Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
The Great Escape
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 23
“T
hành thật mà nói, sao hai người không đơn giản là nhảy lên giường rồi giải quyết mọi chuyện ở đó với nhau đi cho rồi?” Chiếc dĩa xiên miếng bông cải của Panda dừng đơ giữa không khí. Lucy thì gần như ngừng thở. Panda phục hồi lại trước. “Cô đi quá lĩnh vực của mình rồi đấy.”
“Vậy cơ à?” Temple chống khuỷu tay xuống bàn rồi gõ gõ ngón tay lên cằm. “Tôi cực kỳ xuất sắc trong việc đọc vị người khác, và cái bầu không khí giữa hai người nóng tới mức khiến tôi ngượng nghịu thay.”
“Cô tưởng tượng vậy thôi,” Panda nói, “những gì cô đang cố thêm mắm dặm muối vào chỉ làm tăng ‘cuộc chiến’ giữa chúng tôi thôi. Hai người với hai góc nhìn khác nhau.
Một người thì thực tế tới chút tàn nhẫn. Một người thì không.” Những thứ vớ vẩn Panda nói khiến Lucy quá mức chịu đựng. “Chúng tôi đã ngủ với nhau rồi. Chỉ là nó không hay ho cho lắm.”
“Tôi biết mà!” Temple reo lên chiến thắng. “Anh ta là kiểu người ích kỷ đúng không? Quả là một cú thích đáng cho cái kiểu ngạo mạn của anh ta mà.”
“Tôi không hề nhé!”
“Hoàn toàn ích kỷ mà,” Lucy nói. “Lần đó nhanh như chớp mắt. Một lần là quá đủ rồi.”
Đĩa của Panda lách cách khi chiếc dĩa của anh rơi xuống.
Temple phớt lờ anh. “Tôi bị làm cho ngạc nhiên đấy. Anh thể hiện sức bền tuyệt vời trong quá trình tập luyện mà. Có thể là…”
“Đủ rồi đấy.” Anh đứng bật dậy. “Hơn cả đủ nữa. Dừng trao đổi về vấn đề này được rồi.”
Khi anh đi một cách hiên ngang và bình tĩnh ra khỏi cửa sau, Lucy ngồi vào chỗ bị bỏ lại. “Tôi không chắc rằng những nỗ lực khi tập luyện được chuyển sang cố gắng khi ở trên giường.”
“Có mà,” Temple nói. “Cả hai đều khiến tốc độ lưu thông máu tăng nhanh hơn.” Cánh cửa sập lại phía sau lưng anh và sàn phần thềm ngoài run lên dưới những bước chân giận dữ.
Giọng của Temple trở nên nhỏ lại như một tiếng thì thầm khe khẽ. “Cô đã mua bánh muffin cho tôi chưa?”
“Nó trong cái túi ở dưới bồn rửa tay trong phòng tắm của tôi.”
“Vị gì thế?”
“Sôcôla.”
“Hoàn hảo.” Cô ấy liếc mắt nhìn Panda qua cửa sổ, ước lượng xem anh đã đi đủ xa chưa. “Anh ta thực sự tệ trong vụ đó lắm hả?”
“Tôi đoán là không.” Lucy đẩy đĩa thức ăn gần như còn nguyên của Panda sang một bên. “Anh ta nói vấn đề là ở tôi. Anh ta nói tôi cũng không tốt đến mức đó.” Đôi lông mày đen của Temple nhíu lại. “Anh ta thực sự nói thế với cô sao?”
Lucy gật đầu.
“Thú vị đấy,” Temple nói. “Có lẽ cô nên thử lần nữa.”
“Cô nghiêm túc đấy chứ?”
Đôi mắt mèo của cô trở nên trầm tư. “Panda là một người đàn ông hấp dẫn. Tôi thừa nhận là mình đã bắn một vài tín hiệu khi chúng tôi gặp nhau lần đầu nhưng anh ta bỏ qua hết. Rồi sau đó tôi gặp một người khác…”
Biểu cảm của cô trở nên u ám. “Quả là thảm họa. Đáng lẽ ra tôi nên cố gắng nhiều hơn với Panda.”
Lucy tự hỏi liệu cái “thảm họa” đó có phải là nguyên nhân gốc rễ của việc Temple tăng cân.
Temple kiểm tra ngoài cửa sổ một lần nữa rồi đứng lên. “Tôi đi lấy bánh đây. Nếu anh ta trở lại, giữ anh ta bận rộn một lúc nhé.”
“Chính xác thì tôi phải làm thế nào để giữ chân anh ta được cơ chứ?”
“Cởi đồ.”
“Cởi đồ cô ý,” Lucy vặc lại.
Nhưng không ai phải cởi đồ vì Panda đã trở lại ngay lập tức. “Tám chuyện xong chưa các cô gái,” tiếng anh vang lên từ bên ngoài cánh cửa, “quay trở lại với công việc thôi. Hoặc các cô có thể tự huyễn hoặc rằng mỡ sẽ tự tan đi?”
“Đừng có nói kháy tôi.” Temple liếc nhanh một cách bực bội về phía cửa phòng ngủ của Lucy rồi đi theo anh ra bên ngoài vịnh.
Khi Lucy đang đợi cho mẻ bánh mới chín vàng ở trong lò, cô loáng thoáng thấy Temple và Panda đang chèo thuyền kayak. Không giống như Lucy, Temple chèo một cách thận trọng theo dòng nước.
Panda chèo thuyền ngay bên cạnh, bảo vệ cho khách hàng của mình khỏi sự tấn công bởi một tàu hải tặc lang thang có thể xuất hiện ở Great Lake.
Với donut và khoai tây chiên, Lucy không đói lắm, nhưng cô không thể ngăn mình cắt phần đầu nhọn của chiếc bánh mì bột yến mạch mới ra lò, phết một chút mật ong của Bree lên và thưởng thức. Cô giấu chỗ bánh mì ở ngoài thềm phía sau những chậu cây mới mua về đang được xếp xinh đẹp trên giá.
Panda có thể tự tìm ra cách giữ kín chúng ở nơi nào đó.
00:02 / 03:13
Cô đã nướng bánh trong khi mở toang cửa sổ cho bay bớt mùi, và giấu mùi bánh còn vương vất lại bằng cách đốt một góc nắp hộp đựng kem trên bếp ga. Khi Temple quay lại, cô ấy quá mong đợi chiếc bánh muffin giấu trong phòng tắm của Lucy nên đã không chú ý tới mùi nhựa cháy phảng phất trong không khí nhưng Panda thì có. Anh bắn cho Lucy cái nhìn hàm chứa rõ ràng câu hỏi rằng đây là tất cả những thứ tốt nhất cô có thể làm đấy ư. Rồi cái nhìn của anh di chuyển tới con lợn gốm cô đã nhặt về từ trong gara và đang được đặt trên nóc tủ lạnh. Anh cố chấp nhận sự tồn tại của cái dây thòng lọng cô quấn quanh cổ con lợn, một kỹ thuật thắt dây cô học được từ em trai Andre nhưng cô định sẽ nói là học được trên chương trình dạy kỹ năng cho trẻ em nếu anh có hỏi.
Anh không.
Temple cởi mũ ra và duỗi tay.
“Tôi sẽ lên gác ngủ một chút. Gọi tôi dậy sau 1 giờ nữa nhé.”
“Ý hay đấy.” Panda cũng tha thiết lấy bánh mì như Temple đang muốn lấy những chiếc muffin vậy.
Temple giả vờ bóp bóp cổ cho thoải mái. “Lucy, tôi có thể mượn mấy quyển tạp chí cô đang đọc không? Không thứ gì ru ngủ dễ hơn là những chuyện tám nhảm của mấy cô nàng trên tạp chí.”
“Chắc chắn rồi.” Lucy chẳng có quyển tạp chí nào cả. Thứ cô có là túi bánh muffin sôcôla được giấu kín và cô không cảm thấy chút tội lỗi nào về việc đó cả. Một chiếc muffin nhỏ chẳng thể nào giết được Temple, và nữ hoàng ác ma cần một phần thưởng cho những vất vả, khổ cực cô ấy đã tự bắt mình phải trải qua.
Khi Temple biến mất sau cánh cửa phòng Lucy, Panda đi thẳng ra ngoài thềm. Lucy đang cảm thấy có chút nhộn nhạo trong bụng vì tất cả những thứ cô đã ăn nên cô xoa xoa bụng.
“Đồ xấu xa!” Temple hét lên.
Ôi không. Tiếng hét vọng ra từ phòng của Lucy. Cô dán chặt mắt ra bên ngoài thêm. Panda không ở đó. Cô xoay đầu về phía cánh cửa đang mở ra. Phải rồi, cánh cửa trượt dẫn vào phòng cô đang mở.
Đây là lúc cô phải làm mình biến mất.
“Lucy!”
Với tiếng gầm báo hiệu điềm gở đang tới của Panda, cô nhanh chóng cân nhắc các sự lựa chọn của mình. Trốn đi bằng xe ô tô hay chạy xuống vịnh?
Cô chọn trốn bằng ô tô, nhưng trước khi cô tới được cửa trước, Panda đã bắt kịp cô khi đi dọc qua phòng khách một cách giận dữ với Temple theo sát phía sau. “Em nghĩ đây là trò đùa đấy hả?” anh la lên. “Em đang cố ý hại cô ấy đấy.
Em không hiểu ư? Sự nghiệp của người phụ nữ này đang bên bờ vực sụp đổ rồi.”
“Như vậy không tốt chút nào Lucy ạ,” Nữ hoàng ác ma nói với giọng điệu kiêu ngạo. “Tôi tưởng cô đã hiểu tôi cần một môi trường như thế nào để ủng hộ mình rồi chứ. Rõ ràng là tôi không thể trông cậy gì được việc cô ở đây vì tôi cả.” Cô ấy quay đầu và bước lên cầu thang.
Lucy nhìn chằm chằm cô ấy, rồi miệng cô mở ra không thể hiểu nổi, nhưng tay Panda vươn ra. “Không phải bây giờ. Đi với tôi ra ngoài một chút.” Anh hướng ra ngoài thềm ngoài.
Không đời nào cô chịu đựng chuyện này. Cô bước theo anh.
Anh ấy đã tìm thấy chỗ bánh mì được giấu rồi.
Cô lao vượt qua anh. “Nếu anh chịu suy nghĩ chỉ một phút thôi––”
“Chết tiệt…” Anh nói với chúa chứ không phải với cô. “Nó vẫn còn ấm.”
Cô nhìn chằm chằm anh khi anh nhấc ổ bánh mì đầu tiên từ phía sau chậu cây ra. Anh thấy phần đầu nhọn bánh mì bị cắt mất nhưng trông không hề phiền vì điều đó chút nào… Hoặc về bất cứ thứ gì khác, trong trường hợp này bao gồm cả những chiếc muffin bị mua lén. “Tôi không nghĩ cô có dao,” anh nói. “Ôi, trời…” Anh xé một khúc bánh ra và cắn một miếng to. “Thề với chúa, Lucy…” Anh nuốt xuống. “Đây là thứ ngon nhất tôi ăn trong cả tuần nay.”
“Không có gì. Tôi sẽ không để anh––”
“Chúng ta phải tìm một chỗ kín đáo hơn để giấu chúng.”
Cô chống nạnh. “Đương nhiên là không phải dưới bồn rửa tay trong phòng tắm của tôi!”
“Có thể là dưới bàn trong phòng làm việc? Canh chừng cửa nhé. Chắc chắn là cô ấy không đổi ý và lại xuống đây đấy.” Anh cắn thêm một miếng nữa. “Và cố đừng để cô ấy dụ cô làm việc gì nữa đấy.”
Cô buông thõng hai tay. “Hai người xứng đôi vừa lứa thật đấy.” Và rồi… “Anh đã làm gì với cái bánh muffin rồi?”
“Ăn chúng trước mặt cô ấy như tôi đã nói với em rồi đấy. Tôi phải ăn nó thật nhanh nên còn chẳng kịp thưởng thức gì cả.”
Điều đó giải thích cho vết sôcôla ở khóe miệng anh.
“Anh biết rằng cái chế độ ăn kiêng cô ấy đang áp dụng rất mất trí chứ,” cô nói.
“Tôi đang hy vọng cô ấy sẽ nhận ra điều đó, nhưng cho tới lúc đó, tôi vẫn cần phải làm công việc của mình.” Anh xé khúc bánh thứ hai. “Từ giờ tôi sẽ phải kiểm tra cả em nữa.”
“Kiểm tra tôi?”
“Không có thứ gì riêng tư ở đây hết.”
Không có thứ gì riêng tư ở đây hết, đúng thế mà!
“Cháu không hiểu tại sao chúng ta phải tới nhà thờ,” Toby nói.
“Đi mà hỏi người bạn thân Big Mike của cháu đi.” Bree biết mình trả lời thật nhỏ mọn nhưng cô còn đang không thể lo cho bản thân mình nữa. Cô trượt bàn chân vào đôi giày cao gót duy nhất cô còn giữ lại, một đôi gót nhọn màu đồng hợp thời trang, thứ sẽ nâng cô lên cao bằng Mike. Thêm nữa, cô có thể sử dụng đôi giày để xiên những con rắn có thể xuất hiện trong buổi cầu nguyện.
Năm ngày qua, cô vẫn luôn cố gắng tìm cách để giải quyết chuyện này nhưng Mike đã dồn cô vào chân tường. Cho tới khi nào cô vẫn còn là người giám hộ của Toby, cô không thể để Mike đe dọa cô trước mọi người được, điều mà anh hoàn toàn có khả năng làm. Anh là một người đàn ông với vẻ ngoài vạm vỡ, nhưng bên trong lại bé nhỏ và tầm thường, và anh đã dành rất nhiều năm để luyện tập cách điều khiển người khác làm theo những điều mình muốn.
“Chúng ta phải tới nhà thờ bởi vì cái cách hành động ích kỷ của cô với chú Mike,” Toby nói. “Cháu cá là chú ấy nghĩ cô sẽ bị đưa tới địa ngục.”
Cô đang ở đó rồi đấy chứ.
Chỉ ngay sau lúc đó, chiếc Cadillac đỏ của Mike lăn bánh trên con đường dẫn vào nhà. Cô vẫn không thể tìm ra cách tốt nhất để nhắc nhở Toby phải cảnh giác với người đàn ông kia. “Có thể Mike đối tốt với cháu,” cô nói ngập ngừng, “nhưng… đôi khi người ta không giống như những gì họ thể hiện ra bên ngoài.”
Cậu bé nhìn cô với ánh mắt gán cho cô hình ảnh người ngớ ngẩn nhất hành tinh rồi nhảy ra cửa, đuôi chiếc áo kẻ caro của cậu bé bay phấp phới. Quá nhiều cho mục đích tốt của cô rồi.
Cô đã quấn tóc lại thành một búi tóc, đánh rối cho tự nhiên và hợp thời trang đi kèm với một trong số ít những chiếc váy cô chưa mang đi gửi bán, một chiếc không tay màu caramel cùng với phụ kiện là đôi khuyên tai tròn lớn. Tay cô vẫn còn mang cảm giác trống trải vì không đeo vòng. Cô đã bán tất cả những món nữ trang xinh đẹp của mình vài tháng trước, cùng với cả chiếc nhẫn đính hôn 2 cara. Còn với nhẫn cưới của cô… Cái đêm Scott bỏ cô đi, cô đã lái xe tới một câu lạc bộ và quăng nó xuống một cái ao trong khu vườn rộng lớn.
Mike bước ra khỏi xe để mở cửa cho cô.
Cô đưa cho anh chiếc máy tính xách tay anh tặng cô.
“Cảm ơn,” cô nói cứng nhắc, “nhưng tôi chắc chắn rằng anh có thể tìm cách tận dụng nó tốt hơn.”
Toby leo vào ghế sau. Trong xe có mùi đồ da mới và chỉ mờ nhạt mùi nước hoa của Mike. Dù sao đi nữa thì cô vẫn hạ cửa kính xuống để hít thở không khí trong lành.
Mike đặt chiếc máy tính xuống ghế sau mà không nói một từ nào cả. Kể cả tới khi chiếc xe lăn bánh và Toby bắt đầu tám chuyện về chiếc xe đạp của nó. Khi cuối cùng cậu bé cũng dừng lại sau một hồi liên tục liến thoắng, Mike nói, “Sao cháu không đạp xe tới lễ diễu hành Quốc khánh ngày mai nhỉ?”
“Cháu có thể ư?” Toby hỏi Mike, không phải hỏi cô.
“Chắc chắn rồi.” Mike liếc nhìn Bree. “Bọn chú đã hoàn thành chiếc thuyền mang đi diễu hành từ hôm qua rồi. Chủ đề của năm nay là “Hòn đảo Mặt trời.”
“Thật hấp dẫn.” Cô đã từng yêu tới nhường nào cái cách buổi diễu hành ngày Quốc khánh đánh dấu sự bắt đầu của hàng loạt những điều kỳ diệu khác diễn ra trên hòn đảo vào mùa hè.
“Chú luôn luôn có chiếc thuyền lớn nhất,” anh khoe khoang. “Này, sao cháu không ngồi trên để lái nó nhỉ?”
“Cháu được phép ạ?”
Mike quay đầu lại và cười rạng rỡ, không khác gì cái cách anh vẫn cười khi giao tiếp làm ăn. “Nhớ cái năm em và Star chạy theo chiếc thuyền hình bánh răng khổng lồ không? Star bị tụt lại phía sau và Nate Lorris gần như chèn phải cô ấy với chiếc đầu kéo của cậu ta?”
Cô và Star đã cười nắc nẻ suốt vì vụ đó. “Không. Tôi không nhớ.”
“Em hẳn phải nhớ chứ. Star đã luôn tìm được cách để hai người lẻn lên một chiếc thuyền.”
Cô cũng đã từng làm được thế. Họ đã từng lái trên những chiếc thuyền của tiệm Dogs ‘N’ Malts, tiệm Maggie’s Fudge, tiệm Knights of Columbus và một tiệm thịt nướng BBQ cũ giờ đã đóng cửa. Một lần Star đã tìm được cách để cả hai leo lên chiếc thuyền của nhóm Boy Scout.
Toby bỗng lên tiếng từ phía sau. “Bà ngoại nói mẹ cháu là một người chẳng ra gì.” Cái cách cậu bé nói chắc nịch và không bộc lộ cảm xúc khiến Bree ngạc nhiên và ngỡ ngàng, nhưng quý ngài bán hàng luôn có câu trả lời cho mọi thứ.
00:02 / 03:13
“Bà cháu không có ý nói như vậy. Mẹ cháu luôn hiếu động, thỉnh thoảng cô ấy có chút không chín chắn nhưng mẹ cháu không phải kiểu chẳng ra gì.”
Toby đá ghế sau nhưng không với vẻ giận dữ gì cả. “Cháu ghét mẹ.”
Ác cảm của Toby với mẹ bị làm lung lay một chút, ngay cả Bree cũng cảm thấy như vậy. Sau tất cả thì những tức giận của Bree với Star giờ chỉ còn như chút khó chịu của cơn nghẹt mũi chứ không phải bực bội, mệt mỏi của một trận cảm cúm nữa.
Một lần nữa, Mike lại bước vào nhúng mũi vào những chuyện không phải của mình. “Cháu không biết về mẹ của mình, Toby. Chắc chắn cô ấy có những sai lầm – chúng ta đều có – nhưng có nhiều điều tốt hơn về cô ấy nữa.”
“Như là bỏ rơi cháu, bà và bố sao?”
“Cô ấy bị chứng gọi là trầm cảm sau khi sinh. Thỉnh thoảng phụ nữ gặp phải sau khi họ có em bé. Chú chắc chắn cô ấy không định bỏ đi lâu đâu.”
Myra chưa bao giờ nói bất cứ thứ gì với Bree về chứng trầm cảm sau sinh cả. Bà nói Star không thể chịu nổi cảnh mình mắc kẹt với một đứa trẻ và muốn thoát khỏi nên có thể cô ấy chỉ đơn giản là bỏ đi thôi. Khi họ vào tới thị trấn, Bree hy vọng chủ đề về Star sẽ chấm dứt nhưng Mike nhiều chuyện vẫn không chịu để nó yên.
“Mẹ cháu và Bree là bạn thân đấy. Chú cá là Bree có thể nói với cháu rất nhiều điều tốt đẹp về mẹ mình.”
Bree cứng đơ.
“Cháu cá cô ấy không,” Toby nói.
Cô phải nói gì đó. Bất cứ thứ gì. Cô buộc miệng mình chuyển động. “Mẹ cháu… cô ấy rất xinh đẹp. Bọn cô… tất cả bọn cô đều muốn xinh đẹp giống cô ấy.”
“Đúng vậy.” Cái nhìn Mike ném cho cô mang đầy khiển trách. Mike Moody, chuyên gia làm những chuyện xấu, đang đánh giá cô vì không đề cập tới vấn đề nào ý nghĩa hơn, nhưng Toby có vẻ như không chú ý tới.
Họ tới nhà thờ. Một nhà thờ Tân giáo. Nhà thờ lớn và tập trung giáo dân đông nhất trên đảo Charity.
Bree nhìn Mike. “Con rắn và trò chuyện với Chúa?”
Anh cười toe. “Nó có thể xảy ra.”
Anh cười cợt sự ngây ngốc của cô. Tuy nhiên, sự căng thẳng của cô bắt đầu nhạt bớt.
Bree đã từng tới một nhà thờ của Hội Giám lý khi cô còn nhỏ, nhưng một cộng đồng có tổ chức với những câu hỏi không có lời giải đáp của họ rốt cuộc khiến cô cảm thấy quá nặng nề và cô đã không tới nhà thờ nữa không lâu sau khi kết hôn. Mike tìm chỗ ngồi cho bọn họ ở phía rìa ngoài, bên dưới một lớp kính cửa sổ có hình Chúa Jesus đang ban phước cho đám đông.
Khi cô thư giãn trong không khí của buổi cầu nguyện, tâm trạng cô bắt đầu dịch chuyển. Dù sao đi chăng nữa thì hiện tại không có những chiếc tổ ong, không những chậu cà chua cần tưới nước và cỏ cần phải nhổ. Không có những khách hàng cần phải thu hút, cũng không có cậu nhóc nào để phải thất vọng cả. Có thể chăng cô không trơ trọi một mình trên trái đất này, rằng thứ gì đó to lớn hơn đang dõi theo cô, ban cho cô sự thoải mái trong giây lát.
Thỉnh thoảng cánh tay của Mike, lớn và rắn chắc trong chiếc áo vest màu xanh hải quân, lướt qua chạm vào cô. Chỉ cần không nhìn vào chiếc vòng vàng và chiếc nhẫn lớn trên tay anh, cô vẫn có thể vờ như anh là ai đó khác – một trong những người đàn ông kiên định, độc lập, hoàn toàn có thể dựa vào và có một trái tim trân thành. Anh nhắm mắt lại cầu nguyện, lắng nghe bài giảng đạo một cách chăm chú, và hát theo đoạn đầu tiên của mỗi bài thánh ca mà không cần nhìn lời.
Sau buổi cầu nguyện, anh hòa vào đám đông, vỗ vào lưng những người đàn ông, tâng bốc những người phụ nữ, nói chuyện với một trong những vị phó tế về một ngôi nhà đang được rao bán, anh biến nhà thờ thành một cơ hội bán hàng cho mình. Mọi người tán dương anh, ngoại trừ việc nó trông không hẳn như thế. Mọi người cư xử như họ thực sự thích anh. Một Mike Moody trưởng thành đang dần khiến cô bối rối, dù rằng anh vẫn không có chút dấu hiệu nào thể hiện mình thích ra vẻ cho tới khi anh gọi một người phụ nữ trung tuổi là “cô gái”. Mặt khác, anh đã chú ý tới một cô bé tập tễnh trên chiếc nạng và lao tới giúp cô bé trước khi có ai đó kịp nhận ra vấn đề. Nó khiến cô lúng túng về cách mình vẫn nhìn nhận anh.
Anh giới thiệu cô với mọi người. Một vài người còn nhớ gia đình cô. Một người phụ nữ nhớ cô. Mọi người đều thân thiện và thoải mái.
Toby đang như thế nào? Cô còn định ở lại trên đảo này bao lâu nữa? Cô có biết mái nhà kho bị dò một lỗ hay không?
Việc đã kết hôn được cô dùng như một lá chắn. Cô tránh trả lời những câu hỏi thăm dò của mọi người hết sức có thể, việc này diễn ra đơn giản hơn khi Mike – người luôn nói nhiều, ở bên cạnh.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
The Great Escape
Susan Elizabeth Phillips
The Great Escape - Susan Elizabeth Phillips
https://isach.info/story.php?story=the_great_escape__susan_elizabeth_phillips