sì vậy, nên cô không nghĩ ngợi nhiều về chuyện đó. Rồi cô chú ý thấy cái kiểu cách kỳ quặc mà anh ta liên tục quay người.
Khi rốt cuộc cũng phát hiện ra anh ta đang làm gì, cô cáu điên. Cô đợi tới khi bữa ăn gần xong mới xin cáo lỗi và lẻn vào hành lang phục vụ, nơi cô thấy anh ta đang xếp đĩa lên một giỏ kim loại. Khi cô đi tới bên anh ta, anh ta nhìn cái vòng thiên thần của cô với một nụ cười toe toét vênh vang. “Này, thiên thần. Tôi có thể làm gì cho cô?”
Cô liếc nhìn bảng tên của anh ta. “Anh có thể đưa máy quay của anh ra đây, Marcus ạ.”
Vẻ vênh váo của anh ta biến mất. “Tôi không biết cô đang nói về điều gì.”
“Anh có một cái máy quay trộm.”
“Cô điên rồi.”
Cô cố nhớ lại nơi các phóng viên điều tra trên phim giấu máy quay của họ.
“Tôi biết cô là ai,” người phục vụ nói. “Cô làm việc cho Bram và Georgie. Họ trả cô bao nhiêu?”
“Nhiều hơn những gì anh sẽ nhận được.” Marcus không cao, nhưng anh ta trông có vẻ như có tập thể hình, và cô chợt nhận ra một cách muộn màng là có lẽ mình nên đi tìm ai đó từ bộ phận bảo vệ đến xử lý chuyện này. Nhưng có nhiều người ở quanh, và có vẻ giữ cho mọi chuyện im ắng thì tốt hơn. “Anh có thể đưa tôi máy quay của anh, Marcus, nếu không tôi sẽ phải bảo ai đó lấy nó khỏi người anh.”
Giọng cô hẳn phải rất nghiêm túc bởi vì anh ta trông hơi bất an. Sự thật rằng cô thể uy hiếp anh ta, dù chỉ tí chút, khiến cô cảm thấy thật tuyệt.
“Chuyện đó chẳng ảnh hưởng gì đến cô hết,” anh ta nói.
“Anh chỉ đang cố kiếm sống. Phải, tôi hiểu. Và khi anh đưa nó cho tôi xong, tôi sẽ quên hết về nó.”
“Đừng có xấu tính như thế.”
Cô di chuyển thật nhanh, với lấy chiếc khuy đầu tiên trên áo vest của anh ta, chiếc khuy không hoàn toàn đồng bộ với những chiếc khác. Chiếc khuy rơi vào tay cô, và khi giật nó ra, cô thấy điện trở từ một mẩu dây cáp mỏng.
“Này!”
Giật mạnh một cái, cô kéo tung nó ra. “Không cho phép máy quay. Anh không nhận được yêu cầu đó à?”
“Cô quan tâm gì nào? Cô có biết các đại lý ảnh sẽ trả bao nhiêu cho thứ vớ vẩn như thế này không?”
“Không đủ.”
Anh ta đỏ bừng mặt, nhưng anh ta không thể vật lộn giành lại máy quay từ tay cô mà không bị ai nhìn thấy. Cô bắt đầu bước đi nhưng rồi anh ta đi theo sau cô. “Cô có thể bán câu chuyện của mình, cô biết đấy. Về chuyện làm việc cho họ. Tôi cá ít nhất cô có thể lấy một trăm nghìn đô. Đưa trả máy quay lại cho tôi đi, rồi tôi sẽ liên hệ cho cô với cậu bạn của tôi. Cậu ta sẽ xử lý hết mọi chuyện hộ cô.”
Một trăm nghìn đô la...
“Cô thậm chí cũng sẽ không phải nói bất kỳ điều gì xấu xa về họ hết...”
Cô không trả lời. Cô chỉ bỏ đi.
Một trăm nghìn đô la...
Một bộ phim vui nhộn dàn dựng từ những cảnh quay của Skip và Scooter được chiếu sau bữa ăn. Không lâu trước lễ cắt bánh, Dirk Duke xuất hiện với một chiếc micro. Anh ta là DJ nổi tiếng nhất thành phố - tên thật là Adam Levenstein - và Poppy đã thuê anh ta để mở nhạc cho màn khiêu vũ phải nửa tiếng nữa mới bắt đầu. Dirk thấp bé, có quả đầu hình viên đạn, cổ xăm trổ, và tấm bằng Ivy League mà anh ta cố hết sức để che giấu. Tối nay anh ta mặc một bộ tuxedo rộng thùng thình thay vì chiếc quần jean thường thấy. “Yo, mọi người ơi! Đây là một bữa tiệc tuyệt vời! Hãy vỗ tay vì Georgie và Bram nào!”
Các khán giả vỗ tay vì tinh thần trách nhiệm.
“Tất cả các fan của Skip và Scooter ơi. Nhìn thấy Bram và Georgie kết hôn thật là tuyệt, phải không nào?”
Tiếng vỗ tay và vài ba tiếng huýt sáo, một trong số đó từ Meg.
“Chúng ta ở đây để chúc mừng một lễ cưới đã diễn ra từ hai tháng trước. Một lễ cưới mà không ai trong chúng ta đủ quan trọng để được mời tới.”
Tiếng cười.
“Và tối nay... chúng ta sẽ làm đôi điều với chuyện đó...”
Bốn người bồi bàn xuất hiện mang theo một cổng vòm đám cưới quấn vải tuyn trắng tô điểm thêm hoa tú cầu màu xanh dương. Poppy đi theo sau với một chiếc váy đen dài tới tận gót chân, khuôn mặt tự mãn đầy chờ mong.
Georgie huých khuỷu tay vào Bram. “Tôi nghĩ Poppy vừa vén màn bí mật của cô ta rồi đấy. Cái bí mật mà anh đã bảo cô ta cứ tiến hành đi ấy.”
Bram nhăn nhó. “Em đáng lẽ phải đập vào đầu tôi chứ. Tôi không thích chuyện này.”
Georgie thậm chí càng ít thích nó hơn khi cô nhìn những người bồi bàn đặt cổng vòm ở trước phòng khiêu vũ. Bram lầm rầm chửi thề. “Người phụ nữ đó chính thức bị sa thải.”
“Với tư cách mục sư đã được phong chức trong nhà thờ Cuộc Sống” - Dirk dừng lại để tăng hiệu quả ấn tượng - “tôi lấy làm vinh dự được” - thêm một khoảng ngừng - “mời cô dâu và chú rể của chúng ta bước tới trước và” - cao giọng - “lặp lại lời thề của họ trước mặt tất cả chúng ta!”
Khách khứa ai nấy đều phấn khích trước cảnh tượng này. Thậm chí cả bố cô. Đôi môi bơm phồng bóng loáng của Poppy nở ra một nụ cười chiến thắng. Một múi cơ giần giật nơi quai hàm Bram. Poppy không có quyền đưa lên sân khấu một chuyện riêng tư đến mức này mà không hề hỏi ý kiến họ.
Bram nghiến răng và nhỏm dậy. “Đeo vẻ mặt vui vẻ của em vào đi.”
Georgie tự bảo mình chuyện này không quan trọng. Thêm một màn biểu diễn ở chốn công cộng nữa thì có là gì sau ngần ấy lần? Bộ váy pha lê của cô kêu sột soạt khi cô đứng dậy.
Dirk kéo dài giọng như một chủ trì chương trình trò chơi trên truyền hình. “Bố. Lên đây cùng họ đi. Ông Paul York, tất cả mọi người! Bram, chọn bạn thân nhất của anh đi!”
“Cậu ta chọn tôi.” Trev bật dậy, và các vị khách đều bật cười.
Georgie cảm giác như thể cô đang chết nghẹt.
“Georgie, phù dâu của cô sẽ là ai?”
Cô nhìn Sasha, nhìn Meg và April, và nghĩ cô thật may mắn biết bao khi có những người phụ nữ tuyệt vời ấy làm bạn thân của mình. Rồi cô nghiêng đầu, “Laura.”
Mặt Laura đầy vẻ choáng váng, và bà suýt vấp chân vào ghế khi đứng dậy.
Họ cùng đến dưới cổng vòm. Bố cô, Trev, Laura, và cặp cô dâu chú rể miễn cưỡng.
Dirk biết điều quay lưng lại với căn phòng để Bram và Georgie đối diện với khách khứa, rồi anh ta ôm tay quanh micro. “Mọi người sẵn sàng hết chưa?”
Cô và Bram nhìn nhau, và một khoảnh khắc giao tiếp hoàn hảo, không phải nói thành lời trao qua giữa họ. Anh nhướng một bên lông mày. Cô dùng mắt bảo anh chính xác những gì cô nghĩ. Anh mỉm cười, siết tay cô, và kéo micro khỏi tay Dirk.
“Một thầy tu, một học giả, và một mục sư đi vào một quán bar...” Tất cả mọi người cùng bật cười. Bram cười toe toét và đưa chiếc mic lại gần hơn. “Cảm ơn vì tất cả những lời chúc tốt đẹp của các bạn. Georgie và tôi trân trọng những lời ấy nhiều hơn những gì chúng tôi có thể nói.”
Phía bên ngoài, Poppy bắt đầu cắn môi dưới. Bài phát biểu của Bram không nằm trong chương trình của cô ta, và cô ta rõ ràng là không thích những khách hàng phiền phức quấy nhiễu buổi tiệc của mình.
Bram thả tay Georgie và ra dấu về hướng cổng vòm. “Như các bạn có thể thấy, phần lễ này là một điều ngạc nhiên. Nhưng sự thật là, dù cả hai chúng tôi đều hiểu sức mê hoặc của việc được xem Skip và Scooter kết hôn, Georgie và tôi không phải những nhân vật ấy, thế nên chuyện này mang lại cảm giác không ổn lắm cho cả hai chúng tôi.”
Georgie luồn tay vào khuỷu tay anh và mỉm cười với những con người tử tế.
Anh bao lấy các ngón tay cô bằng tay anh. “Tôi thật muốn được nói vài điều ủy mị về Georgie ngay lúc này. Cô ấy tốt bụng biết bao. Ngọt ngào và hài hước. Cô ấy là người bạn tuyệt vời nhất của tôi như thế nào. Nhưng tôi không muốn làm cô ấy xấu hổ...”
“Không sao đâu.” Cô cúi người lại gần micro. “Hãy làm em xấu hổ đi.”
Anh bật cười, và cả đám đông cũng vậy. Họ trao nhau một nụ hôn nữa nối tiếp bằng một ánh mắt yêu thương đắm đuối trong khi Bram lén sờ soạng cô và cô véo mông anh. Và rồi, bất thình lình, đầu gối cô bắt đầu run rẩy. Run rẩy thực sự. Run rẩy như bị động đất. Nhưng cơn động đất này đang diễn ra bên trong cô.
Cô đã yêu anh.
Máu rút hết khỏi đầu cô. Cô tiếp thu sự thật kinh hoàng ấy. Bất kể tất cả những gì cô biết, cô đã yêu Bram Shepard, kẻ hư hỏng quá yêu quý bản thân, thích tự hủy diệt bản thân, đã cướp đi sự trinh trắng của cô, phá tan một bộ phim, và gần như phá hoại chính mình.
Bram rực sáng bên dưới những ngọn đèn chùm, vẻ đẹp rạng ngời và sự thanh nhã nam tính của anh được thiết kế riêng cho màn bạc. Cô hầu như không thở nổi. Đúng lúc cô rốt cuộc cũng học được cách là chính mình, cô lại hủy hoại bản thân bằng cách yêu một người đàn ông mà cô không thể tin tưởng, một người đàn ông cô đang trả tiền để ở bên cạnh mình. Mức độ đáng sợ của thảm họa ấy khiến cô choáng váng.
Anh kết thúc bài diễn văn, và người ta lăn bánh cưới ra, một kỳ quan nhiều tầng với ren làm bằng kem và hoa cẩm tú cầu bằng kẹo nằm dưới một đôi búp bê Skip và Scooter mặc lễ phục cưới. Bram đút cho cô miếng đầu tiên, chỉ để một mẩu kem trên môi cô, để rồi sau đó anh hôn sạch. Cô bằng cách nào đó cũng xoay xở để đáp lại được ân huệ ấy. Chiếc bánh có vị đau tim.
Sau đó, April kéo cô sang bên để thay bộ cánh pha lê ma mị của cô sang một chiếc váy ngắn nhiều tầng màu xanh nhạt được thiết kế cầu kỳ mà họ đã chọn cho phần khiêu vũ. Georgie đi đến hết buổi đêm còn lại trong một chuỗi những cử động bất tận, nhảy nhót và cười đùa, hông cô chuyển động, tóc cô chọc vào má.
Cô nhảy với Bram, anh bảo với cô rằng cô trông thật xinh đẹp và anh nóng lòng chờ tới lúc được mang cô vào giường. Cô nhảy với Trev và các bạn gái của cô, với Jake Koranda, Aaron, và bố cô. Cô nhảy với các bạn diễn của mình và Jack Patriot. Cô thậm chí còn nhảy với Dirk Duke. Miễn là chân cô còn chuyển động, cô sẽ không phải nghĩ xem cô sẽ cứu bản thân mình bằng cách nào.
Bram hầm hầm nhìn cô khi họ đứng ở tiền sảnh nhà anh lúc hơn hai giờ sáng. Cà vạt đen của anh nới lỏng ở cổ, cổ áo mở khuy. “Em có ý quái gì khi nói em sẽ ngủ ở nhà khách?”
Georgie vẫn hơi say, nhưng không say đến mức cô không biết chính xác việc mình phải làm. Cô muốn khóc hoặc la gào, nhưng sau này sẽ có vô khối thời gian cho cả hai việc đó. “Tôi phải biểu diễn thử cho anh vào chiều thứ Ba, nhớ chưa? Ngủ với anh ba đêm trước đó sẽ trao cho tôi một lợi thế không công bằng với những nữ diễn viên khác.”
“Đó là thứ khập khiễng nhất tôi từng nghe đấy.”
Bằng cách nào đó cô đã xoay xở để triệu lên thói hỗn xược của Georgie cũ, cô nàng Georgie mà lại một lần nữa ngu ngốc rơi vào tình yêu. “Xin lỗi, Skipper. Tôi tin vào việc phải chơi công bằng. Nó sẽ đè nặng lên lương tâm tôi.”
“Phải gió cái lương tâm của em.” Anh đẩy cô vào tường ở chân cầu thang và bắt đầu hôn cô. Những nụ hôn xâm lược thật sâu với sự bướng bỉnh. Các ngón chân cô cong lại trong giày. Anh thò tay xuống dưới gấu chiếc váy nhiều tầng màu xanh nhỏ xinh của cô và gặm bầu ngực cô nơi nó cong lên trên mép váy. “Em làm tôi phát điên,” anh thầm thì bên làn da ướt đẫm của cô.
Cô đờ đẫn với sâm banh, khao khát, và nỗi tuyệt vọng. Anh luồn các ngón tay vào chiếc quần lót nhỏ bé và mỏng manh đến mức khó lòng được tính là quần áo. Dừng lại. Đừng dừng lại. Những từ ấy cứ nện lên nện xuống trong đầu cô khi những nụ hôn của anh ngày càng trở nên mãnh liệt và sự ve vuốt của anh thân mật đến mức cô không thể chịu nổi.
“Đủ rồi,” anh nói, và bế cô trên tay anh.
Nhạc nền vút cao. Những giai điệu của phim Bác sĩ Zhivago và Titanic, Một chuyện tình để nhớ và Xa mãi Phi châu bao bọc lấy họ khi anh bế cô lên cầu thang trong cử chỉ lãng mạn nhất trên đời, trừ chuyện lúc này là hai giờ sáng và anh đã va khuỷu tay vào cánh cửa khi bước qua bậc thềm.
Nhưng anh chỉ mất một giây để hồi phục. Anh đặt cô lên mép giường, giật tung quần áo cô, và chuyện lại như lần đầu tiên ấy trên thuyền. Vòng hông trần trụi của cô ở mép đệm. Váy cô kéo lên eo. Quần áo của anh rải rác. Và bản thân cô ngu ngốc yêu thương một người đàn ông không hề yêu lại cô.
Nó cũng giống như lần đầu tiên... mà cũng không giống. Sau cuộc đột kích dồn dập ban đầu, anh chậm dần lại - yêu cô với sự ve vuốt của anh, miệng anh, vật nam tính của anh, với tất cả mọi thứ trừ trái tim anh. Và cô để bản thân mình yêu lại anh. Chỉ một lần cuối cùng này thôi.
Có thứ gì đó thoáng như nét dò hỏi lóe lên trong mắt anh khi anh nhìn sâu vào mắt cô. Anh cảm giác được một sự thay đổi trong cô nhưng không thể đoán ra đó là gì. Khoái lạc của họ trào dâng, âm nhạc bay vút tới một nốt cao trong đầu cô, và máy quay lùi ra. Cô nhắm mắt lại và cùng anh đi tới nơi vô thức.
Khi cô nằm cuộn người ép vào vai anh, cảm giác tuyệt vọng của cô lại trào lên. Cảnh tự hủy diệt bản thân này phải ngừng lại ngay. “Vậy anh đã yêu tôi lúc nào thế?” cô nói.
“Ngay giây phút tôi nhìn thấy em,” anh đáp lại uể oải. “Không, chờ đã... Đó là tôi chứ. Ngay lần đầu tiên tôi nhìn vào gương chứ nhỉ?”
“Không, thật đấy.”
Anh ngáp và hôn trán cô. “Đi ngủ đi.”
Cô chậm chạp lấn tới. “Tôi đang có một cảm giác...”
“Cảm giác gì?”
Giờ anh đã tỉnh hẳn và đầy hoài nghi, nhưng cô cần biết chắc chắn một cách chính xác nơi cô đứng. Chuyện này quá quan trọng với họ để phải chịu một loại hiểu lầm kịch tính nào đó mà vốn có thể giải quyết chỉ với vài lời. “Cảm giác rằng anh yêu tôi.”
Anh ngồi bật dậy, hất cô ra một cách thô lỗ. “Trong tất cả những điều ngu ngốc nhất trên đời - em biết chính xác tôi cảm thấy thế nào về em.”
“Không hẳn. Anh nhạy cảm hơn anh thường giả vờ, và anh giấu diếm rất nhiều.”
“Tôi chẳng nhạy cảm chút nào.” Anh trừng mắt nhìn cô. “Em muốn nhai đi nhai lại đúng không? Những gì tôi đã nói ở bữa tiệc ấy.”
Cô không thể nhớ nổi anh đã nói gì ở bữa tiệc, nên cô cong môi với anh. “Tất nhiên là tôi muốn nhai đi nhai lại rồi. Nên nói lại đi.”
Anh thở dài một hơi cáu kỉnh và lại nằm xuống gối. “Em là người bạn tốt nhất tôi từng có. Cứ cười đi. Tin tôi nhé, tôi chưa từng mong chờ mọi việc lại tiến triển theo cách đó.”
Bạn tốt nhất của anh... Cô nuốt nước bọt. “Tôi không biết vì sao nữa. Tôi là một người rất dễ mến cơ mà.”
“Em rất điên rồ. Trong cả triệu năm nữa tôi hẳn cũng chả bao giờ tưởng tượng được em lại là người tôi tin tưởng nhất.”
Và cô chẳng bao giờ tin anh tí nào. Trừ chuyện này. Anh đang nói thật về những cảm xúc anh dành cho cô. “Thế còn Chaz thì sao? Cô ấy hẳn sẽ đỡ đạn cho anh ấy chứ.”
“Được rồi, em là người đáng tin thứ hai mà tôi biết.”
“Thế tốt hơn rồi đấy.” Cô bảo mình hãy cho chuyện này qua đi, nhưng cô phải thử. Thêm một lần nữa. “Chúng ta có thể thực sự bị loạn tùng phèo lên đấy” - cô thở dài, như thể toàn bộ chuyện này thật mệt mỏi - “nếu anh biến thành một tên ngốc và quyết định yêu...”
“Chúa ơi, Georgie, em có thôi đi không? Chẳng ai yêu ai hết.”
“Nếu anh chắc chắn...?”
“Tôi chắc chắn.”
“Nhẹ nhõm thật. Giờ thì ngừng nói đi để tôi còn đi ngủ.”
Chân cô bị chuột rút, nhưng cô không dám động đậy cho tới khi nghe được tiếng thở sâu đều đặn của anh. Chỉ đến lúc đó cô mới chuồi khỏi giường. Cô khoác vào thứ đầu tiên cô chạm tới, chiếc áo sơ mi anh đã cởi bỏ, và lén đi xuống gác. Bố cô đã quay lại căn hộ của ông, bỏ lại nhà khách một lần nữa trống không. Cô nhẹ bước trên con đường đá lạnh lẽo, nước mắt tuôn khắp má. Nếu tiếp tục làm tình với anh, cô sẽ phải giả vờ nó chỉ đơn thuần là tình dục. Cô sẽ phải biểu diễn cho anh xem, cũng y như cô biểu diễn trước những chiếc máy quay.
Cô không thể làm thế. Không làm vì anh. Không làm vì chính cô. Không bao giờ nữa.
Tình Đầu Hay Tình Cuối Tình Đầu Hay Tình Cuối - Susan Elizabeth Phillips Tình Đầu Hay Tình Cuối